Vương Phi Tài Năng Của Cửu Vương Gia
Chương 27
Khánh Linh
26/06/2021
Thời gian cứ thế trôi qua đã 2 tháng sau, cũng đến thời gian đi lấy đồ ở chỗ Thương lão đầu , hôm nay cô đi đến phủ của Phù Dao rồi bốn người lại đến đó , lúc sau, đến nơi thì đã thấy Thương lão chờ sẵn ở cửa , thấy cô đến , họ liền mời cô đến một căn phòng, bảo vật cũng ở trong đó, khi vào trong họ đi lấy hai chiếc hộp gỗ rất đẹp rồi mang đến trước mặt cô, rồi mở nó ra và nói
Công tử, lần trước công tử nhờ ta tìm hộ đồ vật tặng mừng thọ, ta đã tìm rồi, mời người xem
Cô đi đến khẽ chạm vào chúng, nhìn những đường nét trên hai bảo vật này thì có lẽ chúng đã có từ rất lâu về trước , cô hỏi
Xuất xứ của chúng thế nào?
Dạ công tử, một là viên thiên châu , nó có từ rất lâu về trước bây giờ đã không còn viên thứ hai
Ừ.Còn cái kia?
Nó là bức tượng ngọc , được khắc từ hơn 1000 năm trước đây, khối ngọc cũng rất quý giá , bây giờ cũng không thể tìm được khối ngọc này nữa
Ừ
À, công tử, người có hài lòng về hai món đồ này không?
Rất hài lòng, đa tạ ông, Tiểu Phù mang ra đây
Thương lão, đây là chút ngân lượng ,công tử nhà ta muốn cảm ơn ngài, mong ngài nhận cho
Công tử, ta đã nhận tiền của người rồi, không thể nhận thêm được
Không sao, ông cứ cầm đi, cũng có bao nhiêu đâu
Đây cũng đến mấy trăm lượng vàng rồi, người này ra tay thật hào phóng
Cầm đi
Dạ, vậy thì ta xin nhận ,tạ ơn công tử
Không có gì, ta còn có chuyện ta đi trước
Dạ, cung tiễn công tử
Trên đường về , mấy người đi qua một con hẻm vắng, bỗng lúc này cô nghe thấy tiếng nói quen thuộc là giọng của công chúa Lan Quốc , cô và Phù Dao đều nghe thấy vậy là cô bảo với hai cô bé
Hai em mang chúng về đi, ta và Phù Dao có chuyện cần đi một chút
Tiểu thư, vậy người phải cẩn thận
Ừ
Hai người lên một nóc nhà cao nơi có thể quan sát được bọn chúng, khi lên trên thì hai người thấy cô ta đang nói gì đó với một nam nhân mặc y phục đen , vì ở quá xa nên hai người không nghe thấy họ nói gì, một lúc sau, cuộc nói chuyện kết thúc, tên nam nhân đó rời đi, thấy vậy cô và Phù Dao liền đuổi theo , theo hắn tới một căn nhà trong một con hẻm rất sâu, thấy hắn bước bào trong căn nhà, cô và Phù Dao liền đi đến, họ cần trọng đẩy cánh cửa rồi bước vào trong , vừa bước vào thì bị hắn đánh lén, nhờ sự phản ứng nhanh nên cô tránh được , tên này không có một chút võ công nào nên bị hai người nhanh chóng trói lại, hai người đưa hắn vào trong rồi tra hỏi
Ngươi, có quan hệ gì với cô nương hồi nãy?
Mấy người là ai? Sao lại đi theo ta?
Ngươi không cần phải biết ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta , nếu không....
( Cười lớn) Mấy người làm gì được ta chứ
Vậy sao?
( Ánh mắt đáng sợ)Nếu ngươi không trả lời ta sẽ biến ngươi thành phế nhân
( Sợ) Ngươi dám...
Ta có gì mà không dám chứ
Thật đáng tiếc, còn trẻ như vậy mà đã là phế nhân, hazzz
Cô lấy kim trâm trong ngươi từ từ từ từ tiến về phía hắn , hắn thấy vậy thì cứ lùi về sau ,ánh mắt đầy sự sợ hãi, nhưng vẫn không mở miệng cho đến khi cô tiến sát vào hắn định đâm cây kim vào người hắn thì hắn mới nói
( Cuống) Ta không có quan hệ gì với cô ta cả
Vậy sao cô ta lại tìm ngươi?
Cô ta cho ta ngân lượng rồi sai ta đi đưa lá thư này về khu rừng phía Đông ngoài thành
Giao cho ai?
Ta không biết, ta chỉ biết là giao cho người áo đen trong khu rừng đó thôi, mấy người tha cho ta đi, ta thật sự không biết gì hết
Thư đâu?
Trong người ta
Phù Dao, lấy đi
Ừ
Phù Dao lấy trong người ra hắn ra một bức thư rồi mở ra đọc nó,vẻ mặt của cô ấy dần dần tức giận nói
Khốn khiếp
Sao vậy?
Bọn chúng muốn chiếm nước ta ,thì ra bọn chúng đến đây vì chuyện này
Quả nhiên
( khó hiểu) Cô nói vậy là sao? Cô biết trước rồi sao?
Không , ta và Hoàng Thiên chỉ đoán thôi
Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?
Được rồi
Cô lúc này lấy ra trong người một viên thuốc rồi cho hắn ta uống, hắn vừa uống xong thì liền ngất đi, thấy vậy Phù Dao liền hỏi
Cô cho hắn uống gì vậy?
Thuốc mê, hắn sẽ bất tỉnh trong vòng hai canh giờ
Nhưng...nếu hắn tỉnh dậy đi bảo với cô ta thì sao?
Không cần lo, thuốc này sẽ khiến hắn không nhớ chuyện gì đã xảy ra trong ngày hôm nay
Ồ
Phù Dao, cô về trước đi,đi tìm Hoàng Thiên nói với chàng ấy về chuyện này
Còn cô thì sao?
Ta đi giao thư
Nhưng mà....
Nghe ta đi, ta tự có sắp xếp
Hazzz Thôi được rồi, cô cẩn thận đó
Ừ
Cô thấy y phục rồi cầm theo lá thư đi đến khu rừng phía Đông ngoài thành, đến đó cô đứng đợi ở đó nửa canh giờ thì bọn chúng mới tới,thấy chúng cô lấy bức ra đưa cho chúng rồi nói
Đây là thư của công chúa bảo ta giao cho mấy người
Chúng lấy bức thư rồi mở nó ra, khi thấy được con dấu trên bức thư thì bọn chúng mới tin , chúng không nói gì thì liền rời đi. Phù Dao bây giờ, cô ấy về phủ, tìm cửu vương khắp nơi nhưng không thấy, mãi lúc sau cửu vương trở về, vừa thấy Phù Dao cửu vương liền hỏi
Sao muội lại ở đây, Nguyệt Nhi đâu?
Huynh đi đâu vậy hả?
Sao vậy?
Lúc trên đường ta và Tiêu Nguyệt gặp phải công chúa
Lan Quốc cùng với một nam nhân, cô ta sai hắn đi
giao bức thư đến khu rừng phía Đông ngoài thành bọn chúng muốn chiếm nước ta
Nguyệt Nhi đi một mình sao?
Ừ
( Lo lắng) Sao nàng ấy lại tự ý hành động như vậy, cos biết là rất nguy hiểm không? Muội ở đây đi, bây giờ ta sẽ đến đó
Không cần đâu
Cô bước từ ngoài đi vào phủ, vừa thấy cô cửu vương lao đến ôm chặt lấy cô , thấy cô cũng gì hơi bất ngờ rồi nở một nụ cười nói
Ta không sao
Ai cho nàng tự ý hành động hả, nhỡ xảy ra chuyện gì thì ta phải làm sao
Chẳng phải ta không sao rồi sao?
Lần sau không được như vậy nữa
Ừ, nghe chàng
Tiêu Nguyệt, cô an toàn là ta an tâm rồi, ta về đây không ở đây làm kỳ đà cản mũi nữa
( Cười nhẹ)
Phù Dao vừa ra khỏi cửa phủ thì lại đi vào, thấy vậy cô hỏi
Sao cô lại trở lại rồi?
Ta quên quà mừng thọ bên trong
À
Về đây
Sau khi Phù Dao về, cô và cửu vương đi vào Phù Âm Điện , lúc này cô nói
Sao chàng không nói với ta là sắp đến mừng thọ thái hậu hả?
Ta định trưa nay về thì nói với nàng
Mà cái này là nàng chuẩn bị cho thái hậu sao?
Phải, đẹp lắm đúng không?
Ừ, mà mấy chuyện này từ sau cứ để ta chuẩn bị là được rồi
Thái hậu rất tốt với ta , ta muốn chọn những thứ tốt nhất cho người
Nàng....
( Buồn rầu)Lúc ở Chu Quốc, ta chưa bao giờ được cảm nhận tình thương nhưng khi đến đây ta mới thật sự cảm nhận được thứ gọi là quan tâm, chăm sóc của người thân, ta cảm rất may mắn khi được gả đến đây, gả cho chàng
Nghe thấy mấy lời đó, cửu vương như đứng hình, cửu vương ôm lấy cô nói
Từ nay đây là nhà nàng, gia đình của nàng
Ừ
Nguyệt Nhi , nàng đồng ý trao tất cả cho ta chứ?
( Ngạc nhiên) Ừ, ta nguyện ý.
Công tử, lần trước công tử nhờ ta tìm hộ đồ vật tặng mừng thọ, ta đã tìm rồi, mời người xem
Cô đi đến khẽ chạm vào chúng, nhìn những đường nét trên hai bảo vật này thì có lẽ chúng đã có từ rất lâu về trước , cô hỏi
Xuất xứ của chúng thế nào?
Dạ công tử, một là viên thiên châu , nó có từ rất lâu về trước bây giờ đã không còn viên thứ hai
Ừ.Còn cái kia?
Nó là bức tượng ngọc , được khắc từ hơn 1000 năm trước đây, khối ngọc cũng rất quý giá , bây giờ cũng không thể tìm được khối ngọc này nữa
Ừ
À, công tử, người có hài lòng về hai món đồ này không?
Rất hài lòng, đa tạ ông, Tiểu Phù mang ra đây
Thương lão, đây là chút ngân lượng ,công tử nhà ta muốn cảm ơn ngài, mong ngài nhận cho
Công tử, ta đã nhận tiền của người rồi, không thể nhận thêm được
Không sao, ông cứ cầm đi, cũng có bao nhiêu đâu
Đây cũng đến mấy trăm lượng vàng rồi, người này ra tay thật hào phóng
Cầm đi
Dạ, vậy thì ta xin nhận ,tạ ơn công tử
Không có gì, ta còn có chuyện ta đi trước
Dạ, cung tiễn công tử
Trên đường về , mấy người đi qua một con hẻm vắng, bỗng lúc này cô nghe thấy tiếng nói quen thuộc là giọng của công chúa Lan Quốc , cô và Phù Dao đều nghe thấy vậy là cô bảo với hai cô bé
Hai em mang chúng về đi, ta và Phù Dao có chuyện cần đi một chút
Tiểu thư, vậy người phải cẩn thận
Ừ
Hai người lên một nóc nhà cao nơi có thể quan sát được bọn chúng, khi lên trên thì hai người thấy cô ta đang nói gì đó với một nam nhân mặc y phục đen , vì ở quá xa nên hai người không nghe thấy họ nói gì, một lúc sau, cuộc nói chuyện kết thúc, tên nam nhân đó rời đi, thấy vậy cô và Phù Dao liền đuổi theo , theo hắn tới một căn nhà trong một con hẻm rất sâu, thấy hắn bước bào trong căn nhà, cô và Phù Dao liền đi đến, họ cần trọng đẩy cánh cửa rồi bước vào trong , vừa bước vào thì bị hắn đánh lén, nhờ sự phản ứng nhanh nên cô tránh được , tên này không có một chút võ công nào nên bị hai người nhanh chóng trói lại, hai người đưa hắn vào trong rồi tra hỏi
Ngươi, có quan hệ gì với cô nương hồi nãy?
Mấy người là ai? Sao lại đi theo ta?
Ngươi không cần phải biết ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta , nếu không....
( Cười lớn) Mấy người làm gì được ta chứ
Vậy sao?
( Ánh mắt đáng sợ)Nếu ngươi không trả lời ta sẽ biến ngươi thành phế nhân
( Sợ) Ngươi dám...
Ta có gì mà không dám chứ
Thật đáng tiếc, còn trẻ như vậy mà đã là phế nhân, hazzz
Cô lấy kim trâm trong ngươi từ từ từ từ tiến về phía hắn , hắn thấy vậy thì cứ lùi về sau ,ánh mắt đầy sự sợ hãi, nhưng vẫn không mở miệng cho đến khi cô tiến sát vào hắn định đâm cây kim vào người hắn thì hắn mới nói
( Cuống) Ta không có quan hệ gì với cô ta cả
Vậy sao cô ta lại tìm ngươi?
Cô ta cho ta ngân lượng rồi sai ta đi đưa lá thư này về khu rừng phía Đông ngoài thành
Giao cho ai?
Ta không biết, ta chỉ biết là giao cho người áo đen trong khu rừng đó thôi, mấy người tha cho ta đi, ta thật sự không biết gì hết
Thư đâu?
Trong người ta
Phù Dao, lấy đi
Ừ
Phù Dao lấy trong người ra hắn ra một bức thư rồi mở ra đọc nó,vẻ mặt của cô ấy dần dần tức giận nói
Khốn khiếp
Sao vậy?
Bọn chúng muốn chiếm nước ta ,thì ra bọn chúng đến đây vì chuyện này
Quả nhiên
( khó hiểu) Cô nói vậy là sao? Cô biết trước rồi sao?
Không , ta và Hoàng Thiên chỉ đoán thôi
Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?
Được rồi
Cô lúc này lấy ra trong người một viên thuốc rồi cho hắn ta uống, hắn vừa uống xong thì liền ngất đi, thấy vậy Phù Dao liền hỏi
Cô cho hắn uống gì vậy?
Thuốc mê, hắn sẽ bất tỉnh trong vòng hai canh giờ
Nhưng...nếu hắn tỉnh dậy đi bảo với cô ta thì sao?
Không cần lo, thuốc này sẽ khiến hắn không nhớ chuyện gì đã xảy ra trong ngày hôm nay
Ồ
Phù Dao, cô về trước đi,đi tìm Hoàng Thiên nói với chàng ấy về chuyện này
Còn cô thì sao?
Ta đi giao thư
Nhưng mà....
Nghe ta đi, ta tự có sắp xếp
Hazzz Thôi được rồi, cô cẩn thận đó
Ừ
Cô thấy y phục rồi cầm theo lá thư đi đến khu rừng phía Đông ngoài thành, đến đó cô đứng đợi ở đó nửa canh giờ thì bọn chúng mới tới,thấy chúng cô lấy bức ra đưa cho chúng rồi nói
Đây là thư của công chúa bảo ta giao cho mấy người
Chúng lấy bức thư rồi mở nó ra, khi thấy được con dấu trên bức thư thì bọn chúng mới tin , chúng không nói gì thì liền rời đi. Phù Dao bây giờ, cô ấy về phủ, tìm cửu vương khắp nơi nhưng không thấy, mãi lúc sau cửu vương trở về, vừa thấy Phù Dao cửu vương liền hỏi
Sao muội lại ở đây, Nguyệt Nhi đâu?
Huynh đi đâu vậy hả?
Sao vậy?
Lúc trên đường ta và Tiêu Nguyệt gặp phải công chúa
Lan Quốc cùng với một nam nhân, cô ta sai hắn đi
giao bức thư đến khu rừng phía Đông ngoài thành bọn chúng muốn chiếm nước ta
Nguyệt Nhi đi một mình sao?
Ừ
( Lo lắng) Sao nàng ấy lại tự ý hành động như vậy, cos biết là rất nguy hiểm không? Muội ở đây đi, bây giờ ta sẽ đến đó
Không cần đâu
Cô bước từ ngoài đi vào phủ, vừa thấy cô cửu vương lao đến ôm chặt lấy cô , thấy cô cũng gì hơi bất ngờ rồi nở một nụ cười nói
Ta không sao
Ai cho nàng tự ý hành động hả, nhỡ xảy ra chuyện gì thì ta phải làm sao
Chẳng phải ta không sao rồi sao?
Lần sau không được như vậy nữa
Ừ, nghe chàng
Tiêu Nguyệt, cô an toàn là ta an tâm rồi, ta về đây không ở đây làm kỳ đà cản mũi nữa
( Cười nhẹ)
Phù Dao vừa ra khỏi cửa phủ thì lại đi vào, thấy vậy cô hỏi
Sao cô lại trở lại rồi?
Ta quên quà mừng thọ bên trong
À
Về đây
Sau khi Phù Dao về, cô và cửu vương đi vào Phù Âm Điện , lúc này cô nói
Sao chàng không nói với ta là sắp đến mừng thọ thái hậu hả?
Ta định trưa nay về thì nói với nàng
Mà cái này là nàng chuẩn bị cho thái hậu sao?
Phải, đẹp lắm đúng không?
Ừ, mà mấy chuyện này từ sau cứ để ta chuẩn bị là được rồi
Thái hậu rất tốt với ta , ta muốn chọn những thứ tốt nhất cho người
Nàng....
( Buồn rầu)Lúc ở Chu Quốc, ta chưa bao giờ được cảm nhận tình thương nhưng khi đến đây ta mới thật sự cảm nhận được thứ gọi là quan tâm, chăm sóc của người thân, ta cảm rất may mắn khi được gả đến đây, gả cho chàng
Nghe thấy mấy lời đó, cửu vương như đứng hình, cửu vương ôm lấy cô nói
Từ nay đây là nhà nàng, gia đình của nàng
Ừ
Nguyệt Nhi , nàng đồng ý trao tất cả cho ta chứ?
( Ngạc nhiên) Ừ, ta nguyện ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.