Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Chương 11: Đứa ngốc Sùng Hoa 7
Nha Tiểu Quyển
21/11/2013
Bạch Tố Nương bước nhanh tiến lên, muốn ngăn cản người hầu của Tô Thanh Tú đem Âu Dương Sùng Hoa mang đi. Nàng là nữ nhân yếu đuối làm sao chống được những người hầu to khỏe kia nên rất nhanh đã bị người hầu đẩy ngã trên mặt đất.
Bạch Tố Nương chỉ có thể nhìn Âu Dương Sùng Hoa biến mất trước mặt.
"Đại phu nhân, đại phu nhân, cầu ngài thả tiểu thư, nô tỳ cầu ngài, nô tỳ van xin ngài"
Ngân Tụ tiến lên, quỳ gối trước người Tô Thanh Tú , nặng nề mà dập đầu đầu. Khuôn mặt vốn thanh tú nay sớm được thay bằng vẻ bối rối cùng nước mắt.
"Cút ngay." Tô Thanh Tú mặt đen lên, một cước hung hăng đá văng Ngân Tụ.
"Đại phu nhân, tiểu thư nhà ta cái gì cũng đều không hiểu, làm sao mà thương tổn được đại thiếu gia, đại phu nhân"
Ngân Tụ bị đau té trên mặt đất, tay vẫn siết thật chặt làn váy Tô Thanh Tú.
"Phản phản rồi, Bạch Tố Nương đây là hạ nhân ngươi dạy dỗ sao?"
Tô Thanh Tú khuôn mặt thay đổi, cơ hồ muốn thét chói tai, nhìn về phía Bạch Tố Nương té trên mặt đất.
Bạch Tố Nương mặt trắng bệch như tờ giấy, rung động run rẩy bò dậy, hướng về Tô Thanh Tú nói:
"Đại tỷ, đại tỷ cầu ngài thả Sùng Hoa của ta ra. Sùng Hoa của ta cái gì cũng đều không hiểu, đại tỷ"
Âu Dương Sùng Hoa bị người dắt lấy hai tay, bị nắm tóc. Nhiều sợi tóc rơi lên gương mặt của nàng, đồng thời cũng rơi vào đôi mắt lạnh lùng.
Trong khi tại tiểu viện giằng co, ngoài viện truyền đến tiếng kêu gào:
"Nương, nương!"
Thanh âm rơi xuống, xuất hiện ở trong sân lại là kẻ trọng thương Âu Dương Tề Duyệt.
Chỉ thấy hắn bước nhanh đi vào trong nội viện, mắt nhìn xuống tình cảnh trong nội viện, đến đến Tô Thanh Tú nói:"Nương, ngươi đang làm cái gì?"
"A ơ, con của ta, sao con lại tới đây, thương thế còn chưa khỏi, con như thế nào rồi" Tô Thanh Tú nhìn thấy Âu Dương Tề Duyệt, sắc mặt lại là một hồi biến hóa.
Tay cầm lấy tay Âu Dương Tề Duyệt, hai mắt không ngừng đánh giá thân thể Âu Dương Tề Duyệt:
"Làm sao ngươi chạy tới rồi, chuyện nơi đây không cần ngươi quan tâm, ngươi mau trở về nghỉ ngơi."
"Nương, vừa rồi lời của con mới nói một nửa."Âu Dương Tề Duyệt cầm ngược lại cánh tay Tô Thanh Tú.
"Nói cái gì cũng chờ nương xử trí hết rồi nói sau."Tô Thanh Tú vỗ vỗ tay của con trai.
"Nương, chuyện này cùng tiểu muội không quan hệ, hơn nữa, tiểu muội làm sao có thể bị thương ta." Âu Dương Tề Duyệt không buông tay nói.
"Con không phải nói, tối hôm qua trước khi con bị thương, con nhìn thấy nữ nhân ngốc nghếch này ở hồ nước. Sau đó, nên cái gì không nhớ rõ? Buổi tối, ngoại trừ nàng, không ai đi qua hồ nước bên cạnh, con bị thương thế kia không phải nàng làm ra, còn có thể là ai?" Tô Thanh Tú vội vàng quát khẽ chất vấn.
Bạch Tố Nương chỉ có thể nhìn Âu Dương Sùng Hoa biến mất trước mặt.
"Đại phu nhân, đại phu nhân, cầu ngài thả tiểu thư, nô tỳ cầu ngài, nô tỳ van xin ngài"
Ngân Tụ tiến lên, quỳ gối trước người Tô Thanh Tú , nặng nề mà dập đầu đầu. Khuôn mặt vốn thanh tú nay sớm được thay bằng vẻ bối rối cùng nước mắt.
"Cút ngay." Tô Thanh Tú mặt đen lên, một cước hung hăng đá văng Ngân Tụ.
"Đại phu nhân, tiểu thư nhà ta cái gì cũng đều không hiểu, làm sao mà thương tổn được đại thiếu gia, đại phu nhân"
Ngân Tụ bị đau té trên mặt đất, tay vẫn siết thật chặt làn váy Tô Thanh Tú.
"Phản phản rồi, Bạch Tố Nương đây là hạ nhân ngươi dạy dỗ sao?"
Tô Thanh Tú khuôn mặt thay đổi, cơ hồ muốn thét chói tai, nhìn về phía Bạch Tố Nương té trên mặt đất.
Bạch Tố Nương mặt trắng bệch như tờ giấy, rung động run rẩy bò dậy, hướng về Tô Thanh Tú nói:
"Đại tỷ, đại tỷ cầu ngài thả Sùng Hoa của ta ra. Sùng Hoa của ta cái gì cũng đều không hiểu, đại tỷ"
Âu Dương Sùng Hoa bị người dắt lấy hai tay, bị nắm tóc. Nhiều sợi tóc rơi lên gương mặt của nàng, đồng thời cũng rơi vào đôi mắt lạnh lùng.
Trong khi tại tiểu viện giằng co, ngoài viện truyền đến tiếng kêu gào:
"Nương, nương!"
Thanh âm rơi xuống, xuất hiện ở trong sân lại là kẻ trọng thương Âu Dương Tề Duyệt.
Chỉ thấy hắn bước nhanh đi vào trong nội viện, mắt nhìn xuống tình cảnh trong nội viện, đến đến Tô Thanh Tú nói:"Nương, ngươi đang làm cái gì?"
"A ơ, con của ta, sao con lại tới đây, thương thế còn chưa khỏi, con như thế nào rồi" Tô Thanh Tú nhìn thấy Âu Dương Tề Duyệt, sắc mặt lại là một hồi biến hóa.
Tay cầm lấy tay Âu Dương Tề Duyệt, hai mắt không ngừng đánh giá thân thể Âu Dương Tề Duyệt:
"Làm sao ngươi chạy tới rồi, chuyện nơi đây không cần ngươi quan tâm, ngươi mau trở về nghỉ ngơi."
"Nương, vừa rồi lời của con mới nói một nửa."Âu Dương Tề Duyệt cầm ngược lại cánh tay Tô Thanh Tú.
"Nói cái gì cũng chờ nương xử trí hết rồi nói sau."Tô Thanh Tú vỗ vỗ tay của con trai.
"Nương, chuyện này cùng tiểu muội không quan hệ, hơn nữa, tiểu muội làm sao có thể bị thương ta." Âu Dương Tề Duyệt không buông tay nói.
"Con không phải nói, tối hôm qua trước khi con bị thương, con nhìn thấy nữ nhân ngốc nghếch này ở hồ nước. Sau đó, nên cái gì không nhớ rõ? Buổi tối, ngoại trừ nàng, không ai đi qua hồ nước bên cạnh, con bị thương thế kia không phải nàng làm ra, còn có thể là ai?" Tô Thanh Tú vội vàng quát khẽ chất vấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.