Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia
Chương 294: Mặt chàng có đau không vậy?
... trôi sông tu tiên
25/09/2023
Đợi khi Từ Trạch Lương thực sự hình thành khái niệm đúng sai cho bản thân,
không còn bị Cơ Vô Song thao túng, cậu bé muốn tiếp tục ở lại Từ gia hay trở lại ở cùng với mâu thân ở phủ công chúa, bọn họ đương nhiên sẽ
không nhúng tay vào.
Đây không chỉ là một cách đế trừng phạt Cơ Vô Song mà còn là cơ hội để Từ Trạch Lương trưởng thành và trở thành một người có nhân cách đoan chính.
Thích Vy ở bên cạnh lặng lẽ chăm chú nhìn Cơ Vấn Thiên chỉ bảo Cơ Tiểu Dương, trên mặt lộ ra vẻ thổn thức, cũng đan xen chút cảm khái.
Tuy rằng trong năm năm qua, nàng tự cho rằng mình đã dốc lòng bồi dưỡng con trai, vừa bảo đảm cho cậu bé có một tuổi thơ vô lo, vừa không bỏ bê việc tích lũy kiến thức, tính cách cũng đáng yêu, còn rất chu đáo, nhưng có một vài thứ với tư cách là một người mẫu thân như nàng có thể dạy, nhưng một vài điều lại cần được dẫn dắt bởi người cha như Cơ Vấn Thiên.
Hẳn cũng là một trong những người chí thân không thể thiếu trong sinh mệnh của Cơ Tiểu Dương, trước đó nàng chỉ nghĩ nếu không hòa hợp được với Cơ Vấn Thiên sẽ đem đứa nhỏ bỏ trốn như thế nào, quả thực có chút quá ích kỷ rồi.
Kỳ thực nàng không có quyền quyết định thay cho con trai liệu trong tương lai cậu rốt cuộc có cần tới sự tồn tại của một nhân vật như phụ thân hay không.
Cũng may kết quả rất viên mãn, nàng và Cơ Vấn Thiên hai người yêu thương lân nhau, Cơ Tiểu Dương sau này có thể lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc trong một gia đình đầy đủ cha nương.
Vừa có được một người bạn đời xuất chúng người người đều hâm mộ, lại còn có thể nhìn thấy phụ tử họ hòa thuận với nhau, cũng không cần phải kìm chế sở thích hành y cứu người của bản thân, nàng nghĩ mọt cuộc sống như vậy đã quá hoàn hảo, khiến con người ta không kìm được đắc chí.
Lúc trước khi đặt ra thời hạn năm năm Cơ Vấn Thiên từng nói, bản thân không hề ham mê chuyện nam nữ, nhưng mấy ngày nay sau khi ‘ăn mặn’ xong…
Thích Vy đỡ lấy chiếc eo đau nhức, nghiến răng đá lên tên đàn ông còn đang không ngừng cọ sát lên người mình xuống giường: “Chàng dừng tay lại ngay! Không hành ta chết thì chàng không cam lòng phải không? Chàng có tin ta sẽ hạ độc vào trà khiến chàng héo hon mười ngày nửa tháng không?”
Cơ Vấn Thiên điềm nhiên như không đứng dậy vỗ vỗ đám bụi vô hình trên người, rồi nằm trở lại, hôn lên khóe miệng của nàng, cười trầm thấp: “Nàng nỡ sao?”
Thích Vy cười ha hả: “Tại sao lại không nỡ? Lúc đầu là ai nói không ham muốn loại chuyện này, nhưng chàng nhìn lại xem bây giờ mình đang làm gì? Mặt chàng có đau không vậy?”
Cơ Vấn Thiên thành thục giúp nàng xoa bóp vị trí nhức mỏi, mặt không đổi sắc nói: “Tình cảm giữa ta và vương phi của mình yên ấm tốt đẹp, mặt ta tại sao phải đau? Cẩm Dương ngay cả một người huynh đệ tỷ muội cũng không có, khó tránh khỏi cô đơn, chúng ta nên nhanh chóng cho thằng bé một người bạn mới đúng”.
“!”, Thích Vy trợn to mắt không thể tin được nhìn hắn, những lời vô sỉ như vậy cũng có thốt ra khỏi miệng, tên này thực sự không cần mặt mũi nữa rồi sao?
Đám trẻ con trong học viện Kiêu Dương bị Cơ Tiểu Dương lung lạc còn chưa đủ nhiều sao? Hay là các hoàng tử công chúa đường huynh đệ tỷ muội trong cung không đủ thân thiết với thằng bé?
Mổi ngày sau khi tan học từ học viện hoặc được nghỉ phép, thằng bé đều dành phần lớn thời gian chạy ra ngoài tìm đám bạn bè chơi đùa, còn bận rộn quá đỗi đó, con mẳt nào của hắn nhìn thấy Cơ Tiểu Dương lẻ loi rồi?
Bản thân không thể kiểm soát nổi suy nghĩ đó của mình thì cũng đừng đố lỗi lên đầu con trai có được không?
Cũng may Cơ Vấn Thiên chỉ là lời nói đầu môi, cũng không thực sự có dự định hành động, giữa ban ngày cũng không thuận tiện, nếu đế mấy người Thanh Đại canh gác bên ngoài nghe được hắn không cần thể diện những nàng vẫn cần đó.
Sau khi đùa bỡn một hồi, Cơ Vấn Thiên liền tới thư phòng xử lý công vụ, Thích Vy đứng dậy đi tắm thay quần áo xong thì cho gọi Thanh Đại và những người khác vào để hỏi thăm tình hình của Thích gia.
Đây không chỉ là một cách đế trừng phạt Cơ Vô Song mà còn là cơ hội để Từ Trạch Lương trưởng thành và trở thành một người có nhân cách đoan chính.
Thích Vy ở bên cạnh lặng lẽ chăm chú nhìn Cơ Vấn Thiên chỉ bảo Cơ Tiểu Dương, trên mặt lộ ra vẻ thổn thức, cũng đan xen chút cảm khái.
Tuy rằng trong năm năm qua, nàng tự cho rằng mình đã dốc lòng bồi dưỡng con trai, vừa bảo đảm cho cậu bé có một tuổi thơ vô lo, vừa không bỏ bê việc tích lũy kiến thức, tính cách cũng đáng yêu, còn rất chu đáo, nhưng có một vài thứ với tư cách là một người mẫu thân như nàng có thể dạy, nhưng một vài điều lại cần được dẫn dắt bởi người cha như Cơ Vấn Thiên.
Hẳn cũng là một trong những người chí thân không thể thiếu trong sinh mệnh của Cơ Tiểu Dương, trước đó nàng chỉ nghĩ nếu không hòa hợp được với Cơ Vấn Thiên sẽ đem đứa nhỏ bỏ trốn như thế nào, quả thực có chút quá ích kỷ rồi.
Kỳ thực nàng không có quyền quyết định thay cho con trai liệu trong tương lai cậu rốt cuộc có cần tới sự tồn tại của một nhân vật như phụ thân hay không.
Cũng may kết quả rất viên mãn, nàng và Cơ Vấn Thiên hai người yêu thương lân nhau, Cơ Tiểu Dương sau này có thể lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc trong một gia đình đầy đủ cha nương.
Vừa có được một người bạn đời xuất chúng người người đều hâm mộ, lại còn có thể nhìn thấy phụ tử họ hòa thuận với nhau, cũng không cần phải kìm chế sở thích hành y cứu người của bản thân, nàng nghĩ mọt cuộc sống như vậy đã quá hoàn hảo, khiến con người ta không kìm được đắc chí.
Lúc trước khi đặt ra thời hạn năm năm Cơ Vấn Thiên từng nói, bản thân không hề ham mê chuyện nam nữ, nhưng mấy ngày nay sau khi ‘ăn mặn’ xong…
Thích Vy đỡ lấy chiếc eo đau nhức, nghiến răng đá lên tên đàn ông còn đang không ngừng cọ sát lên người mình xuống giường: “Chàng dừng tay lại ngay! Không hành ta chết thì chàng không cam lòng phải không? Chàng có tin ta sẽ hạ độc vào trà khiến chàng héo hon mười ngày nửa tháng không?”
Cơ Vấn Thiên điềm nhiên như không đứng dậy vỗ vỗ đám bụi vô hình trên người, rồi nằm trở lại, hôn lên khóe miệng của nàng, cười trầm thấp: “Nàng nỡ sao?”
Thích Vy cười ha hả: “Tại sao lại không nỡ? Lúc đầu là ai nói không ham muốn loại chuyện này, nhưng chàng nhìn lại xem bây giờ mình đang làm gì? Mặt chàng có đau không vậy?”
Cơ Vấn Thiên thành thục giúp nàng xoa bóp vị trí nhức mỏi, mặt không đổi sắc nói: “Tình cảm giữa ta và vương phi của mình yên ấm tốt đẹp, mặt ta tại sao phải đau? Cẩm Dương ngay cả một người huynh đệ tỷ muội cũng không có, khó tránh khỏi cô đơn, chúng ta nên nhanh chóng cho thằng bé một người bạn mới đúng”.
“!”, Thích Vy trợn to mắt không thể tin được nhìn hắn, những lời vô sỉ như vậy cũng có thốt ra khỏi miệng, tên này thực sự không cần mặt mũi nữa rồi sao?
Đám trẻ con trong học viện Kiêu Dương bị Cơ Tiểu Dương lung lạc còn chưa đủ nhiều sao? Hay là các hoàng tử công chúa đường huynh đệ tỷ muội trong cung không đủ thân thiết với thằng bé?
Mổi ngày sau khi tan học từ học viện hoặc được nghỉ phép, thằng bé đều dành phần lớn thời gian chạy ra ngoài tìm đám bạn bè chơi đùa, còn bận rộn quá đỗi đó, con mẳt nào của hắn nhìn thấy Cơ Tiểu Dương lẻ loi rồi?
Bản thân không thể kiểm soát nổi suy nghĩ đó của mình thì cũng đừng đố lỗi lên đầu con trai có được không?
Cũng may Cơ Vấn Thiên chỉ là lời nói đầu môi, cũng không thực sự có dự định hành động, giữa ban ngày cũng không thuận tiện, nếu đế mấy người Thanh Đại canh gác bên ngoài nghe được hắn không cần thể diện những nàng vẫn cần đó.
Sau khi đùa bỡn một hồi, Cơ Vấn Thiên liền tới thư phòng xử lý công vụ, Thích Vy đứng dậy đi tắm thay quần áo xong thì cho gọi Thanh Đại và những người khác vào để hỏi thăm tình hình của Thích gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.