Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia
Chương 259: Bớt dát vàng lên mặt mình
... trôi sông tu tiên
17/08/2023
Thật ra Đại Ân cũng có phẫu thuật ngoại khoa nhưng ở đây không có trang thiết bị tiên tiến và kiến thức nâng cao như thời hiện đại, phẫu thuật còn rất thô sơ, khi gặp phải tình trạng như Giang Mộc Hàn thì chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Đương nhiên, đối với Thích Vy, không có trang thiết bị hiện đại, tiến hành phẫu thuật ngoại khoa sẽ phức tạp hơn trước kia rất nhiều, nếu không phải là thế, nàng sẽ không nói một cách báo thủ với Giang Ninh Viễn là chỉ có thể hồi phục bảy phần, mà ít nhất là tám phần.
Cuộc phẫu thuật này kéo dài từ giờ Tị đến giờ Dậu, đến khi trời bên ngoài tối dần, ánh sáng trong phòng trớ nên mờ hơn, bắt đầu ảnh hưởng đến thị lực, cuối cùng Thích Vy cũng bước vào giai đoạn cuối cùng.
Trong lúc đó, người Giang gia lo lắng đợi ớ bên ngoài không phải không muốn vào hỏi tình hình nhưng đều bị Nam Tinh canh giữ ngoài cửa chặn lại.
Đến lúc cuối cùng, trong phòng cũng có động tĩnh, Thích Vy đẩy cửa bước ra, người đợi ở bên ngoài lập tức chạy đến.
“Dục Vương phi, Hàn Nhi thế nào
rồi?”
“Sao lâu như thế, không xảy ra bất trắc gì chứ?”
Đã lâu không làm phẫu thuật cần tập trung cao độ kéo dài nửa ngày như vậy, Thích Vy hơi mệt, nhưng nàng vần kiên nhẫn nói: “Ca phẫu thuật xem như khá thành công, trong ba ngày tới bệnh nhân luôn cần người ở bên cạnh chăm sóc, cẩn thận vết thương nhiễm trùng, những người chăm sóc trong phòng, kể cá bản thân người bệnh cũng phải cần chú ý vệ sinh, nếu xảy ra chuyện gì thì phái người đến Vương phủ là được”.
Ngoài những điều cần chú ý, Thích Vy còn viết đơn thuốc cần uống, để lại thuốc bôi ngoài da cho bệnh nhân.
“Cảm ơn Vương phi”, Giang Ninh Viễn và Giang phu nhân cùng hành lễ cảm ơn Thích Vy.
Thích Vy xua tay nói: “Đã không còn sớm nữa, bổn Vương phi phải về phủ
«II
rồi.
Giang Ninh Viễn lập tức lấy tờ ngân phiếu không biết đã chuẩn bị từ lúc nào từ trong ngực ra, dùng hai tay đưa lên: “Hôm nay đã làm phiền Vương phi rồi, ta rất cảm kích, đây là chút tâm ý của ta xem như là tiền khám, chữa bệnh, mong Vương phi đừng chê”.
Thích Vy cong môi, ra hiệu cho Hồng Liên nhận lấy, vẻ mặt nhìn Giang Ninh Viễn càng thêm thân thiện: “Giang đại nhân có lòng như vậy, bổn Vương phi sẽ càng lưu ý đến vết thương của công tử”.
Nàng biết người có thể ngồi lên chức vị cao như Lại Bộ Thượng Thư đều là người thông minh, không cần nàng phải nói ra chuyện này.
Nghe thế, Giang Ninh Viền cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng lại nhanh chóng nhíu chặt mày, do dự nói: “Bên Thích gia…”
Thích Vy nói: “Giang đại nhân đừng lo cho ta, ai làm sai thì phải trá giá, ta sẽ không nối giáo cho giặc hay thiên vị ai cả”.
Lúc này không chỉ là Giang Ninh Viễn mà những người Giang gia khác đều thở phào.
Chỉ cần Dục Vương phi không đứng về phía nhà họ Thích thì với thế lực của Giang gia, còn sợ không giải quyết được thủ phạm sao.
Nhưng cũng có vài người trông có vẻ không vui vì chuyện này, ngược lại mặt mày vẫn có chút gì đó sầu muộn.
Thích Vy thờ ơ lướt nhìn rồi lập tức dời tầm mắt đl, tạm biệt Giang gia.
Vừa đi tới cửa, xe ngựa của Vương phủ cũng vừa vặn chạy tới, lúc nhìn thấy Cơ Vấn Thiên lộ mặt ra từ trong xe ngựa, người Giang gia lập tức cung kính hành lễ.
Cơ Vấn Thiên chỉ nói: “Không cần đa lễ, bổn Vương chỉ đến đón Vương phi về phủ thôi”.
Trước đó, khi thấy trời đã tối, Thích Vy đã nghĩ liệu Cơ Vấn Thiên có đến đón mình không, nhưng không ngờ hắn lại đến thật, khóe miệng nàng cong lên. Lúc Cơ Vấn Thiên đưa tay về phía mình, nàng mỉm cười, đặt tay lên tay hắn rồi bước lên xe, cả người bị hắn kéo vào trong xe ngựa.
Những người khác không tiện bước đến làm phiền, chỉ đành lên một chiếc xe ngựa khác về phủ.
Giang Ninh Viễn thấy Dục Vương cẩn thận đối xử với Vương phi như thế thì càng tin chỉ cần nàng không thổi gió bên tai Dục Vương, Dục Vương chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này.
Giương mắt nhìn xe ngựa biến mất khỏi tầm mắt, ông ta mới vội vàng quay lại chỗ của con trai xem tình hình.
Phủ Thích Gia:
“Nghe nói hôm nay ngươi đến Giang gia? Có phải khám cho Giang Mộc Hàn không?”, Tạ An Như vội hỏi.
Thích Vy ngồi ớ một bên nhàn nhã uống trà, từ tốn nói: “Thì thế nào?”
Tạ An Như tức giận nói: “Ngươi có biết bây giờ Giang gia đang đối phó với nhà họ Thích chúng ta không? Thế mà ngươi lại ăn cây táo, rào cây sung, chữa bệnh cho người Giang gia à?”
Cho dù trước đó Thích Bá Hàn đã từng phân tích giữa lợi và hại cho bà ta nghe, bà ta biết nếu Thích Vy có thể chữa khỏi cho Giang Mộc Hàn, dù là Thích Cấm Vinh hay Tạ Vân Hải thì đều có thể giảm nhẹ tội, nhưng nhìn vẻ thờ ơ không để tâm của Thích Vy, Tạ An Như vẫn không kiềm chế được muốn nổi cáu.
Đương nhiên, đối với Thích Vy, không có trang thiết bị hiện đại, tiến hành phẫu thuật ngoại khoa sẽ phức tạp hơn trước kia rất nhiều, nếu không phải là thế, nàng sẽ không nói một cách báo thủ với Giang Ninh Viễn là chỉ có thể hồi phục bảy phần, mà ít nhất là tám phần.
Cuộc phẫu thuật này kéo dài từ giờ Tị đến giờ Dậu, đến khi trời bên ngoài tối dần, ánh sáng trong phòng trớ nên mờ hơn, bắt đầu ảnh hưởng đến thị lực, cuối cùng Thích Vy cũng bước vào giai đoạn cuối cùng.
Trong lúc đó, người Giang gia lo lắng đợi ớ bên ngoài không phải không muốn vào hỏi tình hình nhưng đều bị Nam Tinh canh giữ ngoài cửa chặn lại.
Đến lúc cuối cùng, trong phòng cũng có động tĩnh, Thích Vy đẩy cửa bước ra, người đợi ở bên ngoài lập tức chạy đến.
“Dục Vương phi, Hàn Nhi thế nào
rồi?”
“Sao lâu như thế, không xảy ra bất trắc gì chứ?”
Đã lâu không làm phẫu thuật cần tập trung cao độ kéo dài nửa ngày như vậy, Thích Vy hơi mệt, nhưng nàng vần kiên nhẫn nói: “Ca phẫu thuật xem như khá thành công, trong ba ngày tới bệnh nhân luôn cần người ở bên cạnh chăm sóc, cẩn thận vết thương nhiễm trùng, những người chăm sóc trong phòng, kể cá bản thân người bệnh cũng phải cần chú ý vệ sinh, nếu xảy ra chuyện gì thì phái người đến Vương phủ là được”.
Ngoài những điều cần chú ý, Thích Vy còn viết đơn thuốc cần uống, để lại thuốc bôi ngoài da cho bệnh nhân.
“Cảm ơn Vương phi”, Giang Ninh Viễn và Giang phu nhân cùng hành lễ cảm ơn Thích Vy.
Thích Vy xua tay nói: “Đã không còn sớm nữa, bổn Vương phi phải về phủ
«II
rồi.
Giang Ninh Viễn lập tức lấy tờ ngân phiếu không biết đã chuẩn bị từ lúc nào từ trong ngực ra, dùng hai tay đưa lên: “Hôm nay đã làm phiền Vương phi rồi, ta rất cảm kích, đây là chút tâm ý của ta xem như là tiền khám, chữa bệnh, mong Vương phi đừng chê”.
Thích Vy cong môi, ra hiệu cho Hồng Liên nhận lấy, vẻ mặt nhìn Giang Ninh Viễn càng thêm thân thiện: “Giang đại nhân có lòng như vậy, bổn Vương phi sẽ càng lưu ý đến vết thương của công tử”.
Nàng biết người có thể ngồi lên chức vị cao như Lại Bộ Thượng Thư đều là người thông minh, không cần nàng phải nói ra chuyện này.
Nghe thế, Giang Ninh Viền cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng lại nhanh chóng nhíu chặt mày, do dự nói: “Bên Thích gia…”
Thích Vy nói: “Giang đại nhân đừng lo cho ta, ai làm sai thì phải trá giá, ta sẽ không nối giáo cho giặc hay thiên vị ai cả”.
Lúc này không chỉ là Giang Ninh Viễn mà những người Giang gia khác đều thở phào.
Chỉ cần Dục Vương phi không đứng về phía nhà họ Thích thì với thế lực của Giang gia, còn sợ không giải quyết được thủ phạm sao.
Nhưng cũng có vài người trông có vẻ không vui vì chuyện này, ngược lại mặt mày vẫn có chút gì đó sầu muộn.
Thích Vy thờ ơ lướt nhìn rồi lập tức dời tầm mắt đl, tạm biệt Giang gia.
Vừa đi tới cửa, xe ngựa của Vương phủ cũng vừa vặn chạy tới, lúc nhìn thấy Cơ Vấn Thiên lộ mặt ra từ trong xe ngựa, người Giang gia lập tức cung kính hành lễ.
Cơ Vấn Thiên chỉ nói: “Không cần đa lễ, bổn Vương chỉ đến đón Vương phi về phủ thôi”.
Trước đó, khi thấy trời đã tối, Thích Vy đã nghĩ liệu Cơ Vấn Thiên có đến đón mình không, nhưng không ngờ hắn lại đến thật, khóe miệng nàng cong lên. Lúc Cơ Vấn Thiên đưa tay về phía mình, nàng mỉm cười, đặt tay lên tay hắn rồi bước lên xe, cả người bị hắn kéo vào trong xe ngựa.
Những người khác không tiện bước đến làm phiền, chỉ đành lên một chiếc xe ngựa khác về phủ.
Giang Ninh Viễn thấy Dục Vương cẩn thận đối xử với Vương phi như thế thì càng tin chỉ cần nàng không thổi gió bên tai Dục Vương, Dục Vương chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này.
Giương mắt nhìn xe ngựa biến mất khỏi tầm mắt, ông ta mới vội vàng quay lại chỗ của con trai xem tình hình.
Phủ Thích Gia:
“Nghe nói hôm nay ngươi đến Giang gia? Có phải khám cho Giang Mộc Hàn không?”, Tạ An Như vội hỏi.
Thích Vy ngồi ớ một bên nhàn nhã uống trà, từ tốn nói: “Thì thế nào?”
Tạ An Như tức giận nói: “Ngươi có biết bây giờ Giang gia đang đối phó với nhà họ Thích chúng ta không? Thế mà ngươi lại ăn cây táo, rào cây sung, chữa bệnh cho người Giang gia à?”
Cho dù trước đó Thích Bá Hàn đã từng phân tích giữa lợi và hại cho bà ta nghe, bà ta biết nếu Thích Vy có thể chữa khỏi cho Giang Mộc Hàn, dù là Thích Cấm Vinh hay Tạ Vân Hải thì đều có thể giảm nhẹ tội, nhưng nhìn vẻ thờ ơ không để tâm của Thích Vy, Tạ An Như vẫn không kiềm chế được muốn nổi cáu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.