Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia
Chương 6: Đón người trở về
... trôi sông tu tiên
03/08/2023
Tại Hoàng cung Đại Ân.
“Nghe nói đệ bị thương? Giờ vết thương thế nào rồi?”, Hoàng đế Đại Ân Cơ Vô Dạ nhìn về phía người em trai vừa mới trở về, thân thiết nói: “Nếu vẫn chưa điều trị tốt thì cứ nghỉ ngơi đã, cũng đừng để bụng mấy lời của đám lão già suốt ngày nói xằng nói xiên trong triều kia”.
Là anh em cùng một mẹ sinh ra, Cơ Vô Dạ hoàn toàn yên tâm với Cơ Vấn Thiên, gì mà sợ công lao canh giữ biên quan mấy năm nay làm dao động địa vị Hoàng đế rồi bắt giao lại binh phù, tước bỏ quyền cầm quân gì đó, tất cả đều bị hắn ta làm lơ.
Nếu ngay cả anh em ruột thịt của mình mà cũng không thể tin tưởng, chả lẽ lại muốn hắn ta đặt lòng tin vào đám đại thần chỉ biết gây chia rẽ kia sao? Hắn ta cũng không ngu.
Trần hoàng hậu cũng đồng ý gật đầu: “Đúng vậy, sức khỏe quan trọng hơn, chuyện mấy đại thần kia thì đệ đừng quan tâm, Hoàng thượng đương nhiên sẽ xử lý một cách thỏa đáng”.
Rõ ràng đã có một đứa con trai mười hai tuổi, từng trải qua hai lần sinh nở nhưng Trần hoàng hậu trông vẫn trẻ trung xinh đẹp, rực rỡ lóa mắt.
Cơ Vấn Thiên lắc đầu: “Vết thương đã ổn rồi, Hoàng huynh, Hoàng tẩu đừng lo”.
Lúc này, hắn đã sửa sang lại vẻ ngoài, khôi phục dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt thường ngày.
“Thật không?”, Cơ Vô Dạ và Trần hoàng hậu đồng loạt lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, song, thấy sắc mặt em trai vẫn tươi tỉnh, không giống như bị thương nặng mới hơi yên tâm chút.
Sau đó, ba người lại ôn lại rất nhiều chuyện cũ. Cơ Vấn Thiên canh giữ biên qua đã năm năm liền, làm anh trai và chị dâu thì đương nhiên họ phải quan tâm tới việc hắn có ăn ngon ngủ ngon không, có bị thương nhiều hay không.
Đừng thấy các triều đại xưa có nhiều cặp anh em trong Hoàng thất gài bẫy hãm hại nhau vì tranh giành ngôi vị Hoàng đế, chẳng có chút tình cảm nào mà nhầm. Ít nhất thì trong hoàng thất Đại Ân, đến thế hệ của Cơ Vô Dạ, hai anh em họ đã có tình cảm gắn bó từ khi còn nhỏ.
Tuy năng lực của Cơ Vấn Thiên cũng không hề thua kém Cơ Vô Dạ, nhưng tính cách hắn không muốn bị trói buộc ở trong Hoàng cung, cũng chẳng kiên nhẫn xử lý chuyện triều chính. Hắn càng thích chinh chiến sa trường, tắm máu chiến đấu anh dũng. Từ khi Cơ Vô Dạ lên ngôi đến nay, hai anh em, một văn một võ đã khiến nước Đại Ân phát triển mạnh mẽ hơn so với trước đây rất nhiều.
Còn về Trần hoàng hậu, khi Cơ Vô Dạ còn là thái tử, nàng ấy đã là Thái Tử Phi, giờ là bậc mẫu nghi thiên hạ, tình cảm với Cơ Vô Dạ cũng rất đậm sâu, quan hệ đế hậu hòa thuận, cũng quan tâm em chồng đầy đủ, ba người giao lưu với nhau chẳng khác gì những người thân trong gia đình bình dân.
Đợi đến khi Cơ Vấn Thiên báo cáo tình hình nơi biên quan cho họ nghe, Trần hoàng hậu mới chợt nhớ ra gì đó nói: “À đúng rồi, Vấn Thiên, đệ đã quay về kinh thì có phải cũng nên đón vị Vương phi kia của mình về không?”
Bàn tay bưng ly trà lên của Cơ Vấn Thiên khẽ dừng một chút, ngẩng đầu lên hỏi: “Vương phi?”
Không nhắc tới thì hắn suýt quên là mình vẫn còn một người Vương phi ở đây.
Nhớ lại buổi tối năm năm trước, ánh mắt Cơ Vấn Thiên hơi tối đi.
Cơ Vô Dạ và Trần hoàng hậu vừa thấy phản ứng của hắn đã đoán được chắc hẳn Cơ Vấn Thiên đã quên mất người ta, thoáng chốc dở khóc dở cười, vừa bực mình vừa buồn cười.
Trần hoàng hậu khuyên nhủ: “Ta biết đệ không có tình cảm gì với Vương phi, nhưng nếu đã cưới người ta vào cửa thì cũng đã là người của đệ. Mấy ngày trước, đệ không đi theo đội quân cùng nhau trở về, phía Thái Hậu đã có chút ý kiến. E rằng lỗ tai đệ sẽ không thể yên ổn trong chuyến thăm viếng lát nữa đâu”.
Hàng năm ở biên quan, Dục vương phủ không có chủ nhân, một Vương phi vừa cưới vào cửa, chẳng được coi trọng thì có mặt kinh thành hay không cũng chẳng ai quan tâm. Nhưng, giờ Cơ Vấn Thiên đã về mà lại để cho Vương phi của hắn ở lại trong biệt việt ngoài thành tiếp thì không thích hợp cho lắm.
Cơ Vấn Thiên ừ một tiếng, mặt mày không vui không buồn.
Hắn cũng chẳng tâm việc mình có cưới hỏi hay chưa, ai là người trở thành Vương phi của mình. Hồi đó, khi Hoàng huynh vừa lên ngôi thì đã có người cố tình tung tin đồn nói hắn khắc thê, khiến mấy quý nữ trong kinh không muốn gả cho mình. Chẳng biết nhà họ Thích nghĩ gì mà lại chịu gả con gái cho mình làm Vương phi.
Nhưng nếu đã đồng ý, để tiểu thư nhà họ Thích làm một Vương phi bù nhìn cũng không sao.
Có điều những người đó không nên vì mục đích đảm bảo không có sơ suất, mà to gan duỗi tay vào Dục Vương phủ của hắn, đêm đó còn dám động tay động chân chuốc thuốc hắn.
“Nghe nói đệ bị thương? Giờ vết thương thế nào rồi?”, Hoàng đế Đại Ân Cơ Vô Dạ nhìn về phía người em trai vừa mới trở về, thân thiết nói: “Nếu vẫn chưa điều trị tốt thì cứ nghỉ ngơi đã, cũng đừng để bụng mấy lời của đám lão già suốt ngày nói xằng nói xiên trong triều kia”.
Là anh em cùng một mẹ sinh ra, Cơ Vô Dạ hoàn toàn yên tâm với Cơ Vấn Thiên, gì mà sợ công lao canh giữ biên quan mấy năm nay làm dao động địa vị Hoàng đế rồi bắt giao lại binh phù, tước bỏ quyền cầm quân gì đó, tất cả đều bị hắn ta làm lơ.
Nếu ngay cả anh em ruột thịt của mình mà cũng không thể tin tưởng, chả lẽ lại muốn hắn ta đặt lòng tin vào đám đại thần chỉ biết gây chia rẽ kia sao? Hắn ta cũng không ngu.
Trần hoàng hậu cũng đồng ý gật đầu: “Đúng vậy, sức khỏe quan trọng hơn, chuyện mấy đại thần kia thì đệ đừng quan tâm, Hoàng thượng đương nhiên sẽ xử lý một cách thỏa đáng”.
Rõ ràng đã có một đứa con trai mười hai tuổi, từng trải qua hai lần sinh nở nhưng Trần hoàng hậu trông vẫn trẻ trung xinh đẹp, rực rỡ lóa mắt.
Cơ Vấn Thiên lắc đầu: “Vết thương đã ổn rồi, Hoàng huynh, Hoàng tẩu đừng lo”.
Lúc này, hắn đã sửa sang lại vẻ ngoài, khôi phục dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt thường ngày.
“Thật không?”, Cơ Vô Dạ và Trần hoàng hậu đồng loạt lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, song, thấy sắc mặt em trai vẫn tươi tỉnh, không giống như bị thương nặng mới hơi yên tâm chút.
Sau đó, ba người lại ôn lại rất nhiều chuyện cũ. Cơ Vấn Thiên canh giữ biên qua đã năm năm liền, làm anh trai và chị dâu thì đương nhiên họ phải quan tâm tới việc hắn có ăn ngon ngủ ngon không, có bị thương nhiều hay không.
Đừng thấy các triều đại xưa có nhiều cặp anh em trong Hoàng thất gài bẫy hãm hại nhau vì tranh giành ngôi vị Hoàng đế, chẳng có chút tình cảm nào mà nhầm. Ít nhất thì trong hoàng thất Đại Ân, đến thế hệ của Cơ Vô Dạ, hai anh em họ đã có tình cảm gắn bó từ khi còn nhỏ.
Tuy năng lực của Cơ Vấn Thiên cũng không hề thua kém Cơ Vô Dạ, nhưng tính cách hắn không muốn bị trói buộc ở trong Hoàng cung, cũng chẳng kiên nhẫn xử lý chuyện triều chính. Hắn càng thích chinh chiến sa trường, tắm máu chiến đấu anh dũng. Từ khi Cơ Vô Dạ lên ngôi đến nay, hai anh em, một văn một võ đã khiến nước Đại Ân phát triển mạnh mẽ hơn so với trước đây rất nhiều.
Còn về Trần hoàng hậu, khi Cơ Vô Dạ còn là thái tử, nàng ấy đã là Thái Tử Phi, giờ là bậc mẫu nghi thiên hạ, tình cảm với Cơ Vô Dạ cũng rất đậm sâu, quan hệ đế hậu hòa thuận, cũng quan tâm em chồng đầy đủ, ba người giao lưu với nhau chẳng khác gì những người thân trong gia đình bình dân.
Đợi đến khi Cơ Vấn Thiên báo cáo tình hình nơi biên quan cho họ nghe, Trần hoàng hậu mới chợt nhớ ra gì đó nói: “À đúng rồi, Vấn Thiên, đệ đã quay về kinh thì có phải cũng nên đón vị Vương phi kia của mình về không?”
Bàn tay bưng ly trà lên của Cơ Vấn Thiên khẽ dừng một chút, ngẩng đầu lên hỏi: “Vương phi?”
Không nhắc tới thì hắn suýt quên là mình vẫn còn một người Vương phi ở đây.
Nhớ lại buổi tối năm năm trước, ánh mắt Cơ Vấn Thiên hơi tối đi.
Cơ Vô Dạ và Trần hoàng hậu vừa thấy phản ứng của hắn đã đoán được chắc hẳn Cơ Vấn Thiên đã quên mất người ta, thoáng chốc dở khóc dở cười, vừa bực mình vừa buồn cười.
Trần hoàng hậu khuyên nhủ: “Ta biết đệ không có tình cảm gì với Vương phi, nhưng nếu đã cưới người ta vào cửa thì cũng đã là người của đệ. Mấy ngày trước, đệ không đi theo đội quân cùng nhau trở về, phía Thái Hậu đã có chút ý kiến. E rằng lỗ tai đệ sẽ không thể yên ổn trong chuyến thăm viếng lát nữa đâu”.
Hàng năm ở biên quan, Dục vương phủ không có chủ nhân, một Vương phi vừa cưới vào cửa, chẳng được coi trọng thì có mặt kinh thành hay không cũng chẳng ai quan tâm. Nhưng, giờ Cơ Vấn Thiên đã về mà lại để cho Vương phi của hắn ở lại trong biệt việt ngoài thành tiếp thì không thích hợp cho lắm.
Cơ Vấn Thiên ừ một tiếng, mặt mày không vui không buồn.
Hắn cũng chẳng tâm việc mình có cưới hỏi hay chưa, ai là người trở thành Vương phi của mình. Hồi đó, khi Hoàng huynh vừa lên ngôi thì đã có người cố tình tung tin đồn nói hắn khắc thê, khiến mấy quý nữ trong kinh không muốn gả cho mình. Chẳng biết nhà họ Thích nghĩ gì mà lại chịu gả con gái cho mình làm Vương phi.
Nhưng nếu đã đồng ý, để tiểu thư nhà họ Thích làm một Vương phi bù nhìn cũng không sao.
Có điều những người đó không nên vì mục đích đảm bảo không có sơ suất, mà to gan duỗi tay vào Dục Vương phủ của hắn, đêm đó còn dám động tay động chân chuốc thuốc hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.