Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia
Chương 203: Không qua nổi mắt
... trôi sông tu tiên
17/08/2023
Thái y bên kia đã kêu y nữ đến tìm biện pháp đánh thức người, Khương Ứng Tuyết được cung nữ đỡ đứng sang một bên, nhìn Thích Cẩm Nhã tái nhợt mặt mê man nằm đó, trong lòng liền dâng lên một trận vui sướng!
Cấp bậc của nàng ta quá thấp, địa vị lại không bằng Thích Vy, muốn trừng phạt Thích Cẩm Nhã ra sao không đến lượt nàng ta lên tiếng, nhưng có thể nhìn thấy Thích Cẩm Nhã xui xẻo tâm trạng nàng ta cũng thư thái hơn nhiều.
Mọi người đợi một lúc vẫn không thấy Thích Cẩm Nhã tỉnh lại, nhưng thái y cùng y nữ giúp nàng ta nôn ra không ít nước, xác định không có nguy hiểm tới tính mạng.
Nếu đã như vậy, hoàng thượng tất nhiên không muốn để cho quần thần cùng nhau chờ ở chỗ này, liền phất tay áo trở lại yến hội!
Thích Cẩm Nhã cùng Khương Ứng Tuyết thì đều được người dìu/ khiêng đi, còn việc xử lý sau đó đợi Thiên Thu yến kết thúc lại bàn tới!
Cơ Vấn Thiên chú ý tới khi Thích Cẩm Nhã được người khiêng xuống, khóe mắt Thích Vy hiện lên một tia ý vị sâu xa, trực giác nói cho hắn biết giày vò mà Thích Cẩm Nhã phải gánh e rằng không chỉ dừng lại tại đây, nhưng hắn chỉ giả vờ như không phát hiện ra điều gì.
Vì chuyện vừa rồi mà trang phục của Thích Vy vẫn còn ướt sũng, Cơ Vấn Thiên trực tiếp chào hỏi hoàng đế xong liền đưa thê nhi ‘về sớm’.
Trên xe ngựa, Cơ Vấn Thiên liếc tới quần áo ướt đẫm trong góc hỏi: “Bột thuốc trên người nàng đều bị ngâm nước hỏng rồi à?”
Những người khác đều cho rằng sự việc đã kết thúc khi nàng trút giận vào thời điểm đó, nhưng thực sự như vậy sao?
Ngoại trừ đẩy người, nàng không giở chút thủ đoạn nào khác sao?
Ánh mắt Thích Vy khẽ động, bày ra dáng vẻ vô tội, chớp chớp mắt nhìn hắn đáp: “Bột thuốc gặp nước đương nhiên không dùng được nữa, đây không phải là biết rõ còn hỏi à?”
“Vậy sao”, khóe miệng Cơ Vấn Thiên gợi lên ý cười, thâm sâu nhìn nàng một cái cũng không tiếp tục gặng hỏi nữa, chỉ nhận lấy khăn bông từ Thanh Đại phủ lên đầu Thích Vy, cẩn thận thấm lau mái tóc ướt cho nàng.
Thấy hắn trầm mặc như vậy Thích Vy lại có chút không quen, bèn thò đầu ra khỏi khăn, nghiêng đầu hỏi: “Sao ngươi phát hiện ra được?”
Động tác trên tay Cơ Vấn Thiên vẫn không ngừng lại, điềm nhiên như không đáp: “Phát hiện cái gì?
Thích Vy tặc lưỡi: “Vờ ngớ ngẩn với ta phải không”, rõ ràng đã phát hiện ra việc nàng động tay động chân, nếu không sao còn hỏi vấn đề này?
“Quên đi, không nói thì thôi vậy”, có biết hay không cũng không ảnh hưởng tới nàng, nàng động tay động chân thì đã sao? Đang nửa đường tham gia yến hội lại vô duyên vô cớ phải bơi một vòng, lớp trang điểm đẹp đẽ cũng bị ướt nhẹp và dơ bẩn, dù thế nào Thích Cẩm Nhã cũng phải trả giá.
Người trên xe đều biết tính cách có thù tất báo này của Thích Vy, cho nên ngày hôm sau nhận được tin tức từ trong cung truyền tới nói rằng Thích Cẩm Nhã đổ bệnh cũng không quá ngạc nhiên.
Theo như chẩn đoán của thái y, Thích Cẩm Nhã vì bị kinh hãi cộng thêm nhiễm lạnh, nuốt xuống vài ngụm nước hồ không sạch sẽ có lẽ cũng có chút ảnh hưởng, dẫn tới việc phát sốt, sinh ra chứng sốt rét, ít nhất cũng phải uống thuốc điều dưỡng dăm bữa nửa tháng mới hồi phục lại.
Tối qua Thích Vy đã báo thù ngay tại chỗ, nhưng tội làm ảnh hưởng tới bầu không khí của buổi Thiên Thu yến và quét sạch nhã hứng sinh nhật của hoàng hậu, việc của Khương Ứng Tuyết và Thích Cẩm Nhã lại không thể bỏ qua, vì nể mặt Thích Vy và Hộ bộ Thượng thư Thích Bá Hàn, cuối cùng hoàng thượng chỉ hạ chỉ lệnh cho Thích Cẩm Nhã đóng cửa dưỡng bệnh và kiểm điểm một tháng coi như hình phạt, trong thời gian này không được phép tự tiện ra ngoài, nếu không trực tiếp giáng xuống làm bảo lâm, thậm chí đuổi khỏi hoàng cung!
Thích Cẩm Nhã bệnh đến mức đầu óc choáng váng, căn bản không phát biểu nổi ý kiến, Thích Bá Hàn và Tạ An Như cũng không muốn chuốc thêm phiền toái, đương nhiên không dám tỏ ra nửa điểm bất mãn.
Thích Cẩm Nhã bên này quạnh quẽ, Lâm Chi Huệ và Tạ Vân Uyển bên kia lại rất giỏi nắm bắt thời cơ nên trước sau được hoàng thượng lâm hạnh, chức vị cũng tăng lên một bậc, trong khi Khương Ứng Tuyết vì mắc lỗi trong Thiên Thu yến nên bị phạt bảy ngày, do đó đánh mất vinh dự là người đầu tiên được lâm hạnh, nhưng để vỗ về Lễ bộ Thị Lang sau đó cũng giành được chức vị mỹ nhân coi như an ủi.
Khi Thích Cẩm Nhã lấy lại tự do lại phát hiện ra bản thân đã bị ba người kia vượt qua chỉ còn mình thụt lùi lại phía sau thì tức giận tới mức gần như phát điên, chuyện này cũng không liên quan gì tới Thích Vy nữa.
Gieo nhân nào gặt quả đó, nghiệp mà tự nàng ta gây ra, cũng không oán trách nổi ai.
Hiển nhiên trọng chẩn đoán của Thái y viện cho Thích Cẩm Nhã cũng không xuất hiện bất kỳ thông tin nào về việc bị đánh thuốc của nàng, vì vậy Thích Vy hoàn toàn xóa sạch quan hệ, không chịu bất cứ hoài nghi nào.
Cấp bậc của nàng ta quá thấp, địa vị lại không bằng Thích Vy, muốn trừng phạt Thích Cẩm Nhã ra sao không đến lượt nàng ta lên tiếng, nhưng có thể nhìn thấy Thích Cẩm Nhã xui xẻo tâm trạng nàng ta cũng thư thái hơn nhiều.
Mọi người đợi một lúc vẫn không thấy Thích Cẩm Nhã tỉnh lại, nhưng thái y cùng y nữ giúp nàng ta nôn ra không ít nước, xác định không có nguy hiểm tới tính mạng.
Nếu đã như vậy, hoàng thượng tất nhiên không muốn để cho quần thần cùng nhau chờ ở chỗ này, liền phất tay áo trở lại yến hội!
Thích Cẩm Nhã cùng Khương Ứng Tuyết thì đều được người dìu/ khiêng đi, còn việc xử lý sau đó đợi Thiên Thu yến kết thúc lại bàn tới!
Cơ Vấn Thiên chú ý tới khi Thích Cẩm Nhã được người khiêng xuống, khóe mắt Thích Vy hiện lên một tia ý vị sâu xa, trực giác nói cho hắn biết giày vò mà Thích Cẩm Nhã phải gánh e rằng không chỉ dừng lại tại đây, nhưng hắn chỉ giả vờ như không phát hiện ra điều gì.
Vì chuyện vừa rồi mà trang phục của Thích Vy vẫn còn ướt sũng, Cơ Vấn Thiên trực tiếp chào hỏi hoàng đế xong liền đưa thê nhi ‘về sớm’.
Trên xe ngựa, Cơ Vấn Thiên liếc tới quần áo ướt đẫm trong góc hỏi: “Bột thuốc trên người nàng đều bị ngâm nước hỏng rồi à?”
Những người khác đều cho rằng sự việc đã kết thúc khi nàng trút giận vào thời điểm đó, nhưng thực sự như vậy sao?
Ngoại trừ đẩy người, nàng không giở chút thủ đoạn nào khác sao?
Ánh mắt Thích Vy khẽ động, bày ra dáng vẻ vô tội, chớp chớp mắt nhìn hắn đáp: “Bột thuốc gặp nước đương nhiên không dùng được nữa, đây không phải là biết rõ còn hỏi à?”
“Vậy sao”, khóe miệng Cơ Vấn Thiên gợi lên ý cười, thâm sâu nhìn nàng một cái cũng không tiếp tục gặng hỏi nữa, chỉ nhận lấy khăn bông từ Thanh Đại phủ lên đầu Thích Vy, cẩn thận thấm lau mái tóc ướt cho nàng.
Thấy hắn trầm mặc như vậy Thích Vy lại có chút không quen, bèn thò đầu ra khỏi khăn, nghiêng đầu hỏi: “Sao ngươi phát hiện ra được?”
Động tác trên tay Cơ Vấn Thiên vẫn không ngừng lại, điềm nhiên như không đáp: “Phát hiện cái gì?
Thích Vy tặc lưỡi: “Vờ ngớ ngẩn với ta phải không”, rõ ràng đã phát hiện ra việc nàng động tay động chân, nếu không sao còn hỏi vấn đề này?
“Quên đi, không nói thì thôi vậy”, có biết hay không cũng không ảnh hưởng tới nàng, nàng động tay động chân thì đã sao? Đang nửa đường tham gia yến hội lại vô duyên vô cớ phải bơi một vòng, lớp trang điểm đẹp đẽ cũng bị ướt nhẹp và dơ bẩn, dù thế nào Thích Cẩm Nhã cũng phải trả giá.
Người trên xe đều biết tính cách có thù tất báo này của Thích Vy, cho nên ngày hôm sau nhận được tin tức từ trong cung truyền tới nói rằng Thích Cẩm Nhã đổ bệnh cũng không quá ngạc nhiên.
Theo như chẩn đoán của thái y, Thích Cẩm Nhã vì bị kinh hãi cộng thêm nhiễm lạnh, nuốt xuống vài ngụm nước hồ không sạch sẽ có lẽ cũng có chút ảnh hưởng, dẫn tới việc phát sốt, sinh ra chứng sốt rét, ít nhất cũng phải uống thuốc điều dưỡng dăm bữa nửa tháng mới hồi phục lại.
Tối qua Thích Vy đã báo thù ngay tại chỗ, nhưng tội làm ảnh hưởng tới bầu không khí của buổi Thiên Thu yến và quét sạch nhã hứng sinh nhật của hoàng hậu, việc của Khương Ứng Tuyết và Thích Cẩm Nhã lại không thể bỏ qua, vì nể mặt Thích Vy và Hộ bộ Thượng thư Thích Bá Hàn, cuối cùng hoàng thượng chỉ hạ chỉ lệnh cho Thích Cẩm Nhã đóng cửa dưỡng bệnh và kiểm điểm một tháng coi như hình phạt, trong thời gian này không được phép tự tiện ra ngoài, nếu không trực tiếp giáng xuống làm bảo lâm, thậm chí đuổi khỏi hoàng cung!
Thích Cẩm Nhã bệnh đến mức đầu óc choáng váng, căn bản không phát biểu nổi ý kiến, Thích Bá Hàn và Tạ An Như cũng không muốn chuốc thêm phiền toái, đương nhiên không dám tỏ ra nửa điểm bất mãn.
Thích Cẩm Nhã bên này quạnh quẽ, Lâm Chi Huệ và Tạ Vân Uyển bên kia lại rất giỏi nắm bắt thời cơ nên trước sau được hoàng thượng lâm hạnh, chức vị cũng tăng lên một bậc, trong khi Khương Ứng Tuyết vì mắc lỗi trong Thiên Thu yến nên bị phạt bảy ngày, do đó đánh mất vinh dự là người đầu tiên được lâm hạnh, nhưng để vỗ về Lễ bộ Thị Lang sau đó cũng giành được chức vị mỹ nhân coi như an ủi.
Khi Thích Cẩm Nhã lấy lại tự do lại phát hiện ra bản thân đã bị ba người kia vượt qua chỉ còn mình thụt lùi lại phía sau thì tức giận tới mức gần như phát điên, chuyện này cũng không liên quan gì tới Thích Vy nữa.
Gieo nhân nào gặt quả đó, nghiệp mà tự nàng ta gây ra, cũng không oán trách nổi ai.
Hiển nhiên trọng chẩn đoán của Thái y viện cho Thích Cẩm Nhã cũng không xuất hiện bất kỳ thông tin nào về việc bị đánh thuốc của nàng, vì vậy Thích Vy hoàn toàn xóa sạch quan hệ, không chịu bất cứ hoài nghi nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.