Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia
Chương 227: Ai mới cần lo?
... trôi sông tu tiên
17/08/2023
Tô Bạch Chỉ dường như không phát hiện ra sự cảm khái của Thích Vy, chỉ tự mình tiếp tục nói: “Nếu Vương phi không có ý kiến thì sáng sớm ngày mai hãy đến Bá phủ chữa trị cho huynh trưởng ta đi, ngày mai cha ta sẽ ớ trong phủ chờ Vương phi”.
Theo suy nghĩ của Tô Bạch Chỉ thì lúc trước nàng ta và Thích Vy chỉ có một chút mâu thuẫn nhỏ, kể cả hôm nay có gây khó dễ thì cũng chỉ là một chút chuyện cỏn con, còn chuyện liên quan đến an nguy của đại công tử Thường Thắng Bá phủ bọn họ chính là đại sự không thể chậm trễ, chắc chắn Thích Vy sẽ không cự tuyệt.
Cha nàng ta đã nguyện ý đích thân chờ Thích Vy thì đã nể mặt Dục vương phủ lắm rồi.
Thích Vy bị thái độ cho là đương nhiên của Tô Bạch Chỉ chọc cười, chẳng những không biết xấu hổ gây phiền toái cho nàng rồi lại đến cầu nàng hỗ trợ, bây giờ còn muốn nàng tới tận cửa phục vụ?
Nữ nhân này chẳng lẽ ăn gạch tường thành mà lớn lên hay sao? Nếu không sao da mặt lại dày như vậy?
Thấy Tô Bạch Chỉ còn muốn tiếp tục nói, Thích Vy liền giơ tay ngăn lại, thẳng thắng nói: “Ngươi không cần nói nữa, Thường Thắng Bá phủ các người muốn tìm người khám bệnh cho đại công tử là việc của các người, không liên quan đến bản Vương phi, đáp án của bản Vương phi chỉ có hai chữ, không trị!”
Tô Bạch Chỉ cùng Cơ Vô Song vốn còn cho rằng chuyện có thể giải quyết dễ dàng, bây giờ đều đồng loạt biến sắc.
Tô Bạch Chỉ đen mặt nói: “Chẳng lẽ Vương phi thật sự muốn đắc tội toàn bộ Thường Thắng Bá phủ sao?”
Cơ Vô Song lạnh giọng nhắc nhở: “Thích Vy, ngươi chớ rượu mời không uống lại đi uống rượu phạt, ngươi có biết một khi đại công tử Tô gia xảy ra chuyện thì Thường Thắng Bá nhất định sẽ tức giận, đến lúc đó Bá phủ cùng Dục vương phủ sẽ hoàn toàn trở mặt, hậu quả này ngươi gánh vác được không? Đừng tưởng rằng Dục vương hơi coi trọng ngươi một chút thì ngươi liền không biết phân rõ phải trái như thế, đến lúc chọc giận Dục vương rồi thất sủng thì mất nhiều hơn được!”
Thích Vy cũng chỉ tặng nàng ta hai chữ: “Ha ha”.
Cơ Vô Song: T
Thật đáng giận!
Thích Vy phủi phủi ống tay áo, thần sắc lãnh đạm nói: “Bản Vương phi cũng không còn cách nào khác, Hồng Liên, ngươi đi chào hỏi Trầm cô nương, chúng ta hồi phủ, chắc lúc này Vương gia cũng đã trớ về rồi”.
Dứt lời, nàng mặc kệ ánh mắt Tô Bạch Chỉ và Cơ Vô Song nhìn mình phẫn nộ đến mức nào, mặc kệ bọn họ không thể tưởng tượng nổi đến mức nào, nói không trị chính là không trị, vô cùng sảng khoái vỗ mông rời đi, hoàn toàn không cho các nàng cơ hội tiếp tục khuyên bảo.
Mãi cho đến khi ngồi trẽn xe ngựa trở về, không còn người ngoài, Hồng Liên tức giận hồi lâu bây giờ mới có thể điên cuồng mắng Tô Bạch Chỉ, ngay cả Nam Tinh ít nói cũng phải nói vào mấy câu, có thể thấy Tô Bạch Chí thật sự mặt dày như thế nào.
Thích Vy không ngăn cản các nàng phát tiết, còn đang nghĩ đến những lời vừa nãy của Cơ Vô Song.
Ha ha, nói nàng không biết phân rõ phải trái, cũng không biết người thật sự không biết phân rõ phải trái là ai.
Nếu như cuối cùng căn bệnh lạ của Tô Bạch Huy thật sự không ai khác có thể chữa khỏi, chuyện xảy ra tốt xấu thế nào cũng chỉ là do Tô Bạch Chí đã tự đánh mất hy vọng cuối cùng của bọn họ.
Căn bệnh lạ của Tô Bạch Huy cũng không phải do nàng gây ra, chỉ vì nàng không chữa trị mà Thường Thắng Bá phủ có thể đem tội danh đặt lên đầu nàng sao? Đúng là ngu ngốc!
“Thích Vy đáng ghét! Sao ả ta dám!”, Cơ Vô Song phẫn nộ dùng sức vỗ bàn đá một cái, kết quả cảm nhận được lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn bỏng rát thì lại tức giận thu tay về, âm thầm hít vào một hơi, oán hận đối VỚI Thích Vy càng sâu.
Tuy nàng ta không phải đương sự mà lại phản ứng còn mạnh hơn Tô Bạch Chỉ không phải bởi vì Cơ Vô Song muốn giúp Thường Thắng Bá phủ, nàng ta chỉ cảm thấy tức giận với hành động không biết thức thời của Thích Vy mà thôi.
Mặt khác, nàng ta cùng Tô Bạch Chỉ và một số người khác đã hỏi thăm qua tình huống, bệnh của đại công tử Tô gia vô cùng kỳ quái, cho dù thanh danh của Thích Vy ở bên ngoài có cao đi chăng nữa thì một căn bệnh ngay cả thái y cũng không có cách trị mà nàng thật sự có thể trị sao?
Ngay từ đầu không nhúng tay vào việc của người khác so với chuyện có những tay vào chấn đoán nhưng bất lực vì y thuật kém hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, nếu như Thích Vy đồng ý trị mà không trị được, nàng ta chỉ cần dùng một chút lực nhỏ thì những tin đồn gần đây về y thuật cao minh của Dục Vương phi sẽ bị lật đổ hoàn toàn.
Lại có thêm tin tức Dục Vương phi không có chút tài học nào trong tiệc trà hôm nay, nếu như tình hình phát triển thuận lợi thì nói không chừng còn có thể lôi nàng từ vị trí Dục Vương phi xuống!
Theo suy nghĩ của Tô Bạch Chỉ thì lúc trước nàng ta và Thích Vy chỉ có một chút mâu thuẫn nhỏ, kể cả hôm nay có gây khó dễ thì cũng chỉ là một chút chuyện cỏn con, còn chuyện liên quan đến an nguy của đại công tử Thường Thắng Bá phủ bọn họ chính là đại sự không thể chậm trễ, chắc chắn Thích Vy sẽ không cự tuyệt.
Cha nàng ta đã nguyện ý đích thân chờ Thích Vy thì đã nể mặt Dục vương phủ lắm rồi.
Thích Vy bị thái độ cho là đương nhiên của Tô Bạch Chỉ chọc cười, chẳng những không biết xấu hổ gây phiền toái cho nàng rồi lại đến cầu nàng hỗ trợ, bây giờ còn muốn nàng tới tận cửa phục vụ?
Nữ nhân này chẳng lẽ ăn gạch tường thành mà lớn lên hay sao? Nếu không sao da mặt lại dày như vậy?
Thấy Tô Bạch Chỉ còn muốn tiếp tục nói, Thích Vy liền giơ tay ngăn lại, thẳng thắng nói: “Ngươi không cần nói nữa, Thường Thắng Bá phủ các người muốn tìm người khám bệnh cho đại công tử là việc của các người, không liên quan đến bản Vương phi, đáp án của bản Vương phi chỉ có hai chữ, không trị!”
Tô Bạch Chỉ cùng Cơ Vô Song vốn còn cho rằng chuyện có thể giải quyết dễ dàng, bây giờ đều đồng loạt biến sắc.
Tô Bạch Chỉ đen mặt nói: “Chẳng lẽ Vương phi thật sự muốn đắc tội toàn bộ Thường Thắng Bá phủ sao?”
Cơ Vô Song lạnh giọng nhắc nhở: “Thích Vy, ngươi chớ rượu mời không uống lại đi uống rượu phạt, ngươi có biết một khi đại công tử Tô gia xảy ra chuyện thì Thường Thắng Bá nhất định sẽ tức giận, đến lúc đó Bá phủ cùng Dục vương phủ sẽ hoàn toàn trở mặt, hậu quả này ngươi gánh vác được không? Đừng tưởng rằng Dục vương hơi coi trọng ngươi một chút thì ngươi liền không biết phân rõ phải trái như thế, đến lúc chọc giận Dục vương rồi thất sủng thì mất nhiều hơn được!”
Thích Vy cũng chỉ tặng nàng ta hai chữ: “Ha ha”.
Cơ Vô Song: T
Thật đáng giận!
Thích Vy phủi phủi ống tay áo, thần sắc lãnh đạm nói: “Bản Vương phi cũng không còn cách nào khác, Hồng Liên, ngươi đi chào hỏi Trầm cô nương, chúng ta hồi phủ, chắc lúc này Vương gia cũng đã trớ về rồi”.
Dứt lời, nàng mặc kệ ánh mắt Tô Bạch Chỉ và Cơ Vô Song nhìn mình phẫn nộ đến mức nào, mặc kệ bọn họ không thể tưởng tượng nổi đến mức nào, nói không trị chính là không trị, vô cùng sảng khoái vỗ mông rời đi, hoàn toàn không cho các nàng cơ hội tiếp tục khuyên bảo.
Mãi cho đến khi ngồi trẽn xe ngựa trở về, không còn người ngoài, Hồng Liên tức giận hồi lâu bây giờ mới có thể điên cuồng mắng Tô Bạch Chỉ, ngay cả Nam Tinh ít nói cũng phải nói vào mấy câu, có thể thấy Tô Bạch Chí thật sự mặt dày như thế nào.
Thích Vy không ngăn cản các nàng phát tiết, còn đang nghĩ đến những lời vừa nãy của Cơ Vô Song.
Ha ha, nói nàng không biết phân rõ phải trái, cũng không biết người thật sự không biết phân rõ phải trái là ai.
Nếu như cuối cùng căn bệnh lạ của Tô Bạch Huy thật sự không ai khác có thể chữa khỏi, chuyện xảy ra tốt xấu thế nào cũng chỉ là do Tô Bạch Chí đã tự đánh mất hy vọng cuối cùng của bọn họ.
Căn bệnh lạ của Tô Bạch Huy cũng không phải do nàng gây ra, chỉ vì nàng không chữa trị mà Thường Thắng Bá phủ có thể đem tội danh đặt lên đầu nàng sao? Đúng là ngu ngốc!
“Thích Vy đáng ghét! Sao ả ta dám!”, Cơ Vô Song phẫn nộ dùng sức vỗ bàn đá một cái, kết quả cảm nhận được lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn bỏng rát thì lại tức giận thu tay về, âm thầm hít vào một hơi, oán hận đối VỚI Thích Vy càng sâu.
Tuy nàng ta không phải đương sự mà lại phản ứng còn mạnh hơn Tô Bạch Chỉ không phải bởi vì Cơ Vô Song muốn giúp Thường Thắng Bá phủ, nàng ta chỉ cảm thấy tức giận với hành động không biết thức thời của Thích Vy mà thôi.
Mặt khác, nàng ta cùng Tô Bạch Chỉ và một số người khác đã hỏi thăm qua tình huống, bệnh của đại công tử Tô gia vô cùng kỳ quái, cho dù thanh danh của Thích Vy ở bên ngoài có cao đi chăng nữa thì một căn bệnh ngay cả thái y cũng không có cách trị mà nàng thật sự có thể trị sao?
Ngay từ đầu không nhúng tay vào việc của người khác so với chuyện có những tay vào chấn đoán nhưng bất lực vì y thuật kém hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, nếu như Thích Vy đồng ý trị mà không trị được, nàng ta chỉ cần dùng một chút lực nhỏ thì những tin đồn gần đây về y thuật cao minh của Dục Vương phi sẽ bị lật đổ hoàn toàn.
Lại có thêm tin tức Dục Vương phi không có chút tài học nào trong tiệc trà hôm nay, nếu như tình hình phát triển thuận lợi thì nói không chừng còn có thể lôi nàng từ vị trí Dục Vương phi xuống!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.