Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Chương 58: Nữ nhân của ta 2
Nha Tiểu Quyển
21/11/2013
"Sùng Hoa, nữ nhân của ta" nam tử tóc trắng cúi đầu, trong mắt tràn ngập nhu tình, phảng phất như một cái đầm sâu không đáy.
Gió vẫn cuộn lên, làm những sợi tóc trắng bay phơ phất, trường bào phiêu dật.
"Ta rốt cục bắt được nàng, lần này tuyệt đối sẽ không để nàng lần nữa biến mất."
Lời nói êm ái, tựa như lời thề, rót váo tai Âu Dương Sùng Hoa.
Nụ cười trên mặt dần dần càng sâu, đôi mắt xanh đen như phảng phất nét vui mừng.
"Theo ta trở về.", nam tử tóc trắng chăm chú ôm Âu Dương Sùng Hoa
"Âu, Âu Dương —— không cần phải đi! Hắn đã chết, Âu Dương ——"
Từ Mộc Dương cao giọng hét to lên, cố sức giãy giụa, đáng tiếc luồng khí lưu kia như thành tường đồng vách sắt, hắn căn bản không có biện pháp giãy ra.
Nam tử tóc trắng ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén quét về phía Từ Mộc Dương.
Ánh mắt tràn ngập nụ cười kia, lại lạnh lùng đến mức làm cho Từ Mộc Dương sợ hết hồn vía, lời nói đến miệng rồi lại phải thu lại, không cách nào nói ra được.
Cùng lúc đó, Từ Mộc Dương phát hiện, chiếc nhẫn trên ngón tay giữa của nam tử tóc trắng, lại giống chiếc nhẫn của Âu Dương Sùng Hoa, như vậy nói cách khác, người này chính là người cho Âu Dương Sùng Hoa chiếc nhẫn !
"Ngươi là người đã chết của ngàn năm rồi !" Từ Mộc Dương cũng không biết từ đâu tới đây dũng khí cùng lực lượng, đơn giản chỉ cần thông cổ họng đang nghẹn lại , lớn tiếng hô lên."Âu Dương! ! ——"
Vốn đang tựa trên người nam tử tóc trắng, thân thể Âu Dương Sùng Hoa bỗng nhiên run lên.
Vốn là đôi mắt mờ mịt, lập tức trong suốt như suối.
Từ gò má truyền đến cảm giác man mát, làm Âu Dương Sùng Hoa ngẩng mạnh đầu.
Đập vào đôi mắt nàng,
Là đôi mắt màu đỏ lạ thường.
Cảm giác mạnh mẽ đánh sâu vào tâm trí nàng.
Tay trong khoảnh khắc giơ lên, lại phải hạ xuống.
Lại bị người vững vàng bắt lấy, lộ ra nụ cười, nói: "Một chút cũng không thay đổi, thô lỗ như vậy."
"Buông tay!" Âu Dương Sùng Hoa Thanh giọng nói lạnh lẽo.
"Ta là tới đón nàng trở về ." Nam tử tóc trắng khẽ cười, ngón tay thon dài, mơn trớn khuôn mặt Âu Dương Sùng Hoa
"Đây hết thảy thật sự đều là ngươi làm ra "
Có lẽ là bởi vì đã trải qua quá nhiều chuyện cổ quái, hiện tại mặc dù nàng biết rõ người nam nhân này, chính là xác ướp cổ, cũng không kinh ngạc.
Chỉ là nỗi băn khoăn trong lòng rốt cục được giả đáp.
"Phải nói, là nàng cùng ta."
Nam tử tóc trắng mỉm cười, đôi mắt vẫn không dời Âu Dương Sùng Hoa.
"Ta với ngươi?"
Đôi mắt lạnh của Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng rung động.
"Xem ra nàng thật đã quên hết mọi chuyện. Nhưng không sao, ta nhất định sẽ làm cho nàng nhớ lại tất cả. "
Nam tử tóc trắng cúi người, hơi thở mang theo một luồng khí lạnh, truyền đến tai Âu Dương Sùng Hoa.
Âu Dương Sùng Hoa bỗng nhiên ngẩng mặt, nhìn về phía nam tử tóc trắng bên cạnh, trong mắt nàng lộ ra vô tận kinh ngạc cùng nghi hoặc, lời hắn nói thật sự sao? . . . . . .
Gió vẫn cuộn lên, làm những sợi tóc trắng bay phơ phất, trường bào phiêu dật.
"Ta rốt cục bắt được nàng, lần này tuyệt đối sẽ không để nàng lần nữa biến mất."
Lời nói êm ái, tựa như lời thề, rót váo tai Âu Dương Sùng Hoa.
Nụ cười trên mặt dần dần càng sâu, đôi mắt xanh đen như phảng phất nét vui mừng.
"Theo ta trở về.", nam tử tóc trắng chăm chú ôm Âu Dương Sùng Hoa
"Âu, Âu Dương —— không cần phải đi! Hắn đã chết, Âu Dương ——"
Từ Mộc Dương cao giọng hét to lên, cố sức giãy giụa, đáng tiếc luồng khí lưu kia như thành tường đồng vách sắt, hắn căn bản không có biện pháp giãy ra.
Nam tử tóc trắng ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén quét về phía Từ Mộc Dương.
Ánh mắt tràn ngập nụ cười kia, lại lạnh lùng đến mức làm cho Từ Mộc Dương sợ hết hồn vía, lời nói đến miệng rồi lại phải thu lại, không cách nào nói ra được.
Cùng lúc đó, Từ Mộc Dương phát hiện, chiếc nhẫn trên ngón tay giữa của nam tử tóc trắng, lại giống chiếc nhẫn của Âu Dương Sùng Hoa, như vậy nói cách khác, người này chính là người cho Âu Dương Sùng Hoa chiếc nhẫn !
"Ngươi là người đã chết của ngàn năm rồi !" Từ Mộc Dương cũng không biết từ đâu tới đây dũng khí cùng lực lượng, đơn giản chỉ cần thông cổ họng đang nghẹn lại , lớn tiếng hô lên."Âu Dương! ! ——"
Vốn đang tựa trên người nam tử tóc trắng, thân thể Âu Dương Sùng Hoa bỗng nhiên run lên.
Vốn là đôi mắt mờ mịt, lập tức trong suốt như suối.
Từ gò má truyền đến cảm giác man mát, làm Âu Dương Sùng Hoa ngẩng mạnh đầu.
Đập vào đôi mắt nàng,
Là đôi mắt màu đỏ lạ thường.
Cảm giác mạnh mẽ đánh sâu vào tâm trí nàng.
Tay trong khoảnh khắc giơ lên, lại phải hạ xuống.
Lại bị người vững vàng bắt lấy, lộ ra nụ cười, nói: "Một chút cũng không thay đổi, thô lỗ như vậy."
"Buông tay!" Âu Dương Sùng Hoa Thanh giọng nói lạnh lẽo.
"Ta là tới đón nàng trở về ." Nam tử tóc trắng khẽ cười, ngón tay thon dài, mơn trớn khuôn mặt Âu Dương Sùng Hoa
"Đây hết thảy thật sự đều là ngươi làm ra "
Có lẽ là bởi vì đã trải qua quá nhiều chuyện cổ quái, hiện tại mặc dù nàng biết rõ người nam nhân này, chính là xác ướp cổ, cũng không kinh ngạc.
Chỉ là nỗi băn khoăn trong lòng rốt cục được giả đáp.
"Phải nói, là nàng cùng ta."
Nam tử tóc trắng mỉm cười, đôi mắt vẫn không dời Âu Dương Sùng Hoa.
"Ta với ngươi?"
Đôi mắt lạnh của Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng rung động.
"Xem ra nàng thật đã quên hết mọi chuyện. Nhưng không sao, ta nhất định sẽ làm cho nàng nhớ lại tất cả. "
Nam tử tóc trắng cúi người, hơi thở mang theo một luồng khí lạnh, truyền đến tai Âu Dương Sùng Hoa.
Âu Dương Sùng Hoa bỗng nhiên ngẩng mặt, nhìn về phía nam tử tóc trắng bên cạnh, trong mắt nàng lộ ra vô tận kinh ngạc cùng nghi hoặc, lời hắn nói thật sự sao? . . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.