Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Chương 177: Dây dưa 28
Nha Tiểu Quyển
22/11/2013
Tình cảm của nữ nhân này lạnh lùng hơn so với bất kỳ người nào, có ai từng tồn tại trong mắt nàng?
Hắn rất kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng, biết rõ bản thân mình bị lừa.
Biết rõ nàng chỉ vì đạt mục đích của mình, mà lợi dụng hắn.
Để cho trong lòng hắn tràn đầy hận ý.
Hận nàng vô tình vô tâm. . . . . .
"Âm Trần. . . . . ."
Một câu nỉ non từ trong miệng Âu Dương Sùng Hoa thốt ra. . . . . .
Tay Mặc Ngạo Đình giằng co giữa không trung, ánh mắt hắn trừng lớn , không dám tin nhìn người phía dưới.
Đột nhiên hắn mạnh mẽ nắm vạt áo trước của Âu Dương Sùng Hoa, muốn xé ra, xem bên trong rốt cuộc giấu cái gì.
"Ta hận nàng. . . . . . Ta hận nàng. . . . . . Âu Dương Sùng Hoa! !"
Hắn gào thét, hắn rất muốn đánh một cái lên người Âu Dương Sùng Hoa, hắn lại gào thét. . . . . .
Cuối cùng, cũng không xuống tay, người càng thêm mềm nhũn nằm lên ngực của nàng, tay nửa muốn nửa không muốn đánh một cái lên người nàng . . . . . .
Mặc Ngạo Đình muốn kêu lại kêu không ra được, vô cùng tức giận, đem mặt lại gần mặt Âu Dương Sùng Hoa.
Ánh lửa từ phía sau chập chờn chiếu lên bả vai run rẩy của hắn.
"Âm Trần. . . . . ."
Con mắt Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng, tâm càng lạnh hơn, nàng chỉ nằm an tĩnh, mặc cho nam nhân kia gào thét, mặc cho nam nhân kia ở trên người của nàng phát tiết tràn đầy hận ý, nàng đã sớm không nhìn thấy Mặc Ngạo Đình ở trước mắt.
Mặc Ngạo Đình từ từ ngẩng đầu , nhìn Âu Dương Sùng Hoa, sợ run một hồi lâu, cổ họng bị nghẹn lại. . . . . .
Run rẩy nhào qua ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa, đem nàng ôm vào trong ngực, giống như đứa bé vô dụng khóc sụt sùi: "Ta đều là vì nàng, đều là vì nàng. . . . . . Sùng Hoa, nàng nhìn ta a, nhìn ta. . . . . ."
Âu Dương Sùng Hoa mỉm cười, trong thoáng chốc vừa quyến rũ lại vừa dữ tợn, lạnh lùng nói: "Ta chưa bao giờ nhìn ngươi. . . . . ."
"Sùng Hoa. . . . . ." tay Mặc Ngạo Đình run rẩy, kinh hoảng che miệng của nàng, "Ta biết rõ. . . . . . Ta biết rõ. . . . . . Đừng nói nữa."
"Thật đáng thương, thật đáng thương. . . . . ." Âu Dương Sùng Hoa lặng lẽ thở dài, thanh âm mềm mại giống chim én mê sảng trong mưa bụi, mà triền miên: "Mặc Ngạo Đình, ngươi thật rất đáng thương.”
"Đây đều là nàng cho ta, Âu Dương Sùng Hoa." Ánh sáng yếu ớt như lưỡi dao xuyên qua không khí đầy áp lực giữa hai người giống như sóng mắt dịu dàng của tình nhân trong bóng đêm, khiến lòng người giá lạnh.
Ngón tay thon dài, giữ chặt cổ Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .
"Chỉ cần ta dùng sức một chút, cái cổ sẽ gãy. . . . . . Chỉ cần nàng chết, ta sẽ không đau khổ như vậy. . . . . . Chỉ cần nàng chết."
Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng mỉm cười, đẩy tay hắn ra: "Ngươi không nỡ."
Tay Mặc Ngạo Đình run lên, lại bỗng chốc tăng thêm sức lực, trên da thịt trắng nõn xuất hiện một dấu tay, đập vào hai mắt, trong không khí là một tiếng hít thở không thông, một tiếng hô hấp dồn dập.
Tròng mắt Âu Dương Sùng Hoa nhìn lên trên cổ tay, sắc mặt lại nhẹ nhàng như mây: "Ngươi sẽ không nỡ." Hơi thở dài một cái, "Ngươi là vua một nước, cần gì phải làm khổ mình như thế?"
Vẻ mặt Mặc Ngạo Đình ba phần oán, bảy phần hận: "Mặc Ngạo Đình ta đời này trừ nàng ra, không có bất kỳ nữ nhân nào vừa mắt ta. . . . . ."
"Tiếc là ngươi sai lầm rồi." Âu Dương Sùng Hoa cúi đầu, dịu dàng nàng nói, "Ngươi không phải là đã tìm được. . . . . ."
Tay Mặc Ngạo Đình vẫn giữ chặt cổ Âu Dương Sùng Hoa, lực cũng đã giảm, lại tiến tới thân mật vùi ở cổ của nàng, từ từ nói: "Nàng khác với nàng ta, nàng ta cũng chỉ là thế thân của nàng, là thế thân của nàng. Cần gì chứ? Cần gì biết rõ là một vực sâu, còn phải nhảy vào, u mê một lần, thì đã sai rồi, chẳng lẽ, nàng còn muốn ta vẫn tiếp tục giả ngốc không biết gì. . . . . Nàng không phải người, không phải là người. . . . . ."
"Không phải, ta không phải."
Âu Dương Sùng Hoa nói tay vuốt ve sau lưng của Mặc Ngạo Đình, trong mắt dần dần nổi lên nhàn nhạt huyết sắc, nàng lên tiếng, mang theo một chút giễu cợt: "chỗ nào của ta còn là người?"
"Rít" một tiếng, tay Mặc Ngạo Đình bỗng chốc buông ra, nỗi đau trong lòng từ lâu đã khiến nỗi hận chuyển thành nỗi đau, lòng rất đau. . . . . .
Hắn có thể đổi tất cả để có được nữ nhân này. . . . . .
Đáng tiếc, ở trong mắt nàng không có hắn, chưa bao giờ!
Đố kỵ với người có được nàng, rất đố kỵ.
"Ta không quan tâm, không quan tâm, nàng nếu không phải là người rồi, vậy ta cùng với nàng, cùng với nàng thành ma, thành quỷ. . . . . ." Mặc Ngạo Đình giống nước lũ dâng cao: "Ta chỉ muốn nàng, chỉ cần nàng. . . . . ."
Thanh âm của hắn như ảo như mộng.
Ánh nến theo tiếng thở dốc lung lay, bóng dáng run rẩy in trên màng gấm, thoáng như gợn sóng.
Âu Dương Sùng Hoa từ từ ngồi dậy, vén vài sợi tóc bị làm loạn lên. . . . . .
Ánh nến vờn quanh bóng đêm, chiếu lên bóng dáng tái nhợt.
Ngón tay Mặc Ngạo Đình cắm sâu vào tóc mai , mặt nhăn lại, đã sớm mất đi thần thái.
Trong lúc suy sụp, thì ánh mắt đen vẫn ánh lên sự lạnh lẽo. . . . . .
Khớp xương ngón tay hắn trắng bệch, không cần nói cũng biết là do hắn dùng sức.
Âu Dương Sùng Hoa giơ tay lên, nữ nhân trắng mịn thơm ngát, cánh tay mềm mại vòng lên, yêu mị giống như bạch xà, ôm lấy cổ Mặc Ngạo Đình.
Đôi môi đỏ mọng quyến rũ dán sát vào tai hắn, giọng nói nỉ non không nghe rõ lời.
"Sùng Hoa. . . . . . Sùng Hoa. . . . . ."
Mặc Ngạo Đình run lên, vuốt ve gò má của nàng. . . . . .
Chính là gương mặt này, khiến hắn hoảng hốt trong phút chốc, khó có thể tự kềm chế.
Biết rõ là độc dược, vẫn vui vẻ chịu đựng, không muốn buông tay!
Hắn rất kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng, biết rõ bản thân mình bị lừa.
Biết rõ nàng chỉ vì đạt mục đích của mình, mà lợi dụng hắn.
Để cho trong lòng hắn tràn đầy hận ý.
Hận nàng vô tình vô tâm. . . . . .
"Âm Trần. . . . . ."
Một câu nỉ non từ trong miệng Âu Dương Sùng Hoa thốt ra. . . . . .
Tay Mặc Ngạo Đình giằng co giữa không trung, ánh mắt hắn trừng lớn , không dám tin nhìn người phía dưới.
Đột nhiên hắn mạnh mẽ nắm vạt áo trước của Âu Dương Sùng Hoa, muốn xé ra, xem bên trong rốt cuộc giấu cái gì.
"Ta hận nàng. . . . . . Ta hận nàng. . . . . . Âu Dương Sùng Hoa! !"
Hắn gào thét, hắn rất muốn đánh một cái lên người Âu Dương Sùng Hoa, hắn lại gào thét. . . . . .
Cuối cùng, cũng không xuống tay, người càng thêm mềm nhũn nằm lên ngực của nàng, tay nửa muốn nửa không muốn đánh một cái lên người nàng . . . . . .
Mặc Ngạo Đình muốn kêu lại kêu không ra được, vô cùng tức giận, đem mặt lại gần mặt Âu Dương Sùng Hoa.
Ánh lửa từ phía sau chập chờn chiếu lên bả vai run rẩy của hắn.
"Âm Trần. . . . . ."
Con mắt Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng, tâm càng lạnh hơn, nàng chỉ nằm an tĩnh, mặc cho nam nhân kia gào thét, mặc cho nam nhân kia ở trên người của nàng phát tiết tràn đầy hận ý, nàng đã sớm không nhìn thấy Mặc Ngạo Đình ở trước mắt.
Mặc Ngạo Đình từ từ ngẩng đầu , nhìn Âu Dương Sùng Hoa, sợ run một hồi lâu, cổ họng bị nghẹn lại. . . . . .
Run rẩy nhào qua ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa, đem nàng ôm vào trong ngực, giống như đứa bé vô dụng khóc sụt sùi: "Ta đều là vì nàng, đều là vì nàng. . . . . . Sùng Hoa, nàng nhìn ta a, nhìn ta. . . . . ."
Âu Dương Sùng Hoa mỉm cười, trong thoáng chốc vừa quyến rũ lại vừa dữ tợn, lạnh lùng nói: "Ta chưa bao giờ nhìn ngươi. . . . . ."
"Sùng Hoa. . . . . ." tay Mặc Ngạo Đình run rẩy, kinh hoảng che miệng của nàng, "Ta biết rõ. . . . . . Ta biết rõ. . . . . . Đừng nói nữa."
"Thật đáng thương, thật đáng thương. . . . . ." Âu Dương Sùng Hoa lặng lẽ thở dài, thanh âm mềm mại giống chim én mê sảng trong mưa bụi, mà triền miên: "Mặc Ngạo Đình, ngươi thật rất đáng thương.”
"Đây đều là nàng cho ta, Âu Dương Sùng Hoa." Ánh sáng yếu ớt như lưỡi dao xuyên qua không khí đầy áp lực giữa hai người giống như sóng mắt dịu dàng của tình nhân trong bóng đêm, khiến lòng người giá lạnh.
Ngón tay thon dài, giữ chặt cổ Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .
"Chỉ cần ta dùng sức một chút, cái cổ sẽ gãy. . . . . . Chỉ cần nàng chết, ta sẽ không đau khổ như vậy. . . . . . Chỉ cần nàng chết."
Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng mỉm cười, đẩy tay hắn ra: "Ngươi không nỡ."
Tay Mặc Ngạo Đình run lên, lại bỗng chốc tăng thêm sức lực, trên da thịt trắng nõn xuất hiện một dấu tay, đập vào hai mắt, trong không khí là một tiếng hít thở không thông, một tiếng hô hấp dồn dập.
Tròng mắt Âu Dương Sùng Hoa nhìn lên trên cổ tay, sắc mặt lại nhẹ nhàng như mây: "Ngươi sẽ không nỡ." Hơi thở dài một cái, "Ngươi là vua một nước, cần gì phải làm khổ mình như thế?"
Vẻ mặt Mặc Ngạo Đình ba phần oán, bảy phần hận: "Mặc Ngạo Đình ta đời này trừ nàng ra, không có bất kỳ nữ nhân nào vừa mắt ta. . . . . ."
"Tiếc là ngươi sai lầm rồi." Âu Dương Sùng Hoa cúi đầu, dịu dàng nàng nói, "Ngươi không phải là đã tìm được. . . . . ."
Tay Mặc Ngạo Đình vẫn giữ chặt cổ Âu Dương Sùng Hoa, lực cũng đã giảm, lại tiến tới thân mật vùi ở cổ của nàng, từ từ nói: "Nàng khác với nàng ta, nàng ta cũng chỉ là thế thân của nàng, là thế thân của nàng. Cần gì chứ? Cần gì biết rõ là một vực sâu, còn phải nhảy vào, u mê một lần, thì đã sai rồi, chẳng lẽ, nàng còn muốn ta vẫn tiếp tục giả ngốc không biết gì. . . . . Nàng không phải người, không phải là người. . . . . ."
"Không phải, ta không phải."
Âu Dương Sùng Hoa nói tay vuốt ve sau lưng của Mặc Ngạo Đình, trong mắt dần dần nổi lên nhàn nhạt huyết sắc, nàng lên tiếng, mang theo một chút giễu cợt: "chỗ nào của ta còn là người?"
"Rít" một tiếng, tay Mặc Ngạo Đình bỗng chốc buông ra, nỗi đau trong lòng từ lâu đã khiến nỗi hận chuyển thành nỗi đau, lòng rất đau. . . . . .
Hắn có thể đổi tất cả để có được nữ nhân này. . . . . .
Đáng tiếc, ở trong mắt nàng không có hắn, chưa bao giờ!
Đố kỵ với người có được nàng, rất đố kỵ.
"Ta không quan tâm, không quan tâm, nàng nếu không phải là người rồi, vậy ta cùng với nàng, cùng với nàng thành ma, thành quỷ. . . . . ." Mặc Ngạo Đình giống nước lũ dâng cao: "Ta chỉ muốn nàng, chỉ cần nàng. . . . . ."
Thanh âm của hắn như ảo như mộng.
Ánh nến theo tiếng thở dốc lung lay, bóng dáng run rẩy in trên màng gấm, thoáng như gợn sóng.
Âu Dương Sùng Hoa từ từ ngồi dậy, vén vài sợi tóc bị làm loạn lên. . . . . .
Ánh nến vờn quanh bóng đêm, chiếu lên bóng dáng tái nhợt.
Ngón tay Mặc Ngạo Đình cắm sâu vào tóc mai , mặt nhăn lại, đã sớm mất đi thần thái.
Trong lúc suy sụp, thì ánh mắt đen vẫn ánh lên sự lạnh lẽo. . . . . .
Khớp xương ngón tay hắn trắng bệch, không cần nói cũng biết là do hắn dùng sức.
Âu Dương Sùng Hoa giơ tay lên, nữ nhân trắng mịn thơm ngát, cánh tay mềm mại vòng lên, yêu mị giống như bạch xà, ôm lấy cổ Mặc Ngạo Đình.
Đôi môi đỏ mọng quyến rũ dán sát vào tai hắn, giọng nói nỉ non không nghe rõ lời.
"Sùng Hoa. . . . . . Sùng Hoa. . . . . ."
Mặc Ngạo Đình run lên, vuốt ve gò má của nàng. . . . . .
Chính là gương mặt này, khiến hắn hoảng hốt trong phút chốc, khó có thể tự kềm chế.
Biết rõ là độc dược, vẫn vui vẻ chịu đựng, không muốn buông tay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.