Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Chương 151: Dây dưa 03
Nha Tiểu Quyển
22/11/2013
Cửu vương phủ
Không khí yên tĩnh làm cho cả vương phủ chìm trong u buồn, tựa như ngày hôm nay, mưa bụi liên tục kéo dài như không muốn tạnh.
Cả ngày cửa phòng ở Đông viện không mở ra. . . . . .
Mọi người chỉ biết là, sau khi Cửu Vương gia từ hoàng cung trở về thì tự giam mình ở trong phòng, không bước ra cửa.
Về phần đã xảy ra chuyện gì thì không ai biết.
Sắc mặt Tiểu Lục Tử lo lắng đứng ở cửa phòng, thỉnh thoảng hắn lại thò đầu vào, nhìn về phía cửa sổ. . . . . .
Chỉ thấy một bóng dáng ngồi ở đó, không nhúc nhích. . . . . .
Trong phòng vốn không có gió lại cảm thấy bóng lưng Vương gia dường như hơi lay động.
Rốt cuộc, ở hoàng cung đã xảy ra chuyện gì?
Vương gia vốn đã khôi phục bình thường, nhưng lúc này xem ra là càng nghiêm trọng hơn rồi.
Vừa chán nản vừa lạnh lùng, tựa hồ đang cảnh cáo những thứ muốn đến gần hắn. . . . . .
Xa xa, một người chậm rãi đi vào Đông viện, nàng vén sợi tóc rủ xuống trán che mưa mà đi. . . . . .
Cây dù trong tay cũng che đi gương mặt nàng. . . . . .
Vậy mà, khi Tiểu Lục Tử nhìn người đang đi tới vẻ mặt không khỏi vui mừng, hắn vội vã đi tới, cung kính nói: "Thanh Đức công chúa, người đã đến."
"Làm sao vậy?"
Thanh Đức công chúa - Oản Vu Tinh - đưa mắt, tròng mắt đen nhìn xuyên tầng mưa bụi, nhìn về cánh cửa phòng đã đóng chặt. . . . . .
Rồi quay sang nhìn vẻ mặt lo lắng của Tiểu Lục Tử.
Nàng là do Tiểu Lục Tử phái người mời đến, nói là Cửu vương gia xảy ra chuyện, nàng nhất định phải tới đây một chuyến.
"Từ buổi sáng hôm qua Vương gia từ hoàng cung trở lại, vẫn không ra khỏi cửa phòng. Nô tài hỏi, Vương gia cũng không lên tiếng, hơn nữa cả ngày cũng không ăn gì, ngay cả một ngụm nước cũng không uống. Không phải là muốn chết chứ!?Vạn bất đắc dĩ, mới đi mời công chúa ."
Tiểu Lục Tử đỡ Thanh Đức công chúa đi lên bậc thang, đi đến phòng Mặc Âm Trần.
"Bắt đầu từ hôm qua không ăn cơm ư ?"
Oản Vu Tinh kinh ngạc nhìn Tiểu Lục Tử, bước chân không khỏi nhanh hơn.
"Đúng vậy a. Lần trước mặc dù tâm tình Vương gia không tốt, nhưng cũng còn ăn cơm, mà lần này lại tự giam mình ở trong phòng. Không để cho bất kỳ ai đến gần, nô tài chỉ sợ Vương gia có chuyện gì."
Tiểu Lục Tử nói xong thì cũng đã tới cửa phòng.
Hắn đưa mắt liếc nhìn Oản Vu Tinh.
Oản Vu Tinh phất phất tay, nói: "Đừng nóng vội, ta đi xem thử, ngươi ở bên ngoài chờ."
"Dạ, công chúa, Vương gia đã có thể trông cậy vào người."
Tiểu Lục Tử cảm kích nói cảm ơn với Oản Vu Tinh, hắn thật sự không biết còn có thể tìm ai nữa ngoài Thanh Đức công chúa.
Lần trước cũng vì Thanh Đức công chúa tới đây, Vương gia mới khôi phục thần thái.
Lần này, chỉ hy vọng kỳ tích có thể xuất hiện lần nữa.
Oản Vu Tinh gật đầu với Tiểu Lục Tử một cái, nàng giương mắt, nhìn cửa phòng, ánh mắt khẽ híp lại, hít sâu một hơi.
Lúc này mới giơ tay lên, đẩy cửa phòng đóng chặt ra, tiến vào. . . . . .
Tiểu Lục Tử kéo dài cổ, nhìn Oản Vu Tinh tiến vào trong phòng, trong lòng căng thẳng chờ kết quả.
Hi vọng vị Thanh Đức công chúa này có thể khuyên Vương gia ăn cơm là được rồi.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong phòng yên tĩnh, xung quanh lạnh lẽo, không khí đè nén. . . . . .
Đó là cảm giác đầu tiên khi Thanh Đức bước vào phòng, nhìn xung quanh tối mờ, khí trời không lạnh cũng làm cho người ta có cảm giác rét lạnh.
Người trong góc phòng kia lại chán nản cùng âm trầm, cả người toả ra lạnh lẽo.
Mặc Âm Trần trong ấn tượng, vẫn luôn là người lac quan, tựa hồ chưa bao giờ sẽ vì chuyện gì mà trở nên không phấn chấn như thế.
Ít nhất, Oản Vu Tinh biết Mặc Âm Trần tuyệt đối sẽ không hành hạ mình như vậy.
Vậy mà, hiện tại người trước mắt, quả thật chính là người anh tuấn không câu nệ tiểu tiết trong trí nhớ nàng….
"Âm Trần. . . . . ."
Oản Vu Tinh từng bước một đến gần, nàng khẽ gọi Mặc Âm Trần.
Không khí tối tăm cũng không vì một tiếng của Oản Vu Tinh mà thay đổi, thậm chí so với lúc trước, càng khiến cho người ta không thể chịu được.
Cảm giác bị áp bức nặng nề như vậy, có thể khiến cho người khác đến gần biết khó mà lui.
"Âm Trần, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao muốn tra tấn mình như vậy đây? Ngươi không phải đã từng nói, mọi chuyện sẽ tìm được biện pháp giải quyết. Nếu không phải câu này của ngươi, ta nghĩ ta sẽ không kiên trì cho tới bây giờ. Ở Ngô Hạo thì cũng đã coi thường mạng sống của mình rồi."
Oản Vu Tinh cố gắng để cho thanh âm mình hùng hậu một chút, như vậy sẽ làm cho người ta cảm thấy có sức thuyết phục.
Đáng tiếc, Mặc Âm Trần dường như không nghe, vẫn là thờ ơ.
"Âm Trần, bất kể xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không thể ngược đãi mình như vậy. Ngươi có thể nói ra ngoài, nói cho ta nghe. Chúng ta không phải bằng hữu tốt nhất sao?"
Rốt cuộc Thanh Đức đi tới trước mặt Mặc Âm Trần, nàng ngồi xổm người xuống, đưa mắt nhìn Mặc Âm Trần. . . . . .
Nhưng khi nàng nhìn thấy gương mặt Mặc Âm Trần thì ngay lập tức bị giật mình.
Mặc Âm Trần dường như thay đổi hoàn toàn thành một người khác, không có thần thái như trước, cặp mắt đen bóng kia không còn vẻ linh hoạt, không hề có sức sống, cả người như đã chết.
Tâm Oản Vu Tinh không khỏi run rẩy, nàng thử đưa tay chạm vào Mặc Âm Trần, "Âm Trần, sao lại như vậy? Âm Trần, ta là Vu Tinh a."
Oản Vu Tinh nắm cánh tay Mặc Âm Trần, nhẹ nhàng lắc lắc. . . . . .
Một người khoẻ mạnh, cũng chỉ hai ngày không thấy, làm sao lại biến thành như vậy?
Tiểu Lục Tử nói Mặc Âm Trần từ hoàng cung trở về, liền đem mình nhốt ở trong phòng. . . . . .
Như vậy có lẽ nguyên nhân nằm ở chỗ hoàng cung?
Không khí yên tĩnh làm cho cả vương phủ chìm trong u buồn, tựa như ngày hôm nay, mưa bụi liên tục kéo dài như không muốn tạnh.
Cả ngày cửa phòng ở Đông viện không mở ra. . . . . .
Mọi người chỉ biết là, sau khi Cửu Vương gia từ hoàng cung trở về thì tự giam mình ở trong phòng, không bước ra cửa.
Về phần đã xảy ra chuyện gì thì không ai biết.
Sắc mặt Tiểu Lục Tử lo lắng đứng ở cửa phòng, thỉnh thoảng hắn lại thò đầu vào, nhìn về phía cửa sổ. . . . . .
Chỉ thấy một bóng dáng ngồi ở đó, không nhúc nhích. . . . . .
Trong phòng vốn không có gió lại cảm thấy bóng lưng Vương gia dường như hơi lay động.
Rốt cuộc, ở hoàng cung đã xảy ra chuyện gì?
Vương gia vốn đã khôi phục bình thường, nhưng lúc này xem ra là càng nghiêm trọng hơn rồi.
Vừa chán nản vừa lạnh lùng, tựa hồ đang cảnh cáo những thứ muốn đến gần hắn. . . . . .
Xa xa, một người chậm rãi đi vào Đông viện, nàng vén sợi tóc rủ xuống trán che mưa mà đi. . . . . .
Cây dù trong tay cũng che đi gương mặt nàng. . . . . .
Vậy mà, khi Tiểu Lục Tử nhìn người đang đi tới vẻ mặt không khỏi vui mừng, hắn vội vã đi tới, cung kính nói: "Thanh Đức công chúa, người đã đến."
"Làm sao vậy?"
Thanh Đức công chúa - Oản Vu Tinh - đưa mắt, tròng mắt đen nhìn xuyên tầng mưa bụi, nhìn về cánh cửa phòng đã đóng chặt. . . . . .
Rồi quay sang nhìn vẻ mặt lo lắng của Tiểu Lục Tử.
Nàng là do Tiểu Lục Tử phái người mời đến, nói là Cửu vương gia xảy ra chuyện, nàng nhất định phải tới đây một chuyến.
"Từ buổi sáng hôm qua Vương gia từ hoàng cung trở lại, vẫn không ra khỏi cửa phòng. Nô tài hỏi, Vương gia cũng không lên tiếng, hơn nữa cả ngày cũng không ăn gì, ngay cả một ngụm nước cũng không uống. Không phải là muốn chết chứ!?Vạn bất đắc dĩ, mới đi mời công chúa ."
Tiểu Lục Tử đỡ Thanh Đức công chúa đi lên bậc thang, đi đến phòng Mặc Âm Trần.
"Bắt đầu từ hôm qua không ăn cơm ư ?"
Oản Vu Tinh kinh ngạc nhìn Tiểu Lục Tử, bước chân không khỏi nhanh hơn.
"Đúng vậy a. Lần trước mặc dù tâm tình Vương gia không tốt, nhưng cũng còn ăn cơm, mà lần này lại tự giam mình ở trong phòng. Không để cho bất kỳ ai đến gần, nô tài chỉ sợ Vương gia có chuyện gì."
Tiểu Lục Tử nói xong thì cũng đã tới cửa phòng.
Hắn đưa mắt liếc nhìn Oản Vu Tinh.
Oản Vu Tinh phất phất tay, nói: "Đừng nóng vội, ta đi xem thử, ngươi ở bên ngoài chờ."
"Dạ, công chúa, Vương gia đã có thể trông cậy vào người."
Tiểu Lục Tử cảm kích nói cảm ơn với Oản Vu Tinh, hắn thật sự không biết còn có thể tìm ai nữa ngoài Thanh Đức công chúa.
Lần trước cũng vì Thanh Đức công chúa tới đây, Vương gia mới khôi phục thần thái.
Lần này, chỉ hy vọng kỳ tích có thể xuất hiện lần nữa.
Oản Vu Tinh gật đầu với Tiểu Lục Tử một cái, nàng giương mắt, nhìn cửa phòng, ánh mắt khẽ híp lại, hít sâu một hơi.
Lúc này mới giơ tay lên, đẩy cửa phòng đóng chặt ra, tiến vào. . . . . .
Tiểu Lục Tử kéo dài cổ, nhìn Oản Vu Tinh tiến vào trong phòng, trong lòng căng thẳng chờ kết quả.
Hi vọng vị Thanh Đức công chúa này có thể khuyên Vương gia ăn cơm là được rồi.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong phòng yên tĩnh, xung quanh lạnh lẽo, không khí đè nén. . . . . .
Đó là cảm giác đầu tiên khi Thanh Đức bước vào phòng, nhìn xung quanh tối mờ, khí trời không lạnh cũng làm cho người ta có cảm giác rét lạnh.
Người trong góc phòng kia lại chán nản cùng âm trầm, cả người toả ra lạnh lẽo.
Mặc Âm Trần trong ấn tượng, vẫn luôn là người lac quan, tựa hồ chưa bao giờ sẽ vì chuyện gì mà trở nên không phấn chấn như thế.
Ít nhất, Oản Vu Tinh biết Mặc Âm Trần tuyệt đối sẽ không hành hạ mình như vậy.
Vậy mà, hiện tại người trước mắt, quả thật chính là người anh tuấn không câu nệ tiểu tiết trong trí nhớ nàng….
"Âm Trần. . . . . ."
Oản Vu Tinh từng bước một đến gần, nàng khẽ gọi Mặc Âm Trần.
Không khí tối tăm cũng không vì một tiếng của Oản Vu Tinh mà thay đổi, thậm chí so với lúc trước, càng khiến cho người ta không thể chịu được.
Cảm giác bị áp bức nặng nề như vậy, có thể khiến cho người khác đến gần biết khó mà lui.
"Âm Trần, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao muốn tra tấn mình như vậy đây? Ngươi không phải đã từng nói, mọi chuyện sẽ tìm được biện pháp giải quyết. Nếu không phải câu này của ngươi, ta nghĩ ta sẽ không kiên trì cho tới bây giờ. Ở Ngô Hạo thì cũng đã coi thường mạng sống của mình rồi."
Oản Vu Tinh cố gắng để cho thanh âm mình hùng hậu một chút, như vậy sẽ làm cho người ta cảm thấy có sức thuyết phục.
Đáng tiếc, Mặc Âm Trần dường như không nghe, vẫn là thờ ơ.
"Âm Trần, bất kể xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không thể ngược đãi mình như vậy. Ngươi có thể nói ra ngoài, nói cho ta nghe. Chúng ta không phải bằng hữu tốt nhất sao?"
Rốt cuộc Thanh Đức đi tới trước mặt Mặc Âm Trần, nàng ngồi xổm người xuống, đưa mắt nhìn Mặc Âm Trần. . . . . .
Nhưng khi nàng nhìn thấy gương mặt Mặc Âm Trần thì ngay lập tức bị giật mình.
Mặc Âm Trần dường như thay đổi hoàn toàn thành một người khác, không có thần thái như trước, cặp mắt đen bóng kia không còn vẻ linh hoạt, không hề có sức sống, cả người như đã chết.
Tâm Oản Vu Tinh không khỏi run rẩy, nàng thử đưa tay chạm vào Mặc Âm Trần, "Âm Trần, sao lại như vậy? Âm Trần, ta là Vu Tinh a."
Oản Vu Tinh nắm cánh tay Mặc Âm Trần, nhẹ nhàng lắc lắc. . . . . .
Một người khoẻ mạnh, cũng chỉ hai ngày không thấy, làm sao lại biến thành như vậy?
Tiểu Lục Tử nói Mặc Âm Trần từ hoàng cung trở về, liền đem mình nhốt ở trong phòng. . . . . .
Như vậy có lẽ nguyên nhân nằm ở chỗ hoàng cung?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.