Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Chương 53: Xác ướp cổ đại ngàn năm 6
Nha Tiểu Quyển
21/11/2013
Từ Mộc Dương đứng ngồi không yên, hắn khi thì đứng người lên gãi gãi đầu, khi thì ngồi xuống dậm chân một cái.
Âu Dương Sùng Hoa cùng Giáo sư Hà Điền nhìn Từ Mộc Dương suy tư rồi lại nhìn nhau, cũng không lên tiếng.
"Hai người chờ một chút." Từ Mộc Dương bỗng dưng đứng lên, nói một câu với hai người, liền vội vội vàng đi vào phòng mình.
Giáo sư Hà Điền nhún nhún vai, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa vẻ mặt không biết lắc đầu, ông cũng không hiểu nổi Từ Mộc Dương rốt cuộc muốn làm cái gì.
"Âu Dương mệt không, nghỉ ngời trước một chút đi?"
Khuôn mặt Âu Dương Sùng Hoa tràn đầy vẻ mỏi mệt, làm cho Giáo sư Hà Điền có chút bận tâm nói.
Âu Dương Sùng Hoa lắc đầu, "Con không sao." Hiện tại cho dù có mệt hơn nữa, nàng cũng không ngủ được.
Chỉ không biết Từ Mộc Dương rốt cuộc đi tìm cái gì, nhìn thần sắc hắn rời đi lúc nãy, nhất định là phát hiện ra gì đó.
"Lão Hà, lão Hà ——"
Từ Mộc Dương hô to, từ trong phòng gọi Giáo sư Hà Điền.
Giáo sư Hà Điền đứng lên, bước nhanh đi về phía căn phòng, hỏi: "Chuyện gì?"
"Cái tư liệu kia, hữu quan với xác ướp cổ tất cả tư liệu, lập tức tìm cho ta."
Giọng nói Từ Mộc Dương từ trong phòng truyền ra.
Giáo sư Hà Điền đi được một nửa, lại đi vòng trở về, nói: "Được."
"Nhanh ——"
Từ Mộc Dương thúc giục.
"Biết rồi."
Giáo sư Hà Điền đáp lời, lần nữa đi tới trong phòng khách, đến trước sô pha, mở ra cặp tư liệu, đem tài liệu bên trong lấy ra.
Khi đi qua Âu Dương Sùng Hoa thì nói : "Âu Dương vậy con ngồi xuống một chút đi, ta đi đưa hắn đống tư liệu."
"Dạ." Âu Dương Sùng Hoa đáp lời, nàng đưa mắt nhìn Giáo sư Hà Điền đi vào phòng.
Phòng khách vì không có Giáo sư Hà Điền nên nhất thời an tĩnh lại.
Âu Dương Sùng Hoa đứng lên, chậm rãi dạo bước đến cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực, tựa người vào vách tường.
Thể xác và tinh thần mệt mỏi, cơ hồ khiến chân nàng có chút đứng không vững.
"Haizzz"
Thật sâu thở ra một hơi, Âu Dương Sùng Hoa dựa trên bệ cửa sổ, tầm mắt hướng đến nơi xa,. . . . . .
"Sùng Hoa"
"Sùng Hoa ta thật mệt quá, giúp ta một chút."
Bên tai vang lên lời nói, làm cho Âu Dương Sùng Hoa đang dựa vào của sổ tỉnh lại, đồng thời đảo mắt nhìn cung quanh, nhìn có chút ngốc, người chậm rãi hướng về bên cạnh phòng nhỏ đi đến.
"Sùng Hoa đến đây."
Thanh âm nhẹ nhàng mà bồi hồi ở bên tai, Âu Dương Sùng Hoa mở cửa phòng nhỏ, chậm rãi đi vào.
Âu Dương Sùng Hoa cùng Giáo sư Hà Điền nhìn Từ Mộc Dương suy tư rồi lại nhìn nhau, cũng không lên tiếng.
"Hai người chờ một chút." Từ Mộc Dương bỗng dưng đứng lên, nói một câu với hai người, liền vội vội vàng đi vào phòng mình.
Giáo sư Hà Điền nhún nhún vai, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa vẻ mặt không biết lắc đầu, ông cũng không hiểu nổi Từ Mộc Dương rốt cuộc muốn làm cái gì.
"Âu Dương mệt không, nghỉ ngời trước một chút đi?"
Khuôn mặt Âu Dương Sùng Hoa tràn đầy vẻ mỏi mệt, làm cho Giáo sư Hà Điền có chút bận tâm nói.
Âu Dương Sùng Hoa lắc đầu, "Con không sao." Hiện tại cho dù có mệt hơn nữa, nàng cũng không ngủ được.
Chỉ không biết Từ Mộc Dương rốt cuộc đi tìm cái gì, nhìn thần sắc hắn rời đi lúc nãy, nhất định là phát hiện ra gì đó.
"Lão Hà, lão Hà ——"
Từ Mộc Dương hô to, từ trong phòng gọi Giáo sư Hà Điền.
Giáo sư Hà Điền đứng lên, bước nhanh đi về phía căn phòng, hỏi: "Chuyện gì?"
"Cái tư liệu kia, hữu quan với xác ướp cổ tất cả tư liệu, lập tức tìm cho ta."
Giọng nói Từ Mộc Dương từ trong phòng truyền ra.
Giáo sư Hà Điền đi được một nửa, lại đi vòng trở về, nói: "Được."
"Nhanh ——"
Từ Mộc Dương thúc giục.
"Biết rồi."
Giáo sư Hà Điền đáp lời, lần nữa đi tới trong phòng khách, đến trước sô pha, mở ra cặp tư liệu, đem tài liệu bên trong lấy ra.
Khi đi qua Âu Dương Sùng Hoa thì nói : "Âu Dương vậy con ngồi xuống một chút đi, ta đi đưa hắn đống tư liệu."
"Dạ." Âu Dương Sùng Hoa đáp lời, nàng đưa mắt nhìn Giáo sư Hà Điền đi vào phòng.
Phòng khách vì không có Giáo sư Hà Điền nên nhất thời an tĩnh lại.
Âu Dương Sùng Hoa đứng lên, chậm rãi dạo bước đến cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực, tựa người vào vách tường.
Thể xác và tinh thần mệt mỏi, cơ hồ khiến chân nàng có chút đứng không vững.
"Haizzz"
Thật sâu thở ra một hơi, Âu Dương Sùng Hoa dựa trên bệ cửa sổ, tầm mắt hướng đến nơi xa,. . . . . .
"Sùng Hoa"
"Sùng Hoa ta thật mệt quá, giúp ta một chút."
Bên tai vang lên lời nói, làm cho Âu Dương Sùng Hoa đang dựa vào của sổ tỉnh lại, đồng thời đảo mắt nhìn cung quanh, nhìn có chút ngốc, người chậm rãi hướng về bên cạnh phòng nhỏ đi đến.
"Sùng Hoa đến đây."
Thanh âm nhẹ nhàng mà bồi hồi ở bên tai, Âu Dương Sùng Hoa mở cửa phòng nhỏ, chậm rãi đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.