Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Chương 166: Dây dưa 17
Nha Tiểu Quyển
22/11/2013
Ánh mắt tinh tế của Oản Vu Tinh từng chút căng lớn theo lời Âu Dương Sùng Hoa nói, nàng nhíu thật chặt hai hàng lông mày, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Âu Dương Sùng Hoa, hỏi: "Vậy lần này ngươi trở lại bên cạnh Mặc Âm Trần, là vì cái gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn tổn thương hắn lần nữa sao?"
"Nếu ta nói ta trở lại, chính là vì để cho Âm Trần hận ta, đáp án này, công chúa có thể thoả mãn?"
Mỗi một lời đều để lộ ra vô cùng rét lạnh, từ giữa đôi môi hồng nhạt xinh đẹp mở miệng nói ra, đúng là như cát nhuyễn mềm mại.
Nhưng mà, Oản Vu Tinh cũng không tin, đúng vậy, cho dù quả thật là trong nháy mắt nàng có chút tin tưởng, chỉ là. . . . . .
"Ngươi gạt người, Âu Dương Sùng Hoa, lời của ngươi căn bản không có một chút mức độ để tin cậy."
"Ha ha. . . . . ."
Âu Dương Sùng Hoa cười đến đầu vai run rẩy, nàng không đè nén được phần ý cười này.
Nơi khóe mắt, thậm chí bởi vì cười Oản Vu Tinh mà trên mặt chảy đầy nước mắt.
"Âu Dương Sùng Hoa! !"
Vẻ mặt Oản Vu Tinh ẩn ẩn hiện lên đỏ bừng, nàng chỉ cảm thấy Âu Dương Sùng Hoa cười thật sự đả kích nàng.
Khiến cho nàng cảm thấy mình giống như là tên hề đang bị nhạo báng.
"Công chúa, xin bớt giận, chẳng qua ta chỉ là nói ra đáp án công chúa muốn."
Âu Dương Sùng Hoa thu hồi nụ cười, nàng từ từ đứng lên, khi đi ra khỏi ngoài đình thì dừng bước, xoay người lại nhìn Oản Vu Tinh ở trong đình, nói: "Công chúa, Cửu vương gia sẽ giao cho người, hi vọng người có thể ở bên cạnh giúp đỡ hắn, trở thành sức mạnh của hắn."
"Hắn cần cũng không phải là ta, thật ra thì hôn sự của ta với hắn, chỉ là. . . . . ."
Oản Vu Tinh từ trên băng đá đứng vọt lên, chạy ra khỏi trong đình.
Nàng đi tới trước người của Âu Dương Sùng Hoa, ánh mắt nhìn Âu Dương Sùng Hoa, nói: "Trong lòng hắn, từ đầu đến cuối căn bản không dung nạp được người khác. Điểm này, so với bất kỳ kẻ nào ngươi phải rõ ràng, tại sao lại muốn đi tổn thương người yêu ngươi sâu nặng như vậy? Âu Dương Sùng Hoa, ngươi có biết, được yêu là một loại hạnh phúc biết bao. Có bao nhiêu người khao khát được yêu như thế. Nhưng ngươi vẫn cố muốn đem phần tình yêu này đẩy ra ngoài, thậm chí còn muốn đem nó hoàn toàn bóp chết đi."
"Thế gian có rất nhiều chuyện không thể nào nói rõ ràng . Điều Âm Trần muốn, đời này ta sợ rằng cũng không thể cho hắn, cho nên công chúa, xin ngươi nhất định phải làm cho Âm Trần hạnh phúc. Người nói ta ích kỷ cũng được, hay cái gì cũng được. Chỉ xin người vào lúc Âm Trần yếu ớt nhất, có thể cùng ở bên cạnh hắn."
Âu Dương Sùng Hoa nhìn nhìn Oản Vu Tinh, nàng thỉnh cầu nhưng trong đó lại có một cỗ kiên định chân thật đáng tin.
Oản Vu Tinh nghe Âu Dương Sùng Hoa nói lời này, trong lòng mơ hồ có chút nghi ngờ, nàng hỏi: "Ta nghe ra được, ngươi vẫn còn quan tâm Âm Trần, vậy tại sao nhất định phải làm như vậy đây? Ta xác thực rất cần cái danh hiệu Cửu Vương Phi này, nhưng chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể rời khỏi, bởi vì ta cùng Âm Trần, đều không phải như ngươi nghĩ."
"Ta biết."
Lời Âu Dương Sùng Hoa nói lại làm cho Oản Vu Tinh kinh hãi.
"Ngươi biết?"
"Ân, ta biết. Ngươi phải gả cho Âm Trần, hoàn toàn là vì Ngô Hạo."
Âu Dương Sùng Hoa cũng không muốn giấu giếm cái gì, thậm chí so với bất cứ người nào thật ra nàng đều hiểu rõ, kế tiếp sẽ xảy ra những chuyện gì.
Vì vậy, nàng không thể ở lại bên người Mặc Âm Trần, như thế chỉ có thể hại hắn. . . . . .
"Ta càng ngày càng hồ đồ, căn bản ta cũng không hiểu. Ngươi đã làm thương tổn Âm Trần, tại sao còn muốn xuất hiện. Nếu như xuất hiện, tại sao còn phải đi? Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì, Âm Trần thật sự quá đáng thương, bị người mình yêu nhất làm tổn thương như thế. Âu Dương Sùng Hoa, rốt cuộc có cái gì để cho ngươi nhất định phải đối xử với Âm Trần như vậy!"
Oản Vu Tinh mê mang không hiểu, hoàn toàn bị lời nói Âu Dương Sùng Hoa khiến cho không biết rốt cuộc phải làm sao tiếp nhận, nên cứ gạt bỏ.
"Đáp án thật ra thì rất đơn giản, ta xuất hiện trở lại, chẳng qua chỉ là muốn lấy lại thứ vốn nên thuộc về ta. Ta rời khỏi, là bởi vì ta không còn cần Âm Trần."
Lời nói lạnh như băng từ trong miệng bật ra, trong mắt Âu Dương Sùng Hoa có thứ gì đó không dừng lại được, như có một cây gai đang cắm thật sâu vào trong lòng.
Chỉ là, mỗi khi cây gai này đâm vào đều khiến cho nàng cảm nhận được trong lòng có phần đau đớn triệt để. . . . . .
"Bốp ——"
Tiếng vỗ tay to rõ mà thanh thúy, trong khoảnh khắc vang lên ở trong viện yên tĩnh.
Hai mắt đen nhánh của Âu Dương Sùng Hoa, lẳng lặng nhìn vẻ mặt tức giận của Oản Vu Tinh, đau đớn truyền đến trên mặt, cũng không làm nàng cảm thấy kinh ngạc, thậm chí ngay cả một chút tức giận cũng không có.
"Cái tát này là ta thay Âm Trần mà đánh, Âu Dương Sùng Hoa, trước kia ta vẫn cho rằng, ngươi nhất định là một nữ tử đáng giá để Mặc Âm Trần yêu thương, thậm chí bản thân ta vì cái suy nghĩ ích kỷ, mà suốt ngày hoảng sợ, cảm thấy thực có lỗi với ngươi. Nhưng bây giờ, ta phát hiện ngươi căn bản là không xứng với Âm Trần, ta sẽ không đem Âm Trần giao vào trong tay một nữ nhân như ngươi. Ta sẽ ở bên cạnh Âm Trần, sẽ trở thành Cửu Vương Phi!"
Lửa giận thiêu đốt hai mắt của Oản Vu Tinh, nàng lớn tiếng nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa gào to quát lên.
". . . . . ."
Khóe miệng Âu Dương Sùng Hoa hơi nhếch lên, nàng nhìn Oản Vu Tinh thật lâu, cũng không có mở miệng nói một câu, xoay người rời đi. . . . . .
Lồng ngực Oản Vu Tinh phập phồng, nàng kiềm chế bản thân đuổi theo Âu Dương Sùng Hoa, vẫn đứng im tại chỗ, nhìn bóng dáng của Âu Dương Sùng Hoa từ từ biến mất ở đáy mắt. . . . . .
Nàng mơ hồ cảm thấy lòng bàn tay đang rất đau, một cái tát vừa rồi nàng dường như đã dùng hết toàn thân sức lực. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa rất đau sao?
Vì sao, hiện tại nàng lại có chút lo lắng cho Âu Dương Sùng Hoa, nữ nhân như vậy làm sao còn có thể khiến nàng phải lo lắng?
Là bởi vì nụ cười sau cùng Âu Dương Sùng Hoa lưu lại sao? . . . . . .
Vẻ mặt khi tươi cười giống như là thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy cũng không phải như thế.
Rốt cuộc là cái gì. . . . . .
"Nếu ta nói ta trở lại, chính là vì để cho Âm Trần hận ta, đáp án này, công chúa có thể thoả mãn?"
Mỗi một lời đều để lộ ra vô cùng rét lạnh, từ giữa đôi môi hồng nhạt xinh đẹp mở miệng nói ra, đúng là như cát nhuyễn mềm mại.
Nhưng mà, Oản Vu Tinh cũng không tin, đúng vậy, cho dù quả thật là trong nháy mắt nàng có chút tin tưởng, chỉ là. . . . . .
"Ngươi gạt người, Âu Dương Sùng Hoa, lời của ngươi căn bản không có một chút mức độ để tin cậy."
"Ha ha. . . . . ."
Âu Dương Sùng Hoa cười đến đầu vai run rẩy, nàng không đè nén được phần ý cười này.
Nơi khóe mắt, thậm chí bởi vì cười Oản Vu Tinh mà trên mặt chảy đầy nước mắt.
"Âu Dương Sùng Hoa! !"
Vẻ mặt Oản Vu Tinh ẩn ẩn hiện lên đỏ bừng, nàng chỉ cảm thấy Âu Dương Sùng Hoa cười thật sự đả kích nàng.
Khiến cho nàng cảm thấy mình giống như là tên hề đang bị nhạo báng.
"Công chúa, xin bớt giận, chẳng qua ta chỉ là nói ra đáp án công chúa muốn."
Âu Dương Sùng Hoa thu hồi nụ cười, nàng từ từ đứng lên, khi đi ra khỏi ngoài đình thì dừng bước, xoay người lại nhìn Oản Vu Tinh ở trong đình, nói: "Công chúa, Cửu vương gia sẽ giao cho người, hi vọng người có thể ở bên cạnh giúp đỡ hắn, trở thành sức mạnh của hắn."
"Hắn cần cũng không phải là ta, thật ra thì hôn sự của ta với hắn, chỉ là. . . . . ."
Oản Vu Tinh từ trên băng đá đứng vọt lên, chạy ra khỏi trong đình.
Nàng đi tới trước người của Âu Dương Sùng Hoa, ánh mắt nhìn Âu Dương Sùng Hoa, nói: "Trong lòng hắn, từ đầu đến cuối căn bản không dung nạp được người khác. Điểm này, so với bất kỳ kẻ nào ngươi phải rõ ràng, tại sao lại muốn đi tổn thương người yêu ngươi sâu nặng như vậy? Âu Dương Sùng Hoa, ngươi có biết, được yêu là một loại hạnh phúc biết bao. Có bao nhiêu người khao khát được yêu như thế. Nhưng ngươi vẫn cố muốn đem phần tình yêu này đẩy ra ngoài, thậm chí còn muốn đem nó hoàn toàn bóp chết đi."
"Thế gian có rất nhiều chuyện không thể nào nói rõ ràng . Điều Âm Trần muốn, đời này ta sợ rằng cũng không thể cho hắn, cho nên công chúa, xin ngươi nhất định phải làm cho Âm Trần hạnh phúc. Người nói ta ích kỷ cũng được, hay cái gì cũng được. Chỉ xin người vào lúc Âm Trần yếu ớt nhất, có thể cùng ở bên cạnh hắn."
Âu Dương Sùng Hoa nhìn nhìn Oản Vu Tinh, nàng thỉnh cầu nhưng trong đó lại có một cỗ kiên định chân thật đáng tin.
Oản Vu Tinh nghe Âu Dương Sùng Hoa nói lời này, trong lòng mơ hồ có chút nghi ngờ, nàng hỏi: "Ta nghe ra được, ngươi vẫn còn quan tâm Âm Trần, vậy tại sao nhất định phải làm như vậy đây? Ta xác thực rất cần cái danh hiệu Cửu Vương Phi này, nhưng chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể rời khỏi, bởi vì ta cùng Âm Trần, đều không phải như ngươi nghĩ."
"Ta biết."
Lời Âu Dương Sùng Hoa nói lại làm cho Oản Vu Tinh kinh hãi.
"Ngươi biết?"
"Ân, ta biết. Ngươi phải gả cho Âm Trần, hoàn toàn là vì Ngô Hạo."
Âu Dương Sùng Hoa cũng không muốn giấu giếm cái gì, thậm chí so với bất cứ người nào thật ra nàng đều hiểu rõ, kế tiếp sẽ xảy ra những chuyện gì.
Vì vậy, nàng không thể ở lại bên người Mặc Âm Trần, như thế chỉ có thể hại hắn. . . . . .
"Ta càng ngày càng hồ đồ, căn bản ta cũng không hiểu. Ngươi đã làm thương tổn Âm Trần, tại sao còn muốn xuất hiện. Nếu như xuất hiện, tại sao còn phải đi? Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì, Âm Trần thật sự quá đáng thương, bị người mình yêu nhất làm tổn thương như thế. Âu Dương Sùng Hoa, rốt cuộc có cái gì để cho ngươi nhất định phải đối xử với Âm Trần như vậy!"
Oản Vu Tinh mê mang không hiểu, hoàn toàn bị lời nói Âu Dương Sùng Hoa khiến cho không biết rốt cuộc phải làm sao tiếp nhận, nên cứ gạt bỏ.
"Đáp án thật ra thì rất đơn giản, ta xuất hiện trở lại, chẳng qua chỉ là muốn lấy lại thứ vốn nên thuộc về ta. Ta rời khỏi, là bởi vì ta không còn cần Âm Trần."
Lời nói lạnh như băng từ trong miệng bật ra, trong mắt Âu Dương Sùng Hoa có thứ gì đó không dừng lại được, như có một cây gai đang cắm thật sâu vào trong lòng.
Chỉ là, mỗi khi cây gai này đâm vào đều khiến cho nàng cảm nhận được trong lòng có phần đau đớn triệt để. . . . . .
"Bốp ——"
Tiếng vỗ tay to rõ mà thanh thúy, trong khoảnh khắc vang lên ở trong viện yên tĩnh.
Hai mắt đen nhánh của Âu Dương Sùng Hoa, lẳng lặng nhìn vẻ mặt tức giận của Oản Vu Tinh, đau đớn truyền đến trên mặt, cũng không làm nàng cảm thấy kinh ngạc, thậm chí ngay cả một chút tức giận cũng không có.
"Cái tát này là ta thay Âm Trần mà đánh, Âu Dương Sùng Hoa, trước kia ta vẫn cho rằng, ngươi nhất định là một nữ tử đáng giá để Mặc Âm Trần yêu thương, thậm chí bản thân ta vì cái suy nghĩ ích kỷ, mà suốt ngày hoảng sợ, cảm thấy thực có lỗi với ngươi. Nhưng bây giờ, ta phát hiện ngươi căn bản là không xứng với Âm Trần, ta sẽ không đem Âm Trần giao vào trong tay một nữ nhân như ngươi. Ta sẽ ở bên cạnh Âm Trần, sẽ trở thành Cửu Vương Phi!"
Lửa giận thiêu đốt hai mắt của Oản Vu Tinh, nàng lớn tiếng nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa gào to quát lên.
". . . . . ."
Khóe miệng Âu Dương Sùng Hoa hơi nhếch lên, nàng nhìn Oản Vu Tinh thật lâu, cũng không có mở miệng nói một câu, xoay người rời đi. . . . . .
Lồng ngực Oản Vu Tinh phập phồng, nàng kiềm chế bản thân đuổi theo Âu Dương Sùng Hoa, vẫn đứng im tại chỗ, nhìn bóng dáng của Âu Dương Sùng Hoa từ từ biến mất ở đáy mắt. . . . . .
Nàng mơ hồ cảm thấy lòng bàn tay đang rất đau, một cái tát vừa rồi nàng dường như đã dùng hết toàn thân sức lực. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa rất đau sao?
Vì sao, hiện tại nàng lại có chút lo lắng cho Âu Dương Sùng Hoa, nữ nhân như vậy làm sao còn có thể khiến nàng phải lo lắng?
Là bởi vì nụ cười sau cùng Âu Dương Sùng Hoa lưu lại sao? . . . . . .
Vẻ mặt khi tươi cười giống như là thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy cũng không phải như thế.
Rốt cuộc là cái gì. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.