Vương Phi Thần Thông Ương Bướng Của Ta
Chương 11: Hoàng cung
Tim
25/04/2024
Thì ra hắn chỉ đang trêu chọc ta. Làm ta sợ đến vỡ tim mất thôi. Nhưng hắn lại bắt ta ngủ trên ghế, không chăn, không gối?.
“ Ta là vương phi của ngươi đó! Ngươi để vương phi của mình nằm ngủ nơi như vậy sao? “.
Nàng vùng vằng, không chịu thua.
“ Vậy ngươi có thể ngủ ở ngoài hiên, ta sẽ không cản ngươi “.
Hắn nói rồi lạnh lùng leo lên giường ngủ. Nàng làu bàu nguyền rủa Thần Vương.
“ Cái tên chết tiệt nhà ngươi! Ngược đãi thê tử của mình. Sau này sẽ bị rớt xuống địa ngục, ta sẽ trả thù ngươi sau, nhớ lấy! “.
Nàng cố gắng ngủ nhưng trời càng về đêm sương gió lạnh buốt. Không thể chịu được cơn gió rét được nữa, nàng len lén leo lên giường Thần Vương nằm xuống. Dù sao ta và hắn cũng trên danh nghĩa phu thê rồi, ta chỉ mượn chút ấm áp này để ngủ thôi, không sao cả.
Nàng nằm xuống bên cạnh hắn, chui vào chăn ấm mà ngủ thiếp đi.
Trời vừa bừng sáng, thần Vương đã thức giấc. Thấy cái gì đó ấm ấm bên cạnh mình, hắn liền quay sang nhìn. Nàng ta đang ngủ say giấc, đôi môi chúm chím đỏ mọng, hàng lông mi dài cong vút, nàng một như mĩ nhân trong tranh bước ra. Hắn bất giác đưa tay lên sờ vào mặt nàng nhưng kịp định thần lại. Hắn đạp nàng một cái ngã lăn xuống sàn.
“ -Ngươi bị điên sao? Ta đang ngủ mà, định mưu sát thê tử của ngươi hả “.
Nàng đau đớn bò dậy, sờ lên lưng chửi mắng hắn ta.
“- Ngươi sao lại ngủ trên giường bổn vương?“.
Hắn làm ra vẻ mặt như không hài lòng.
“- Ta chỉ nằm ngủ trên giường của ngươi, chứ không có ăn thịt ngươi! “
Hắn cũng cảm thấy thẹn quá mà rời đi chẳng nói một lời.
Nàng bực bội vừa bước ra cửa, hạ nhân bắt đầu xì xào, bàn tán về nàng. Nhưng nàng không quan tâm.
Một nô tỳ kính cẩn đi đến.
“ Bẩm Vương Phi, mời người theo nô tỳ dùng bữa.”'
Nàng liền kêu nô tỳ đó dẫn đường. Nhà ăn của phủ Thần Vương có khác, rất lớn, bát đũa đều được làm bằng ngọc tinh xảo, kì công. Kẻ hầu người hạ ra vào tấp nập chuẩn bị bữa sáng.
Trên bàn ăn bày ra đủ thứ món ngon. Nào là gà quay, tôm sốt, canh bào ngư, giò hầm...toàn những món ăn xa hoa, đắt đỏ. Nàng không đợi được nữa mà vào bàn ăn luôn.
An Bích ở bên nhắc nhở:
“- Tiểu thư người không đợi Vương gia cùng dùng bữa sao?“.
“-Ta đợi hắn làm gì, vả lại hắn chắc sẽ không đến ăn đâu! “.
Nàng vừa ngấu nghiến đùi gà vừa nói.
Nhắc đến tào tháo thì tào tháo xuất hiện. Thần Vương gia bước đến bàn ăn ngồi gần nàng.Hắn nâng đũa định gắp miếng gà, thì nàng lại nhanh tay gắp trước. Hắn lại quay ra gắp một con tôm, cũng bị nàng cướp mất. Hắn có vẻ tức giận, không ăn nữa mà buông đũa xuống bàn.
“ Vương gia! Người không muốn dùng bữa sao? “.
Nàng biết rõ nhưng vẫn châm chọc hắn.
“-Ta không ăn. Bổn vương làm sao ăn được cùng với một con lợn ham ăn chứ?“.
Hắn cũng không dạng vừa mà đáp trả nàng.
Tên gia hỏa này đang mắng ta là lợn sao? Thôi kệ đi! Dù sao cũng ăn cơm ở nhà hắn, không đôi có với hắn làm gì, tốn sức. Nàng lại tiếp tục ăn.
“ - Ngươi hãy nhanh nhẹn chút, lát nữa cùng ta vào hoàng cung gặp hoàng hậu “.
Hắn xoay qua nhắc nhở nàng.
“ Gặp hoàng hậu? Nàng suy tính gì đó trong đầu rồi chợt mỉm cười, lại sắp có kịch hay rồi đây.
Nàng ăn xong liền gọi An Bích giúp nàng thay đồ.
Nàng nói với An Bích là hãy quấn tóc đơn giản cho nàng thôi,nhưng An Bích lại nói rằng.
“ -Tiểu thư, trong hoàng cung không thể giống như ở Vương phủ được. Đã bước đến hoàng cung phải thật chỉnh chu, tươm tất, đó đã là quy cũ rồi.”
“- Được rồi, ngươi nói nhiều quá, làm nhanh đi! “.
Nàng vội thúc giục An Bích quấn tóc cho mình.
Một canh giờ sau, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong. Nàng đẩy cửa bước ra ngoài thì thấy Thần Vương đã chờ nàng từ nãy giờ.
Nàng mặc một bộ y phục màu tím nhạt đậm chất tiên khí, thướt tha dịu dàng cùng mái tóc được vấn kì công, tỉ mỉ. Trông nàng thật kiều diễm, khí chất vương giả ngời ngợi, hạ nhân ái nấy cũng phải xuýt xoa, vẻ đẹp động lòng người của nàng.
Hắn ta có chút ngây người ra vì thần thái và nhan sắc mĩ miều kia. Một tên hạ nhân ở đó chạy đến nhắc khéo hắn:
“-Vương gia! Vương gia! Người mau lên đường thôi, trễ giờ rồi.”
Hắn lúc này mới giật mình, trở về thực tại. Thần Vương ngại ngùng ho khan vài tiếng rồi nói.
“- Xong rồi thì mau lên xe ngựa đi, còn muốn bổn vương bế ngươi lên sao?“.
Nàng trề môi, dè bỉu:
“- Ta dù có gãy chân cũng không thiết nhờ đến Vương gia ngài! “
“- Bổn Vương sẽ ghi nhớ điều nàng vừa nói.” Hắn ta cũng không phải vừa.
“- Ngươi!!!!! “.Thôi bỏ đi!. Nàng lắc đầu, tặc lưỡi cho qua.
Xem ra hắn rất thích trêu chọc vương phi của mình.
Hai người ngồi cùng nhau trên chiếc xe ngựa, đường đi khá xa và gập ghềnh. Xe ngựa đang chạy bỗng thắng gấp lại. Nàng giữ không vững mà ngã nhào ra, túm lấy vương gia bên cạnh. Giọng vương gia âm trầm vang lên:
“- Ngươi sờ đủ chưa? Vương phi, ngươi có sở thích thật quái dị! “.
Nghe hắn nói vậy, nàng mới để ý cái tay của nàng đang sờ soạng lên ngực hắn. Mặt nàng bỗng chốc đỏ bừng, thu tay về.
“ Ta...ta, không cố ý chạm vào ngươi. Ngươi đừng có hiểu lầm “.
Hắn cũng không nói gì nữa, cả hai im lặng. Trên khuôn mặt hắn bỗng nở ra một nụ cười. Vương phi của hắn miệng rất hung hãn nhưng lại hay ngại ngùng.
Sau một đoạn đường dài, cũng đã đến hoàng cung. Vừa bước xuống ngựa, hắn liền dặn dò.
“- Đây là hoàng cung, ngươi liệu mà giữ miệng, không thì bổn vương cũng không cứu được ngươi đâu. Ta vào điện gặp hoàng thượng đây! “.
Hắn nói xong liền rời đi luôn.
“ Ta là vương phi của ngươi đó! Ngươi để vương phi của mình nằm ngủ nơi như vậy sao? “.
Nàng vùng vằng, không chịu thua.
“ Vậy ngươi có thể ngủ ở ngoài hiên, ta sẽ không cản ngươi “.
Hắn nói rồi lạnh lùng leo lên giường ngủ. Nàng làu bàu nguyền rủa Thần Vương.
“ Cái tên chết tiệt nhà ngươi! Ngược đãi thê tử của mình. Sau này sẽ bị rớt xuống địa ngục, ta sẽ trả thù ngươi sau, nhớ lấy! “.
Nàng cố gắng ngủ nhưng trời càng về đêm sương gió lạnh buốt. Không thể chịu được cơn gió rét được nữa, nàng len lén leo lên giường Thần Vương nằm xuống. Dù sao ta và hắn cũng trên danh nghĩa phu thê rồi, ta chỉ mượn chút ấm áp này để ngủ thôi, không sao cả.
Nàng nằm xuống bên cạnh hắn, chui vào chăn ấm mà ngủ thiếp đi.
Trời vừa bừng sáng, thần Vương đã thức giấc. Thấy cái gì đó ấm ấm bên cạnh mình, hắn liền quay sang nhìn. Nàng ta đang ngủ say giấc, đôi môi chúm chím đỏ mọng, hàng lông mi dài cong vút, nàng một như mĩ nhân trong tranh bước ra. Hắn bất giác đưa tay lên sờ vào mặt nàng nhưng kịp định thần lại. Hắn đạp nàng một cái ngã lăn xuống sàn.
“ -Ngươi bị điên sao? Ta đang ngủ mà, định mưu sát thê tử của ngươi hả “.
Nàng đau đớn bò dậy, sờ lên lưng chửi mắng hắn ta.
“- Ngươi sao lại ngủ trên giường bổn vương?“.
Hắn làm ra vẻ mặt như không hài lòng.
“- Ta chỉ nằm ngủ trên giường của ngươi, chứ không có ăn thịt ngươi! “
Hắn cũng cảm thấy thẹn quá mà rời đi chẳng nói một lời.
Nàng bực bội vừa bước ra cửa, hạ nhân bắt đầu xì xào, bàn tán về nàng. Nhưng nàng không quan tâm.
Một nô tỳ kính cẩn đi đến.
“ Bẩm Vương Phi, mời người theo nô tỳ dùng bữa.”'
Nàng liền kêu nô tỳ đó dẫn đường. Nhà ăn của phủ Thần Vương có khác, rất lớn, bát đũa đều được làm bằng ngọc tinh xảo, kì công. Kẻ hầu người hạ ra vào tấp nập chuẩn bị bữa sáng.
Trên bàn ăn bày ra đủ thứ món ngon. Nào là gà quay, tôm sốt, canh bào ngư, giò hầm...toàn những món ăn xa hoa, đắt đỏ. Nàng không đợi được nữa mà vào bàn ăn luôn.
An Bích ở bên nhắc nhở:
“- Tiểu thư người không đợi Vương gia cùng dùng bữa sao?“.
“-Ta đợi hắn làm gì, vả lại hắn chắc sẽ không đến ăn đâu! “.
Nàng vừa ngấu nghiến đùi gà vừa nói.
Nhắc đến tào tháo thì tào tháo xuất hiện. Thần Vương gia bước đến bàn ăn ngồi gần nàng.Hắn nâng đũa định gắp miếng gà, thì nàng lại nhanh tay gắp trước. Hắn lại quay ra gắp một con tôm, cũng bị nàng cướp mất. Hắn có vẻ tức giận, không ăn nữa mà buông đũa xuống bàn.
“ Vương gia! Người không muốn dùng bữa sao? “.
Nàng biết rõ nhưng vẫn châm chọc hắn.
“-Ta không ăn. Bổn vương làm sao ăn được cùng với một con lợn ham ăn chứ?“.
Hắn cũng không dạng vừa mà đáp trả nàng.
Tên gia hỏa này đang mắng ta là lợn sao? Thôi kệ đi! Dù sao cũng ăn cơm ở nhà hắn, không đôi có với hắn làm gì, tốn sức. Nàng lại tiếp tục ăn.
“ - Ngươi hãy nhanh nhẹn chút, lát nữa cùng ta vào hoàng cung gặp hoàng hậu “.
Hắn xoay qua nhắc nhở nàng.
“ Gặp hoàng hậu? Nàng suy tính gì đó trong đầu rồi chợt mỉm cười, lại sắp có kịch hay rồi đây.
Nàng ăn xong liền gọi An Bích giúp nàng thay đồ.
Nàng nói với An Bích là hãy quấn tóc đơn giản cho nàng thôi,nhưng An Bích lại nói rằng.
“ -Tiểu thư, trong hoàng cung không thể giống như ở Vương phủ được. Đã bước đến hoàng cung phải thật chỉnh chu, tươm tất, đó đã là quy cũ rồi.”
“- Được rồi, ngươi nói nhiều quá, làm nhanh đi! “.
Nàng vội thúc giục An Bích quấn tóc cho mình.
Một canh giờ sau, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong. Nàng đẩy cửa bước ra ngoài thì thấy Thần Vương đã chờ nàng từ nãy giờ.
Nàng mặc một bộ y phục màu tím nhạt đậm chất tiên khí, thướt tha dịu dàng cùng mái tóc được vấn kì công, tỉ mỉ. Trông nàng thật kiều diễm, khí chất vương giả ngời ngợi, hạ nhân ái nấy cũng phải xuýt xoa, vẻ đẹp động lòng người của nàng.
Hắn ta có chút ngây người ra vì thần thái và nhan sắc mĩ miều kia. Một tên hạ nhân ở đó chạy đến nhắc khéo hắn:
“-Vương gia! Vương gia! Người mau lên đường thôi, trễ giờ rồi.”
Hắn lúc này mới giật mình, trở về thực tại. Thần Vương ngại ngùng ho khan vài tiếng rồi nói.
“- Xong rồi thì mau lên xe ngựa đi, còn muốn bổn vương bế ngươi lên sao?“.
Nàng trề môi, dè bỉu:
“- Ta dù có gãy chân cũng không thiết nhờ đến Vương gia ngài! “
“- Bổn Vương sẽ ghi nhớ điều nàng vừa nói.” Hắn ta cũng không phải vừa.
“- Ngươi!!!!! “.Thôi bỏ đi!. Nàng lắc đầu, tặc lưỡi cho qua.
Xem ra hắn rất thích trêu chọc vương phi của mình.
Hai người ngồi cùng nhau trên chiếc xe ngựa, đường đi khá xa và gập ghềnh. Xe ngựa đang chạy bỗng thắng gấp lại. Nàng giữ không vững mà ngã nhào ra, túm lấy vương gia bên cạnh. Giọng vương gia âm trầm vang lên:
“- Ngươi sờ đủ chưa? Vương phi, ngươi có sở thích thật quái dị! “.
Nghe hắn nói vậy, nàng mới để ý cái tay của nàng đang sờ soạng lên ngực hắn. Mặt nàng bỗng chốc đỏ bừng, thu tay về.
“ Ta...ta, không cố ý chạm vào ngươi. Ngươi đừng có hiểu lầm “.
Hắn cũng không nói gì nữa, cả hai im lặng. Trên khuôn mặt hắn bỗng nở ra một nụ cười. Vương phi của hắn miệng rất hung hãn nhưng lại hay ngại ngùng.
Sau một đoạn đường dài, cũng đã đến hoàng cung. Vừa bước xuống ngựa, hắn liền dặn dò.
“- Đây là hoàng cung, ngươi liệu mà giữ miệng, không thì bổn vương cũng không cứu được ngươi đâu. Ta vào điện gặp hoàng thượng đây! “.
Hắn nói xong liền rời đi luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.