Chương 50: Lão hổ phát uy
Sở Sở
04/03/2014
Tần Vật Ly quay đầu lại, chậm rãi phe phẩy chiết phiến, liếc nhìn Tần Mộ Phong cười ngạo nghễ, “Huynh đệ, đệ còn chưa bị ngộp chết trong son phấn đàn bà à?”
Tần Mộ Phong cười lạnh, “Đại ca, huynh đừng rủa tiểu đệ ta. Đệ tuy rằng ham thích mỹ nữ, cũng không thể ngộp trong son phấn, nếu đệ chết, ai thay đại ca vào sinh ra tử trên chiến trường.”
“Huynh đệ, hai vị mỹ nữ bên cạnh đệ, là ai a?” Tần Vật Ly lạnh lùng liếc nhìn hai nữ nhân trang điểm lộng lẫy, thần tình cao ngạo.
Liễu Tự Họa mỉm cười, uyển chuyển cúi chào, mị hoặc tận xương, “Tiểu nữ Liễu Tự Họa tham kiến Hoàng Thượng.” Đại ca của Tần Mộ Phong, tự nhiên chính là đương kim hoàng thượng.
So với Liễu Tự Họa quyến rũ, Thái Y cao quý phóng khoáng, “Dân nữ Thái Y, tham kiến Hoàng Thượng.” Ả hơi khom người, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
Liễu Tự Họa yêu mị, trong ánh mắt mang theo vẻ lả lơi, loại nữ tử này vừa thấy đã biết không phải nữ nhân đoàng hoàng.
Thái Y nhìn như cao quý phóng khoáng, nhưng người vẫn không mất đi loại phong trần tục khí, một cái nhăn mày hay cười, cũng không ngăn được vẻ dung tục. Đệ đệ y thật là kém thưởng thức, bên người đều là những nữ tử tầm thường.
Hai nữ nhân này được cho là cực phẩm nữ nhân, so với Phi Yên, thật kém xa.
Tần Vật Ly ngữ khí lạnh nhạt, “Miễn .” Đối với loại nữ nhân như vậy, y đều không có chút hảo cảm.
“Tiểu đệ từ xa nhìn thấy huynh đi cùng một bạch y giai nhân, lẽ nào, nàng là chị dâu của đệ?” Ánh mắt Tần Mộ Phong lóe lên một tia sắc bén. Bóng dáng nữ tử kia, giống hệt Liễu Thiên Mạch, ngay cả trang phục, cũng giống hệt nhau. Người bằng hữu Liễu Thiên Mạch nói, chẳng lẽ là Tần Vật Ly?
Tần Vật Ly khóe miệng nhếch lên, cười biếng nhác, quay đầu nhìn theo bóng dáng Thiên Mạch, “Phi Yên, lại đây.” So với hai nữ nhân tầm thường kia, Phi Yên của y thực xuất trần thoát tục.
Liễu Thiên Mạch xoay người, chậm rãi đi đến,“Vị này chính là đệ đệ của ngài?”
Tần Vật Ly nhìn Thiên Mạch, trợn mắt há hốc mồm, “Nàng……” Vị nữ tử trước mắt mỉm cười, ôn nhu uyển chuyển, tuy rằng không thể nói khuynh quốc khuynh thành, lại làm cho người ta có một loại cảm giác ấm áp thanh nhã. Thanh âm của nàng không lãnh đạm như Thiên Mạch, lại mang theo ý cười ôn nhu, cả người thanh nhã nhu hòa. So với Phi Yên xuất trần thoát tục, nàng lại có ý nhị khác.
Nàng là ai? Là Phi Yên sao? Nàng toàn thân giống hệt Phi Yên không sai, nhưng…… tại sao nàng lại thành ra cái dạng này ?
[ Liễu Thiến, mau ra đây, giúp ta giáo huấn Tần Mộ Phong.]
[ Mẹ nó, cư nhiên dám ở trước mắt ngươi đùa giỡn nữ nhân, y không muốn sống chăng, xem ta giáo huấn y thế nào.]
[ Ta nghỉ ngơi một chút, ngươi cứ từ từ chơi đùa với y.]
[ Yên tâm , Liễu Thiến ta là người thế nào chứ, sao lại phá hỏng chuyện của ngươi được.]
[ Ngươi cứ chơi đùa đi, ta ngủ.]
[ Yên tâm, bất quá đừng ngủ vội, xem ta xử Tần Mộ Phong.]
[ Tốt nhất cho y hai cái bạt tai, để ta hả giận.]
[ Liễu Thiến hành sự, ngươi yên tâm được rồi, ta ra đây.]
Liễu Thiến vô cùng thân thiết khoác tay Tần Vật Ly, ôn nhu nói, “Vật Ly, vị này chính là đệ đệ của ngài sao?” Nàng liếc nhìn Liễu Tự Họa và Thái Y, đáy mắt lóe lên tia tàn khốc. Nhưng mà, khóe miệng của nàng, vẫn mang theo ý cười như cũ, không thể nhìn ra chút tức giận. Cười không phải nàng, mà là mặt nạ của nàng.
Tần Vật Ly là người thông minh cỡ nào, lập tức phản ứng ngay, Phi Yên nhất định là dịch dung. Có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy thay đổi dung mạo chính mình, quả thực lợi hại. Tay y thừa cơ ôm Liễu Thiến, lười nhác cười, “Y chính là tên đệ đệ không ra hồn ta đã nói với nàng.”
Ánh mắt Liễu Thiến chậm rãi đảo qua Thái Y cùng Liễu Tự Họa, nụ cười lộ ra chút châm chọc, “Vị này không phải Thiên kim Tể tướng Liễu Tự Họa sao? Liễu tiểu thư quen biết Tần công tử lúc nào vậy?” Thiên Mạch quay đầu nhìn Tần Mộ Phong. “Tần công tử, đừng trách ta không nói trước với ngươi, Liễu Tự Họa là quả phụ, hơn nữa……” Nàng cười bí hiểm, “Liễu tiểu thư là dâm phụ nổi danh nhất kinh thành, nam nhân cùng nàng ta vui vẻ, nhiều vô số kể, ngươi cũng muốn làm một trong số đó?” Nàng vẫn cười nhu hòa như cũ, như làn gió xuân ấm áp.
Khuôn mặt Liễu Tự Họa thoáng đỏ bừng, chột dạ cúi đầu. Nếu là người bên ngoài nói nàng như vậy, nàng có thể cho y một cái tát rồi thôi. Nhưng người nói lại là nữ nhân của Hoàng Thượng, nàng chỉ có thể nén giận.
Tần Mộ Phong vòng tay, ôm lấy thắt lưng Liễu Tự Họa, “Không nhọc Phi Yên cô nương lo lắng.” May mắn thay, nữ nhân này không phải Liễu Thiên Mạch.
Bàn tay Tần Vật Ly đặt trên lưng Thiên Mạch gia tăng lực đạo, ôm càng thêm chặt, “Huynh đệ, không quấy rầy đệ quyến luyến bụi hoa, ngươi coi như không thấy ta là được.”
Ý cười trên môi Tần Mộ Phong càng sâu, “Đại ca, xem ra đệ sẽ có đại tẩu nhanh thôi.”
“Đúng vậy, Phi Yên chính là thê tử Tần Vật Ly ta muốn lấy.” Bàn tay Tần Vật Ly ôm chặt lưng Thiên Mạch, bá đạo tuyên bố.
Thái Y mỉm cười, “Thái Y chúc mừng tiểu thư.” Nói như thế, vị nữ tử kêu Phi Yên này chính là hoàng hậu tương lai.
Liễu Thiến không trả lời, cao ngạo nhìn Tần Mộ Phong, “Theo ta được biết, vị Thái Y cô nương này xuất thân thanh lâu, mười bốn tuổi tiếp khách, người đầy vị phong trần. Tần công tử, cẩn thận bệnh hoa liễu.” Liễu Thiến chu miệng lên, “Tần công tử, lá gan của ngài ghê gớm thật a, nữ tử như vậy ngài cũng muốn, còn muốn cả hai tỷ muội nữa. Đừng trách ta không nói trước, vị Thái Hà cô nương kia so với nàng càng bẩn.”
Ánh mắt Tần Mộ Phong bỗng chốc băng lãnh, mâu quang đen thẫm lóe lên ngọn lửa phẫn nộ, “Ngươi nói cái gì?” Nàng có thể nói Thái Y, nhưng không thể nói Thái Hà, bất luận kẻ nào cũng không thể vũ nhục nàng.
Liễu Thiến dùng tay áo quạt quạt, lạnh lùng liếc Tần Mộ Phong một cái, châm chọc nói, “Ta nói, mắt Bình Nam Vương thực kém, ngay cả tiện nhân như Thái Hà, Thái Y, Liễu Tự Họa cũng muốn.”
Bàn tay Tần Mộ Phong đặt trên lưng Liễu Tự Họa chậm rãi buông ra, mâu quang lóe lên. Khuôn mặt nghiêm trang, âm trầm đánh giá. Y nâng tay lên, tát thật mạnh vào mặt Thiên Mạch, “Ngươi mới là tiện nhân.” Bất luận kẻ nào cũng không được vũ nhục Thái Hà, cho dù là hoàng hậu tương lai cũng không được.
Khi bàn tay y kề sát khuôn mặt nàng, Liễu Thiến nâng chân lên, hung hăng đá tới. Đồng thời nâng tay lên, nắm chặt cổ tay y. “Tần Mộ Phong, ngươi cút xa lão nương một chút.”
Tần Mộ Phong bị Liễu Thiến đá một cước, bàn tay muốn tát nàng lại bị Liễu Thiến giữ chặt. Mà tay còn lại của Liễu Thiến, hung hăng cho y một cái tát. Nàng buông tay y ra, toàn thân tản mát sát khí lãnh khốc, nhìn chằm chằm Tần Mộ Phong, “Ngươi muốn đánh nhau thì đánh nhau, tưởng ta dễ bị khi dễ a? Lão hổ không phát uy, ngươi cho ta là mèo ốm?” Bây giờ để y tiện tay, sau này y sẽ thường xuyên đánh nàng.
Liễu Thiến dùng hết sức, khuôn mặt Tần Mộ Phong hiện lên dấu bàn tay.
Con ngươi Tần Mộ Phong nheo lại, lạnh lùng cười nói, “Chưa từng có nữ nhân nào dám đánh ta.” Nữ nhân này lớn mật giống hệt Liễu Thiến.
Tần Vật Ly tiến đến trước che cho Liễu Thiến, “Huynh đệ, ngươi muốn làm gì? Đừng trách ta không nói trước, nàng là nữ nhân của ta.” Lúc Tần Mộ Phong tức giận, ai cũng không thể ngăn được y, kể cả thân là vua một nước như Tần Vật Ly.
“Nữ nhân của huynh thì làm sao?” Tần Mộ Phong ngẩng mặt lên, kiêu ngạo nhìn Liễu Thiến, ngông cuồng tự đại.
Hồng Ngạc muốn bảo vệ chủ nhân, không thể nhịn được, tiến đến giữa bọn họ, tay chống trên lưng, hung hăng chỉ Tần Mộ Phong. “Tần Mộ Phong, ngươi ở bên ngoài diễu võ dương oai, tưởng là Bình Nam Vương thì giỏi lắm a? Ở trong mắt tiểu thư nhà ta, ngươi chỉ là cái rắm. Cút sang một bên, ô nhiễm không khí quá.” Hồng ngạc chỉ vào Liễu Tự Họa, hung tợn nói, “Còn ngươi a, tiện nhân này, một quả phụ như ngươi không ngoan ngoãn ở nhà cho tốt, lại trơ mặt ra ngoài câu dẫn nam nhân, ngươi không thấy xấu hổ a?” Hồng Ngạc nhìn về phía Thái Y, tát nàng ta một cái, hai tay chống nạnh, “Ngươi quả thật là con hồ ly tinh không biết xấu hổ, ta nhìn thấy cái dạng như ngươi liền cảm thấy ghê tởm. Ngươi có biết ngươi giống cái gì không? Giống kỹ nữ? Ồ, ta đã quên, ngươi vốn chính là kỹ nữ, nhưng lại là hạ hạ đẳng kỹ nữ.”
Đột nhiên nhảy ra một nha hoàn hung tợn, mắng Tần Mộ Phong, mắng Liễu Tự Họa, đánh Thái Y, khiến cho mọi người không biết làm sao.
Liễu Thiến cúi đầu gẩy móng tay, thản nhiên nói, “Hồng Ngạc, đủ rồi.” Nha đầu kia, không ngờ lại học cách mắng chửi từ nàng giỏi như vậy.
Tần Mộ Phong ghé mắt, nghi hoặc nhìn Hồng Ngạc, “Ngươi là Hồng Ngạc?” Nếu y nhớ không lầm, nàng là nha hoàn của Liễu Thiến.
Hồng Ngạc khinh miệt hừ lạnh, vênh mặt lên, “Ta chính là Hồng Ngạc, là nha hoàn của Liễu Thiến tiểu thư, thế nào?”
Tần Mộ Phong quay đầu nhìn Liễu Thiến, “Ngươi có quan hệ thế nào với Liễu Thiến?” Nữ tử này có địch ý với mình, là vì liên quan đến Liễu Thiến sao?
Tần Vật Ly thình lình chen giữa bọn họ, “Liễu Thiến là ai? Các người nói nửa ngày trời, ta không biết các người đang nói cái gì.”
Liễu Thiến vỗ tay, khóe miệng nhếch lên, cười lạnh, “Bình Nam Vương thừa dịp muội tử nhà ta uống say, cường bạo nàng. Tên hỗn đản vương bát đản này, cùng nhiều nữ nhân làm loạn như vậy, cũng không biết có bị hoa liễu không. Muội tử của ta là hoàng hoa khuê nữ, chẳng lẽ lại tự nhiên cùng loại người như hắn quan hệ.”
“Chúng ta đều uống say.” Tần Mộ Phong biện giải, thái độ đối với Liễu Thiến cũng tốt hơn nhiều. Dù sao, là chính mình chiếm tiện nghi của ‘Muội muội’ người ta.
Tần Vật Ly cuối cùng cũng hiểu được, tiến đến trước mắt Thiên Mạch lấy lòng, “Ta bắt hắn nhận muội tử của nàng làm Vương phi, được không?”
Liễu Thiến đẩy Tần Vật Ly ra, “Hoàng Thượng, đa tạ lão nhân gia ngài, Thiến Nhi không muốn biến thành Liễu Thiên Mạch thứ hai.”
Liễu Thiến chán ghét liếc nhìn Tần Mộ Phong, nâng váy lên, “Hồng Ngạc, nơi này toàn xú khí, còn có thêm hai con hồ ly lẳng lơ, đi.”
“Chờ chút.” Tần Vật Ly cùng Tần Mộ Phong vội đuổi theo, hai người cùng che trước mặt Liễu Thiến.
Liễu Thiến tay chống nạnh, hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, “Làm gì? Tán gái a? Thực xin lỗi, cô nương ta không muốn liên quan đến mấy đám nam nhân họ Tần các ngươi.”
Tần Vật Ly cười hì hì, giữ chặt tay Liễu Thiến, cọ đi cọ lại trên người nàng làm nũng, “Phi Yên, ta cùng tiểu tử này không giống nhau, nàng đừng đem ta với hắn nói nhập làm một.”
“Ngươi biết Liễu Thiến ở đâu sao?” Tần Mộ Phong hơi hạ mình, nhũn nhặn hỏi.
“Tần Vật Ly, ngài tránh ra xa một chút” Liễu Thiến đẩy tay Tần Vật Ly, như trên người có một vật dơ dáy, dùng sức đẩy y ra chỗ khác, “Đều là người một nhà, cùng một đức hạnh, ta tuổi còn trẻ, không muốn bị hoa liễu.”
Tần Vật Ly một tay khoát lên vai Tần Mộ Phong, tay kia ôm ngực, giả bộ hư nhược, “Huynh đệ, ta bị đệ hại chết rồi. Phi Yên không cần ta, lòng ta đau a.”
Liễu Thiến không nhịn được cười to, hai tay khoanh trước ngực, “Tần Vật Ly, ngài ít làm bộ làm tịch đi, hoàng đế giỏi lắm a? Cô nương ta gánh không nổi.”
Tần Vật Ly xoay người, kề sát vào mặt Liễu Thiến, cười hì hì nói, “Phi Yên, nàng biết thân phận của ta lúc nào vậy?”
Liễu Thiến lườm y một cái, “Lần đầu tiên nhìn thấy ngài ta đã biết. Tuy rằng ngài giả bộ bất cần đời, nhưng khí chất cao quý trên người ngài cùng ngạo khí bao trùm thiên hạ là không có cách nào thay đổi. Còn nữa, ta đã quên nói cho ngài biết, ta biết tên của đương kim hoàng thượng. Nếu nói lúc trước còn có hoài nghi, sau khi ngài nói danh tự, ta đã chắc chắn ngài chính là tên hôn quân dân chúng trong thiên hạ kính yêu kia.”
Tần Mộ Phong không rảnh bận tâm tới Tần Vật Ly, ảm đạm nói, “Phi Yên cô nương, ta sẽ chịu trách nhiệm với Liễu Thiến, xin nói cho ta biết nàng ở đâu?”
“Thực xin lỗi, Thiến Nhi nhà ta ngu dốt, không quen thói tranh đấu của nữ nhân, đám thê thiếp của ngươi cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, nàng sợ sẽ chết ngay cả xương cốt cũng không còn. Dĩ nhiên, Liễu Thiên Mạch là người tốt.” Liễu Thiên Mạch đương nhiên là người tốt, hơn nữa là rất rất tốt.
Tần Vật Ly ho khan một tiếng, vỗ vai Tần Mộ Phong, “Huynh đệ, ta muốn đoạn tuyệt quan hệ với ngươi, về sau đừng nói ngươi quen biết ta.” Y quay đầu, vẻ mặt nịnh nọt nhìn Liễu Thiến, “Phi Yên, ta đã không còn quan hệ gì với hắn, nàng đừng phớt lờ ta.”
Liễu thiến vừa tức vừa buồn cười. “Tần Vật Ly, ngài là hoàng đế, đừng bày ra bộ dáng ghê tởm này nữa.”
“Cô nương, xin hãy nói cho ta biết Liễu Thiến đang ở đâu, ta thề sẽ chịu trách nhiệm với nàng.” Y có chút nóng lòng.
Hồng Ngạc bất thình lình xen vào, “Tần Mộ Phong, sau khi ngài làm tổn thương nhị tiểu thư nhà ta, ngài cho rằng tiểu thư nhà ta sẽ nói cho ngài nơi nàng ở sao? Cút sang một bên, đừng ở trước mặt đại tiểu thư nhà ta giả bộ đáng thương, kẻ không biết còn tưởng rằng ngài có ý đồ.”
“Hồng ngạc tỷ tỷ, ngươi nói ít một chút.” Liễu Thiến cười tủm tỉm kéo Hồng Ngạc lại, “Ta nói cho Bình Nam Vương ngài biết, Liễu Thiến nhà ta có rất nhiều tiền. Cho dù bị ngài hủy đi sự trong sạch không gả được cho ai, cũng sẽ không bị đói chết. Ngài không cần lo lắng, nàng rất tốt. Nếu ngài thật sự muốn chịu trách nhiệm, mời ngài đừng quấy rầy nàng nữa.” Nàng khinh thường nhìn Tần Mộ Phong, “Ngài tìm nàng mà đến tận Thiên Cơ Các, hôm khác lại đăng lên hoàng bảng sao? Hảo ý của ngài nàng xin lĩnh, nhưng mà, gánh không nổi.”
Tần Vật Ly không cam lòng bị bỏ quên, bàn tay huơ huơ trước mặt Liễu Thiến, “Phi Yên, ta to lớn như vậy đứng trước mặt nàng, nàng không nhìn thấy sao?”
“Hai người các ngươi, phiền chết đi được.” Liễu Thiến nhìn ra phía sau bọn họ, kinh ngạc kêu lên, “Các ngươi xem, đó là gì?”
“Cái gì?” Hai huynh đệ đồng thời quay đầu lại.
Nhân lúc bọn họ quay đầu lại, Liễu Thiến cầm tay Hồng Ngạc, biến mất trong màn đêm mịt mù.
Tần Vật Ly dùng chiết phiến gõ vào bàn tay, chậm rãi quay đầu lại, “Phi Yên, không có cái gì cả.” A, người đâu?
“Đại ca, người đâu?” Tần Mộ Phong quay đầu lại.
Tần Vật Ly nhún vai, “Ta không biết.”
“Huynh biết xuất thân của Phi Yên cô nương không?” Phi Yên chính là cách duy nhất để tìm Liễu Thiến.
“Ta không biết, ta gặp nàng trên đường.”
“……”
“Đừng dùng cái loại ánh mắt này nhìn ta, chính đệ đánh mất nữ nhân của mình, ta cũng không có biện pháp.” Liễu Thiến mà Tần Mộ Phong tìm đã thất lạc, nhưng mà…… Phi Yên của y mỗi tháng đều sẽ gặp lại nàng ba lần, cho dù lần này đã thất lạc, cũng sẽ gặp lại. Y tin tưởng, Phi Yên sẽ gặp y. Y có cảm giác, Phi Yên ở cùng một chỗ với y đều rất vui vẻ.
Tần Mộ Phong cười lạnh, “Đại ca, huynh đừng rủa tiểu đệ ta. Đệ tuy rằng ham thích mỹ nữ, cũng không thể ngộp trong son phấn, nếu đệ chết, ai thay đại ca vào sinh ra tử trên chiến trường.”
“Huynh đệ, hai vị mỹ nữ bên cạnh đệ, là ai a?” Tần Vật Ly lạnh lùng liếc nhìn hai nữ nhân trang điểm lộng lẫy, thần tình cao ngạo.
Liễu Tự Họa mỉm cười, uyển chuyển cúi chào, mị hoặc tận xương, “Tiểu nữ Liễu Tự Họa tham kiến Hoàng Thượng.” Đại ca của Tần Mộ Phong, tự nhiên chính là đương kim hoàng thượng.
So với Liễu Tự Họa quyến rũ, Thái Y cao quý phóng khoáng, “Dân nữ Thái Y, tham kiến Hoàng Thượng.” Ả hơi khom người, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
Liễu Tự Họa yêu mị, trong ánh mắt mang theo vẻ lả lơi, loại nữ tử này vừa thấy đã biết không phải nữ nhân đoàng hoàng.
Thái Y nhìn như cao quý phóng khoáng, nhưng người vẫn không mất đi loại phong trần tục khí, một cái nhăn mày hay cười, cũng không ngăn được vẻ dung tục. Đệ đệ y thật là kém thưởng thức, bên người đều là những nữ tử tầm thường.
Hai nữ nhân này được cho là cực phẩm nữ nhân, so với Phi Yên, thật kém xa.
Tần Vật Ly ngữ khí lạnh nhạt, “Miễn .” Đối với loại nữ nhân như vậy, y đều không có chút hảo cảm.
“Tiểu đệ từ xa nhìn thấy huynh đi cùng một bạch y giai nhân, lẽ nào, nàng là chị dâu của đệ?” Ánh mắt Tần Mộ Phong lóe lên một tia sắc bén. Bóng dáng nữ tử kia, giống hệt Liễu Thiên Mạch, ngay cả trang phục, cũng giống hệt nhau. Người bằng hữu Liễu Thiên Mạch nói, chẳng lẽ là Tần Vật Ly?
Tần Vật Ly khóe miệng nhếch lên, cười biếng nhác, quay đầu nhìn theo bóng dáng Thiên Mạch, “Phi Yên, lại đây.” So với hai nữ nhân tầm thường kia, Phi Yên của y thực xuất trần thoát tục.
Liễu Thiên Mạch xoay người, chậm rãi đi đến,“Vị này chính là đệ đệ của ngài?”
Tần Vật Ly nhìn Thiên Mạch, trợn mắt há hốc mồm, “Nàng……” Vị nữ tử trước mắt mỉm cười, ôn nhu uyển chuyển, tuy rằng không thể nói khuynh quốc khuynh thành, lại làm cho người ta có một loại cảm giác ấm áp thanh nhã. Thanh âm của nàng không lãnh đạm như Thiên Mạch, lại mang theo ý cười ôn nhu, cả người thanh nhã nhu hòa. So với Phi Yên xuất trần thoát tục, nàng lại có ý nhị khác.
Nàng là ai? Là Phi Yên sao? Nàng toàn thân giống hệt Phi Yên không sai, nhưng…… tại sao nàng lại thành ra cái dạng này ?
[ Liễu Thiến, mau ra đây, giúp ta giáo huấn Tần Mộ Phong.]
[ Mẹ nó, cư nhiên dám ở trước mắt ngươi đùa giỡn nữ nhân, y không muốn sống chăng, xem ta giáo huấn y thế nào.]
[ Ta nghỉ ngơi một chút, ngươi cứ từ từ chơi đùa với y.]
[ Yên tâm , Liễu Thiến ta là người thế nào chứ, sao lại phá hỏng chuyện của ngươi được.]
[ Ngươi cứ chơi đùa đi, ta ngủ.]
[ Yên tâm, bất quá đừng ngủ vội, xem ta xử Tần Mộ Phong.]
[ Tốt nhất cho y hai cái bạt tai, để ta hả giận.]
[ Liễu Thiến hành sự, ngươi yên tâm được rồi, ta ra đây.]
Liễu Thiến vô cùng thân thiết khoác tay Tần Vật Ly, ôn nhu nói, “Vật Ly, vị này chính là đệ đệ của ngài sao?” Nàng liếc nhìn Liễu Tự Họa và Thái Y, đáy mắt lóe lên tia tàn khốc. Nhưng mà, khóe miệng của nàng, vẫn mang theo ý cười như cũ, không thể nhìn ra chút tức giận. Cười không phải nàng, mà là mặt nạ của nàng.
Tần Vật Ly là người thông minh cỡ nào, lập tức phản ứng ngay, Phi Yên nhất định là dịch dung. Có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy thay đổi dung mạo chính mình, quả thực lợi hại. Tay y thừa cơ ôm Liễu Thiến, lười nhác cười, “Y chính là tên đệ đệ không ra hồn ta đã nói với nàng.”
Ánh mắt Liễu Thiến chậm rãi đảo qua Thái Y cùng Liễu Tự Họa, nụ cười lộ ra chút châm chọc, “Vị này không phải Thiên kim Tể tướng Liễu Tự Họa sao? Liễu tiểu thư quen biết Tần công tử lúc nào vậy?” Thiên Mạch quay đầu nhìn Tần Mộ Phong. “Tần công tử, đừng trách ta không nói trước với ngươi, Liễu Tự Họa là quả phụ, hơn nữa……” Nàng cười bí hiểm, “Liễu tiểu thư là dâm phụ nổi danh nhất kinh thành, nam nhân cùng nàng ta vui vẻ, nhiều vô số kể, ngươi cũng muốn làm một trong số đó?” Nàng vẫn cười nhu hòa như cũ, như làn gió xuân ấm áp.
Khuôn mặt Liễu Tự Họa thoáng đỏ bừng, chột dạ cúi đầu. Nếu là người bên ngoài nói nàng như vậy, nàng có thể cho y một cái tát rồi thôi. Nhưng người nói lại là nữ nhân của Hoàng Thượng, nàng chỉ có thể nén giận.
Tần Mộ Phong vòng tay, ôm lấy thắt lưng Liễu Tự Họa, “Không nhọc Phi Yên cô nương lo lắng.” May mắn thay, nữ nhân này không phải Liễu Thiên Mạch.
Bàn tay Tần Vật Ly đặt trên lưng Thiên Mạch gia tăng lực đạo, ôm càng thêm chặt, “Huynh đệ, không quấy rầy đệ quyến luyến bụi hoa, ngươi coi như không thấy ta là được.”
Ý cười trên môi Tần Mộ Phong càng sâu, “Đại ca, xem ra đệ sẽ có đại tẩu nhanh thôi.”
“Đúng vậy, Phi Yên chính là thê tử Tần Vật Ly ta muốn lấy.” Bàn tay Tần Vật Ly ôm chặt lưng Thiên Mạch, bá đạo tuyên bố.
Thái Y mỉm cười, “Thái Y chúc mừng tiểu thư.” Nói như thế, vị nữ tử kêu Phi Yên này chính là hoàng hậu tương lai.
Liễu Thiến không trả lời, cao ngạo nhìn Tần Mộ Phong, “Theo ta được biết, vị Thái Y cô nương này xuất thân thanh lâu, mười bốn tuổi tiếp khách, người đầy vị phong trần. Tần công tử, cẩn thận bệnh hoa liễu.” Liễu Thiến chu miệng lên, “Tần công tử, lá gan của ngài ghê gớm thật a, nữ tử như vậy ngài cũng muốn, còn muốn cả hai tỷ muội nữa. Đừng trách ta không nói trước, vị Thái Hà cô nương kia so với nàng càng bẩn.”
Ánh mắt Tần Mộ Phong bỗng chốc băng lãnh, mâu quang đen thẫm lóe lên ngọn lửa phẫn nộ, “Ngươi nói cái gì?” Nàng có thể nói Thái Y, nhưng không thể nói Thái Hà, bất luận kẻ nào cũng không thể vũ nhục nàng.
Liễu Thiến dùng tay áo quạt quạt, lạnh lùng liếc Tần Mộ Phong một cái, châm chọc nói, “Ta nói, mắt Bình Nam Vương thực kém, ngay cả tiện nhân như Thái Hà, Thái Y, Liễu Tự Họa cũng muốn.”
Bàn tay Tần Mộ Phong đặt trên lưng Liễu Tự Họa chậm rãi buông ra, mâu quang lóe lên. Khuôn mặt nghiêm trang, âm trầm đánh giá. Y nâng tay lên, tát thật mạnh vào mặt Thiên Mạch, “Ngươi mới là tiện nhân.” Bất luận kẻ nào cũng không được vũ nhục Thái Hà, cho dù là hoàng hậu tương lai cũng không được.
Khi bàn tay y kề sát khuôn mặt nàng, Liễu Thiến nâng chân lên, hung hăng đá tới. Đồng thời nâng tay lên, nắm chặt cổ tay y. “Tần Mộ Phong, ngươi cút xa lão nương một chút.”
Tần Mộ Phong bị Liễu Thiến đá một cước, bàn tay muốn tát nàng lại bị Liễu Thiến giữ chặt. Mà tay còn lại của Liễu Thiến, hung hăng cho y một cái tát. Nàng buông tay y ra, toàn thân tản mát sát khí lãnh khốc, nhìn chằm chằm Tần Mộ Phong, “Ngươi muốn đánh nhau thì đánh nhau, tưởng ta dễ bị khi dễ a? Lão hổ không phát uy, ngươi cho ta là mèo ốm?” Bây giờ để y tiện tay, sau này y sẽ thường xuyên đánh nàng.
Liễu Thiến dùng hết sức, khuôn mặt Tần Mộ Phong hiện lên dấu bàn tay.
Con ngươi Tần Mộ Phong nheo lại, lạnh lùng cười nói, “Chưa từng có nữ nhân nào dám đánh ta.” Nữ nhân này lớn mật giống hệt Liễu Thiến.
Tần Vật Ly tiến đến trước che cho Liễu Thiến, “Huynh đệ, ngươi muốn làm gì? Đừng trách ta không nói trước, nàng là nữ nhân của ta.” Lúc Tần Mộ Phong tức giận, ai cũng không thể ngăn được y, kể cả thân là vua một nước như Tần Vật Ly.
“Nữ nhân của huynh thì làm sao?” Tần Mộ Phong ngẩng mặt lên, kiêu ngạo nhìn Liễu Thiến, ngông cuồng tự đại.
Hồng Ngạc muốn bảo vệ chủ nhân, không thể nhịn được, tiến đến giữa bọn họ, tay chống trên lưng, hung hăng chỉ Tần Mộ Phong. “Tần Mộ Phong, ngươi ở bên ngoài diễu võ dương oai, tưởng là Bình Nam Vương thì giỏi lắm a? Ở trong mắt tiểu thư nhà ta, ngươi chỉ là cái rắm. Cút sang một bên, ô nhiễm không khí quá.” Hồng ngạc chỉ vào Liễu Tự Họa, hung tợn nói, “Còn ngươi a, tiện nhân này, một quả phụ như ngươi không ngoan ngoãn ở nhà cho tốt, lại trơ mặt ra ngoài câu dẫn nam nhân, ngươi không thấy xấu hổ a?” Hồng Ngạc nhìn về phía Thái Y, tát nàng ta một cái, hai tay chống nạnh, “Ngươi quả thật là con hồ ly tinh không biết xấu hổ, ta nhìn thấy cái dạng như ngươi liền cảm thấy ghê tởm. Ngươi có biết ngươi giống cái gì không? Giống kỹ nữ? Ồ, ta đã quên, ngươi vốn chính là kỹ nữ, nhưng lại là hạ hạ đẳng kỹ nữ.”
Đột nhiên nhảy ra một nha hoàn hung tợn, mắng Tần Mộ Phong, mắng Liễu Tự Họa, đánh Thái Y, khiến cho mọi người không biết làm sao.
Liễu Thiến cúi đầu gẩy móng tay, thản nhiên nói, “Hồng Ngạc, đủ rồi.” Nha đầu kia, không ngờ lại học cách mắng chửi từ nàng giỏi như vậy.
Tần Mộ Phong ghé mắt, nghi hoặc nhìn Hồng Ngạc, “Ngươi là Hồng Ngạc?” Nếu y nhớ không lầm, nàng là nha hoàn của Liễu Thiến.
Hồng Ngạc khinh miệt hừ lạnh, vênh mặt lên, “Ta chính là Hồng Ngạc, là nha hoàn của Liễu Thiến tiểu thư, thế nào?”
Tần Mộ Phong quay đầu nhìn Liễu Thiến, “Ngươi có quan hệ thế nào với Liễu Thiến?” Nữ tử này có địch ý với mình, là vì liên quan đến Liễu Thiến sao?
Tần Vật Ly thình lình chen giữa bọn họ, “Liễu Thiến là ai? Các người nói nửa ngày trời, ta không biết các người đang nói cái gì.”
Liễu Thiến vỗ tay, khóe miệng nhếch lên, cười lạnh, “Bình Nam Vương thừa dịp muội tử nhà ta uống say, cường bạo nàng. Tên hỗn đản vương bát đản này, cùng nhiều nữ nhân làm loạn như vậy, cũng không biết có bị hoa liễu không. Muội tử của ta là hoàng hoa khuê nữ, chẳng lẽ lại tự nhiên cùng loại người như hắn quan hệ.”
“Chúng ta đều uống say.” Tần Mộ Phong biện giải, thái độ đối với Liễu Thiến cũng tốt hơn nhiều. Dù sao, là chính mình chiếm tiện nghi của ‘Muội muội’ người ta.
Tần Vật Ly cuối cùng cũng hiểu được, tiến đến trước mắt Thiên Mạch lấy lòng, “Ta bắt hắn nhận muội tử của nàng làm Vương phi, được không?”
Liễu Thiến đẩy Tần Vật Ly ra, “Hoàng Thượng, đa tạ lão nhân gia ngài, Thiến Nhi không muốn biến thành Liễu Thiên Mạch thứ hai.”
Liễu Thiến chán ghét liếc nhìn Tần Mộ Phong, nâng váy lên, “Hồng Ngạc, nơi này toàn xú khí, còn có thêm hai con hồ ly lẳng lơ, đi.”
“Chờ chút.” Tần Vật Ly cùng Tần Mộ Phong vội đuổi theo, hai người cùng che trước mặt Liễu Thiến.
Liễu Thiến tay chống nạnh, hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, “Làm gì? Tán gái a? Thực xin lỗi, cô nương ta không muốn liên quan đến mấy đám nam nhân họ Tần các ngươi.”
Tần Vật Ly cười hì hì, giữ chặt tay Liễu Thiến, cọ đi cọ lại trên người nàng làm nũng, “Phi Yên, ta cùng tiểu tử này không giống nhau, nàng đừng đem ta với hắn nói nhập làm một.”
“Ngươi biết Liễu Thiến ở đâu sao?” Tần Mộ Phong hơi hạ mình, nhũn nhặn hỏi.
“Tần Vật Ly, ngài tránh ra xa một chút” Liễu Thiến đẩy tay Tần Vật Ly, như trên người có một vật dơ dáy, dùng sức đẩy y ra chỗ khác, “Đều là người một nhà, cùng một đức hạnh, ta tuổi còn trẻ, không muốn bị hoa liễu.”
Tần Vật Ly một tay khoát lên vai Tần Mộ Phong, tay kia ôm ngực, giả bộ hư nhược, “Huynh đệ, ta bị đệ hại chết rồi. Phi Yên không cần ta, lòng ta đau a.”
Liễu Thiến không nhịn được cười to, hai tay khoanh trước ngực, “Tần Vật Ly, ngài ít làm bộ làm tịch đi, hoàng đế giỏi lắm a? Cô nương ta gánh không nổi.”
Tần Vật Ly xoay người, kề sát vào mặt Liễu Thiến, cười hì hì nói, “Phi Yên, nàng biết thân phận của ta lúc nào vậy?”
Liễu Thiến lườm y một cái, “Lần đầu tiên nhìn thấy ngài ta đã biết. Tuy rằng ngài giả bộ bất cần đời, nhưng khí chất cao quý trên người ngài cùng ngạo khí bao trùm thiên hạ là không có cách nào thay đổi. Còn nữa, ta đã quên nói cho ngài biết, ta biết tên của đương kim hoàng thượng. Nếu nói lúc trước còn có hoài nghi, sau khi ngài nói danh tự, ta đã chắc chắn ngài chính là tên hôn quân dân chúng trong thiên hạ kính yêu kia.”
Tần Mộ Phong không rảnh bận tâm tới Tần Vật Ly, ảm đạm nói, “Phi Yên cô nương, ta sẽ chịu trách nhiệm với Liễu Thiến, xin nói cho ta biết nàng ở đâu?”
“Thực xin lỗi, Thiến Nhi nhà ta ngu dốt, không quen thói tranh đấu của nữ nhân, đám thê thiếp của ngươi cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, nàng sợ sẽ chết ngay cả xương cốt cũng không còn. Dĩ nhiên, Liễu Thiên Mạch là người tốt.” Liễu Thiên Mạch đương nhiên là người tốt, hơn nữa là rất rất tốt.
Tần Vật Ly ho khan một tiếng, vỗ vai Tần Mộ Phong, “Huynh đệ, ta muốn đoạn tuyệt quan hệ với ngươi, về sau đừng nói ngươi quen biết ta.” Y quay đầu, vẻ mặt nịnh nọt nhìn Liễu Thiến, “Phi Yên, ta đã không còn quan hệ gì với hắn, nàng đừng phớt lờ ta.”
Liễu thiến vừa tức vừa buồn cười. “Tần Vật Ly, ngài là hoàng đế, đừng bày ra bộ dáng ghê tởm này nữa.”
“Cô nương, xin hãy nói cho ta biết Liễu Thiến đang ở đâu, ta thề sẽ chịu trách nhiệm với nàng.” Y có chút nóng lòng.
Hồng Ngạc bất thình lình xen vào, “Tần Mộ Phong, sau khi ngài làm tổn thương nhị tiểu thư nhà ta, ngài cho rằng tiểu thư nhà ta sẽ nói cho ngài nơi nàng ở sao? Cút sang một bên, đừng ở trước mặt đại tiểu thư nhà ta giả bộ đáng thương, kẻ không biết còn tưởng rằng ngài có ý đồ.”
“Hồng ngạc tỷ tỷ, ngươi nói ít một chút.” Liễu Thiến cười tủm tỉm kéo Hồng Ngạc lại, “Ta nói cho Bình Nam Vương ngài biết, Liễu Thiến nhà ta có rất nhiều tiền. Cho dù bị ngài hủy đi sự trong sạch không gả được cho ai, cũng sẽ không bị đói chết. Ngài không cần lo lắng, nàng rất tốt. Nếu ngài thật sự muốn chịu trách nhiệm, mời ngài đừng quấy rầy nàng nữa.” Nàng khinh thường nhìn Tần Mộ Phong, “Ngài tìm nàng mà đến tận Thiên Cơ Các, hôm khác lại đăng lên hoàng bảng sao? Hảo ý của ngài nàng xin lĩnh, nhưng mà, gánh không nổi.”
Tần Vật Ly không cam lòng bị bỏ quên, bàn tay huơ huơ trước mặt Liễu Thiến, “Phi Yên, ta to lớn như vậy đứng trước mặt nàng, nàng không nhìn thấy sao?”
“Hai người các ngươi, phiền chết đi được.” Liễu Thiến nhìn ra phía sau bọn họ, kinh ngạc kêu lên, “Các ngươi xem, đó là gì?”
“Cái gì?” Hai huynh đệ đồng thời quay đầu lại.
Nhân lúc bọn họ quay đầu lại, Liễu Thiến cầm tay Hồng Ngạc, biến mất trong màn đêm mịt mù.
Tần Vật Ly dùng chiết phiến gõ vào bàn tay, chậm rãi quay đầu lại, “Phi Yên, không có cái gì cả.” A, người đâu?
“Đại ca, người đâu?” Tần Mộ Phong quay đầu lại.
Tần Vật Ly nhún vai, “Ta không biết.”
“Huynh biết xuất thân của Phi Yên cô nương không?” Phi Yên chính là cách duy nhất để tìm Liễu Thiến.
“Ta không biết, ta gặp nàng trên đường.”
“……”
“Đừng dùng cái loại ánh mắt này nhìn ta, chính đệ đánh mất nữ nhân của mình, ta cũng không có biện pháp.” Liễu Thiến mà Tần Mộ Phong tìm đã thất lạc, nhưng mà…… Phi Yên của y mỗi tháng đều sẽ gặp lại nàng ba lần, cho dù lần này đã thất lạc, cũng sẽ gặp lại. Y tin tưởng, Phi Yên sẽ gặp y. Y có cảm giác, Phi Yên ở cùng một chỗ với y đều rất vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.