Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia
Chương 118: Đúng là dễ dạy
... trôi sông tu tiên
03/08/2023
Thích Vy:a hi hỉ!
Nhưng bọn trẻ con luôn tràn đầy sự hiếu kỳ, hai công chúa nhỏ Đình Dung và Đình Lan cứ hỏi mãi vấn đề “Khủng long trông như thế nào” và “Ta có thế cưỡi khủng long không” khiến cả Thích Vy và Thích Cẩm Dương đều mướt mồ hôi.
Có vài câu mà Thích Cẩm Dương cũng không thế trả lời, động vật lớn nhất mà đám nhỏ này từng gặp là ngựa, nên không tránh được việc dùng ngựa đế so sánh, nhưng ngựa và khủng long có thế so được à?
Thích Cẩm Dương bất lực nghĩ: Mệt lòng quá, biết trước thế đã không kể rồi.
Thấy con trai tự đào hố chôn mình, Thích Vy cực kỳ vui vẻ, chẳng hề có ý định giải vây giúp cậu.
“Đang nói gì mà vui thế?”, đang lúc mọi người nói chuyên thì nghe thấy một giọng nói tò mò vang lên từ một hướng khác trong điện, Thích Vy vô thức nhìn sang, không khỏi nói: “Phó Vân Thi?”
Phó Vân Phi nhìn thấy Thích Vy thì nụ cười càng xán lạn: “Trùng hợp thật, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Trần hoàng hậu ngạc nhiên nhìn hai người: “Hai người quen nhau à? Thi Thi qua đây ngồi, nghỉ ngơi thế nào rồi?”
Sau khi Phó Vân Thi ngồi xuống bên cạnh Trần hoàng hậu, Thích Vy mới biết nha đầu này đã vào cung từ sáng sớm rồi, nàng ta đi theo đại phu nhân Phó gia, nhưng vì cảm thấy không khỏe nên không đi thỉnh an Thái hậu mà đánh một giấc trong Triều Phượng Cung, mãi đến khi nghe thấy đám Thích Cấm Dương nói cười thì mới thức dậy.
Trần hoàng hậu giới thiệu cho nàng nghe quan hệ giữa nàng ấy và Phó Vân Thỉ.
Hóa ra lão phu nhân nhà họ Phó và mẫu thân quá cố của Hoàng hậu là bạn thân có tình chị em thân thiết. Trước khi gả đi, Hoàng hậu cũng có mối quan hệ rất tốt với mẹ của Phó Vân Thi – người vợ đã mất của con thứ lão tướng quân, sau khỉ Phó nhị phu nhân mắc bệnh qua đời thì Hoàng hậu càng coi Phó Vân Thi như con ruột của mình, thường gọi nàng ta tiến cung, những khi nghe nói nàng ta bị bệnh thì còn ban cho không ít thuốc bố quý hiếm.
Trần hoàng hậu nhỏ giọng nói với Thích Vy: “Ngoài vấn đề sức khỏe không tốt thì những mặt khác của Thi Thi đều không có gì đế chẻ trách, thế nên ta vẫn luôn mong nàng ấy có thể mau chóng kết hỏn với Quý Dương”.
Lúc này Thích Vy mới nhận ra đối tượng được điều động nội bộ cho Trần Quý Dương mà Cơ Vấn Thiên đã kế với nàng là Phó Vân Thi? Cũng trùng hợp quá.
Nhưng hai người này khác biệt như thế? Có thế thành đôl được không?
Mấy người Vệ quý phi đều biết mối quan hệ giữa Phó Vân Thi và Hoàng hậu nên cũng không cảm thấy bất ngờ khi nàng ta nghỉ ngơi ở Triều Phượng Cung, thoải mái mà tán gầu.
Tuy nhiên, xét thấy sức khỏe của Phó Vân Thi không cho phép việc thay đổi cảm xúc quá kịch liệt nên mọi người đều ăn ý bàn về những chủ đề tương đối nhẹ nhàng, rồi kết quả không biết thế nào mà chủ đề đã chuyến sang cách dưỡng sinh.
Thích Vy là người hào hứng nhất, thuận miệng nói thêm vài ba câu, chẳng hạn như: “Dưỡng sinh thì không thề nhìn lâu, nằm lâu, ngồi lâu, đứng lâu… Nhìn lâu thì hại huyết, nằm lâu hại khí, ngồi lâu hại thịt, đứng lâu hại xương, ngoài ra cũng nên bớt nghĩ, bớt lo, bớt vui, bớt giận, bớt ham muốn, bớt nói… Mọi thứ đều có chừng mực, như thế mới là dưỡng sinh”.
Các phi tần nghe xong đều ngơ ngác, Vệ quý phi nói thẳng: “Cái này không được, kia cũng không xong, thế có còn để người ta sống nữa không?”
Những người khác cũng nghĩ vậy, nằm lâu, ngồi lâu thì không nói, bớt vui, bớt giận, không thế quá vui mừng, cũng không thể tức giận quá mức, thất tình lục dục của con người sao có thể kiềm nén như thế chứ?
Nếu không có buồn vui giận hờn thì chẳng phải trở thành hòa thượng ngăn cách với hồng trần rồi sao?
Thích Vy mỉm cười trước phản ứng của họ: “Đây chỉ là tình huống tốt nhất, sống trên đời thì phải đảm bảo mình sống vui vẻ, nếu không sẽ đảo ngược đầu đuôi”, các phi tần đều gật đầu đồng ý.
Thích Vy lại nói: “Ngoài ra, dưỡng sinh cần phải chú ý hạn chế chuyện phòng the”.
Vé mặt các phi tần đều ngẩn ngơ, líu lưỡi nhìn Thích Vy.
Vệ quý phi nói đùa: “Làm sao mà hạn chế được? Thế chẳng phải muốn bổn cung và các tỷ muội đoạn tình đoạn dục sao? Nếu vậy, e là cuộc sống trong cung sau này sẽ không dề dàng gì”.
“Đương nhiên không phải”, Thích Vy nhớ tới điều mà phi tần trong hậu cung khát vọng nhất, đột ngột nói: “Thật ra là có những ngày không thích hợp sinh hoạt phu thê, tỷ như ngày có sấm chớp, ngày trời đất âm u, ngày sương mù dày đặc, ngày rét đậm, nắng gắt…, những ngày này mà làm chuyện phòng the thì sẽ tổn hại đến nguyên thần của đàn ông, phụ nữ cũng dề bị bệnh. Nếu có thai, đứa bé có thề sẽ xuất hiện nhiều vấn đề”.
Nhưng bọn trẻ con luôn tràn đầy sự hiếu kỳ, hai công chúa nhỏ Đình Dung và Đình Lan cứ hỏi mãi vấn đề “Khủng long trông như thế nào” và “Ta có thế cưỡi khủng long không” khiến cả Thích Vy và Thích Cẩm Dương đều mướt mồ hôi.
Có vài câu mà Thích Cẩm Dương cũng không thế trả lời, động vật lớn nhất mà đám nhỏ này từng gặp là ngựa, nên không tránh được việc dùng ngựa đế so sánh, nhưng ngựa và khủng long có thế so được à?
Thích Cẩm Dương bất lực nghĩ: Mệt lòng quá, biết trước thế đã không kể rồi.
Thấy con trai tự đào hố chôn mình, Thích Vy cực kỳ vui vẻ, chẳng hề có ý định giải vây giúp cậu.
“Đang nói gì mà vui thế?”, đang lúc mọi người nói chuyên thì nghe thấy một giọng nói tò mò vang lên từ một hướng khác trong điện, Thích Vy vô thức nhìn sang, không khỏi nói: “Phó Vân Thi?”
Phó Vân Phi nhìn thấy Thích Vy thì nụ cười càng xán lạn: “Trùng hợp thật, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Trần hoàng hậu ngạc nhiên nhìn hai người: “Hai người quen nhau à? Thi Thi qua đây ngồi, nghỉ ngơi thế nào rồi?”
Sau khi Phó Vân Thi ngồi xuống bên cạnh Trần hoàng hậu, Thích Vy mới biết nha đầu này đã vào cung từ sáng sớm rồi, nàng ta đi theo đại phu nhân Phó gia, nhưng vì cảm thấy không khỏe nên không đi thỉnh an Thái hậu mà đánh một giấc trong Triều Phượng Cung, mãi đến khi nghe thấy đám Thích Cấm Dương nói cười thì mới thức dậy.
Trần hoàng hậu giới thiệu cho nàng nghe quan hệ giữa nàng ấy và Phó Vân Thỉ.
Hóa ra lão phu nhân nhà họ Phó và mẫu thân quá cố của Hoàng hậu là bạn thân có tình chị em thân thiết. Trước khi gả đi, Hoàng hậu cũng có mối quan hệ rất tốt với mẹ của Phó Vân Thi – người vợ đã mất của con thứ lão tướng quân, sau khỉ Phó nhị phu nhân mắc bệnh qua đời thì Hoàng hậu càng coi Phó Vân Thi như con ruột của mình, thường gọi nàng ta tiến cung, những khi nghe nói nàng ta bị bệnh thì còn ban cho không ít thuốc bố quý hiếm.
Trần hoàng hậu nhỏ giọng nói với Thích Vy: “Ngoài vấn đề sức khỏe không tốt thì những mặt khác của Thi Thi đều không có gì đế chẻ trách, thế nên ta vẫn luôn mong nàng ấy có thể mau chóng kết hỏn với Quý Dương”.
Lúc này Thích Vy mới nhận ra đối tượng được điều động nội bộ cho Trần Quý Dương mà Cơ Vấn Thiên đã kế với nàng là Phó Vân Thi? Cũng trùng hợp quá.
Nhưng hai người này khác biệt như thế? Có thế thành đôl được không?
Mấy người Vệ quý phi đều biết mối quan hệ giữa Phó Vân Thi và Hoàng hậu nên cũng không cảm thấy bất ngờ khi nàng ta nghỉ ngơi ở Triều Phượng Cung, thoải mái mà tán gầu.
Tuy nhiên, xét thấy sức khỏe của Phó Vân Thi không cho phép việc thay đổi cảm xúc quá kịch liệt nên mọi người đều ăn ý bàn về những chủ đề tương đối nhẹ nhàng, rồi kết quả không biết thế nào mà chủ đề đã chuyến sang cách dưỡng sinh.
Thích Vy là người hào hứng nhất, thuận miệng nói thêm vài ba câu, chẳng hạn như: “Dưỡng sinh thì không thề nhìn lâu, nằm lâu, ngồi lâu, đứng lâu… Nhìn lâu thì hại huyết, nằm lâu hại khí, ngồi lâu hại thịt, đứng lâu hại xương, ngoài ra cũng nên bớt nghĩ, bớt lo, bớt vui, bớt giận, bớt ham muốn, bớt nói… Mọi thứ đều có chừng mực, như thế mới là dưỡng sinh”.
Các phi tần nghe xong đều ngơ ngác, Vệ quý phi nói thẳng: “Cái này không được, kia cũng không xong, thế có còn để người ta sống nữa không?”
Những người khác cũng nghĩ vậy, nằm lâu, ngồi lâu thì không nói, bớt vui, bớt giận, không thế quá vui mừng, cũng không thể tức giận quá mức, thất tình lục dục của con người sao có thể kiềm nén như thế chứ?
Nếu không có buồn vui giận hờn thì chẳng phải trở thành hòa thượng ngăn cách với hồng trần rồi sao?
Thích Vy mỉm cười trước phản ứng của họ: “Đây chỉ là tình huống tốt nhất, sống trên đời thì phải đảm bảo mình sống vui vẻ, nếu không sẽ đảo ngược đầu đuôi”, các phi tần đều gật đầu đồng ý.
Thích Vy lại nói: “Ngoài ra, dưỡng sinh cần phải chú ý hạn chế chuyện phòng the”.
Vé mặt các phi tần đều ngẩn ngơ, líu lưỡi nhìn Thích Vy.
Vệ quý phi nói đùa: “Làm sao mà hạn chế được? Thế chẳng phải muốn bổn cung và các tỷ muội đoạn tình đoạn dục sao? Nếu vậy, e là cuộc sống trong cung sau này sẽ không dề dàng gì”.
“Đương nhiên không phải”, Thích Vy nhớ tới điều mà phi tần trong hậu cung khát vọng nhất, đột ngột nói: “Thật ra là có những ngày không thích hợp sinh hoạt phu thê, tỷ như ngày có sấm chớp, ngày trời đất âm u, ngày sương mù dày đặc, ngày rét đậm, nắng gắt…, những ngày này mà làm chuyện phòng the thì sẽ tổn hại đến nguyên thần của đàn ông, phụ nữ cũng dề bị bệnh. Nếu có thai, đứa bé có thề sẽ xuất hiện nhiều vấn đề”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.