Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Chương 82: Tâm khóa 22
Nha Tiểu Quyển
22/11/2013
Tô Thanh Tú mỉm cười nhìn Lạc Thanh Lưu.
Chỉ là nàng không ngờ đến, Lạc Thanh Lưu vẻ mặt hoảng sợ lắc đầu một cái, ý vị mà nói mình không làm được.
"Lạc Thanh Lưu, ngươi cho rằng mình còn có thể toàn thân trở ra?"
Tô Thanh Tú chợt thu lại ánh mắt, trong mắt lộ ra vẻ hung ác.
Sắc mặt Lạc Thanh Lưu trắng bệch, nàng có chút sợ hãi , nói: "Phu nhân, cũng không phải Thanh Lưu không có cái lá gan đó, chỉ là vóc người Thanh Lưu cùng Âu Dương tiểu thư, thật sự là không xứng đôi, huống chi dung mạo của ta và nàng cũng là trời nam đất bắc (ý là khác xa)."
"Nếu chuyện này ngươi đã biết, ta sẽ không để cho ngươi rời đi như vậy."
Tô Thanh Tú hừ lạnh một tiếng.
Lạc Thanh Lưu trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên cười, "Ai nha, nguyên lai là Phu Nhân sợ Thanh Lưu phá hỏng chuyện tốt của ngài hay sao? Phải nói, nếu như Thanh Lưu có thể thay thế Đại tiểu thư, Thanh Lưu còn vui vẻ không kịp. Phàm là việc kiếm tiền, cho dù là chuyện lấy mạng người, Thanh Lưu cũng không buông tha."
"Vậy ngươi?"
Tô Thanh Tú nhìn về phía Lạc Thanh Lưu, sắc mặt hơi biến thành ấm áp.
Lạc Thanh Lưu nhìn về phía Tô Thanh Tú, cuối cùng tầm nhìn dừng trên người của Âu Dương Cẩm Nguyệt, nói: "Âu Dương tiểu thư không phải còn có một người muội muội chỉ kém một tuổi sao?"
"Chẳng lẽ ngươi muốn nói đến kẻ ngốc Sùng Hoa kia?" Chân mày của Âu Dương Cẩm Nguyệt cau lại, cười nói: "Nàng bất quá chỉ là một kẻ ngốc, làm sao có thể thay thế ta?"
"Đại tiểu thư ngươi sai lầm rồi, ngày hôm trước ta không cẩn thận đi tới Bắc Uyển, nhưng lại nghe được một khúc nhạc hay, đây chính là khúc nhạc hay trăm năm khó được nghe à."
Lạc Thanh Lưu giương mắt, cười nhìn sắc mặt đã muốn thay đổi của Âu Dương Cẩm Nguyệt.
"Thanh Lưu, ngươi có thể xác định khúc nhạy hay kia là chính tay Sùng Hoa đàn?"
Tô Thanh Tú hạ ánh mắt, hỏi:
Thật ra thì gần đây nàng cũng có nghe thấy, nha hoàn còn nói, thỉnh thoảng có nghe được tiếng đàn từ Bắc Uyển truyền ra.
Chỉ là, nàng không nghĩ tới tiếng đàn kia phát ra từ tay Âu Dương Sùng Hoa.
"Vậy cũng không phải, hơn nữa ta phát hiện các vị Âu Dương Tam tiểu thư, cùng Âu Dương Nhị Tiểu Thư, vô cùng giống nhau, bất kể là dáng người hay dung mạo."
"Điểm này là sự thật, Cẩm Nguyệt cùng Sùng Hoa tuy rằng không phai một mình ta sinh ra, những người đã thấy qua bọn họ, đều nói bọn họ giống như là một cặp sanh đôi, thật ra thì Sùng Hoa nhỏ hơn Cẩm Nguyệt mấy tháng, còn chưa đủ một tuổi."
Tô Thanh Tú sớm đã hiểu được ý tứ của Lạc Thanh Lưu.
"Phu nhân, có người thần kỳ như vậy ở đây, ngươi còn lo Nhị Tiểu Thư không thể độc chiếm cành cây cao sao?"
Lạc Thanh Lưu kề ở bên mặt Tô Thanh tú, nói nhỏ.
"Nương, làm sao có thể cho kẻ ngốc kia thay thế ta, điều này sao có thể!"
Âu Dương Cẩm Nguyệt cũng không buông tha, nói.
"Ngươi câm miệng." Tô Thanh Tú hung hăng trừng mắt nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt, nàng lại lần nữa nhìn về phía Lạc Thanh Lưu, hỏi: "Thanh Lưu, cho dù Sùng Hoa có thể thay thế Cẩm Nguyệt, nhưng sự si ngốc của người này, làm sao có thể?"
"Ta vì Phu Nhân suy nghĩ diệu kế, chỉ cần Phu Nhân có thể thuyết phục Sùng Hoa tiểu thư, Thanh Lưu có thể bảo đảm, chức Thái Tử Phi này sẽ là của Cẩm Nguyệt tiểu thư, nếu không thể, cái đầu trên người Thanh Lưu, mặc cho Phu Nhân xử trí."
"Thanh Lưu, ngươi thật nắm chắc như vậy sao?"
Tô Thanh Tú ghé mắt, nhìn về phía Lạc Thanh Lưu.
Vẻ mặt Lạc Thanh Lưu lại cười nói: "Chuyện này phải xem khả năng của Phu nhân, có thể làm cho Sùng Hoa tiểu thư thay thế Cẩm Nguyệt tiểu thư đánh đàn hay không?"
"Chỉ cần tài đánh đàn của Sùng Hoa thật đúng như lời ngươi nói"
"Sao Phu nhân không thử chính tai đi nghe một chút?"
"Này" Tô Thanh Tú chần chờ, lại nói: "Nói vậy chuyện Sùng Hoa rơi xuống nước ngươi cũng có nghe thấy, nếu nàng còn không tỉnh"
"Phu nhân, Sùng Hoa tiểu thư thật sự hôn mê bất tỉnh mới tốt à, nàng sẽ không đến hội Thưởng Hoa, đây không phải đối với ngươi cùng Cẩm Nguyệt tiểu thư có lợi hơn sao? Người trăm ngàn lần không thể để cho nàng tỉnh lại"
Nói xong, Lạc Thanh Lưu từ trong ngực lấy ra một bình sứ, nói: "Ở đây Thanh Lưu có một lọ ' Mộng Tỉnh Thập Phần ', chỉ cần người này vừa ngửi thấy, cho dù nàng đã chết, chắc chắn cũng có thể lập tức ngồi dậy. Hơn nữa, còn có thể nghe theo hoàn toàn, lời nói của người bỏ thuốc."
""
Tô Thanh Tú nghe Lạc Thanh Lưu nói xong, rốt cuộc ngồi không yên, vội mang theo Âu Dương Cẩm Nguyệt cùng Lạc Thanh Lưu, đi về hướng Bắc Uyển, tìm hiểu đến cùng.
"Tiểu thư, tiểu thư, không xong rồi, cái kia đại… đại Nương mang theo Cẩm Nguyệt tiểu thư đến đây"
Đằng xa Ngân Tụ vẻ mặt kinh hoảng chạy vào trong phòng.
Âu Dương Sùng Hoa nhìn Ngân Tụ đứng ở cửa thở, âm thầm hạ ánh mắt, nói: "Ngươi cứ như mọi ngày, cái gì cũng không cần nói, việc gì cũng không cần ngăn cản."
"Nhưng là, lúc này phu nhân lại không có ở đây, ta phải nên làm như thế nào, cũng không biết đại Nương muốn đến đây làm cái gì?"
Ngân Tụ sợ là Tô Thanh Tú cùng Âu Dương Cẩm Nguyệt đến có bất lợi đối với Âu Dương Sùng Hoa.
Vẻ mặt Âu Dương Sùng Hoa lại không sợ , nói: "Ta cũng chỉ là người đã hôn mê, bọn họ có thể làm gì đối với ta, ngược lại ngươi, ngàn vạn lần không được để lộ chân tướng."
"Dạ.. dạ.. dạ." Ngân Tụ vuốt ngực, chính mình chạy vào phòng bếp, nhìn một chút nước canh vì tiểu thư mà chuẩn bị, lúc này mới thấy được đám người Đại nương đã tới phía Bắc Uyển.
Đi tắt, mới có thể trở về trước đám người Đại Nương, sớm thông báo cho tiểu thư chuẩn bị.
Âu Dương Sùng Hoa di chuyển lại bên giường, như thường ngày hướng một đầu nằm xuống, hai mắt liền khép lại.
Ngân Tụ đi qua đi lại trong phòng, đợi đám người Tô Thanh Tú đến.
Nàng chỉ cầu Phu Nhân có thể mau sớm trở lại, không biết sang sớm hôm nay Phu Nhân đã đi đâu, bay giờ cũng buổi trưa rồi, mà còn chưa trở lại.
Không bao lâu, ngoài viện truyền đến tiếng gõ cửa.
Cả người Ngân Tụ nhất thời chấn động, nàng liếc mắt nhìn Âu Dương Sùng Hoa hô hấp thật sâu nằm ở trên giường, lúc này mới vội vào trong viện, đi mở cửa.
Cửa viện vừa mở ra, Ngân Tụ liền thấy Tô Thanh Tú cùng Âu Dương Cẩm Nguyệt đứng ở cửa viện, mà bên cạnh Tô Thanh Tú, lại có thêm một vị nữ tử bộ dáng thật xinh đẹp đứng.
Giờ phút này, nữ tử đang nhìn về phía Ngân Tụ khẽ mỉm cười!
Chỉ là nàng không ngờ đến, Lạc Thanh Lưu vẻ mặt hoảng sợ lắc đầu một cái, ý vị mà nói mình không làm được.
"Lạc Thanh Lưu, ngươi cho rằng mình còn có thể toàn thân trở ra?"
Tô Thanh Tú chợt thu lại ánh mắt, trong mắt lộ ra vẻ hung ác.
Sắc mặt Lạc Thanh Lưu trắng bệch, nàng có chút sợ hãi , nói: "Phu nhân, cũng không phải Thanh Lưu không có cái lá gan đó, chỉ là vóc người Thanh Lưu cùng Âu Dương tiểu thư, thật sự là không xứng đôi, huống chi dung mạo của ta và nàng cũng là trời nam đất bắc (ý là khác xa)."
"Nếu chuyện này ngươi đã biết, ta sẽ không để cho ngươi rời đi như vậy."
Tô Thanh Tú hừ lạnh một tiếng.
Lạc Thanh Lưu trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên cười, "Ai nha, nguyên lai là Phu Nhân sợ Thanh Lưu phá hỏng chuyện tốt của ngài hay sao? Phải nói, nếu như Thanh Lưu có thể thay thế Đại tiểu thư, Thanh Lưu còn vui vẻ không kịp. Phàm là việc kiếm tiền, cho dù là chuyện lấy mạng người, Thanh Lưu cũng không buông tha."
"Vậy ngươi?"
Tô Thanh Tú nhìn về phía Lạc Thanh Lưu, sắc mặt hơi biến thành ấm áp.
Lạc Thanh Lưu nhìn về phía Tô Thanh Tú, cuối cùng tầm nhìn dừng trên người của Âu Dương Cẩm Nguyệt, nói: "Âu Dương tiểu thư không phải còn có một người muội muội chỉ kém một tuổi sao?"
"Chẳng lẽ ngươi muốn nói đến kẻ ngốc Sùng Hoa kia?" Chân mày của Âu Dương Cẩm Nguyệt cau lại, cười nói: "Nàng bất quá chỉ là một kẻ ngốc, làm sao có thể thay thế ta?"
"Đại tiểu thư ngươi sai lầm rồi, ngày hôm trước ta không cẩn thận đi tới Bắc Uyển, nhưng lại nghe được một khúc nhạc hay, đây chính là khúc nhạc hay trăm năm khó được nghe à."
Lạc Thanh Lưu giương mắt, cười nhìn sắc mặt đã muốn thay đổi của Âu Dương Cẩm Nguyệt.
"Thanh Lưu, ngươi có thể xác định khúc nhạy hay kia là chính tay Sùng Hoa đàn?"
Tô Thanh Tú hạ ánh mắt, hỏi:
Thật ra thì gần đây nàng cũng có nghe thấy, nha hoàn còn nói, thỉnh thoảng có nghe được tiếng đàn từ Bắc Uyển truyền ra.
Chỉ là, nàng không nghĩ tới tiếng đàn kia phát ra từ tay Âu Dương Sùng Hoa.
"Vậy cũng không phải, hơn nữa ta phát hiện các vị Âu Dương Tam tiểu thư, cùng Âu Dương Nhị Tiểu Thư, vô cùng giống nhau, bất kể là dáng người hay dung mạo."
"Điểm này là sự thật, Cẩm Nguyệt cùng Sùng Hoa tuy rằng không phai một mình ta sinh ra, những người đã thấy qua bọn họ, đều nói bọn họ giống như là một cặp sanh đôi, thật ra thì Sùng Hoa nhỏ hơn Cẩm Nguyệt mấy tháng, còn chưa đủ một tuổi."
Tô Thanh Tú sớm đã hiểu được ý tứ của Lạc Thanh Lưu.
"Phu nhân, có người thần kỳ như vậy ở đây, ngươi còn lo Nhị Tiểu Thư không thể độc chiếm cành cây cao sao?"
Lạc Thanh Lưu kề ở bên mặt Tô Thanh tú, nói nhỏ.
"Nương, làm sao có thể cho kẻ ngốc kia thay thế ta, điều này sao có thể!"
Âu Dương Cẩm Nguyệt cũng không buông tha, nói.
"Ngươi câm miệng." Tô Thanh Tú hung hăng trừng mắt nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt, nàng lại lần nữa nhìn về phía Lạc Thanh Lưu, hỏi: "Thanh Lưu, cho dù Sùng Hoa có thể thay thế Cẩm Nguyệt, nhưng sự si ngốc của người này, làm sao có thể?"
"Ta vì Phu Nhân suy nghĩ diệu kế, chỉ cần Phu Nhân có thể thuyết phục Sùng Hoa tiểu thư, Thanh Lưu có thể bảo đảm, chức Thái Tử Phi này sẽ là của Cẩm Nguyệt tiểu thư, nếu không thể, cái đầu trên người Thanh Lưu, mặc cho Phu Nhân xử trí."
"Thanh Lưu, ngươi thật nắm chắc như vậy sao?"
Tô Thanh Tú ghé mắt, nhìn về phía Lạc Thanh Lưu.
Vẻ mặt Lạc Thanh Lưu lại cười nói: "Chuyện này phải xem khả năng của Phu nhân, có thể làm cho Sùng Hoa tiểu thư thay thế Cẩm Nguyệt tiểu thư đánh đàn hay không?"
"Chỉ cần tài đánh đàn của Sùng Hoa thật đúng như lời ngươi nói"
"Sao Phu nhân không thử chính tai đi nghe một chút?"
"Này" Tô Thanh Tú chần chờ, lại nói: "Nói vậy chuyện Sùng Hoa rơi xuống nước ngươi cũng có nghe thấy, nếu nàng còn không tỉnh"
"Phu nhân, Sùng Hoa tiểu thư thật sự hôn mê bất tỉnh mới tốt à, nàng sẽ không đến hội Thưởng Hoa, đây không phải đối với ngươi cùng Cẩm Nguyệt tiểu thư có lợi hơn sao? Người trăm ngàn lần không thể để cho nàng tỉnh lại"
Nói xong, Lạc Thanh Lưu từ trong ngực lấy ra một bình sứ, nói: "Ở đây Thanh Lưu có một lọ ' Mộng Tỉnh Thập Phần ', chỉ cần người này vừa ngửi thấy, cho dù nàng đã chết, chắc chắn cũng có thể lập tức ngồi dậy. Hơn nữa, còn có thể nghe theo hoàn toàn, lời nói của người bỏ thuốc."
""
Tô Thanh Tú nghe Lạc Thanh Lưu nói xong, rốt cuộc ngồi không yên, vội mang theo Âu Dương Cẩm Nguyệt cùng Lạc Thanh Lưu, đi về hướng Bắc Uyển, tìm hiểu đến cùng.
"Tiểu thư, tiểu thư, không xong rồi, cái kia đại… đại Nương mang theo Cẩm Nguyệt tiểu thư đến đây"
Đằng xa Ngân Tụ vẻ mặt kinh hoảng chạy vào trong phòng.
Âu Dương Sùng Hoa nhìn Ngân Tụ đứng ở cửa thở, âm thầm hạ ánh mắt, nói: "Ngươi cứ như mọi ngày, cái gì cũng không cần nói, việc gì cũng không cần ngăn cản."
"Nhưng là, lúc này phu nhân lại không có ở đây, ta phải nên làm như thế nào, cũng không biết đại Nương muốn đến đây làm cái gì?"
Ngân Tụ sợ là Tô Thanh Tú cùng Âu Dương Cẩm Nguyệt đến có bất lợi đối với Âu Dương Sùng Hoa.
Vẻ mặt Âu Dương Sùng Hoa lại không sợ , nói: "Ta cũng chỉ là người đã hôn mê, bọn họ có thể làm gì đối với ta, ngược lại ngươi, ngàn vạn lần không được để lộ chân tướng."
"Dạ.. dạ.. dạ." Ngân Tụ vuốt ngực, chính mình chạy vào phòng bếp, nhìn một chút nước canh vì tiểu thư mà chuẩn bị, lúc này mới thấy được đám người Đại nương đã tới phía Bắc Uyển.
Đi tắt, mới có thể trở về trước đám người Đại Nương, sớm thông báo cho tiểu thư chuẩn bị.
Âu Dương Sùng Hoa di chuyển lại bên giường, như thường ngày hướng một đầu nằm xuống, hai mắt liền khép lại.
Ngân Tụ đi qua đi lại trong phòng, đợi đám người Tô Thanh Tú đến.
Nàng chỉ cầu Phu Nhân có thể mau sớm trở lại, không biết sang sớm hôm nay Phu Nhân đã đi đâu, bay giờ cũng buổi trưa rồi, mà còn chưa trở lại.
Không bao lâu, ngoài viện truyền đến tiếng gõ cửa.
Cả người Ngân Tụ nhất thời chấn động, nàng liếc mắt nhìn Âu Dương Sùng Hoa hô hấp thật sâu nằm ở trên giường, lúc này mới vội vào trong viện, đi mở cửa.
Cửa viện vừa mở ra, Ngân Tụ liền thấy Tô Thanh Tú cùng Âu Dương Cẩm Nguyệt đứng ở cửa viện, mà bên cạnh Tô Thanh Tú, lại có thêm một vị nữ tử bộ dáng thật xinh đẹp đứng.
Giờ phút này, nữ tử đang nhìn về phía Ngân Tụ khẽ mỉm cười!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.