Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Chương 158: Dây dưa 09
Nha Tiểu Quyển
22/11/2013
Màn cửa sổ thật dầy hoàn toàn ngăn cách bóng dáng ngoài phòng, vầng sáng đèn Lưu Ly hoa sen chập chờn từ từ được thắp lên.
Mạc Phi Lê ngồi ở trước gương đồng, giải ra kết quả phát sinh, mái tóc dài mềm mại rũ xuống, như tuyết như tơ lụa phất phơ trên mặt của hắn, làm nổi bật lên dung mạo thanh lệ xuất trần như ngọc.
Nâng tay kẹp lại một nhúm tóc lộn xộn bung lên, đầu ngón tay chạm đến giữa trán, một trận cảm giác lạnh như băng thấm vào da thịt.
Bóng người lẳng lặng chiếu ra trong gương bạc, Mạc Phi Lê nhẹ nhàng vuốt ve mặt gương, như đang vuốt ve chính bản thân mình. . . . . .
Trên mặt lạnh lùng nổi lên ý cười ôn nhu, lẩm bẩm: "Mất đi thứ gì rồi có tìm khắp nơi vĩnh viễn cũng không trở lại. . . . . ."
Mặt gương sáng cũng như ngón tay lạnh như băng của hắn, không biết là gương nhiễm lạnh từ tay, hay là tay truyền hơi lạnh cho gương, nhè nhẹ triền miên đều là trong suốt lạnh lẽo.
Cát chảy như lụa mỏng trong ống đồng đỏ, im hơi lặng tiếng rơi rơi, Mạc Phi Lê chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ. . . . . .
Hắn chần chờ một chút, vén lên rèm cửa, bóng hoàng hôn như ánh trăng rắc xuống, rơi trên lọn tóc hắn, ánh sáng ẩn khuất mờ mịt lưu chuyển. . . . . .
Nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, ánh sáng lung linh ập xuống vào trong phòng. . . . . .
Mạc Phi Lê tự lẩm bẩm: "Còn có mười ngày, bất quá cũng còn mười ngày. . . . . ."
Màu tím quanh quẩn trong con ngươi, lạnh lùng trong suốt, rồi lại như chập chờn gợn sóng, cũng không có cách nào bình ổn được sóng ngầm bắt đầu khởi động. . . . . .
Bước qua cầu Cửu Khúc, đá xanh làm nền trải rộng trên đường lớn, Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, nhìn cửa chính phòng khách cách đó không xa.
Cảnh sắc trong trí nhớ vẫn như cũ, chỉ là bốn phía lại lạnh lùng vắng lặng, hoàn toàn không có náo nhiệt như trước.
"Tam, Tam tiểu thư, là Tam tiểu thư a ——"
Gã sai vặt đang cầm cây chổi, hai mắt trừng lớn, nhìn nữ tử đi tới, không nhịn được lớn tiếng kinh hô.
Âu Dương Sùng Hoa trở về, dường như đã làm cho phần vắng vẻ lạnh lùng này trở nên ấm áp.
Nghe tiếng chạy đến có Âu Dương Bằng, Tô Thanh Tú, dĩ nhiên còn có người mà nàng luôn nhớ đên, Bạch Tố Nương.
Âu Dương Sùng Hoa nhìn một đám người đứng ngay ở trước mặt. . . . . .
Rất kỳ quái, rõ ràng không có loại cảm giác quen thuộc bấy lâu.
Chẳng qua là cảm thấy nhìn quen mắt, tâm đúng là bình thản như thế.
"Sùng Hoa. . . . . . Sùng Hoa. . . . . ."
Bạch Tố Nương vội vàng đi qua, thở hổn hển đứng trước người của Âu Dương Sùng Hoa.
Tay nàng run run, bước lên ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa, nước mắt không ngừng thấm ướt trên vạt áo.
Âu Dương Sùng Hoa để mặc cho Bạch Tố Nướng ôm, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, lại thấy Âu Dương Bằng đưa mắt nhìn qua. . . . . .
Không ngờ phát hiện, giữa hai mắt hổ long lanh sáng, còn có mập mờ ngấn lệ.
Âu Dương Bằng khóc sao?
Thì ra là hắn vẫn quan tâm, lo lắng cho nữ nhi này đi.
Tô Thanh Tú chỉ đứng một bên, nàng cũng quan tâm, hoặc cũng là, nàng căn bản đến để làm vật trang trí.
Nhưng mà lần này đối với Âu Dương Sùng Hoa mà nói, cũng không có bất kỳ cảm giác gì.
Ngoại trừ, Bạch Tố Nương đang ôm lấy nàng khóc lóc nức nở. . . . . .
"Sùng Hoa, ngươi rốt cuộc đi nơi nào, ngươi không biết Nương rất lo lắng sao, ngươi cái đứa nhỏ này. . . . . . Cái đứa nhỏ này a. . . . . ."
Bạch Tố Nương níu thật chặt lấy bờ vai Âu Dương Sùng Hoa rồi vô lực gục xuống.
Miệng lưỡi Âu Dương Sùng Hoa khẽ giật giật, cười nói: "Nương, không phải bây giờ ta đã trở lại sao."
". . . . . . "
Bạch Tố Nương ngước lên, nén lệ vào đáy mắt, tràn đầy vui mừng vì đã xa cách từ lâu.
Đồng thời cũng có rất nhiều nghi ngờ và lo lắng, khiến cho nàng không ngừng run rẩy.
Hai tay nàng run run, vuốt lên mặt của Âu Dương Sùng Hoa, nàng chính là muốn xem nữ nhi có thật sự tốt hay không. . . . . .
"Sùng Hoa, nữ nhi của ta. . . . . ."
Bạch Tố Nương thương xót, lại ôm Âu Dương Sùng Hoa vào trong lòng.
"Được rồi, tất cả đứng ở chỗ này làm cái gì, trở về là tốt rồi, còn không mau đi vào."
Âu Dương Bằng giờ mới lên tiếng, len lén lau lệ nơi khóe mắt, trầm giọng nói.
Bạch Tố Nương từ từ đứng thẳng người, nàng lau đi nước mắt, nghẹn ngào gật đầu một cái, "Mau vào đi thôi."
Âu Dương Sùng Hoa đáp lời, theo đám người Âu Dương Bằng đi vào tiền sảnh. . . . . .
Nói vậy kế tiếp nàng sẽ liên tục được hỏi thăm đi.
Nghĩ đến đây, bất giác nơi khóe miệng khẽ động.
Trong đáy mắt phất qua tia cười bất đắc dĩ, cũng không nghĩ trong lòng lại mâu thuẫn như vậy.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mơ mơ màng màng đi ngủ, có lẽ cũng không cần tỉnh lại.
Người trên giường cuộn thành một khối, đôi môi nhấp nháy, từng tiếng thì thầm rời rạc từ trong miệng thốt ra. . . . . .
Ngọn nến trên bàn đã sắp tắt, u ám lạnh lẽo, giọt nến cuối cùng thấp thoáng lưu lại trong tim đèn khô cạn.
Âu Dương Sùng Hoa hoảng hốt mở mắt ra, thật ra nàng không ngủ, mặc dù nàng im lặng chợp mắt, nhưng vẫn là thanh tỉnh.
Người vùng đứng bật lên, muốn đi kết thúc tất cả. . . . . .
Không thể buông xuống như vậy được, tay nàng vuốt ve lên trán, cảm giác dinh dính ẩm ướt làm nàng chua sót cười một tiếng.
Nàng biết, bản thân không còn nhiều thời gian.
Cần phải quyết định.
Nếu không, vĩnh viễn sẽ không thể thoát khỏi cơn ác mộng này.
Thân thể lay động trong gió như ngọn đèn sắp tắt, chợt sáng chợt tối, bước chân lảo đảo loạng choạng đi ra cửa.
Mỗi một bước đi, ngực lại đau thêm một phần.
Tay túm chặt, nơi đó. . . . . . Còn giữ thứ gì?
Bóng dáng đơn độc dần dần lẩn vào trong màn mưa, cho đến khi biến mất. . . . . .
Mạc Phi Lê ngồi ở trước gương đồng, giải ra kết quả phát sinh, mái tóc dài mềm mại rũ xuống, như tuyết như tơ lụa phất phơ trên mặt của hắn, làm nổi bật lên dung mạo thanh lệ xuất trần như ngọc.
Nâng tay kẹp lại một nhúm tóc lộn xộn bung lên, đầu ngón tay chạm đến giữa trán, một trận cảm giác lạnh như băng thấm vào da thịt.
Bóng người lẳng lặng chiếu ra trong gương bạc, Mạc Phi Lê nhẹ nhàng vuốt ve mặt gương, như đang vuốt ve chính bản thân mình. . . . . .
Trên mặt lạnh lùng nổi lên ý cười ôn nhu, lẩm bẩm: "Mất đi thứ gì rồi có tìm khắp nơi vĩnh viễn cũng không trở lại. . . . . ."
Mặt gương sáng cũng như ngón tay lạnh như băng của hắn, không biết là gương nhiễm lạnh từ tay, hay là tay truyền hơi lạnh cho gương, nhè nhẹ triền miên đều là trong suốt lạnh lẽo.
Cát chảy như lụa mỏng trong ống đồng đỏ, im hơi lặng tiếng rơi rơi, Mạc Phi Lê chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ. . . . . .
Hắn chần chờ một chút, vén lên rèm cửa, bóng hoàng hôn như ánh trăng rắc xuống, rơi trên lọn tóc hắn, ánh sáng ẩn khuất mờ mịt lưu chuyển. . . . . .
Nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, ánh sáng lung linh ập xuống vào trong phòng. . . . . .
Mạc Phi Lê tự lẩm bẩm: "Còn có mười ngày, bất quá cũng còn mười ngày. . . . . ."
Màu tím quanh quẩn trong con ngươi, lạnh lùng trong suốt, rồi lại như chập chờn gợn sóng, cũng không có cách nào bình ổn được sóng ngầm bắt đầu khởi động. . . . . .
Bước qua cầu Cửu Khúc, đá xanh làm nền trải rộng trên đường lớn, Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, nhìn cửa chính phòng khách cách đó không xa.
Cảnh sắc trong trí nhớ vẫn như cũ, chỉ là bốn phía lại lạnh lùng vắng lặng, hoàn toàn không có náo nhiệt như trước.
"Tam, Tam tiểu thư, là Tam tiểu thư a ——"
Gã sai vặt đang cầm cây chổi, hai mắt trừng lớn, nhìn nữ tử đi tới, không nhịn được lớn tiếng kinh hô.
Âu Dương Sùng Hoa trở về, dường như đã làm cho phần vắng vẻ lạnh lùng này trở nên ấm áp.
Nghe tiếng chạy đến có Âu Dương Bằng, Tô Thanh Tú, dĩ nhiên còn có người mà nàng luôn nhớ đên, Bạch Tố Nương.
Âu Dương Sùng Hoa nhìn một đám người đứng ngay ở trước mặt. . . . . .
Rất kỳ quái, rõ ràng không có loại cảm giác quen thuộc bấy lâu.
Chẳng qua là cảm thấy nhìn quen mắt, tâm đúng là bình thản như thế.
"Sùng Hoa. . . . . . Sùng Hoa. . . . . ."
Bạch Tố Nương vội vàng đi qua, thở hổn hển đứng trước người của Âu Dương Sùng Hoa.
Tay nàng run run, bước lên ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa, nước mắt không ngừng thấm ướt trên vạt áo.
Âu Dương Sùng Hoa để mặc cho Bạch Tố Nướng ôm, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, lại thấy Âu Dương Bằng đưa mắt nhìn qua. . . . . .
Không ngờ phát hiện, giữa hai mắt hổ long lanh sáng, còn có mập mờ ngấn lệ.
Âu Dương Bằng khóc sao?
Thì ra là hắn vẫn quan tâm, lo lắng cho nữ nhi này đi.
Tô Thanh Tú chỉ đứng một bên, nàng cũng quan tâm, hoặc cũng là, nàng căn bản đến để làm vật trang trí.
Nhưng mà lần này đối với Âu Dương Sùng Hoa mà nói, cũng không có bất kỳ cảm giác gì.
Ngoại trừ, Bạch Tố Nương đang ôm lấy nàng khóc lóc nức nở. . . . . .
"Sùng Hoa, ngươi rốt cuộc đi nơi nào, ngươi không biết Nương rất lo lắng sao, ngươi cái đứa nhỏ này. . . . . . Cái đứa nhỏ này a. . . . . ."
Bạch Tố Nương níu thật chặt lấy bờ vai Âu Dương Sùng Hoa rồi vô lực gục xuống.
Miệng lưỡi Âu Dương Sùng Hoa khẽ giật giật, cười nói: "Nương, không phải bây giờ ta đã trở lại sao."
". . . . . . "
Bạch Tố Nương ngước lên, nén lệ vào đáy mắt, tràn đầy vui mừng vì đã xa cách từ lâu.
Đồng thời cũng có rất nhiều nghi ngờ và lo lắng, khiến cho nàng không ngừng run rẩy.
Hai tay nàng run run, vuốt lên mặt của Âu Dương Sùng Hoa, nàng chính là muốn xem nữ nhi có thật sự tốt hay không. . . . . .
"Sùng Hoa, nữ nhi của ta. . . . . ."
Bạch Tố Nương thương xót, lại ôm Âu Dương Sùng Hoa vào trong lòng.
"Được rồi, tất cả đứng ở chỗ này làm cái gì, trở về là tốt rồi, còn không mau đi vào."
Âu Dương Bằng giờ mới lên tiếng, len lén lau lệ nơi khóe mắt, trầm giọng nói.
Bạch Tố Nương từ từ đứng thẳng người, nàng lau đi nước mắt, nghẹn ngào gật đầu một cái, "Mau vào đi thôi."
Âu Dương Sùng Hoa đáp lời, theo đám người Âu Dương Bằng đi vào tiền sảnh. . . . . .
Nói vậy kế tiếp nàng sẽ liên tục được hỏi thăm đi.
Nghĩ đến đây, bất giác nơi khóe miệng khẽ động.
Trong đáy mắt phất qua tia cười bất đắc dĩ, cũng không nghĩ trong lòng lại mâu thuẫn như vậy.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mơ mơ màng màng đi ngủ, có lẽ cũng không cần tỉnh lại.
Người trên giường cuộn thành một khối, đôi môi nhấp nháy, từng tiếng thì thầm rời rạc từ trong miệng thốt ra. . . . . .
Ngọn nến trên bàn đã sắp tắt, u ám lạnh lẽo, giọt nến cuối cùng thấp thoáng lưu lại trong tim đèn khô cạn.
Âu Dương Sùng Hoa hoảng hốt mở mắt ra, thật ra nàng không ngủ, mặc dù nàng im lặng chợp mắt, nhưng vẫn là thanh tỉnh.
Người vùng đứng bật lên, muốn đi kết thúc tất cả. . . . . .
Không thể buông xuống như vậy được, tay nàng vuốt ve lên trán, cảm giác dinh dính ẩm ướt làm nàng chua sót cười một tiếng.
Nàng biết, bản thân không còn nhiều thời gian.
Cần phải quyết định.
Nếu không, vĩnh viễn sẽ không thể thoát khỏi cơn ác mộng này.
Thân thể lay động trong gió như ngọn đèn sắp tắt, chợt sáng chợt tối, bước chân lảo đảo loạng choạng đi ra cửa.
Mỗi một bước đi, ngực lại đau thêm một phần.
Tay túm chặt, nơi đó. . . . . . Còn giữ thứ gì?
Bóng dáng đơn độc dần dần lẩn vào trong màn mưa, cho đến khi biến mất. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.