Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Chương 22: Sơn động kỳ ngộ 1
Nha Tiểu Quyển
21/11/2013
Âu Dương Sùng Hoa dựa vào cây gậy chống tiếp tục đi xuống phía dưới núi, nhưng càng đi xuống dưới, sẽ cảm thấy nhiệt độ càng thấp, giống như là đang từ ấm áp mùa xuân thoáng cái đã đến cuối mùa thu, quần áo mùa xuân mặc trên người bây giờ xem ra có chút đơn bạc.
Âu Dương Sùng Hoa kéo lại vạt áo trước, tiếp tục đi về phía trước.
Dừng ở chân núi, nàng ngẩng đầu lên xem xét, rừng cây rậm rạp che khuất tầm mắt, ngay cả sắc trời cũng giống như đã âm u đi rất nhiều.
Đi thêm một đoạn đã tới chân núi, nhiệt độ thì càng lúc càng thấp, gió thổi mạnh vào làm cho Âu Dương Sùng Hoa không khỏi run rẩy một chút.
Tiếp tục như vậy mình nhất định sẽ bị chết cóng ở dưới núi.
Âu Dương Sùng Hoa nghĩ, nhìn quanh bốn phía, đáy núi giống như một cái ống tròn, không có đường ra.
Đối mặt với hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, Âu Dương Sùng Hoa tạm thời không đi tiếp mà xem xét tình hình.
Âu Dương Sùng Hoa quyết định đi về hướng bên cạnh, dọc theo rừng cây dày đặc , đi lên phía trước
Đầu tiên muốn tìm một chỗ dừng chân, sau đó lại nghĩ biện pháp.
Xuyên qua lá cây le lói một vài tia ánh mặt trời , Âu Dương Sùng Hoa mơ hồ trong đó thấy được một cái sơn động, trong đầu thầm vui vẻ, xem ra đã tìm được chỗ dừng chân.
Đi chưa được bao lâu thì Âu Dương Sùng Hoa tới gần sơn động thì một trận Cuồng Phong nổi lên , nàng đừng nói là đứng vững chân được, mà ngay cả muốn tìm nơi tránh gió cũng không có, chưa được một lát đã bị trận quái phong đẩy vào trong sơn động
"Á!" Âu Dương Sùng Hoa cả người từ giữa không trung rơi xuống mặt đất, đau đớn toàn thân, làm cho nàng nhíu chặt lông mày.
"Này lão quái vật, không dùng sức cũng làm cho nó thành ra như vậy, như thế rất tốt, đã năm mươi năm nay lại xuất hiện một tiểu oa nhi, ngươi phải cho ta giết chết." Một thanh âm sắc bén vang lên từ khoảng không đen kịt trong sơn động.
"Nếu như vậy rất nhanh sẽ chết, chúng ta cho dù để lại tiểu oa nhi này cũng vô dụng. Lão thái bà, ngươi nói xem tiểu oa nhi này rốt cuộc là đã chết chưa?" Một giọng nói hùng hậu vang lên sau đó tiếp lời hỏi.
"Ta làm sao biết."
"Nhìn xem ra sao." Theo lời nói vang lên, trong động lại nổi lên một trận gió, đem Âu Dương Sùng Hoa đang ngã nằm trên đất đi vào sâu bên trong.
"Leng keng!"
"Lão quái vật, ngươi muốn ghìm chết ta sao?"
"Đợi chút."
Thanh âm đàm thoại bỗng yên lặng một lúc, sau đó tiếng cười to truyền đến: "Ha ha, tiểu oa nhi này vẫn không chết, tốt tốt, xem ra chúng ta có hi vọng thoát khỏi sơn động này rồi…"
Âu Dương Sùng Hoa ngất đi - ý thức trông lúc đau đớn giờ đã dần tỉnh lại, nàng động đậy thân rên một tiếng, rồi chậm rãi mở mắt
Bốn phía đen kịt làm cho nàng choáng váng một chút, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại.
Vừa rồi trận quái phong kia là chuyện gì xảy ra?
"Tiểu oa nhi, ngươi đã tỉnh?"
"Bá" “A…..?"
Âu Dương Sùng Hoa giật nảy mình vì âm thanh vang lên phía sau lưng, có thể bởi vì chân trái bị thương, làm cho nàng kêu rên thành tiếng.
Nhịn đau, nàng miễn cưỡng ngồi thẳng lên, đưa tay ra nhìn không thấy năm đầu ngón tay, bốn phía tối tăm, mà bên trong sơn động này, lại có người?
Âu Dương Sùng Hoa kéo lại vạt áo trước, tiếp tục đi về phía trước.
Dừng ở chân núi, nàng ngẩng đầu lên xem xét, rừng cây rậm rạp che khuất tầm mắt, ngay cả sắc trời cũng giống như đã âm u đi rất nhiều.
Đi thêm một đoạn đã tới chân núi, nhiệt độ thì càng lúc càng thấp, gió thổi mạnh vào làm cho Âu Dương Sùng Hoa không khỏi run rẩy một chút.
Tiếp tục như vậy mình nhất định sẽ bị chết cóng ở dưới núi.
Âu Dương Sùng Hoa nghĩ, nhìn quanh bốn phía, đáy núi giống như một cái ống tròn, không có đường ra.
Đối mặt với hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, Âu Dương Sùng Hoa tạm thời không đi tiếp mà xem xét tình hình.
Âu Dương Sùng Hoa quyết định đi về hướng bên cạnh, dọc theo rừng cây dày đặc , đi lên phía trước
Đầu tiên muốn tìm một chỗ dừng chân, sau đó lại nghĩ biện pháp.
Xuyên qua lá cây le lói một vài tia ánh mặt trời , Âu Dương Sùng Hoa mơ hồ trong đó thấy được một cái sơn động, trong đầu thầm vui vẻ, xem ra đã tìm được chỗ dừng chân.
Đi chưa được bao lâu thì Âu Dương Sùng Hoa tới gần sơn động thì một trận Cuồng Phong nổi lên , nàng đừng nói là đứng vững chân được, mà ngay cả muốn tìm nơi tránh gió cũng không có, chưa được một lát đã bị trận quái phong đẩy vào trong sơn động
"Á!" Âu Dương Sùng Hoa cả người từ giữa không trung rơi xuống mặt đất, đau đớn toàn thân, làm cho nàng nhíu chặt lông mày.
"Này lão quái vật, không dùng sức cũng làm cho nó thành ra như vậy, như thế rất tốt, đã năm mươi năm nay lại xuất hiện một tiểu oa nhi, ngươi phải cho ta giết chết." Một thanh âm sắc bén vang lên từ khoảng không đen kịt trong sơn động.
"Nếu như vậy rất nhanh sẽ chết, chúng ta cho dù để lại tiểu oa nhi này cũng vô dụng. Lão thái bà, ngươi nói xem tiểu oa nhi này rốt cuộc là đã chết chưa?" Một giọng nói hùng hậu vang lên sau đó tiếp lời hỏi.
"Ta làm sao biết."
"Nhìn xem ra sao." Theo lời nói vang lên, trong động lại nổi lên một trận gió, đem Âu Dương Sùng Hoa đang ngã nằm trên đất đi vào sâu bên trong.
"Leng keng!"
"Lão quái vật, ngươi muốn ghìm chết ta sao?"
"Đợi chút."
Thanh âm đàm thoại bỗng yên lặng một lúc, sau đó tiếng cười to truyền đến: "Ha ha, tiểu oa nhi này vẫn không chết, tốt tốt, xem ra chúng ta có hi vọng thoát khỏi sơn động này rồi…"
Âu Dương Sùng Hoa ngất đi - ý thức trông lúc đau đớn giờ đã dần tỉnh lại, nàng động đậy thân rên một tiếng, rồi chậm rãi mở mắt
Bốn phía đen kịt làm cho nàng choáng váng một chút, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại.
Vừa rồi trận quái phong kia là chuyện gì xảy ra?
"Tiểu oa nhi, ngươi đã tỉnh?"
"Bá" “A…..?"
Âu Dương Sùng Hoa giật nảy mình vì âm thanh vang lên phía sau lưng, có thể bởi vì chân trái bị thương, làm cho nàng kêu rên thành tiếng.
Nhịn đau, nàng miễn cưỡng ngồi thẳng lên, đưa tay ra nhìn không thấy năm đầu ngón tay, bốn phía tối tăm, mà bên trong sơn động này, lại có người?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.