Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia
Chương 133: Bệnh lạ
... trôi sông tu tiên
03/08/2023
Hôm nay, Thích Vy vốn đã hẹn gặp Phó Vân Thi và Lục Thanh Sương cùng đi cửa hàng xem bày trí, trước khi ra cửa đột nhiên nàng lại bị Hồng Liên đến làm rối loạn hành trình.
“Lại có bệnh nhân đến sao? Gần đây ta có rất nhiều việc”, Thích Vy tặc lưỡi, đành hẹn đám người Phó Vân Thi ngày khác, đồng thời hỏi Hồng Liên: “Bệnh nhân lần này thế nào? Có đưa ra mức phí khám bệnh cụ thể không?”
“Đàm phán xong rồi”, biểu tình của Hồng Liên có chút quái dị: “Đối phương nguyện ý trả một ngàn lượng bạc”.
“Ồ? Hào phóng thế sao?”, Thích Vy ngạc nhiên: “Bệnh rất nặng hả?”
“Khó nói lẳm”, Hồng Liên cau mày nói: “Bệnh nhân là tiểu thư con nhà quyền quý, nói là mùa hè nên sút cân nhiều, hi vọng người có thế giúp giải quyết, hơn nữa còn phải giữ kín bí mật, không được truyền ra bên ngoài”.
Thanh Đại buồn bực nói: “Chẳng qua chỉ là mùa hè sút cân mà thôi, tùy tiện tìm một lang trung đến cũng có thể chữa được. Thậm chí nó còn không tính là bệnh”.
Nam Tinh thì sắc bén hơn, nàng ta nói: “Nếu như đã nói rằng chuyện này không thể công khai ra bên ngoài, hơn nữa còn ban thưởng một ngàn lượng rất hậu hĩnh thì ta sợ rằng thứ thật sự phải chữa không phải là sút cân mà còn có ẩn tình gì đó khác!”
Thích Vy cũng đồng ý với điều đó.
Đừng thấy rằng lúc trước nàng nói một tháng kiếm được một hai ngàn lượng, thậm chí nhiều hơn là chuyện thường, thật ra đó đều là do nàng chữa cho nhiều bệnh nhân mới có thể tích tiểu thành đại được. Chứ nếu bệnh nhân nào cũng đều lấy một ngàn lượng thì làm gì có ai chịu chữa bệnh?
Thông thường những người chủ động ra mức giá hậu hĩnh đều là những người xảo quyệt, cho nên mấy năm qua nàng thật sự đã biết được bí mật của không ít gia tộc lớn.
“Hiện tại người đó đang ô đâu?”
“Vẫn đang chờ ớ trong viện, thái độ có chút khẩn trương”.
“Đúng là người ta rất gấp, được rồi, nếu như người ta đã đưa ra mức giá hậu hĩnh như vậy thì ta cũng sẽ cố gắng. Ta thật sự cũng muốn biết bệnh mùa hè sút cân này có triệu chứng kinh khủng thế nào mà phải trả giá cả ngàn lượng bạc?”, Thích Vy nói với thái độ vô cùng phấn khích như sắp biết được thêm bí mật của một gia tộc lớn khác.
“Ngươi chính là Thánh Thủ Tiên?”, một nha hoàn ăn mặc sang trọng hất mặt nhìn Thích Vy đeo mặt nạ, bất mãn nói: “Ngươi đeo mặt nạ làm gì? Chẳng lẽ là bởi vì ngươi xấu xí, sợ tháo ra sẽ dọa người sao?”
Thích Vy còn chưa kịp nói thì Hồng Liên đã không hài lòng nói: “Chủ tử của ta mỗi khi chữa bệnh đều luôn như vậy. Nếu như các ngươi không chấp nhận thì cứ đi mời người khác”.
“Ngươi…”
“Hoàn Nhi, bỏ đi”, người phụ nữ tái nhợt ngồi bên cạnh nhỏ giọng ngăn cản ả nha hoàn đang muốn tiếp tục kêu gào, nhưng sắc mặt Hồng Liên vẫn không dịu đi.
Không ngăn cản từ sớm mà phải chờ nha hoàn đắc tội với người ta rồi mới ngăn cản, ai chẳng biết lời nha hoàn nói cũng đại biểu cho ý của chủ tử chứ!
Thích Vy lạnh lùng nhìn nữ nhân có nét mặt suy yếu, trong lòng có chút mệt mỏi, nhưng vì một ngàn lượng nên nàng vẫn miễn cưỡng ra hiệu cho nàng ta duỗi cổ tay ra.
Nữ tử áo vàng mang khăn che mặt, hiển nhiên là không muốn bị người khác nhận ra, nàng ta do dự duỗi cố tay ra, khẽ cắn môi nói: “Bắt mạch xong thì xin cô nương giữ bí mật cho ta, đừng đem
tình trạng bệnh của ta truyền ra ngoài, hơn nữa còn phải chữa khỏi cho ta”.
Thích Vy không lập tức đồng ý, chỉ nói: “Có thể chữa khỏi hay không thì còn phải xem triệu chứng, nếu thật sự là bệnh sút cân thì ta tất nhiên có rất nhiều phương thuốc có thế chữa khỏi, nhưng nếu là cái khác… Vậy thì bắt mạch chẩn đoán xong mới nói được”.
Nha hoàn ‘Hoàn nhi’ nghe vậy càng thêm bất mãn, nói: “Bọn ta trả giá một ngàn lượng vàng mà ngươi còn không thể chữa khỏi nữa hay sao? Nếu như ngươi không thể chữa khỏi thì bọn ta cũng không trá tiền!”
Thích Vy liếc đối phương một cái, thầm nghĩ, ta đã đi chuyến này rồi, ngươi muốn ta đi một chuyến uổng phí sao? Không muốn trả tiền hả? Chờ các ngươi có thể rời khỏi viện này rồi nói sau.
Thích Vy ấn ngón tay vào mạch của nữ nhân che mặt một lúc, ha ha, mạch tượng có động.
Hay lắm.
Nha hoàn gọi cô nương này là “tiểu thư” chứ không phải “phu nhân”, mà trông đối phương cho dù có che mặt cũng rất dễ dàng đoán được nhiều nhất chỉ mới 14,15 tuổi, tuyệt đối chưa quá 16,17 tuổi, chắc chắn là nữ nhân chưa chồng.
Chậc chậc chậc chậc, vị tiểu thư này khiến cho người ta cảm thấy mình rất ngoan ngoãn, không ngờ lại thích chơi trò kích thích như vậy!
Nữ nhân áo vàng bị Thích Vy nhìn chằm chằm thì cám thấy không được tự nhiên, sự bất an trong ánh mắt càng lúc càng lộ rõ.
“Lại có bệnh nhân đến sao? Gần đây ta có rất nhiều việc”, Thích Vy tặc lưỡi, đành hẹn đám người Phó Vân Thi ngày khác, đồng thời hỏi Hồng Liên: “Bệnh nhân lần này thế nào? Có đưa ra mức phí khám bệnh cụ thể không?”
“Đàm phán xong rồi”, biểu tình của Hồng Liên có chút quái dị: “Đối phương nguyện ý trả một ngàn lượng bạc”.
“Ồ? Hào phóng thế sao?”, Thích Vy ngạc nhiên: “Bệnh rất nặng hả?”
“Khó nói lẳm”, Hồng Liên cau mày nói: “Bệnh nhân là tiểu thư con nhà quyền quý, nói là mùa hè nên sút cân nhiều, hi vọng người có thế giúp giải quyết, hơn nữa còn phải giữ kín bí mật, không được truyền ra bên ngoài”.
Thanh Đại buồn bực nói: “Chẳng qua chỉ là mùa hè sút cân mà thôi, tùy tiện tìm một lang trung đến cũng có thể chữa được. Thậm chí nó còn không tính là bệnh”.
Nam Tinh thì sắc bén hơn, nàng ta nói: “Nếu như đã nói rằng chuyện này không thể công khai ra bên ngoài, hơn nữa còn ban thưởng một ngàn lượng rất hậu hĩnh thì ta sợ rằng thứ thật sự phải chữa không phải là sút cân mà còn có ẩn tình gì đó khác!”
Thích Vy cũng đồng ý với điều đó.
Đừng thấy rằng lúc trước nàng nói một tháng kiếm được một hai ngàn lượng, thậm chí nhiều hơn là chuyện thường, thật ra đó đều là do nàng chữa cho nhiều bệnh nhân mới có thể tích tiểu thành đại được. Chứ nếu bệnh nhân nào cũng đều lấy một ngàn lượng thì làm gì có ai chịu chữa bệnh?
Thông thường những người chủ động ra mức giá hậu hĩnh đều là những người xảo quyệt, cho nên mấy năm qua nàng thật sự đã biết được bí mật của không ít gia tộc lớn.
“Hiện tại người đó đang ô đâu?”
“Vẫn đang chờ ớ trong viện, thái độ có chút khẩn trương”.
“Đúng là người ta rất gấp, được rồi, nếu như người ta đã đưa ra mức giá hậu hĩnh như vậy thì ta cũng sẽ cố gắng. Ta thật sự cũng muốn biết bệnh mùa hè sút cân này có triệu chứng kinh khủng thế nào mà phải trả giá cả ngàn lượng bạc?”, Thích Vy nói với thái độ vô cùng phấn khích như sắp biết được thêm bí mật của một gia tộc lớn khác.
“Ngươi chính là Thánh Thủ Tiên?”, một nha hoàn ăn mặc sang trọng hất mặt nhìn Thích Vy đeo mặt nạ, bất mãn nói: “Ngươi đeo mặt nạ làm gì? Chẳng lẽ là bởi vì ngươi xấu xí, sợ tháo ra sẽ dọa người sao?”
Thích Vy còn chưa kịp nói thì Hồng Liên đã không hài lòng nói: “Chủ tử của ta mỗi khi chữa bệnh đều luôn như vậy. Nếu như các ngươi không chấp nhận thì cứ đi mời người khác”.
“Ngươi…”
“Hoàn Nhi, bỏ đi”, người phụ nữ tái nhợt ngồi bên cạnh nhỏ giọng ngăn cản ả nha hoàn đang muốn tiếp tục kêu gào, nhưng sắc mặt Hồng Liên vẫn không dịu đi.
Không ngăn cản từ sớm mà phải chờ nha hoàn đắc tội với người ta rồi mới ngăn cản, ai chẳng biết lời nha hoàn nói cũng đại biểu cho ý của chủ tử chứ!
Thích Vy lạnh lùng nhìn nữ nhân có nét mặt suy yếu, trong lòng có chút mệt mỏi, nhưng vì một ngàn lượng nên nàng vẫn miễn cưỡng ra hiệu cho nàng ta duỗi cổ tay ra.
Nữ tử áo vàng mang khăn che mặt, hiển nhiên là không muốn bị người khác nhận ra, nàng ta do dự duỗi cố tay ra, khẽ cắn môi nói: “Bắt mạch xong thì xin cô nương giữ bí mật cho ta, đừng đem
tình trạng bệnh của ta truyền ra ngoài, hơn nữa còn phải chữa khỏi cho ta”.
Thích Vy không lập tức đồng ý, chỉ nói: “Có thể chữa khỏi hay không thì còn phải xem triệu chứng, nếu thật sự là bệnh sút cân thì ta tất nhiên có rất nhiều phương thuốc có thế chữa khỏi, nhưng nếu là cái khác… Vậy thì bắt mạch chẩn đoán xong mới nói được”.
Nha hoàn ‘Hoàn nhi’ nghe vậy càng thêm bất mãn, nói: “Bọn ta trả giá một ngàn lượng vàng mà ngươi còn không thể chữa khỏi nữa hay sao? Nếu như ngươi không thể chữa khỏi thì bọn ta cũng không trá tiền!”
Thích Vy liếc đối phương một cái, thầm nghĩ, ta đã đi chuyến này rồi, ngươi muốn ta đi một chuyến uổng phí sao? Không muốn trả tiền hả? Chờ các ngươi có thể rời khỏi viện này rồi nói sau.
Thích Vy ấn ngón tay vào mạch của nữ nhân che mặt một lúc, ha ha, mạch tượng có động.
Hay lắm.
Nha hoàn gọi cô nương này là “tiểu thư” chứ không phải “phu nhân”, mà trông đối phương cho dù có che mặt cũng rất dễ dàng đoán được nhiều nhất chỉ mới 14,15 tuổi, tuyệt đối chưa quá 16,17 tuổi, chắc chắn là nữ nhân chưa chồng.
Chậc chậc chậc chậc, vị tiểu thư này khiến cho người ta cảm thấy mình rất ngoan ngoãn, không ngờ lại thích chơi trò kích thích như vậy!
Nữ nhân áo vàng bị Thích Vy nhìn chằm chằm thì cám thấy không được tự nhiên, sự bất an trong ánh mắt càng lúc càng lộ rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.