Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Chương 105: Tâm khóa 44
Nha Tiểu Quyển
22/11/2013
Mặc Âm Trần nắm đầu vai của Âu Dương Sùng Hoa, nâng cằm nàng lên, khiến nàng nâng mặt lên, đôi mắt đen trong nhìn thẳng vào mắt hắn.
Thân thể Âu Dương Sùng Hoa hơi lảo đảo, như muốn lui về phía sau, lại bị Mặc Âm Trần giữ lại vững vàng/
Mặc Âm Trần bất chấp tất cả cúi đầu, hôn lên cánh môi đỏ như máu.
Cường hãn đem lưỡi xâm nhập vào trong miệng nàng, hôn càng lúc càng sâu vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng.
Trong khoang miệng tràn đầy mùi vị của đối phương, hắn vuốt ve gương mặt non nớt của nàng.
Mặc Âm Trần hơi thô lỗ dùng sức khiến Âu Dương Sùng Hoa đau đớn, từ trong cổ phát ra tiếng rên rỉ, rất nhỏ rất mềm.
Đôi mắt xinh đẹp mở to, mang theo một tia khổ sở, nhìn Mặc Âm Trần.
Tim Mặc Âm Trần cảm thấy như tan ra nhìn vào đôi mắt của nàng.
Từ từ rời khỏi đôi môi, ngay lúc Âu Dương Sùng Hoa muốn né tránh, hắn đột nhiên ôm lấy nàng.
"Sùng Hoa, ta thích nàng." Khẽ vuốt qua đôi môi có chút sưng đỏ, sờ qua gương mặt của nàng, cổ của nàng, thật là muốn đem nàng thu nhỏ trong lòng bàn tay. Có chút ngây thơ, lại có chút bá đạo nói : "Ta chỉ muốn ở cùng với nàng, tất cả mọi thứ ta không quan tâm. Ta chỉ muốn nàng, chỉ cần một mình nàng."
Nghiêng tai lắng nghe, chẳng biết từ lúc nào đã không còn mưa bụi, chỉ có tiếng côn trùng kêu to.
Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, môi hơi mím lại, dung nhan như vậy, vừa lạnh như băng vừa quyến rũ : "Không quan tâm thật sao? Tuy ngươi có thể không quan tâm, nhưng sẽ có người quan tâm . Ngươi bỏ không được, cũng né tránh không được, chuyện đó ngươi nhất định phải làm."
"Sùng Hoa, nàng không tin ta sao?"
Mặc Âm Trần có chút nóng nảy kéo cánh tay của Âu Dương Sùng Hoa..
"Âm Trần, ta với ngươi đã định hôn ước, coi như ngươi đi biên quan, ta cũng sẽ chờvngươi trở về."
Ánh mắt sâu kín nhìn gương mặt tuấn mỹ của Mặc Âm Trần..
"Sùng Hoa, chẳng lẽ nàng cũng cảm thấy ta nên đi biên quan? Nàng chưa từng nghĩ sẽ đi theo ta sao?"
Mặc Âm Trần nhìn Âu Dương Sùng Hoa, hắn không nghĩ Âu Dương Sùng Hoa trả lời, nàng luôn lãnh đạm như thế.
Âu Dương Sùng Hoa nở nụ cười nhàn nhạt: "Thiên Trường Địa Cửu có lúc tận, tương tư từ từ không tuyệt kỳ"
Lời nói nhẹ nhàng giống như từ trên trời giáng xuống, ánh trăng phiêu đãng trên bầu trời.
"Ta không muốn tương tư, ta muốn ngày ngày ở cùng nàng."
Câu nói của Mặc Âm Trần làm Âu Dương Sùng Hoa xúc động, nhưng mà, hắn đã tương tư nhiều năm như vậy, rất nhanh thôi là hắn có thể cưới Âu Dương Sùng Hoa vào cửa rồi, vậy mà ngây giây phút này, ông trời tựa hồ đang đùa với hắn.
"Ta sẽ chờ ngươi"
"Sùng Hoa"
Âu Dương Sùng Hoa che miệng của Mặc Âm Trần lại, nàng nhẹ lắc đầu, "Không cần phải nói gì nữa, ta chỉ muốn ngươi yêu ta, yêu ta là đủ rồi, bất kể bao lâu, ta đều sẽ chờ ngươi, Âm Trần, nếu ngươi thật vì muốn tốt cho ta, vậy thì đi biên quan đi."
Trong mắt có ba phần tình cảm, bảy phần lạnh lẽo giấu ở đáy mắt, Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng nức nở, âm thanh nhẹ như làn khói mỏng.
"Sùng Hoa."
Mặc Âm Trần nghe Âu Dương Sùng Hoa nói, hắn không biết mình nên nói câu gì.
Bởi vì theo lời Âu Dương Sùng Hoa, nếu thật vì muốn tốt cho nàng, mình nhất định phải đi biên quan.
Thánh mệnh khó cãi, hắn không thể làm trái ý phụ hoàng .
Hơn nữa, hắn còn có mẫu phi ở đây, nếu hắn xảy ra chuyện gì, mẫu phi nhất định sẽ bị liên lụy. . . . . .
Mặc Âm Trần cuối cùng cũng phải tiếp nhận sự an bài, ngay cả khi trong lòng vạn lần không muốn.
Hai ngày sau đó, ngoài cửa kinh thành, binh mã xếp hàng thẳng tắp, tiếng trống vang dội.
Tay cầm kích dài (kích: loại binh khí thời xưa), khí thế hiên ngang, mạnh mẽ uy vũ rời khỏi thành Trần Yên, ngựa giương vó trước, chạy trăm bước.
Đi đầu, chủ soái một mình cưỡi hắc mã, mặc áo giáp, giục ngựa, quay đầu nhìn lại.
Âu Dương Sùng Hoa ở xa xa, nhìn không rõ mặt, bóng dáng dưới ánh mặt trời rơi vào mắt nàng, hình ảnh vô cùng nhức nhói đầy cuồng liệt cùng kiêu ngạo.
Thời tiết mặc dù đã vào mùa hè, cảnh sắc lúc này lại rực rỡ như mùa xuân .
Âu Dương Sùng Hoa đứng ở lầu cao, khuôn mặt xinh đẹp nhưng vì làn môi trắng muốt lại khiến người ta có cảm giác lạnh thấu xương, "Cuối cùng người cũng phải đi, làm sao mà giữ lại được."
Đuôi lông mày của Lạc Thanh Lưu khẽ nhướng, mắt nàng nhìn một bên mặt của Âu Dương Sùng Hoa, "Hoàng thượng thật là một gậy đánh uyên ương, cũng sắp thành thân rồi, lại có thể khiến cho tân lang đi biên quan đánh giặc, chuyện của hoàng gia thật là thú vị. Sùng Hoa, trong lòng ngươi không nghĩ phải từ bỏ sao?"
Nở nụ cười lạnh, "Vì sao phải từ bỏ, hắn không đi là phạm vào tội chết, nếu hắn đi thì giống như một bước lên mây, hiện tại là Cửu vương gia thì cũng chỉ là người có địa vị nhưng không có quyền, nếu đi rồi, trở về chính là quyền cao chức trọng, ta vì sao phải từ bỏ?"
Lạc Thanh Lưu cười, cười đến không thể kìm chế, "Ngươi, nữ nhân này, thì ra là đã tính toán như vậy, không biết hắn ta có thể hiểu rõ hay không."
"Hiểu hay không, vậy cũng chỉ có thể trải qua mới biết được."
"Vậy kế tiếp ngươi có tính toán gì không, tiếp tục trở về làm Tam tiểu thư ngu ngốc, hay là đồng ý với đề nghị của ta, cùng ta tạo dựng Mãn Nguyệt lâu?"
Giữa hai lông mày của Lạc Thanh Lưu, giãn ra đầy vẻ mong đợi, nàng tựa như rất nóng lòng muốn Âu Dương Sùng Hoa có thể tiếp nhận đề nghị của nàng, cùng với nàng tạo dựng Mãn Nguyệt lâu.
Lần đầu tiên nàng đề nghị, nhưng vẫn không nhận câu trả lời của Âu Dương Sùng Hoa.
Âu Dương Sùng Hoa bỗng nhiên quay đầu, gió thổi mái tóc đen cuồng loạn mà thanh cao: "Lạc Thanh Lưu, ngươi cảm thấy một Mãn Nguyệt lâu nho nhỏ, là có thể thỏa mãn ta?"
Ánh mắt Lạc Thanh Lưu thâm trầm, nhìn không ra hỉ nộ, "Dĩ nhiên là không thỏa mãn được ngươi, ngươi muốn nào phải chỉ là một Mãn Nguyệt lâu, nhưng nếu không có Mãn Nguyệt lâu, ngươi như thế nào đạt được thứ tốt hơn?”
Tiếng kèn to rõ, tiếng bước chân của quân sĩ gây chấn động kinh đô.
Lạc Thanh Lưu nhìn Âu Dương Sùng Hoa: "Mãn Nguyệt lâu nhất định trở thành thiên hạ đệ nhất tổ chức tình báo."
Thân thể Âu Dương Sùng Hoa hơi lảo đảo, như muốn lui về phía sau, lại bị Mặc Âm Trần giữ lại vững vàng/
Mặc Âm Trần bất chấp tất cả cúi đầu, hôn lên cánh môi đỏ như máu.
Cường hãn đem lưỡi xâm nhập vào trong miệng nàng, hôn càng lúc càng sâu vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng.
Trong khoang miệng tràn đầy mùi vị của đối phương, hắn vuốt ve gương mặt non nớt của nàng.
Mặc Âm Trần hơi thô lỗ dùng sức khiến Âu Dương Sùng Hoa đau đớn, từ trong cổ phát ra tiếng rên rỉ, rất nhỏ rất mềm.
Đôi mắt xinh đẹp mở to, mang theo một tia khổ sở, nhìn Mặc Âm Trần.
Tim Mặc Âm Trần cảm thấy như tan ra nhìn vào đôi mắt của nàng.
Từ từ rời khỏi đôi môi, ngay lúc Âu Dương Sùng Hoa muốn né tránh, hắn đột nhiên ôm lấy nàng.
"Sùng Hoa, ta thích nàng." Khẽ vuốt qua đôi môi có chút sưng đỏ, sờ qua gương mặt của nàng, cổ của nàng, thật là muốn đem nàng thu nhỏ trong lòng bàn tay. Có chút ngây thơ, lại có chút bá đạo nói : "Ta chỉ muốn ở cùng với nàng, tất cả mọi thứ ta không quan tâm. Ta chỉ muốn nàng, chỉ cần một mình nàng."
Nghiêng tai lắng nghe, chẳng biết từ lúc nào đã không còn mưa bụi, chỉ có tiếng côn trùng kêu to.
Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, môi hơi mím lại, dung nhan như vậy, vừa lạnh như băng vừa quyến rũ : "Không quan tâm thật sao? Tuy ngươi có thể không quan tâm, nhưng sẽ có người quan tâm . Ngươi bỏ không được, cũng né tránh không được, chuyện đó ngươi nhất định phải làm."
"Sùng Hoa, nàng không tin ta sao?"
Mặc Âm Trần có chút nóng nảy kéo cánh tay của Âu Dương Sùng Hoa..
"Âm Trần, ta với ngươi đã định hôn ước, coi như ngươi đi biên quan, ta cũng sẽ chờvngươi trở về."
Ánh mắt sâu kín nhìn gương mặt tuấn mỹ của Mặc Âm Trần..
"Sùng Hoa, chẳng lẽ nàng cũng cảm thấy ta nên đi biên quan? Nàng chưa từng nghĩ sẽ đi theo ta sao?"
Mặc Âm Trần nhìn Âu Dương Sùng Hoa, hắn không nghĩ Âu Dương Sùng Hoa trả lời, nàng luôn lãnh đạm như thế.
Âu Dương Sùng Hoa nở nụ cười nhàn nhạt: "Thiên Trường Địa Cửu có lúc tận, tương tư từ từ không tuyệt kỳ"
Lời nói nhẹ nhàng giống như từ trên trời giáng xuống, ánh trăng phiêu đãng trên bầu trời.
"Ta không muốn tương tư, ta muốn ngày ngày ở cùng nàng."
Câu nói của Mặc Âm Trần làm Âu Dương Sùng Hoa xúc động, nhưng mà, hắn đã tương tư nhiều năm như vậy, rất nhanh thôi là hắn có thể cưới Âu Dương Sùng Hoa vào cửa rồi, vậy mà ngây giây phút này, ông trời tựa hồ đang đùa với hắn.
"Ta sẽ chờ ngươi"
"Sùng Hoa"
Âu Dương Sùng Hoa che miệng của Mặc Âm Trần lại, nàng nhẹ lắc đầu, "Không cần phải nói gì nữa, ta chỉ muốn ngươi yêu ta, yêu ta là đủ rồi, bất kể bao lâu, ta đều sẽ chờ ngươi, Âm Trần, nếu ngươi thật vì muốn tốt cho ta, vậy thì đi biên quan đi."
Trong mắt có ba phần tình cảm, bảy phần lạnh lẽo giấu ở đáy mắt, Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng nức nở, âm thanh nhẹ như làn khói mỏng.
"Sùng Hoa."
Mặc Âm Trần nghe Âu Dương Sùng Hoa nói, hắn không biết mình nên nói câu gì.
Bởi vì theo lời Âu Dương Sùng Hoa, nếu thật vì muốn tốt cho nàng, mình nhất định phải đi biên quan.
Thánh mệnh khó cãi, hắn không thể làm trái ý phụ hoàng .
Hơn nữa, hắn còn có mẫu phi ở đây, nếu hắn xảy ra chuyện gì, mẫu phi nhất định sẽ bị liên lụy. . . . . .
Mặc Âm Trần cuối cùng cũng phải tiếp nhận sự an bài, ngay cả khi trong lòng vạn lần không muốn.
Hai ngày sau đó, ngoài cửa kinh thành, binh mã xếp hàng thẳng tắp, tiếng trống vang dội.
Tay cầm kích dài (kích: loại binh khí thời xưa), khí thế hiên ngang, mạnh mẽ uy vũ rời khỏi thành Trần Yên, ngựa giương vó trước, chạy trăm bước.
Đi đầu, chủ soái một mình cưỡi hắc mã, mặc áo giáp, giục ngựa, quay đầu nhìn lại.
Âu Dương Sùng Hoa ở xa xa, nhìn không rõ mặt, bóng dáng dưới ánh mặt trời rơi vào mắt nàng, hình ảnh vô cùng nhức nhói đầy cuồng liệt cùng kiêu ngạo.
Thời tiết mặc dù đã vào mùa hè, cảnh sắc lúc này lại rực rỡ như mùa xuân .
Âu Dương Sùng Hoa đứng ở lầu cao, khuôn mặt xinh đẹp nhưng vì làn môi trắng muốt lại khiến người ta có cảm giác lạnh thấu xương, "Cuối cùng người cũng phải đi, làm sao mà giữ lại được."
Đuôi lông mày của Lạc Thanh Lưu khẽ nhướng, mắt nàng nhìn một bên mặt của Âu Dương Sùng Hoa, "Hoàng thượng thật là một gậy đánh uyên ương, cũng sắp thành thân rồi, lại có thể khiến cho tân lang đi biên quan đánh giặc, chuyện của hoàng gia thật là thú vị. Sùng Hoa, trong lòng ngươi không nghĩ phải từ bỏ sao?"
Nở nụ cười lạnh, "Vì sao phải từ bỏ, hắn không đi là phạm vào tội chết, nếu hắn đi thì giống như một bước lên mây, hiện tại là Cửu vương gia thì cũng chỉ là người có địa vị nhưng không có quyền, nếu đi rồi, trở về chính là quyền cao chức trọng, ta vì sao phải từ bỏ?"
Lạc Thanh Lưu cười, cười đến không thể kìm chế, "Ngươi, nữ nhân này, thì ra là đã tính toán như vậy, không biết hắn ta có thể hiểu rõ hay không."
"Hiểu hay không, vậy cũng chỉ có thể trải qua mới biết được."
"Vậy kế tiếp ngươi có tính toán gì không, tiếp tục trở về làm Tam tiểu thư ngu ngốc, hay là đồng ý với đề nghị của ta, cùng ta tạo dựng Mãn Nguyệt lâu?"
Giữa hai lông mày của Lạc Thanh Lưu, giãn ra đầy vẻ mong đợi, nàng tựa như rất nóng lòng muốn Âu Dương Sùng Hoa có thể tiếp nhận đề nghị của nàng, cùng với nàng tạo dựng Mãn Nguyệt lâu.
Lần đầu tiên nàng đề nghị, nhưng vẫn không nhận câu trả lời của Âu Dương Sùng Hoa.
Âu Dương Sùng Hoa bỗng nhiên quay đầu, gió thổi mái tóc đen cuồng loạn mà thanh cao: "Lạc Thanh Lưu, ngươi cảm thấy một Mãn Nguyệt lâu nho nhỏ, là có thể thỏa mãn ta?"
Ánh mắt Lạc Thanh Lưu thâm trầm, nhìn không ra hỉ nộ, "Dĩ nhiên là không thỏa mãn được ngươi, ngươi muốn nào phải chỉ là một Mãn Nguyệt lâu, nhưng nếu không có Mãn Nguyệt lâu, ngươi như thế nào đạt được thứ tốt hơn?”
Tiếng kèn to rõ, tiếng bước chân của quân sĩ gây chấn động kinh đô.
Lạc Thanh Lưu nhìn Âu Dương Sùng Hoa: "Mãn Nguyệt lâu nhất định trở thành thiên hạ đệ nhất tổ chức tình báo."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.