Chương 84: Nhược thủy tam thiên
Sở Sở
04/03/2014
Bóng đêm thăm thẳm, trăng sáng sao thưa, hai bóng người một trước một sau ra khỏi tẩm cung.
“Tuyết Nhạn cô nương, xin dừng bước.”
Mới vừa ra khỏi tẩm điện, Tần Mộ Phong ở phía sau lập tức gọi nàng lại.
“Vương gia, chuyện gì?” Phi Yên dừng chân, hơi nghiêng đầu. Bình Nam Vương và Tuyết Nhạn, hình như không có gì để nói với nhau.
Ánh mắt sâu thẳm của Tần Mộ Phong dần dần nhòa đi, “Ta có lời muốn nói với nàng.” Mỗi một một từ, đều dùng hết dũng khí của y.
“Mời nói.” Ngữ điệu khô khan ngang phè không một chút trầm bổng.
“Ở đây không phải nơi nói chuyện.”
“Xin lỗi, ta không rảnh.” Phi Yên đi vài bước, đột nhiên dừng lại, “Hơn nữa, giữa chúng ta cũng không có chuyện gì để nói.” Giữa bọn họ, sớm đã kết thúc. Từ cái ngày hắn muốn nàng phá bỏ cái thai, từ cái ngày nàng ném hưu thư cho hắn, giữa bọn họ đã không còn gì để nói nữa rồi.
Chuyện quá khứ, đều đã là quá khứ.
“Thực sự không có gì để nói sao?”
Phi Yên lạnh lùng nói, “Không có.” Cơn gió nhẹ thổi qua, làm tung bay mái tóc nàng!
Nàng muốn đi, Tần Mộ Phong quýnh quáng, nắm lấy cánh tay của nàng.
Bạch Phi Yên nhìn Tần Mộ Phong, sự lạnh lùng trong mắt khiến kẻ khác không rét mà run. Một hồi lâu, ánh mắt của nàng rời khỏi mặt Tần Mộ Phong, chuyển xuống cánh tay mình.
Nàng muốn hắn buông tay. Tần Mộ Phong nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, thái độ cường ngạnh, “Không buông.”
“Buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra.”
Nàng rốt cục có thể bình tâm lại đối mặt Tần Mộ Phong, đã từng yêu, đã từng hận, tất cả đều đã tiêu tan thành mây khói.
Nàng thừa nhận, sự đoạn tuyệt của y, khiến lòng nàng chua xót. Thế nhưng, lúc gặp lại hắn lần thứ hai, nàng đã có thể bình thản hơn nhiều. Cho dù nỗi chua xót khổ sở đó vẫn âm ỉ trong lòng, nhưng trái tim đã hoàn toàn khép kín, vĩnh viễn sẽ không mở ra lần nữa.
Nàng vẫn yêu y như trước. Thế nhưng, nàng không muốn tiếp tục yêu.
“Hãy nghe ta nói.” Hắn cất giọng nhỏ nhẹ, gần như khẩn cầu.
“Vương gia, ngài và ta không có cái gì chung, càng không có gì để nói với nhau.” Phi Yên ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào mắt y. Từ cái đêm nàng rời khỏi Bình Nam Vương phủ, hai người bọn họ cũng đã nhất đao lưỡng đoạn, không còn gút mắt.
Trên đời không có Liễu Thiên Mạch, không có Liễu Thiến, càng không có Liễu phi. Bạch Phi Yên và Tần Mộ Phong, chẳng qua chỉ là hai người xa lạ.
“Tuyết Nhạn, nàng có biết Ngọc La là ai?” Tay của Tần Mộ Phong, vẫn túm chặt y phục Bạch Phi Yên, không hề có ý định buông ra.
“Không biết, cũng không muốn biết.” Bạch Phi Yên ngẩng đầu, ngân tuyết kiếm trong tay áo trượt ra, kiếm phong chỉa thẳng vào Tần Mộ Phong. Kiếm quang quỷ dị khó lường, băng lãnh thấu xương.
Bạch Phi Yên đột nhiên xuất thủ, Tần Mộ Phong theo bản năng buông y phục của nàng ra, thối lui hơn mười bước.
Tần Mộ Phong lùi bước, nhưng Bạch Phi Yên không hề có ý có buông tha y, từng bước ép sát.
Thân ảnh xanh lam phi thân nhảy lên, chỉ thấy hàn quang xẹt qua xẹt lại, mũi kiếm kề trên cổ Tần Mộ Phong.
Tần Mộ Phong điềm tĩnh nhìn Phi Yên, sắc mặt như thường, “Ngọc La là người của Tứ Hoàng Tử Nam Việt – Nam Vân Thiên, ả vào vương phủ nửa tháng, thì ta đã biết thân phận của ả, vẫn luôn ẩn nhẫn. Tối hôm đó, biên quan cấp tấu và bản đồ bố phòng ả trộm được đều là giả, chính vì thế, Nam Việt mới có thể trúng kế, đại bại. Nếu không có Ngọc La trợ giúp, kế sách của nàng sẽ không thuận lợi như vậy.”
Phi Yên đằng đằng sát khí, thanh kiếm trong tay bất giác thúc về phía trước, “Ngươi nói với ta cái này làm gì?” Tần Mộ Phong rốt cuộc có ý gì, Bình Nam Vương căn bản không cần phải giải thích với Tuyết Nhạn nhiều như vậy. Chuyện của y, nàng không có hứng thú biết.
Một giọt máu đỏ tươi ứa ra, từng dòng máu trượt dài theo ngân tuyết kiếm. Tần Mộ Phong thoát hiện vẻ đau đớn trên mặt, nhưng ngay lập tức khôi phục bình thường, “Ta chỉ hy vọng nàng hiểu được, ta không phải kẻ đói bụng ăn quàng.”
Máu tươi đỏ thẩm, như kim đâm vào mắt nàng. Trái tim Bạch Phi Yên, đột nhiên mềm ra.
Nàng chỉ muốn y buông tay, không hề muốn tổn hại y.
Bạch Phi Yên thu hồi Ngân Tuyết, chắp bảo kiếm ra sau, quay lưng về phía Tần Mộ Phong, “Ngươi là có phải kẻ bụng đói ăn quàng hay không ta không có hứng thú biết.” Ngữ điệu lãnh lẽo, hàn ý rét người.
Lời Tần Mộ Phong rốt cuộc là có ý gì? Lẽ nào y. . . .
Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan tỏa khắp người, Phi Yên nhịn không khẽ rùng mình. Buông bàn tay đang siết chặt bên người ra, lòng bàn tay từ lâu ướt đẫm.
Từ lúc được sinh ra tới nay, nàng chưa từng hoảng hốt như vậy.
Y rốt cuộc biết được bao nhiêu? Y làm sao biết được thân phận của nàng?
Nam nhân này, rõ ràng đã biết thân phận của nàng, nhưng có thể điềm tĩnh đến vậy. Vẻ thâm trầm của y, khiến nàng sợ hãi.
Nếu biết thân phận của nàng, vì sao không nói ra? Vì sao quyết phá bỏ thai nhi trong bụng nàng? Y rốt cuộc đang muốn làm gì?
Tần Mộ Phong lẳng lặng nhìn bóng lưng Bạch Phi Yên, ánh mắt hiện lên vẻ chua xót, “Nàng biết ta đang nói gì mà, không phải sao?” Nàng thông minh tuyệt đỉnh, sao lại chẳng biết?
Lớp giấy dán cửa sổ ngăn cách giữa hai người, đã đến lúc chọc thủng rồi.
Cố gắng bình tĩnh lại, Bạch Phi Yên chậm rãi xoay người. Ngước mắt, điềm đạm đối mặt Tần Mộ Phong, “Tần Mộ Phong, ngài rốt cuộc đang nói cái gì? Ta không hiểu.” Trong mắt không còn vẻ ác ý, sóng mắt long lanh thoáng chút nghi hoặc.
Tần Mộ Phong không nói, lẳng lặng nhìn Phi Yên, trong mắt lộ rõ vẻ quyến luyến không hề che giấu.
“Bệnh thần kinh.” Bạch Phi Yên lạnh lùng phun ra ba chữ, nhanh chóng xoay lưng, khoảnh khắc nàng xoay đi, chiếc khăn che trên mặt nhẹ nhàng tuột xuống.
Bạch Phi Yên cả kinh, đưa tay giữ khăn che mặt lại, cấp tốc che mặt lại.
“Ngươi. . . .” Tần Mộ Phong hai mắt trừng trừng, ngẩn người, nói không nên lời. Chỉ thoáng nhìn, cũng đủ để Tần Mộ Phong thấy rõ gương mặt của Phi Yên. Dung nhan đó, rõ ràng không phải Liễu Thiên Mạch.
Bạch Phi Yên hung hăng nhìn y trừng trừng, “Ngươi cái gì mà ngươi? Bệnh tâm thần. Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy mỹ nữ sao?” Phi Yên dữ tợn vung hai ngón tay lên, ngữ khí ác liệt, “Nhìn nữa? Ta móc mắt ngươi.”
Tuyết Nhạn và Liễu Thiên Mạch rốt cục không phải là một người.
Bóng lưng cao ngạo, khí chất lạnh lùng, cước linh (chuông đeo ở chân) thanh thúy. . . . hai người sao mà giống nhau? Vì sao, nàng không phải Liễu Thiên Mạch.
Thì ra, hắn đã nhầm. Nàng và Thiên Mạch, hoàn toàn là hai người khác nhau.
Nhìn bóng dáng dần xa của Bạch Phi Yên, Tần Mộ Phong chậm rãi ngẩng đầu, mâu quang càng thêm sâu thẳm. Ngẩng đầu nhìn trời cao, nụ cười thê lương trên mặt y mãi không tan biến.
Y trách lầm Liễu Thiên Mạch, làm tổn thương trái tim nàng, không biết còn có cơ hội bù đắp hay không?
Liễu Thiên Mạch chỉ là một nữ tử yếu đuối, lại đang mang thai, nàng có thể đi đâu? (ối, anh quên vẻ dữ dằn của ẻm khi ném hưu thư vào mặt anh rùi à, sao còn nghĩ là yếu đuối nhỉ?)
Nếu như Liễu Thiên Mạch và hài tử lỡ xảy ra chuyện gì, y vĩnh viễn sẽ không tha thứ bản thân mình.
Liễu Thiên Mạch, rốt cục nàng đang ở đâu?
“Đệ phí tâm cầu ta tìm Tuyết Nhạn đến, để rồi cười khổ sao?” Một bàn tay khoát lên vai Tần Mộ Phong.
Tần Mộ Phong cười càng thê lương, “Không phải nàng, căn bản không phải nàng.” Nàng giống Thiên Mạch, nhưng không phải Thiên Mạch.
Tần Vật Ly khẽ thở dài, vỗ vỗ vai Tần Mộ Phong, “Huynh đệ, một chữ tình này, khiến người ta đau đớn lắm.” Huynh đệ nhiều năm, tâm tư của Tần Mộ Phong, y sao lại không hiểu được.
“Đệ đã tổn thương Thiên Mạch quá nặng nề.” Mộ Phong khép mắt, thì thào tự nói, “Có thể, nàng sẽ trốn đệ cả đời.”
“Nếu hữu duyên, tất sẽ gặp lại.” Tần Vật Ly đột nhiên nở nụ cười, một nụ cười nhẹ nhõm, ẩn giấu một nỗi thê lương. Y và Phi Yên, liệu có hữu duyên hay không?
“Hoàng thượng, cảm tạ huynh!”
“Cám tạ ta cái gì?”
“Cảm tạ huynh đã tìm Tuyết Nhạn cho đệ.” Để Tuyết Nhạn không nghi ngờ, không ngại ‘liên lụy ’ hai vị mật thám kia.
“Đệ là huynh đệ của ta, không cần đa lễ.” Chỗ cao không tránh khỏi lạnh lẽo, y quả thực rất tịch mịch, có người trò chuyện cùng, không hẳn không phải là chuyện tốt.
Nhìn chằm chằm Tần Vật Ly một hồi lâu, Mộ Phong cười tự giễu, “Vì một nữ nhân như vậy, thực sự không đáng.”
Tần Vật Ly nhếch môi, cười vô lại, trêu chọc nói, “Nữ nhân đối với đệ mà nói, cũng giống như y phục, không cần thương cảm. Nếu như đệ cần, hậu cung này thiếu gì nữ nhân.” Tính phong lưu của Tần Mộ Phong, y biết. Hắn đã bao giờ thật lòng với nữ nhân đâu?
Nói yêu Liễu Thiên Mạch, mà vẫn nạp Liên Liên. Tần Vật Ly không khỏi hoài nghi, tình cảm Mộ Phong rốt cuộc chân thành đến mức nào? Một trái tim, rốt cục có thể yêu bao nhiêu cô gái? Nếu đã yêu, vì sao lại không biết quý trọng?
Tần Mộ Phong mỉm cười, nhìn Tần Vật Ly, “Hoàng thượng, huynh mỗi ngày đều cận thủy lầu đài (ý là ngồi ở vị trí tốt có nhiều sự lựa chọn), vì sao không nạp phi?” Y phong lưu, thế nhưng, chưa đến mức ai đến cũng ăn. Nếu như không thích, dù là đẹp đến đâu, cũng khó lọt vào mắt y. Những nữ nhân ở cùng y, y đều thích. Nhưng mà, người y yêu chân thành chỉ có một. Y và Tần Vật Ly, cơ bản là giống nhau.
Chỉ là, y có điều bất đắc dĩ.
Đời người, thực sự có rất nhiều bất đắc dĩ.
“Bởi vì ta yêu Phi Yên.” Tần Vật Ly dùng chiết phiến chống trên trán, mắt khép hờ, thoạt trông như buồn ngủ.”Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều(Nước sông dù có đến ba nghìn gáo, ta cũng chỉ cần một gáo mà thôi). Nếu thật lòng yêu một người, nàng chính là người độc nhất vô nhị trên đời. Phi Yên là của ta thiên hạ vô song, là “một gáo” mà ta yêu duy nhất trong số ba nghìn.” Ngữ khí lưới nhác, nhưng lại thốt ra lời chân thành tha thiết nhất.
Bóng người áo lam trong bóng tối, lặng lẽ rơi lệ. Tình cảm thủy chung của Tần Vật Ly, nàng không dám nhận.
Tần Mộ Phong trầm mặc, không nói một lời.
Tần Vật Ly có thiên hạ vô song của mình, y cũng có. Chỉ có điều, thiên hạ vô song của y từ lâu đã bỏ y mà đi.
“Vô luận ngươi có bao nhiêu nữ nhân, tình cảm chân thành thật sự chỉ có một. Nếu yêu Liễu Thiên Mạch, nên biết quý trọng nàng.” Tần Vật Ly vỗ vỗ vai Mộ Phong, khẽ thở dài một tiếng, “Huynh đệ, đã từng hối hận một lần, đừng để mình phải hối hận lần thứ hai. Nếu như Liễu Thiên Mạch trở về, đừng làm nàng đau lòng nữa.”
“Yêu?” Tần Mộ Phong giật mình.”Ta yêu Liễu Thiên Mạch sao?”
“Chẳng lẽ không đúng ư?” Tần Vật Ly nhịn không được ném cho y một cái nhìn khinh bỉ. Phong lưu phóng khoáng như Bình Nam Vương, gặp phải chuyện tình ái, cũng là một tên ngốc.
Tần Mộ Phong lắc đầu, tự nói với chính mình, “Không, người ta yêu chính là Thái Hà, không phải Liễu Thiên Mạch.” Không sai, người y yêu là Thái Hà. Cho tới bây giờ, y chỉ yêu có mình nàng.
Khi Liễu Thiên Mạch mới bước chân vào vương phủ, y đã đối xử tệ bạc với nàng. Liễu Thiên Mạch yêu y, dùng thân mình đỡ kiếm cho y. Sự hiểu lầm của y đã gây tổn thương nặng nề cho nàng. . . . .
Y nợ Liễu Thiên Mạch rất nhiều, đối với nàng, chỉ có hổ thẹn. Tất cả sự lo lắng, đều chỉ là hổ thẹn mà thôi.
Trong hoảng hốt, dường như y lại nhìn thấy bóng trắng cô đơn quạnh quẽ đó. Nụ cười tươi như hoa, như hiện lên trước mắt.
Thực sự chỉ có hổ thẹn thôi sao? Bỗng chốc, Tần Mộ Phong đột nhiên trở nên mơ hồ.
“Đừng nói với ta đệ không yêu nàng?” Tần Vật Ly giơ ngón tay hung hăng cốc lên đầu y một cái, “Tỉnh lại đi, đệ rõ ràng yêu Liễu Thiên Mạch, chỉ là không dám thừa nhận.”
“Đệ. . .” Mộ Phong nghẹn lời, không biết nên trả lời như thế nào.
“Ngu ngốc.” Tần Vật Ly lại hung hăng cốc một cái, “Nghe nói Liễu mỹ nhân là một kỳ nữ thông minh tuyệt đỉnh, phong hoa tuyệt đại, đệ có thể lấy về nhà làm thiếp là phúc đức tu luyện tám kiếp.” Vật Ly nhe răng trợn mắt, liên tục cốc thêm hơn mười cú, “Đệ ôm Thái Hà sống cả đời sao.” Hoắc Thiên đã từng nhắc tới Liễu Thiên Mạch, từ cách nói của hắn, có thể thấy hắn vô cùng ngưỡng mộ nàng. Nữ tử có thể được Hoắc Thiên thưởng thức như vậy, tất là kỳ nữ thế gian. Tên gia hỏa này, đang ở trong phúc mà chẳng biết phúc.
Trên trán bị Tần Vật Ly gõ sưng một cục, Mộ Phong ôm trán, “Đại ca, huynh nhẹ tay một chút coi.”
Tần Vật Ly cười gian mấy tiếng, nhướng nhướng mày, “Thì ra đầu gỗ mà cũng biết đau?” Lại cốc thêm một cái.
Tên gia hỏa không thức thời, đáng bị cốc đầu!
“Đại ca, đừng đánh, đệ nhận sai. . . . . Hoàng thượng, thần xin cáo lui.” Tần Mộ Phong bỏ chạy trối chết.
Dưới ánh trăng, mơ hồ nghe tiếng cười sang sảng của Tần Vật Ly.
*****
Ánh trăng bàng bạc xuyên qua song cửa sổ chiếu dưới đất, hòa lẫn với ánh sáng của dạ minh châu, tương phòng sáng tựa ban ngày.
Trong cái lư hương đặt trên chiếc bàn trà con, khói xanh lượn lờ. Hương tử đàn thượng hạng không ngừng tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
Phía sau rèm châu, Bạch Phi Yên nằm trên nhuyễn tháp, gối đầu trên một đống thư từ dày cộp. Ánh mắt lưu chuyển trên bức thư trong tay, đôi mắt đẹp nửa khép, trông lười biếng không thể tả.
Xem xong một bức thư, nàng tiện tay ném đi, mở một phong thư khác. Mấy nha đầu kia đang làm việc cho nàng ở Vương Phủ, nên việc ở Yêu Nguyệt Lâu, nàng đành tự mình xử lý.
Mở một phong thư, ở góc phải phía dưới ba chữ ‘Liễu Phinh Đình’ lập tức đập vào mắt Phi Yên.
Khóe miệng nàng nhếch cao, tạo ra một nụ cười lãnh lẽo.
Thư của Liễu Phinh Đình? Nàng rất muốn biết ả viết cái gì. Không chừng, lại giục Phi Yến mau chóng giết Liễu Thiên Mạch chăng?
Chữ viết thanh tú, nhưng câu chữ toàn những lời ác độc nhất. Giấy trắng mực đen, muội muội của nàng muốn nàng chết.
Ánh mắt chậm rãi đoc xuống cuối thư, nụ cười trên môi càng lúc càng lạnh, đủ làm đông cứng một người.
Liễu Phinh Đình thực sự hận nàng như vậy sao? Hận đến mức không bắt nàng chết không được?
Nội trong một tháng nếu Liễu Thiên Mạch chết, ả nguyện ý trả thêm năm nghìn lượng bạc trắng.
Năm nghìn lượng, giá trị của Bạch Phi Yên nàng càng ngày càng cao.
Nụ cười bên môi tan dần, Bạch Phi Yên hất tay, bức thư trong tay nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Nàng yêu tiền, thế nhưng, Liễu Thiên Mạch vĩnh viễn không có khả năng chết trên tay Phi Yến. Liễu Phinh Đình lần này quả thực là tự đào mồ chôn mình.
Nhìn lá thư rơi xuống đất, nụ cười Phi Yên trở nên mơ hồ.
Tiếng bước chân nhè nhẹ chợt truyền tiến bên tai nàng. Nhìn một đống thư lớn, nghe tiếng bước chân, Phi Yên đột nhiên cảm thấy buồn cười. Trên đời này, người xấu cũng không ít. Mua sát thủ giết người, thì sẽ là người tốt sao?
“Phi Yến cô nương, đã lâu không gặp?” Âm thanh âm trầm nam tính, từ ngoài rèm truyền vào.
Bạch Phi Yên thoáng giật mình, chậm rãi ngẩng đầu, “Bình Nam Vương đại giá quang lâm, Phi Yến không tiếp đón từ xa.” Nàng và Tần Mộ Phong, thực sự đã định trước dây dưa không rõ sao? Cho dù trở lại làm Phi Yến, hay là Phi Yên, cũng không cách nào thoát khỏi.
“Liễu Thiến đâu?” Y không hề khách sáo với nàng, nói một câu gọn lỏn.
Bạch Phi Yên cười to, “Liễu Thiến ư? Vị hoa khôi nương tử như phù dung sớm nở tối tàn kia đang ở đâu, thì phải nên hỏi Vương gia ngài, không phải sao?”
“Ta từng thỉnh cô nương giúp ta tìm nàng, không phải sao?” Tần Mộ Phong hỏi ngược, ưng mâu thâm trầm nhìn chằm chằm vào rèm châu. Ánh mắt sắc sảo, tựa hồ muốn nhìn thấu qua rèm.
“Đúng vậy.” Bạch Phi Yên tiện tay cầm lấy một phong thư, chậm rãi xé ra, “Thế nhưng. . . . Vương gia ngay đêm đó đã gặp lại nàng, từ đó về sau kim ốc tàng kiều.” Tay vung lên, trang giấy rơi xuống đất.
“Nàng lại mất tích rồi.” Nhắc đến nữ nhân kia, Tần Mộ Phong nhịn không được thở dài.
“Chuyện đó thì liên quan gì tới ta? Nàng biến mất, hình như là bởi vì Vương gia dan díu với nữ nhân họ Liễu kia?” Trong lời nói mỉa mai kia còn mang theo chút hả hê.
Bạch Phi Yên mấp máy môi, “Vương gia, loại nữ nhân đó mà ngài cũng dám hạ thủ, Phi Yến bội phục.”
Tần Mộ Phong chầm chậm vỗ tay vài cái, “Phi Yến quả nhiên là Phi Yến.” Không ngờ đến cả chuyện này cũng biết.
Phi Yên ngoắc mắt, mâu quang trở nên lạnh lẽo, “Vương gia đối với nữ nhân luôn luôn vô tình, chơi đùa xong thì thôi, hà tất để ý tới chết sống của Liễu Thiến.” Sự vô tình của Tần Mộ Phong, nàng đã nếm quá đủ.
“Bản vương đối đãi với nữ nhân thế nào, hình như không liên quan gì đến cô nương.” Tần Mộ Phong vẫn tiêu sái như mọi ngày.
“Một câu thôi, nhiệm vụ của Bình Nam Vương ngài, ta không nhận.” Bạch Phi Yên chậm rãi nhắm mắt lại, ngáp một cái.
“Nếu như liên quan đến Liễu Thiên Mạch thì sao?” Phi Yến hình như đặc biệt quan tâm tới Liễu Thiên Mạch. Có lẽ, nàng có thể giúp hắn tìm được Thiên Mạch.
“Nói nghe xem? Làm gì?” Nghe được ba chữ Liễu Thiên Mạch, Phi Yên đột nhiên mở toang mắt.
“Liễu Thiên Mạch thất tung, tìm nàng về cho ta.” Tần Mộ Phong nói nốt một câu, “Ba vạn lượng, hoàng kim.”
“Ha ha. . . . ba vạn lượng hoàng kim ư, ngài thật hào phóng, không phải hào phóng bình thường.” Bạch Phi Yên cảm thấy thật buồn cười.
Nếu đã tuyệt tình với nàng như vậy, cần gì phải tốn công sức đi tìm nàng làm gì?
“Ngươi đồng ý?” Chỉ cần Phi Yến ra tay, tuyệt đối có thể tìm được nàng.
Bạch Phi Yên sắc mặt đanh lại, ngữ điệu băng lãnh, nói qua kẽ răng, “Sinh ý của Bình Nam Vương, ta không nhận.” Nước đổ khó hốt. Bạch Phi Yên nàng, không muốn có bất cứ dính dáng gì đến Bình Nam Vương nữa.
“Tìm Liễu Thiên Mạch và Liễu Thiến, ngươi muốn bao nhiêu?” Tai mắt của y trải khắp thiên hạ, nhưng không tìm ra chút tung tích nào của hai nữ nhân kia. Ngay cả Thiên Cơ Các, cũng không tìm ra được bọn họ rốt cục đang ở đâu. Ngoại trừ thỉnh Phi Yến ra, không còn cách nào khác.
“Ta bận lắm, không có rảnh.” Nàng yêu tiền không sai, nhưng không có ý định đem mình ra đổi lấy tiền.
“Chỉ cần ngươi tìm được bọn họ giúp ta, ta co thể đáp ứng bất cứ điều kiện gì của ngươi. Đương nhiên, chỉ cần ta có thể làm được.”
“Không rảnh.” Phi Yên kiên quyết cự tuyệt.
“Cáo từ.” Phi Yến kiên quyết không chịu hỗ trợ, hắn không muốn tiếp tục lãng phí nước bọt.
“Không tiễn.” Phi Yên che miệng, ngáp một cái, “Chuyện tìm người, ta không giúp được ngài, nhưng chuyện khác ta có thể hỗ trợ.”
“Chuyện gì?” Trong mắt Tần Mộ Phong hiện lên một tia sáng.
Phi Yên cười quỷ dị, “Chuyện hai mươi vạn lượng hoàng kim.”
Sở dĩ tối nay nàng xuất hiện ở đây, chính là để tìm được hai mươi vạn lượng hoàng kim. Hiện giờ, Liễu Thiên Mạch thất tung, không chút tin tức, muốn giết nàng càng khó. Ngoại trừ Phi Yến, trong thiên hạ tựa hồ không ai có thể giết một người mất tung mất tích. Nếu như kẻ kia còn muốn giết nàng, chắc chắn sẽ thỉnh nàng ra tay. Kẻ muốn giết nàng, tuyệt không thể sống.
“Ngươi nguyện ý giúp ta?” Phi Yến rốt cuộc đang làm gì? Nghe nói nàng chỉ mưu cầu lợi lộc, vì sao nguyện ý ra tay hỗ trợ?
“Người không phạm ta, ta không phạm người. Người nếu phạm ta, ta tất phạm người. Kẻ kia đổ tội cho ta, sao ta có thể để hắn yên ổn.” Phi Yên khóe miệng cong lên một nụ cười mỉa mai, đáy mắt lộ rõ ý muốn giết người, “Ta muốn hắn chết không có chỗ chôn.” Không để cho hắn nếm mùi đau khổ, nàng sẽ không là Phi Yến.
Một luồng gió lạnh thổi vào, Tần Mộ Phong nhịn không được rùng mình một cái. Mùa đông năm nay, quả thật dài đằng đẵng.
“Phi Yến cô nương định thế nào?” Phi Yến quả nhiên đủ tàn nhẫn, không hổ là thiên hạ đệ nhất sát thủ. Rất may mắn, bọn họ không phải đối thủ.
“Tai mắt của Vương gia trải rộng thiên hạ, chắc cũng có chút manh mối chứ.” Đôi mắt đẹp liếc nhìn hắn, tự tiếu phi tiếu.
“Đúng vậy.” Tần Mộ Phong sắc mặt đổi đổi, cũng không muốn nhiều lời.
“Kỳ thực cũng không có gì. Nếu như ta có đầu mối, nhất định sẽ báo cho Vương gia, hy vọng Vương gia có thể thay ta tìm được tên tiểu nhân đê tiện kia.” Bạch Phi Yên chậm rãi đứng lên, ngọc thủ vươn ra bức rèm châu, dáng điệu tiễn khách.”Vương gia, xin mời, không tiễn.”
Người phía sau bức rèm kia, rốt cuộc là nữ tử như thế nào?
Tần Mộ Phong nhìn chằm chằm vào rèm một lúc, rồi mới xoay người rời đi.
Phi Yên đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng gọi Tần Mộ Phong lại, “Chờ một chút.” Vội quá, thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.
“Chuyện gì?” Y quay đầu lại.
Bạch Phi Yên chỉnh lại y phục một chút, nhìn có chút hả hê, “Nghe nói, thị thiếp Yên Chi của ngài để thư lại rồi trốn đi, đoạn tuyệt quan hệ với ngài?” Liên tục bị nữ nhân vứt bỏ, quả thực là báo ứng. Nếu như hắn biết Tiểu Lục hiện tại đã ngả vào lòng Quân Hạo Đình, chẳng biết sẽ có cảm thụ thế nào.
“Cô nương hình như đặc biệt hiểu rõ chuyện nhà của bản vương.” Tần Mộ Phong thẳng thắn thừa nhận, “Không sai, Yên Chi đã rời khỏi vương phủ.”
“Ngài dự định làm như thế nào?” Phi Yên rất tò mò cách nghĩ của y.
“Nếu nàng ta muốn đi, ta không thể ngăn cản.” Giữa bọn họ vốn chẳng có tình cảm gì.
“Mời.” Ngọc thủ lần thứ hai vươn ra ngoài rèm.
“Cáo từ.”
Có thể, chỉ những lúc như thế này, bọn họ mới có thể tương kính như tân.
Cả hai người đều thâm trầm, võ công, tài trí, mưu lược, tương xứng. Nếu như nàng chưa từng là thiếp của y, biết đâu bọn họ có thể trở thành tri kỷ.
Giữa nam và nữ, một khi đã dính dáng đến ái tình, sẽ trở nên phức tạp.
Dường như, bọn họ không còn cơ hội trở thành tri kỷ.
“Tuyết Nhạn cô nương, xin dừng bước.”
Mới vừa ra khỏi tẩm điện, Tần Mộ Phong ở phía sau lập tức gọi nàng lại.
“Vương gia, chuyện gì?” Phi Yên dừng chân, hơi nghiêng đầu. Bình Nam Vương và Tuyết Nhạn, hình như không có gì để nói với nhau.
Ánh mắt sâu thẳm của Tần Mộ Phong dần dần nhòa đi, “Ta có lời muốn nói với nàng.” Mỗi một một từ, đều dùng hết dũng khí của y.
“Mời nói.” Ngữ điệu khô khan ngang phè không một chút trầm bổng.
“Ở đây không phải nơi nói chuyện.”
“Xin lỗi, ta không rảnh.” Phi Yên đi vài bước, đột nhiên dừng lại, “Hơn nữa, giữa chúng ta cũng không có chuyện gì để nói.” Giữa bọn họ, sớm đã kết thúc. Từ cái ngày hắn muốn nàng phá bỏ cái thai, từ cái ngày nàng ném hưu thư cho hắn, giữa bọn họ đã không còn gì để nói nữa rồi.
Chuyện quá khứ, đều đã là quá khứ.
“Thực sự không có gì để nói sao?”
Phi Yên lạnh lùng nói, “Không có.” Cơn gió nhẹ thổi qua, làm tung bay mái tóc nàng!
Nàng muốn đi, Tần Mộ Phong quýnh quáng, nắm lấy cánh tay của nàng.
Bạch Phi Yên nhìn Tần Mộ Phong, sự lạnh lùng trong mắt khiến kẻ khác không rét mà run. Một hồi lâu, ánh mắt của nàng rời khỏi mặt Tần Mộ Phong, chuyển xuống cánh tay mình.
Nàng muốn hắn buông tay. Tần Mộ Phong nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, thái độ cường ngạnh, “Không buông.”
“Buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra.”
Nàng rốt cục có thể bình tâm lại đối mặt Tần Mộ Phong, đã từng yêu, đã từng hận, tất cả đều đã tiêu tan thành mây khói.
Nàng thừa nhận, sự đoạn tuyệt của y, khiến lòng nàng chua xót. Thế nhưng, lúc gặp lại hắn lần thứ hai, nàng đã có thể bình thản hơn nhiều. Cho dù nỗi chua xót khổ sở đó vẫn âm ỉ trong lòng, nhưng trái tim đã hoàn toàn khép kín, vĩnh viễn sẽ không mở ra lần nữa.
Nàng vẫn yêu y như trước. Thế nhưng, nàng không muốn tiếp tục yêu.
“Hãy nghe ta nói.” Hắn cất giọng nhỏ nhẹ, gần như khẩn cầu.
“Vương gia, ngài và ta không có cái gì chung, càng không có gì để nói với nhau.” Phi Yên ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào mắt y. Từ cái đêm nàng rời khỏi Bình Nam Vương phủ, hai người bọn họ cũng đã nhất đao lưỡng đoạn, không còn gút mắt.
Trên đời không có Liễu Thiên Mạch, không có Liễu Thiến, càng không có Liễu phi. Bạch Phi Yên và Tần Mộ Phong, chẳng qua chỉ là hai người xa lạ.
“Tuyết Nhạn, nàng có biết Ngọc La là ai?” Tay của Tần Mộ Phong, vẫn túm chặt y phục Bạch Phi Yên, không hề có ý định buông ra.
“Không biết, cũng không muốn biết.” Bạch Phi Yên ngẩng đầu, ngân tuyết kiếm trong tay áo trượt ra, kiếm phong chỉa thẳng vào Tần Mộ Phong. Kiếm quang quỷ dị khó lường, băng lãnh thấu xương.
Bạch Phi Yên đột nhiên xuất thủ, Tần Mộ Phong theo bản năng buông y phục của nàng ra, thối lui hơn mười bước.
Tần Mộ Phong lùi bước, nhưng Bạch Phi Yên không hề có ý có buông tha y, từng bước ép sát.
Thân ảnh xanh lam phi thân nhảy lên, chỉ thấy hàn quang xẹt qua xẹt lại, mũi kiếm kề trên cổ Tần Mộ Phong.
Tần Mộ Phong điềm tĩnh nhìn Phi Yên, sắc mặt như thường, “Ngọc La là người của Tứ Hoàng Tử Nam Việt – Nam Vân Thiên, ả vào vương phủ nửa tháng, thì ta đã biết thân phận của ả, vẫn luôn ẩn nhẫn. Tối hôm đó, biên quan cấp tấu và bản đồ bố phòng ả trộm được đều là giả, chính vì thế, Nam Việt mới có thể trúng kế, đại bại. Nếu không có Ngọc La trợ giúp, kế sách của nàng sẽ không thuận lợi như vậy.”
Phi Yên đằng đằng sát khí, thanh kiếm trong tay bất giác thúc về phía trước, “Ngươi nói với ta cái này làm gì?” Tần Mộ Phong rốt cuộc có ý gì, Bình Nam Vương căn bản không cần phải giải thích với Tuyết Nhạn nhiều như vậy. Chuyện của y, nàng không có hứng thú biết.
Một giọt máu đỏ tươi ứa ra, từng dòng máu trượt dài theo ngân tuyết kiếm. Tần Mộ Phong thoát hiện vẻ đau đớn trên mặt, nhưng ngay lập tức khôi phục bình thường, “Ta chỉ hy vọng nàng hiểu được, ta không phải kẻ đói bụng ăn quàng.”
Máu tươi đỏ thẩm, như kim đâm vào mắt nàng. Trái tim Bạch Phi Yên, đột nhiên mềm ra.
Nàng chỉ muốn y buông tay, không hề muốn tổn hại y.
Bạch Phi Yên thu hồi Ngân Tuyết, chắp bảo kiếm ra sau, quay lưng về phía Tần Mộ Phong, “Ngươi là có phải kẻ bụng đói ăn quàng hay không ta không có hứng thú biết.” Ngữ điệu lãnh lẽo, hàn ý rét người.
Lời Tần Mộ Phong rốt cuộc là có ý gì? Lẽ nào y. . . .
Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan tỏa khắp người, Phi Yên nhịn không khẽ rùng mình. Buông bàn tay đang siết chặt bên người ra, lòng bàn tay từ lâu ướt đẫm.
Từ lúc được sinh ra tới nay, nàng chưa từng hoảng hốt như vậy.
Y rốt cuộc biết được bao nhiêu? Y làm sao biết được thân phận của nàng?
Nam nhân này, rõ ràng đã biết thân phận của nàng, nhưng có thể điềm tĩnh đến vậy. Vẻ thâm trầm của y, khiến nàng sợ hãi.
Nếu biết thân phận của nàng, vì sao không nói ra? Vì sao quyết phá bỏ thai nhi trong bụng nàng? Y rốt cuộc đang muốn làm gì?
Tần Mộ Phong lẳng lặng nhìn bóng lưng Bạch Phi Yên, ánh mắt hiện lên vẻ chua xót, “Nàng biết ta đang nói gì mà, không phải sao?” Nàng thông minh tuyệt đỉnh, sao lại chẳng biết?
Lớp giấy dán cửa sổ ngăn cách giữa hai người, đã đến lúc chọc thủng rồi.
Cố gắng bình tĩnh lại, Bạch Phi Yên chậm rãi xoay người. Ngước mắt, điềm đạm đối mặt Tần Mộ Phong, “Tần Mộ Phong, ngài rốt cuộc đang nói cái gì? Ta không hiểu.” Trong mắt không còn vẻ ác ý, sóng mắt long lanh thoáng chút nghi hoặc.
Tần Mộ Phong không nói, lẳng lặng nhìn Phi Yên, trong mắt lộ rõ vẻ quyến luyến không hề che giấu.
“Bệnh thần kinh.” Bạch Phi Yên lạnh lùng phun ra ba chữ, nhanh chóng xoay lưng, khoảnh khắc nàng xoay đi, chiếc khăn che trên mặt nhẹ nhàng tuột xuống.
Bạch Phi Yên cả kinh, đưa tay giữ khăn che mặt lại, cấp tốc che mặt lại.
“Ngươi. . . .” Tần Mộ Phong hai mắt trừng trừng, ngẩn người, nói không nên lời. Chỉ thoáng nhìn, cũng đủ để Tần Mộ Phong thấy rõ gương mặt của Phi Yên. Dung nhan đó, rõ ràng không phải Liễu Thiên Mạch.
Bạch Phi Yên hung hăng nhìn y trừng trừng, “Ngươi cái gì mà ngươi? Bệnh tâm thần. Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy mỹ nữ sao?” Phi Yên dữ tợn vung hai ngón tay lên, ngữ khí ác liệt, “Nhìn nữa? Ta móc mắt ngươi.”
Tuyết Nhạn và Liễu Thiên Mạch rốt cục không phải là một người.
Bóng lưng cao ngạo, khí chất lạnh lùng, cước linh (chuông đeo ở chân) thanh thúy. . . . hai người sao mà giống nhau? Vì sao, nàng không phải Liễu Thiên Mạch.
Thì ra, hắn đã nhầm. Nàng và Thiên Mạch, hoàn toàn là hai người khác nhau.
Nhìn bóng dáng dần xa của Bạch Phi Yên, Tần Mộ Phong chậm rãi ngẩng đầu, mâu quang càng thêm sâu thẳm. Ngẩng đầu nhìn trời cao, nụ cười thê lương trên mặt y mãi không tan biến.
Y trách lầm Liễu Thiên Mạch, làm tổn thương trái tim nàng, không biết còn có cơ hội bù đắp hay không?
Liễu Thiên Mạch chỉ là một nữ tử yếu đuối, lại đang mang thai, nàng có thể đi đâu? (ối, anh quên vẻ dữ dằn của ẻm khi ném hưu thư vào mặt anh rùi à, sao còn nghĩ là yếu đuối nhỉ?)
Nếu như Liễu Thiên Mạch và hài tử lỡ xảy ra chuyện gì, y vĩnh viễn sẽ không tha thứ bản thân mình.
Liễu Thiên Mạch, rốt cục nàng đang ở đâu?
“Đệ phí tâm cầu ta tìm Tuyết Nhạn đến, để rồi cười khổ sao?” Một bàn tay khoát lên vai Tần Mộ Phong.
Tần Mộ Phong cười càng thê lương, “Không phải nàng, căn bản không phải nàng.” Nàng giống Thiên Mạch, nhưng không phải Thiên Mạch.
Tần Vật Ly khẽ thở dài, vỗ vỗ vai Tần Mộ Phong, “Huynh đệ, một chữ tình này, khiến người ta đau đớn lắm.” Huynh đệ nhiều năm, tâm tư của Tần Mộ Phong, y sao lại không hiểu được.
“Đệ đã tổn thương Thiên Mạch quá nặng nề.” Mộ Phong khép mắt, thì thào tự nói, “Có thể, nàng sẽ trốn đệ cả đời.”
“Nếu hữu duyên, tất sẽ gặp lại.” Tần Vật Ly đột nhiên nở nụ cười, một nụ cười nhẹ nhõm, ẩn giấu một nỗi thê lương. Y và Phi Yên, liệu có hữu duyên hay không?
“Hoàng thượng, cảm tạ huynh!”
“Cám tạ ta cái gì?”
“Cảm tạ huynh đã tìm Tuyết Nhạn cho đệ.” Để Tuyết Nhạn không nghi ngờ, không ngại ‘liên lụy ’ hai vị mật thám kia.
“Đệ là huynh đệ của ta, không cần đa lễ.” Chỗ cao không tránh khỏi lạnh lẽo, y quả thực rất tịch mịch, có người trò chuyện cùng, không hẳn không phải là chuyện tốt.
Nhìn chằm chằm Tần Vật Ly một hồi lâu, Mộ Phong cười tự giễu, “Vì một nữ nhân như vậy, thực sự không đáng.”
Tần Vật Ly nhếch môi, cười vô lại, trêu chọc nói, “Nữ nhân đối với đệ mà nói, cũng giống như y phục, không cần thương cảm. Nếu như đệ cần, hậu cung này thiếu gì nữ nhân.” Tính phong lưu của Tần Mộ Phong, y biết. Hắn đã bao giờ thật lòng với nữ nhân đâu?
Nói yêu Liễu Thiên Mạch, mà vẫn nạp Liên Liên. Tần Vật Ly không khỏi hoài nghi, tình cảm Mộ Phong rốt cuộc chân thành đến mức nào? Một trái tim, rốt cục có thể yêu bao nhiêu cô gái? Nếu đã yêu, vì sao lại không biết quý trọng?
Tần Mộ Phong mỉm cười, nhìn Tần Vật Ly, “Hoàng thượng, huynh mỗi ngày đều cận thủy lầu đài (ý là ngồi ở vị trí tốt có nhiều sự lựa chọn), vì sao không nạp phi?” Y phong lưu, thế nhưng, chưa đến mức ai đến cũng ăn. Nếu như không thích, dù là đẹp đến đâu, cũng khó lọt vào mắt y. Những nữ nhân ở cùng y, y đều thích. Nhưng mà, người y yêu chân thành chỉ có một. Y và Tần Vật Ly, cơ bản là giống nhau.
Chỉ là, y có điều bất đắc dĩ.
Đời người, thực sự có rất nhiều bất đắc dĩ.
“Bởi vì ta yêu Phi Yên.” Tần Vật Ly dùng chiết phiến chống trên trán, mắt khép hờ, thoạt trông như buồn ngủ.”Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều(Nước sông dù có đến ba nghìn gáo, ta cũng chỉ cần một gáo mà thôi). Nếu thật lòng yêu một người, nàng chính là người độc nhất vô nhị trên đời. Phi Yên là của ta thiên hạ vô song, là “một gáo” mà ta yêu duy nhất trong số ba nghìn.” Ngữ khí lưới nhác, nhưng lại thốt ra lời chân thành tha thiết nhất.
Bóng người áo lam trong bóng tối, lặng lẽ rơi lệ. Tình cảm thủy chung của Tần Vật Ly, nàng không dám nhận.
Tần Mộ Phong trầm mặc, không nói một lời.
Tần Vật Ly có thiên hạ vô song của mình, y cũng có. Chỉ có điều, thiên hạ vô song của y từ lâu đã bỏ y mà đi.
“Vô luận ngươi có bao nhiêu nữ nhân, tình cảm chân thành thật sự chỉ có một. Nếu yêu Liễu Thiên Mạch, nên biết quý trọng nàng.” Tần Vật Ly vỗ vỗ vai Mộ Phong, khẽ thở dài một tiếng, “Huynh đệ, đã từng hối hận một lần, đừng để mình phải hối hận lần thứ hai. Nếu như Liễu Thiên Mạch trở về, đừng làm nàng đau lòng nữa.”
“Yêu?” Tần Mộ Phong giật mình.”Ta yêu Liễu Thiên Mạch sao?”
“Chẳng lẽ không đúng ư?” Tần Vật Ly nhịn không được ném cho y một cái nhìn khinh bỉ. Phong lưu phóng khoáng như Bình Nam Vương, gặp phải chuyện tình ái, cũng là một tên ngốc.
Tần Mộ Phong lắc đầu, tự nói với chính mình, “Không, người ta yêu chính là Thái Hà, không phải Liễu Thiên Mạch.” Không sai, người y yêu là Thái Hà. Cho tới bây giờ, y chỉ yêu có mình nàng.
Khi Liễu Thiên Mạch mới bước chân vào vương phủ, y đã đối xử tệ bạc với nàng. Liễu Thiên Mạch yêu y, dùng thân mình đỡ kiếm cho y. Sự hiểu lầm của y đã gây tổn thương nặng nề cho nàng. . . . .
Y nợ Liễu Thiên Mạch rất nhiều, đối với nàng, chỉ có hổ thẹn. Tất cả sự lo lắng, đều chỉ là hổ thẹn mà thôi.
Trong hoảng hốt, dường như y lại nhìn thấy bóng trắng cô đơn quạnh quẽ đó. Nụ cười tươi như hoa, như hiện lên trước mắt.
Thực sự chỉ có hổ thẹn thôi sao? Bỗng chốc, Tần Mộ Phong đột nhiên trở nên mơ hồ.
“Đừng nói với ta đệ không yêu nàng?” Tần Vật Ly giơ ngón tay hung hăng cốc lên đầu y một cái, “Tỉnh lại đi, đệ rõ ràng yêu Liễu Thiên Mạch, chỉ là không dám thừa nhận.”
“Đệ. . .” Mộ Phong nghẹn lời, không biết nên trả lời như thế nào.
“Ngu ngốc.” Tần Vật Ly lại hung hăng cốc một cái, “Nghe nói Liễu mỹ nhân là một kỳ nữ thông minh tuyệt đỉnh, phong hoa tuyệt đại, đệ có thể lấy về nhà làm thiếp là phúc đức tu luyện tám kiếp.” Vật Ly nhe răng trợn mắt, liên tục cốc thêm hơn mười cú, “Đệ ôm Thái Hà sống cả đời sao.” Hoắc Thiên đã từng nhắc tới Liễu Thiên Mạch, từ cách nói của hắn, có thể thấy hắn vô cùng ngưỡng mộ nàng. Nữ tử có thể được Hoắc Thiên thưởng thức như vậy, tất là kỳ nữ thế gian. Tên gia hỏa này, đang ở trong phúc mà chẳng biết phúc.
Trên trán bị Tần Vật Ly gõ sưng một cục, Mộ Phong ôm trán, “Đại ca, huynh nhẹ tay một chút coi.”
Tần Vật Ly cười gian mấy tiếng, nhướng nhướng mày, “Thì ra đầu gỗ mà cũng biết đau?” Lại cốc thêm một cái.
Tên gia hỏa không thức thời, đáng bị cốc đầu!
“Đại ca, đừng đánh, đệ nhận sai. . . . . Hoàng thượng, thần xin cáo lui.” Tần Mộ Phong bỏ chạy trối chết.
Dưới ánh trăng, mơ hồ nghe tiếng cười sang sảng của Tần Vật Ly.
*****
Ánh trăng bàng bạc xuyên qua song cửa sổ chiếu dưới đất, hòa lẫn với ánh sáng của dạ minh châu, tương phòng sáng tựa ban ngày.
Trong cái lư hương đặt trên chiếc bàn trà con, khói xanh lượn lờ. Hương tử đàn thượng hạng không ngừng tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
Phía sau rèm châu, Bạch Phi Yên nằm trên nhuyễn tháp, gối đầu trên một đống thư từ dày cộp. Ánh mắt lưu chuyển trên bức thư trong tay, đôi mắt đẹp nửa khép, trông lười biếng không thể tả.
Xem xong một bức thư, nàng tiện tay ném đi, mở một phong thư khác. Mấy nha đầu kia đang làm việc cho nàng ở Vương Phủ, nên việc ở Yêu Nguyệt Lâu, nàng đành tự mình xử lý.
Mở một phong thư, ở góc phải phía dưới ba chữ ‘Liễu Phinh Đình’ lập tức đập vào mắt Phi Yên.
Khóe miệng nàng nhếch cao, tạo ra một nụ cười lãnh lẽo.
Thư của Liễu Phinh Đình? Nàng rất muốn biết ả viết cái gì. Không chừng, lại giục Phi Yến mau chóng giết Liễu Thiên Mạch chăng?
Chữ viết thanh tú, nhưng câu chữ toàn những lời ác độc nhất. Giấy trắng mực đen, muội muội của nàng muốn nàng chết.
Ánh mắt chậm rãi đoc xuống cuối thư, nụ cười trên môi càng lúc càng lạnh, đủ làm đông cứng một người.
Liễu Phinh Đình thực sự hận nàng như vậy sao? Hận đến mức không bắt nàng chết không được?
Nội trong một tháng nếu Liễu Thiên Mạch chết, ả nguyện ý trả thêm năm nghìn lượng bạc trắng.
Năm nghìn lượng, giá trị của Bạch Phi Yên nàng càng ngày càng cao.
Nụ cười bên môi tan dần, Bạch Phi Yên hất tay, bức thư trong tay nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Nàng yêu tiền, thế nhưng, Liễu Thiên Mạch vĩnh viễn không có khả năng chết trên tay Phi Yến. Liễu Phinh Đình lần này quả thực là tự đào mồ chôn mình.
Nhìn lá thư rơi xuống đất, nụ cười Phi Yên trở nên mơ hồ.
Tiếng bước chân nhè nhẹ chợt truyền tiến bên tai nàng. Nhìn một đống thư lớn, nghe tiếng bước chân, Phi Yên đột nhiên cảm thấy buồn cười. Trên đời này, người xấu cũng không ít. Mua sát thủ giết người, thì sẽ là người tốt sao?
“Phi Yến cô nương, đã lâu không gặp?” Âm thanh âm trầm nam tính, từ ngoài rèm truyền vào.
Bạch Phi Yên thoáng giật mình, chậm rãi ngẩng đầu, “Bình Nam Vương đại giá quang lâm, Phi Yến không tiếp đón từ xa.” Nàng và Tần Mộ Phong, thực sự đã định trước dây dưa không rõ sao? Cho dù trở lại làm Phi Yến, hay là Phi Yên, cũng không cách nào thoát khỏi.
“Liễu Thiến đâu?” Y không hề khách sáo với nàng, nói một câu gọn lỏn.
Bạch Phi Yên cười to, “Liễu Thiến ư? Vị hoa khôi nương tử như phù dung sớm nở tối tàn kia đang ở đâu, thì phải nên hỏi Vương gia ngài, không phải sao?”
“Ta từng thỉnh cô nương giúp ta tìm nàng, không phải sao?” Tần Mộ Phong hỏi ngược, ưng mâu thâm trầm nhìn chằm chằm vào rèm châu. Ánh mắt sắc sảo, tựa hồ muốn nhìn thấu qua rèm.
“Đúng vậy.” Bạch Phi Yên tiện tay cầm lấy một phong thư, chậm rãi xé ra, “Thế nhưng. . . . Vương gia ngay đêm đó đã gặp lại nàng, từ đó về sau kim ốc tàng kiều.” Tay vung lên, trang giấy rơi xuống đất.
“Nàng lại mất tích rồi.” Nhắc đến nữ nhân kia, Tần Mộ Phong nhịn không được thở dài.
“Chuyện đó thì liên quan gì tới ta? Nàng biến mất, hình như là bởi vì Vương gia dan díu với nữ nhân họ Liễu kia?” Trong lời nói mỉa mai kia còn mang theo chút hả hê.
Bạch Phi Yên mấp máy môi, “Vương gia, loại nữ nhân đó mà ngài cũng dám hạ thủ, Phi Yến bội phục.”
Tần Mộ Phong chầm chậm vỗ tay vài cái, “Phi Yến quả nhiên là Phi Yến.” Không ngờ đến cả chuyện này cũng biết.
Phi Yên ngoắc mắt, mâu quang trở nên lạnh lẽo, “Vương gia đối với nữ nhân luôn luôn vô tình, chơi đùa xong thì thôi, hà tất để ý tới chết sống của Liễu Thiến.” Sự vô tình của Tần Mộ Phong, nàng đã nếm quá đủ.
“Bản vương đối đãi với nữ nhân thế nào, hình như không liên quan gì đến cô nương.” Tần Mộ Phong vẫn tiêu sái như mọi ngày.
“Một câu thôi, nhiệm vụ của Bình Nam Vương ngài, ta không nhận.” Bạch Phi Yên chậm rãi nhắm mắt lại, ngáp một cái.
“Nếu như liên quan đến Liễu Thiên Mạch thì sao?” Phi Yến hình như đặc biệt quan tâm tới Liễu Thiên Mạch. Có lẽ, nàng có thể giúp hắn tìm được Thiên Mạch.
“Nói nghe xem? Làm gì?” Nghe được ba chữ Liễu Thiên Mạch, Phi Yên đột nhiên mở toang mắt.
“Liễu Thiên Mạch thất tung, tìm nàng về cho ta.” Tần Mộ Phong nói nốt một câu, “Ba vạn lượng, hoàng kim.”
“Ha ha. . . . ba vạn lượng hoàng kim ư, ngài thật hào phóng, không phải hào phóng bình thường.” Bạch Phi Yên cảm thấy thật buồn cười.
Nếu đã tuyệt tình với nàng như vậy, cần gì phải tốn công sức đi tìm nàng làm gì?
“Ngươi đồng ý?” Chỉ cần Phi Yến ra tay, tuyệt đối có thể tìm được nàng.
Bạch Phi Yên sắc mặt đanh lại, ngữ điệu băng lãnh, nói qua kẽ răng, “Sinh ý của Bình Nam Vương, ta không nhận.” Nước đổ khó hốt. Bạch Phi Yên nàng, không muốn có bất cứ dính dáng gì đến Bình Nam Vương nữa.
“Tìm Liễu Thiên Mạch và Liễu Thiến, ngươi muốn bao nhiêu?” Tai mắt của y trải khắp thiên hạ, nhưng không tìm ra chút tung tích nào của hai nữ nhân kia. Ngay cả Thiên Cơ Các, cũng không tìm ra được bọn họ rốt cục đang ở đâu. Ngoại trừ thỉnh Phi Yến ra, không còn cách nào khác.
“Ta bận lắm, không có rảnh.” Nàng yêu tiền không sai, nhưng không có ý định đem mình ra đổi lấy tiền.
“Chỉ cần ngươi tìm được bọn họ giúp ta, ta co thể đáp ứng bất cứ điều kiện gì của ngươi. Đương nhiên, chỉ cần ta có thể làm được.”
“Không rảnh.” Phi Yên kiên quyết cự tuyệt.
“Cáo từ.” Phi Yến kiên quyết không chịu hỗ trợ, hắn không muốn tiếp tục lãng phí nước bọt.
“Không tiễn.” Phi Yên che miệng, ngáp một cái, “Chuyện tìm người, ta không giúp được ngài, nhưng chuyện khác ta có thể hỗ trợ.”
“Chuyện gì?” Trong mắt Tần Mộ Phong hiện lên một tia sáng.
Phi Yên cười quỷ dị, “Chuyện hai mươi vạn lượng hoàng kim.”
Sở dĩ tối nay nàng xuất hiện ở đây, chính là để tìm được hai mươi vạn lượng hoàng kim. Hiện giờ, Liễu Thiên Mạch thất tung, không chút tin tức, muốn giết nàng càng khó. Ngoại trừ Phi Yến, trong thiên hạ tựa hồ không ai có thể giết một người mất tung mất tích. Nếu như kẻ kia còn muốn giết nàng, chắc chắn sẽ thỉnh nàng ra tay. Kẻ muốn giết nàng, tuyệt không thể sống.
“Ngươi nguyện ý giúp ta?” Phi Yến rốt cuộc đang làm gì? Nghe nói nàng chỉ mưu cầu lợi lộc, vì sao nguyện ý ra tay hỗ trợ?
“Người không phạm ta, ta không phạm người. Người nếu phạm ta, ta tất phạm người. Kẻ kia đổ tội cho ta, sao ta có thể để hắn yên ổn.” Phi Yên khóe miệng cong lên một nụ cười mỉa mai, đáy mắt lộ rõ ý muốn giết người, “Ta muốn hắn chết không có chỗ chôn.” Không để cho hắn nếm mùi đau khổ, nàng sẽ không là Phi Yến.
Một luồng gió lạnh thổi vào, Tần Mộ Phong nhịn không được rùng mình một cái. Mùa đông năm nay, quả thật dài đằng đẵng.
“Phi Yến cô nương định thế nào?” Phi Yến quả nhiên đủ tàn nhẫn, không hổ là thiên hạ đệ nhất sát thủ. Rất may mắn, bọn họ không phải đối thủ.
“Tai mắt của Vương gia trải rộng thiên hạ, chắc cũng có chút manh mối chứ.” Đôi mắt đẹp liếc nhìn hắn, tự tiếu phi tiếu.
“Đúng vậy.” Tần Mộ Phong sắc mặt đổi đổi, cũng không muốn nhiều lời.
“Kỳ thực cũng không có gì. Nếu như ta có đầu mối, nhất định sẽ báo cho Vương gia, hy vọng Vương gia có thể thay ta tìm được tên tiểu nhân đê tiện kia.” Bạch Phi Yên chậm rãi đứng lên, ngọc thủ vươn ra bức rèm châu, dáng điệu tiễn khách.”Vương gia, xin mời, không tiễn.”
Người phía sau bức rèm kia, rốt cuộc là nữ tử như thế nào?
Tần Mộ Phong nhìn chằm chằm vào rèm một lúc, rồi mới xoay người rời đi.
Phi Yên đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng gọi Tần Mộ Phong lại, “Chờ một chút.” Vội quá, thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.
“Chuyện gì?” Y quay đầu lại.
Bạch Phi Yên chỉnh lại y phục một chút, nhìn có chút hả hê, “Nghe nói, thị thiếp Yên Chi của ngài để thư lại rồi trốn đi, đoạn tuyệt quan hệ với ngài?” Liên tục bị nữ nhân vứt bỏ, quả thực là báo ứng. Nếu như hắn biết Tiểu Lục hiện tại đã ngả vào lòng Quân Hạo Đình, chẳng biết sẽ có cảm thụ thế nào.
“Cô nương hình như đặc biệt hiểu rõ chuyện nhà của bản vương.” Tần Mộ Phong thẳng thắn thừa nhận, “Không sai, Yên Chi đã rời khỏi vương phủ.”
“Ngài dự định làm như thế nào?” Phi Yên rất tò mò cách nghĩ của y.
“Nếu nàng ta muốn đi, ta không thể ngăn cản.” Giữa bọn họ vốn chẳng có tình cảm gì.
“Mời.” Ngọc thủ lần thứ hai vươn ra ngoài rèm.
“Cáo từ.”
Có thể, chỉ những lúc như thế này, bọn họ mới có thể tương kính như tân.
Cả hai người đều thâm trầm, võ công, tài trí, mưu lược, tương xứng. Nếu như nàng chưa từng là thiếp của y, biết đâu bọn họ có thể trở thành tri kỷ.
Giữa nam và nữ, một khi đã dính dáng đến ái tình, sẽ trở nên phức tạp.
Dường như, bọn họ không còn cơ hội trở thành tri kỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.