Vương Phi Thất Sủng Của Châu Vương
Chương 1: TRÙNG SINH
Khẩu Nghiệp
09/09/2023
"KÉTTTT"
"RẦMMM" "BÙMMM"
"Có người bị xe tông,mau gọi cấp cứu"
"Huhu,chị ơi"
"Tiếng còi xe cứu thương"
"Trợ tim nhanh"
"Mất máu nhiều quá"
"A,đau quá,toàn thân đều đau đớn"
"LIỄU Ý VÂN,ĐI THÔI"
"Ai,ai đang gọi tôi?"
"Không còn đau nữa,ta đang đi đâu vậy"
"HOÀNG TUYỀN"
"Mình chết rồi sao,ba mẹ,anh,xin lỗi mọi người"
"Huhu,nương nương,xin người hãy tỉnh lại"
"Ai đang khóc,bi thương quá,hãy nín đi"
"Ý VÂN,tỉnh lại đi"
Bàn tay lạnh buốt chạm nhẹ vào má Ý Vân,cái lạnh đến thấu xương,như đến từ âm phủ.
"Hãy sống thay ta,báo hiếu cha mẹ thay ta"
"Cô nương,đừng đi"
Ý Vân với đôi tay,cố giữ lại bóng hình 1 cô nương đang theo quỷ sai dần đi xa.
" Huhu,vương phi nương nương,xin người hãy tỉnh lại"
A...
Ý Vân chồm tỉnh dậy,mồ hôi toát ướt trán,toàn thân run rẩy,cơ thể lạnh lẽo,như vừa từ cõi âm ti trở về.
- Nương nương,người tỉnh lại rồi,huhu!
1 cô gái nhỏ gầy guộc,quỳ cạnh giường,nước mắt nước mũi tèm lem,khóe mắt đóng ghèn xanh ghèn vàng,hình như đã mấy đêm không ngủ,lại khóc lóc quá nhiều,nên 2 mắt đã sưng vù,đỏ chót.
- Cô...là ai? Ý Vân sờ đầu,lại sờ cơ thể mình,nguyên vẹn,chẳng qua quá gầy.
- Nương nương,nô tì là Vân Nhi đây! Vẫn còn thút thít.
Cô nhìn xuống quần áo trên người,nhìn xung quanh,cách bài trí này,cách xưng hô này,cô..xuyên không rồi sao? Không đúng,cô đã bị tai nạn xe chết rồi mà!
"Diêm La Vương thương xót ngươi mệnh chưa tận,nay vì cứu người mà qua đời,ân xá ngươi trùng sinh về tiền kiếp,sống cho tốt"
"Ai đang nói"
- Nương nương,người đã bất tỉnh 7 ngày đêm rồi,vương gia nói...
- Nói gì?
- Huhu,Vương gia nói,sáng ngày mai người còn chưa tỉnh lại,liền...huhu..phát tang...huhu.đem chôn...òa...òa...
Đem chôn,ta còn chưa tắt thở,liền muốn chôn sống ta sao? Hắn là ai,phu quân của bản thể này sao? Máu lạnh vô tình,coi mạng người như cỏ rác.
- Nô tì lập tức đi báo cho vương gia!
- Đừng đi,giờ...chàng..chắc đang ngủ!
- Ơ..vâng ạ,vương gia đang ở chỗ Trắc Phi.
- Ta đói rồi,em đem gì cho ta ăn đi!
- Nương nương...vâng,nô tì đi ngay - Ngơ ngác vì cách xưng hô của Ý Vân.
Cô xuống giường,xỏ vào chân đôi hài cũ,bằng vải thô,không họa tiết.
Vân Nhi đó gọi cô là Vương phi,nhưng y phục này,may bằng vải thô,cứng,cùng loại với nô tì mặc,căn phòng cũng tồi tàn không kém,trên bàn chỉ có ngọn đèn dầu leo lét xắp tắt,1 bình trà nguội,2 cái ly.Trên bàn trang điểm chỉ có cái gương đồng cũ,mờ đục,bên trong tủ quần áo có 2 bộ đồ cũng sờn rách,bụi bặm.Ở đây ngoài 2 cái rèm rách,với cái chăn mỏng này,không có gì trang trí cả.
Theo như cô đoán,vị vương phi này không được sủng ái,hơn nữa còn bị ghét bỏ,ở nơi tồi tàn như vậy,giống lãnh cũng trong phim mà trước đây cô xem.
Cô đến ngồi trước gương đồng,ánh đèn dầu xắp tắt,không chiếu sáng nổi căn phòng tối tăm này,hình ảnh phản chiếu của cô trong gương méo mó,gầy guộc.Cô sờ mặt mình,sờ mái tóc dài chấm eo.Dung mạo hoàn toàn giống cô,chỉ là quá gầy guộc,xanh xao.
- Nương nương,màn thầu đến đây!
Cô giật mình vì tiếng Vân Nhi gọi.
- Nhà bếp chỉ còn 2 cái màn thầu nguội,với 1 ít dưa muối,người ăn tạm nhé.
- Ngồi xuống cùng ăn đi,chắc em cũng đói rồi!
Vân Nhi lắc đầu,không dám tuân theo.Phận nô tì thời phong kiến,không bao giờ dám ngồi ngang hàng ăn cơm với chủ nhân.
- Mau ngồi đi,hay đợi ta đút em ăn - Nghiêm nghị.
- Nô tì....không dám - Sợ hãi.
Ý Vân trừng mắt,con bé sợ quá mới run rẩy ngồi xuống.
- Ta không giết em đâu,mau ăn đi,nhìn ta bây giờ đi,còn không bằng nô tì như em- Thở dài.
- Nương nương,nô tì đáng chết,không thể báo tin về phủ Tể Tướng!
- Tể Tướng - Ngạc nhiên,đó là ai nhỉ?
- Vâng,đừng nói người quên nha,đó là phụ thân của người !
Cha cô ấy là tể tướng đương triều,sao lại gả con gái cho kẻ không có tính người này,có phải ông ấy không thương cô?
"Cha rất thương ta"
"Ai đang nói"
Ý Vân giật mình nhìn quanh,tiếng nói phát ra từ đâu,còn có ai trong căn phòng này.
- Nương nương sao vậy? Không ngon sao?
- Ừ,không sao! Ăn xong thì em đi nghỉ chút đi,gần sáng rồi.
Vân Nhi dạ vâng rồi ăn hết,dọn 1 góc trong phòng nằm ngủ,co ro.
- Nương nương nghỉ thêm đi,bây giờ mới canh 2,còn lâu trời mới sáng.
- Ta ngủ nhiều rồi,không cần lo cho ta.
Cô ngồi trên bàn,nhắm mắt lại,tĩnh tâm.
"Là ai,mau ra đây"
"Ta là chút linh lực còn sót lại của bản thể"
"Linh hồn của bản thể,đã đến hoàng tuyền đầu thai rồi"
"Ta ở lại giúp bản thể hoàn thành tâm nguyện,chỉ có thể tồn tại 7 ngày thôi"
"Ta có thể làm gì"
Ò...Ó...O.
Gà gáy canh 3,trời xắp sáng rồi,hôm nay,Trắc Phi sẽ đưa người đến đem Vương Phi đi chôn.Cô ta sẽ đường hoàng lên làm chủ nhân của cái phủ này.
"RẦMMM" "BÙMMM"
"Có người bị xe tông,mau gọi cấp cứu"
"Huhu,chị ơi"
"Tiếng còi xe cứu thương"
"Trợ tim nhanh"
"Mất máu nhiều quá"
"A,đau quá,toàn thân đều đau đớn"
"LIỄU Ý VÂN,ĐI THÔI"
"Ai,ai đang gọi tôi?"
"Không còn đau nữa,ta đang đi đâu vậy"
"HOÀNG TUYỀN"
"Mình chết rồi sao,ba mẹ,anh,xin lỗi mọi người"
"Huhu,nương nương,xin người hãy tỉnh lại"
"Ai đang khóc,bi thương quá,hãy nín đi"
"Ý VÂN,tỉnh lại đi"
Bàn tay lạnh buốt chạm nhẹ vào má Ý Vân,cái lạnh đến thấu xương,như đến từ âm phủ.
"Hãy sống thay ta,báo hiếu cha mẹ thay ta"
"Cô nương,đừng đi"
Ý Vân với đôi tay,cố giữ lại bóng hình 1 cô nương đang theo quỷ sai dần đi xa.
" Huhu,vương phi nương nương,xin người hãy tỉnh lại"
A...
Ý Vân chồm tỉnh dậy,mồ hôi toát ướt trán,toàn thân run rẩy,cơ thể lạnh lẽo,như vừa từ cõi âm ti trở về.
- Nương nương,người tỉnh lại rồi,huhu!
1 cô gái nhỏ gầy guộc,quỳ cạnh giường,nước mắt nước mũi tèm lem,khóe mắt đóng ghèn xanh ghèn vàng,hình như đã mấy đêm không ngủ,lại khóc lóc quá nhiều,nên 2 mắt đã sưng vù,đỏ chót.
- Cô...là ai? Ý Vân sờ đầu,lại sờ cơ thể mình,nguyên vẹn,chẳng qua quá gầy.
- Nương nương,nô tì là Vân Nhi đây! Vẫn còn thút thít.
Cô nhìn xuống quần áo trên người,nhìn xung quanh,cách bài trí này,cách xưng hô này,cô..xuyên không rồi sao? Không đúng,cô đã bị tai nạn xe chết rồi mà!
"Diêm La Vương thương xót ngươi mệnh chưa tận,nay vì cứu người mà qua đời,ân xá ngươi trùng sinh về tiền kiếp,sống cho tốt"
"Ai đang nói"
- Nương nương,người đã bất tỉnh 7 ngày đêm rồi,vương gia nói...
- Nói gì?
- Huhu,Vương gia nói,sáng ngày mai người còn chưa tỉnh lại,liền...huhu..phát tang...huhu.đem chôn...òa...òa...
Đem chôn,ta còn chưa tắt thở,liền muốn chôn sống ta sao? Hắn là ai,phu quân của bản thể này sao? Máu lạnh vô tình,coi mạng người như cỏ rác.
- Nô tì lập tức đi báo cho vương gia!
- Đừng đi,giờ...chàng..chắc đang ngủ!
- Ơ..vâng ạ,vương gia đang ở chỗ Trắc Phi.
- Ta đói rồi,em đem gì cho ta ăn đi!
- Nương nương...vâng,nô tì đi ngay - Ngơ ngác vì cách xưng hô của Ý Vân.
Cô xuống giường,xỏ vào chân đôi hài cũ,bằng vải thô,không họa tiết.
Vân Nhi đó gọi cô là Vương phi,nhưng y phục này,may bằng vải thô,cứng,cùng loại với nô tì mặc,căn phòng cũng tồi tàn không kém,trên bàn chỉ có ngọn đèn dầu leo lét xắp tắt,1 bình trà nguội,2 cái ly.Trên bàn trang điểm chỉ có cái gương đồng cũ,mờ đục,bên trong tủ quần áo có 2 bộ đồ cũng sờn rách,bụi bặm.Ở đây ngoài 2 cái rèm rách,với cái chăn mỏng này,không có gì trang trí cả.
Theo như cô đoán,vị vương phi này không được sủng ái,hơn nữa còn bị ghét bỏ,ở nơi tồi tàn như vậy,giống lãnh cũng trong phim mà trước đây cô xem.
Cô đến ngồi trước gương đồng,ánh đèn dầu xắp tắt,không chiếu sáng nổi căn phòng tối tăm này,hình ảnh phản chiếu của cô trong gương méo mó,gầy guộc.Cô sờ mặt mình,sờ mái tóc dài chấm eo.Dung mạo hoàn toàn giống cô,chỉ là quá gầy guộc,xanh xao.
- Nương nương,màn thầu đến đây!
Cô giật mình vì tiếng Vân Nhi gọi.
- Nhà bếp chỉ còn 2 cái màn thầu nguội,với 1 ít dưa muối,người ăn tạm nhé.
- Ngồi xuống cùng ăn đi,chắc em cũng đói rồi!
Vân Nhi lắc đầu,không dám tuân theo.Phận nô tì thời phong kiến,không bao giờ dám ngồi ngang hàng ăn cơm với chủ nhân.
- Mau ngồi đi,hay đợi ta đút em ăn - Nghiêm nghị.
- Nô tì....không dám - Sợ hãi.
Ý Vân trừng mắt,con bé sợ quá mới run rẩy ngồi xuống.
- Ta không giết em đâu,mau ăn đi,nhìn ta bây giờ đi,còn không bằng nô tì như em- Thở dài.
- Nương nương,nô tì đáng chết,không thể báo tin về phủ Tể Tướng!
- Tể Tướng - Ngạc nhiên,đó là ai nhỉ?
- Vâng,đừng nói người quên nha,đó là phụ thân của người !
Cha cô ấy là tể tướng đương triều,sao lại gả con gái cho kẻ không có tính người này,có phải ông ấy không thương cô?
"Cha rất thương ta"
"Ai đang nói"
Ý Vân giật mình nhìn quanh,tiếng nói phát ra từ đâu,còn có ai trong căn phòng này.
- Nương nương sao vậy? Không ngon sao?
- Ừ,không sao! Ăn xong thì em đi nghỉ chút đi,gần sáng rồi.
Vân Nhi dạ vâng rồi ăn hết,dọn 1 góc trong phòng nằm ngủ,co ro.
- Nương nương nghỉ thêm đi,bây giờ mới canh 2,còn lâu trời mới sáng.
- Ta ngủ nhiều rồi,không cần lo cho ta.
Cô ngồi trên bàn,nhắm mắt lại,tĩnh tâm.
"Là ai,mau ra đây"
"Ta là chút linh lực còn sót lại của bản thể"
"Linh hồn của bản thể,đã đến hoàng tuyền đầu thai rồi"
"Ta ở lại giúp bản thể hoàn thành tâm nguyện,chỉ có thể tồn tại 7 ngày thôi"
"Ta có thể làm gì"
Ò...Ó...O.
Gà gáy canh 3,trời xắp sáng rồi,hôm nay,Trắc Phi sẽ đưa người đến đem Vương Phi đi chôn.Cô ta sẽ đường hoàng lên làm chủ nhân của cái phủ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.