Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia
Chương 160: Bí mật của Hoàng Nhược Lâm
... trôi sông tu tiên
05/08/2023
Trần hoàng hậu và Vệ quý phi không hẳn là người có lòng dạ sâu độc, nhưng có thế ngồi vững vàng trên ngai vị hoàng hậu và quý phỉ thì đầu óc cũng không phải tệ, sao lại không phát giác ra giọng điệu khác thường của nàng. Chắc hẳn trong đó có duyên cớ, bọn họ liếc nhìn nhau, khó có được một lần ăn ý, cùng quyết định nghe theo ý của Thích Vy, giữ người lại.
Nhưng Hoàng Nhược Lâm đã bị bọn họ đế mắt, bất kể là phục tuyển hay do hoàng thượng đích thân tuyến chọn thì đều phải cảnh giác, phòng ngừa có chuyện không thỏa đáng xảy ra.
Sau đó, Thích Vy cũng không nói gì thêm, thậm chí đến phiên Hoàng Nhược Lâm thể hiện bản thân, nàng cũng không đế lộ bất kỳ dấu vết gì. Người nọ biết nàng là vương phi, nhưng cũng không tỏ thái độ gì khác thường, chỉ tập trung thể hiện bản thân, biểu hiện của nàng ta coi như không tệ.
Nhóm tú nữ thứ ba nhanh chóng thể hiện xong, nhìn chung cũng khỏng có sóng gió gì, đợt sơ tuyến cứ thế trôi qua. Thích Vy không nán lại quá lâu, nhóm tú nữ vừa rời đi, nàng cũng cáo từ hoàng hậu và quý phi.
Về đến vương phủ, sau khi xác nhận Cơ Vấn Thiên không có trong phủ, nàng liền chạy vội đến thư phòng ở chủ viện.
“Cơ Vấn Thiên, ta có việc muổn nói với ngươi”.
Cơ Vấn Thiên đang đàm luận cùng Hình Tranh, hắn cũng không tỏ vẻ không vui khi Thích Vy không gõ cửa mà xông vào, trái lại, hắn nhíu mày kinh ngạc, duỗi tay giao công hàm cho Hình Tranh và nói: “Chuyện sau đó tự ngươi xem mà xử lý đi”.
Hình Tranh rất khéo hiểu lòng người, hắn ta hành lề với Thích Vy xong liền cầm theo công hàm rời đi.
Cơ Vấn Thiên rót một chén trà cho Thích Vy, dò hỏi: “Không phải hoàng tẩu gọi nàng vào cung à, thế nàng đẫ gặp chuyện gì trong cung?”
Thích Vy bưng chén trà lên, uống ừng ực một hơi, tiện tay lau miệng rồi mới ngước nhìn Cơ Vấn Thiên, mắt nàng lóe lẽn tia sáng kỳ dị: “Ngươi có biết ta đã gặp ai trong cung không?”
Sau lần đầu tiên, khi Cơ Vấn Thiên cho người âm thầm theo bảo hộ Thích Vy và nhận thấy nàng không hề tỏ vẻ phản cảm, thì gần như mổỉ lần nàng ra ngoài, bên người đều có một hoặc hai ám vệ theo sau. Nhưng khi vào cung thì ám vệ chí có thể đứng chờ bên ngoài cung. Thích Vy quay về quá nhanh nẽn đương nhiên Cơ Vấn Thiên không thế nào biết được nàng đã gặp chuyện gì trong cung.
“Gặp ai?”, Cơ Vấn Thiên thuận theo hỏi.
Thích Vy nói: “Ngươi có biết Hoàng Nhược Lâm không?”
Cơ Vấn Thiên nhíu mày ngầm nghĩ hồi lâu: “Chưa từng nghe qua, là tên của vị quý nữ nào trong kinh thành à? Hai ngày nay, phía hoàng tấu dường như đang giúp hoàng huynh tuyến chọn một nhóm quý nữtrong kinh. Hoàng Nhược Lâm mà nàng nhắc đến là một trong số đó à?”
Thích Vy lạnh giọng nói: “Đúng vậy! Nghe nói đó là con gái của hộ bộ viên ngoại lang. Nhưng đây không phải điều quan trọng, quan trọng là cái người họ Hoàng đó chính là cô gái áo vàng lúc trước đã đến y viện của ta phá bỏ thai, lại còn dám tìm người đến gây rối”.
Trong mắt Cơ Vấn Thiên lóe lên tla kỉnh ngạc, không ngờ hắn còn chưa kịp tra ra thì Thích Vỵ đã đụng phải người trong cuộc trước, ngẫm lại thấy thật buồn cười: ‘Tất cả các quý nữ bất kế là xuất thân cao quý hay bần tiện thì đều phải trải qua quá trình nghiệm thân từ đám ma ma trong nội cung, người không thông qua được sẽ trực tiếp bị loại bỏ, thậm chí rất có thế sẽ bị phán tội”.
Dù sao, ai cũng biết, muốn hầu hạ hoàng thượng thì trước hết phải đảm bảo thân trong sạch, nếu để hoàng thượng hưởng dụng nữ tử mà nam nhân khác đẫ từng chạm vào thì chẳng khác nào đang miệt thị hoàng quyền.
“Đúng vậy”, Thích Vy nhếch miệng, bày ra dáng vẻ đầy thâm ý: “Ta cũng râl muốn biết vị nữ nhi của viên ngoại lang này rốt cuộc có bản lĩnh cỡ nào mà có thế qua mặt được cả hoàng hậu”.
Không phải xử nữ thì cũng thôi đi, thậm chí còn mang thai con người khác, rồi lại phá thai, chuyện này quả thực rất nghiêm trọng.
Trước đó, nàng còn suy đoán Hoàng Nhược Lâm cùng lắm chỉ là nữ nhi của một gia đình thương gia bình thường mà thôi, chính là loại gia tộc giàu có đứng nhất nhì, có địa vị hàng đầu trong thương giới, nào ngờ nàng ta là tiểu thư nhà quan mà dám chơi lớn như vậy, còn dám vào cung tham gia tuyển tú? Dạo gần đây, tiếu như nhà quan đều thích chơi kích thích vậy à? Đem mệnh của mình cùng gia tộc ra
đùa?
Cơ Vấn Thiên sầm mặt: “Nàng định xử trí thế nào?”
“Không xử trí”, Thích Vy buông tay: “Ta vốn định tát cho nàng ta một cái ngay tại chỗ, thay Hồng Liên xả giận, nhưng trong nội cung có nhiều tai mắt, lại đang ớ trước mặt hoàng hậu và Vệ quý phi, nếu ta làm ra chuyện gì đó, sợ là khó mà giải thích được”.
Trong kinh không có bao nhiêu người biết được thản phận Thánh Thủ Tiên của nàng, nếu làm vậy trước mặt mọi người chẳng khác nào tự vạch áo cho người xem lưng, chí cần người có ý điều tra thì rất dễ tra ra được nàng.
“Người ta đã nhắc khéo đế hoàng hậu lưu tâm rồi, thật sự không thể để nàng ta ở lại hậu cung, nhưng cụ thể muốn xử lý thế nào thì tạm thời ta còn chưa nghĩ ra được sách lược vẹn toàn. Cũng không thể nói thẳng với hoàng hậu được, đến lúc đó, chuyện ầm ĩ lên thì cũng… không hay cho lắm. Cho nên ta mới phải đến nói với ngươi, ngươi xem, nên làm thế nào mới phù hợp”.
Nhưng Hoàng Nhược Lâm đã bị bọn họ đế mắt, bất kể là phục tuyển hay do hoàng thượng đích thân tuyến chọn thì đều phải cảnh giác, phòng ngừa có chuyện không thỏa đáng xảy ra.
Sau đó, Thích Vy cũng không nói gì thêm, thậm chí đến phiên Hoàng Nhược Lâm thể hiện bản thân, nàng cũng không đế lộ bất kỳ dấu vết gì. Người nọ biết nàng là vương phi, nhưng cũng không tỏ thái độ gì khác thường, chỉ tập trung thể hiện bản thân, biểu hiện của nàng ta coi như không tệ.
Nhóm tú nữ thứ ba nhanh chóng thể hiện xong, nhìn chung cũng khỏng có sóng gió gì, đợt sơ tuyến cứ thế trôi qua. Thích Vy không nán lại quá lâu, nhóm tú nữ vừa rời đi, nàng cũng cáo từ hoàng hậu và quý phi.
Về đến vương phủ, sau khi xác nhận Cơ Vấn Thiên không có trong phủ, nàng liền chạy vội đến thư phòng ở chủ viện.
“Cơ Vấn Thiên, ta có việc muổn nói với ngươi”.
Cơ Vấn Thiên đang đàm luận cùng Hình Tranh, hắn cũng không tỏ vẻ không vui khi Thích Vy không gõ cửa mà xông vào, trái lại, hắn nhíu mày kinh ngạc, duỗi tay giao công hàm cho Hình Tranh và nói: “Chuyện sau đó tự ngươi xem mà xử lý đi”.
Hình Tranh rất khéo hiểu lòng người, hắn ta hành lề với Thích Vy xong liền cầm theo công hàm rời đi.
Cơ Vấn Thiên rót một chén trà cho Thích Vy, dò hỏi: “Không phải hoàng tẩu gọi nàng vào cung à, thế nàng đẫ gặp chuyện gì trong cung?”
Thích Vy bưng chén trà lên, uống ừng ực một hơi, tiện tay lau miệng rồi mới ngước nhìn Cơ Vấn Thiên, mắt nàng lóe lẽn tia sáng kỳ dị: “Ngươi có biết ta đã gặp ai trong cung không?”
Sau lần đầu tiên, khi Cơ Vấn Thiên cho người âm thầm theo bảo hộ Thích Vy và nhận thấy nàng không hề tỏ vẻ phản cảm, thì gần như mổỉ lần nàng ra ngoài, bên người đều có một hoặc hai ám vệ theo sau. Nhưng khi vào cung thì ám vệ chí có thể đứng chờ bên ngoài cung. Thích Vy quay về quá nhanh nẽn đương nhiên Cơ Vấn Thiên không thế nào biết được nàng đã gặp chuyện gì trong cung.
“Gặp ai?”, Cơ Vấn Thiên thuận theo hỏi.
Thích Vy nói: “Ngươi có biết Hoàng Nhược Lâm không?”
Cơ Vấn Thiên nhíu mày ngầm nghĩ hồi lâu: “Chưa từng nghe qua, là tên của vị quý nữ nào trong kinh thành à? Hai ngày nay, phía hoàng tấu dường như đang giúp hoàng huynh tuyến chọn một nhóm quý nữtrong kinh. Hoàng Nhược Lâm mà nàng nhắc đến là một trong số đó à?”
Thích Vy lạnh giọng nói: “Đúng vậy! Nghe nói đó là con gái của hộ bộ viên ngoại lang. Nhưng đây không phải điều quan trọng, quan trọng là cái người họ Hoàng đó chính là cô gái áo vàng lúc trước đã đến y viện của ta phá bỏ thai, lại còn dám tìm người đến gây rối”.
Trong mắt Cơ Vấn Thiên lóe lên tla kỉnh ngạc, không ngờ hắn còn chưa kịp tra ra thì Thích Vỵ đã đụng phải người trong cuộc trước, ngẫm lại thấy thật buồn cười: ‘Tất cả các quý nữ bất kế là xuất thân cao quý hay bần tiện thì đều phải trải qua quá trình nghiệm thân từ đám ma ma trong nội cung, người không thông qua được sẽ trực tiếp bị loại bỏ, thậm chí rất có thế sẽ bị phán tội”.
Dù sao, ai cũng biết, muốn hầu hạ hoàng thượng thì trước hết phải đảm bảo thân trong sạch, nếu để hoàng thượng hưởng dụng nữ tử mà nam nhân khác đẫ từng chạm vào thì chẳng khác nào đang miệt thị hoàng quyền.
“Đúng vậy”, Thích Vy nhếch miệng, bày ra dáng vẻ đầy thâm ý: “Ta cũng râl muốn biết vị nữ nhi của viên ngoại lang này rốt cuộc có bản lĩnh cỡ nào mà có thế qua mặt được cả hoàng hậu”.
Không phải xử nữ thì cũng thôi đi, thậm chí còn mang thai con người khác, rồi lại phá thai, chuyện này quả thực rất nghiêm trọng.
Trước đó, nàng còn suy đoán Hoàng Nhược Lâm cùng lắm chỉ là nữ nhi của một gia đình thương gia bình thường mà thôi, chính là loại gia tộc giàu có đứng nhất nhì, có địa vị hàng đầu trong thương giới, nào ngờ nàng ta là tiểu thư nhà quan mà dám chơi lớn như vậy, còn dám vào cung tham gia tuyển tú? Dạo gần đây, tiếu như nhà quan đều thích chơi kích thích vậy à? Đem mệnh của mình cùng gia tộc ra
đùa?
Cơ Vấn Thiên sầm mặt: “Nàng định xử trí thế nào?”
“Không xử trí”, Thích Vy buông tay: “Ta vốn định tát cho nàng ta một cái ngay tại chỗ, thay Hồng Liên xả giận, nhưng trong nội cung có nhiều tai mắt, lại đang ớ trước mặt hoàng hậu và Vệ quý phi, nếu ta làm ra chuyện gì đó, sợ là khó mà giải thích được”.
Trong kinh không có bao nhiêu người biết được thản phận Thánh Thủ Tiên của nàng, nếu làm vậy trước mặt mọi người chẳng khác nào tự vạch áo cho người xem lưng, chí cần người có ý điều tra thì rất dễ tra ra được nàng.
“Người ta đã nhắc khéo đế hoàng hậu lưu tâm rồi, thật sự không thể để nàng ta ở lại hậu cung, nhưng cụ thể muốn xử lý thế nào thì tạm thời ta còn chưa nghĩ ra được sách lược vẹn toàn. Cũng không thể nói thẳng với hoàng hậu được, đến lúc đó, chuyện ầm ĩ lên thì cũng… không hay cho lắm. Cho nên ta mới phải đến nói với ngươi, ngươi xem, nên làm thế nào mới phù hợp”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.