Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia
Chương 231: Mặt dày
... trôi sông tu tiên
17/08/2023
Có lẽ hai mẹ con không nghĩ nhiều như vậy, nhưng ông ta biết rất rõ chuyện nhà mình làm chắc chắn đã chọc giận Dục Vương phủ, nếu còn được nước lấn tới, đừng nói là khám bệnh cho Tô Bạch Huy, chẳng những mất đi con trai, mà còn khiến cả Thường Thắng Bá phủ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Dục Vương.
Không ai thích bị người khác đe dọa cả, nhất là thân vương có quyền thế ngút trời, trên vạn người dưới một người như Dục Vương.
Biện pháp cứng rắn là tất yếu, nhưng sau chuyện này, ông ta phải tìm cơ hội đế xin lỗi với Dục Vương gia, hy vọng rằng hai bên sẽ không trớ thành kẻ thù.
Nếu không phải vì đứa con trai duy nhất, ông ta nhất định sẽ không đồng ý đế họ lổ mãng làm càn như vậy.
Chiều hôm ấy, Thích Vy nhận được một ngàn lượng tiền đặt cọc của Thường Thắng Bá phủ, sau đó dẫn ba nha hoàn và A Tứ cùng đến Thường Thắng Bá phủ.
Một nhà ba người phủ Thường Thắng Bá đích thân ra tiếp đón nàng, Thường Thắng Bá rất khách sáo với nàng, lời ít ý nhiều bày tỏ sự biết ơn vì nàng đã vất vả chạy đến đây một chuyến, rồi giải thích thêm là không còn cách nào khác, bất đắc dĩ lắm họ mới phải mời nàng đến bằng cách này.
Nhiều lời một hồi, vẻ mặt Thích Vy vẫn lạnh nhạt như trước, một bộ mềm cứng gì cũng không chấp nhận, khuôn mặt già nua của Thường Thẳng Bá trở nên khó coi, ông ta nhanh chóng ngậm miệng lại, vội vàng rời khỏi viện của Tô Bạch Huy để đi chuẩn bị trước.
Dù sao cũng là khám bệnh cho nam, có nhiều chỗ không tiện để Thích Vy nhìn thấy đều phải sắp xếp ổn thỏa.
Thường Thắng Bá vừa đi, Tô phu nhân cũng rời đi theo, chỉ còn lại một mình Tô Bạch Chỉ đối diện với Thích Vy.
Lúc đầu, Tô Bạch Chỉ vòng vo nói với nàng về việc gia đình họ đã tìm không ít thầy lang khám bệnh cho Tô Bạch Huy, kết quả thế nào thế nào, lảm nhảm một hồi lại đột nhiên đổi chủ đề sang nàng và Cơ Vấn Thiên..
“… Thực ra ta biết sở dĩ lúc trước Vương phi gá cho Vương gia là vì thánh chỉ, có lẽ Vương phi không có nhiều tình cảm với Vương gia. Không giấu gì Vương phi, lúc nhỏ trong một lần vào cung tham dự yến tiệc gặp được Vương gia, ta đã có…”, Tô Bạch Chỉ hơi ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, sau đó có lẽ nghĩ đến bây giờ Cơ Vấn Thiên đã có vợ con, sắc mặt lại sầm xuống: “Nhiều năm nay, cho dù tự thuyết phục bản thân thế nào, ta vẫn không thế từ bỏ tâm ý của mình đối với Vương gia. Ta biết bản thân mình hơi vọng tưởng, nhưng vẫn hy vọng Vương phi có thể chấp nhận ta, qua năm sau, hôn sự của ta không thể trì hoãn được nữa, ta không muốn nửa đời còn lại mình phải sống trong hối tiếc, chỉ xin Vương phi cho ta một cơ hội được bầu bạn với Vương gia, Trắc phi… cho dù chỉ là phu nhân cũng được”.
Tô Bạch Chỉ đặt mình ở vị trí rất thấp, như thể thật sự đang hạ mình muốn xin một cơ hội sống cho tình yêu đích thực.
Ngoài mặt của Tô Bạch Chỉ vô cùng yếu đuối, bất lực và đáng thương, giọng điệu còn tỏ ra buồn bã, khóe mắt ngấn lệ, cho dù là ai yếu lòng một chút, lúc này có khả năng không nỡ từ chối nàng ta.
Dù sao nàng ta cũng đã nói, chỉ xin làm Trắc phi, thậm chí chỉ là phu nhân, sẽ không dao động vị trí Vương phỉ của Thích Vy, vậy tại sao lại không làm như
vậy…
Xem đi!
Mấy người Nam Tinh, Hồng Liên và Thích Vy cũng chẳng bị dao động bới dáng vẻ đáng thương của Tô Bạch Chỉ, thậm chí còn cảm thấy nực cười.
Sao người phụ nữ này lại làm trò nhiều thế nhỉ?
Họ đến đây là để khám bệnh cho ca ca của nàng ta, nhưng nàng ta lại ở đây bày tỏ tình yêu với Vương gia? Đầu óc có vấn đề à? Có hiểu chừng mực chút nào không?
Đuổi chủ tử đi khỏi Đại Trưởng Công chúa phủ, lần này còn muốn khiến họ tức đến mức bỏ về lần nữa sao?
Thật ra nàng ta và Tô Bạch Huy có thù với nhau phải không?
Ba nha hoàn đi theo bên cạnh Thích Vy cũng không ngốc, không tin mấy lời nói kiểu làm phu nhân cũng chẳng sao gì đó của Tô Bạch Chỉ.
Tô Bạch Chỉ là trưởng nữ duy nhất của Thường Thắng Bá, sao có thể chịu làm một phu nhân được?
Hơn nữa, với thái độ thù địch trước giờ của Tô Bạch Chỉ đối với Thích Vy, ai dám nói nàng ta không có dã tâm? Xem họ là kẻ ngốc hết à?
Huống gì lúc này Tô Bạch Chỉ quả thực cũng đang mặc sức tưởng tượng đến tương lai tốt đẹp của mình.
Nàng ta cực kỳ tự tin vào bản lĩnh bản thân, trước đây Thích Vỵ chỉ là một kẻ không hề nổi bật ớ Thích gia, cho dù trải qua năm năm khổ sở học được chút mưu tính thì có thể sánh bằng mình -người được giáo dưỡng tỉ mỉ từ nhỏ đến lớn sao?
Hơn nữa, để kiếm tiền, Thích Vy thường xuất hiện ở bên ngoài, lề lối cũng chẳng ra gì, lại còn khám bệnh cho đàn ông, nàng ta không tin Vương gia không để bụng việc này đâu.
Chỉ cần nàng ta chia rẽ từ bên trong, còn sợ việc không thành nữa à?
Thích Vy nhìn đôi mắt đầy tính toán và giả vờ vô tội của Tô Bạch Chỉ thì cảm thấy như mình đang xem xiếc khỉ vậy, nhưng trong lòng không hề tức giận gì cả.
Không ai thích bị người khác đe dọa cả, nhất là thân vương có quyền thế ngút trời, trên vạn người dưới một người như Dục Vương.
Biện pháp cứng rắn là tất yếu, nhưng sau chuyện này, ông ta phải tìm cơ hội đế xin lỗi với Dục Vương gia, hy vọng rằng hai bên sẽ không trớ thành kẻ thù.
Nếu không phải vì đứa con trai duy nhất, ông ta nhất định sẽ không đồng ý đế họ lổ mãng làm càn như vậy.
Chiều hôm ấy, Thích Vy nhận được một ngàn lượng tiền đặt cọc của Thường Thắng Bá phủ, sau đó dẫn ba nha hoàn và A Tứ cùng đến Thường Thắng Bá phủ.
Một nhà ba người phủ Thường Thắng Bá đích thân ra tiếp đón nàng, Thường Thắng Bá rất khách sáo với nàng, lời ít ý nhiều bày tỏ sự biết ơn vì nàng đã vất vả chạy đến đây một chuyến, rồi giải thích thêm là không còn cách nào khác, bất đắc dĩ lắm họ mới phải mời nàng đến bằng cách này.
Nhiều lời một hồi, vẻ mặt Thích Vy vẫn lạnh nhạt như trước, một bộ mềm cứng gì cũng không chấp nhận, khuôn mặt già nua của Thường Thẳng Bá trở nên khó coi, ông ta nhanh chóng ngậm miệng lại, vội vàng rời khỏi viện của Tô Bạch Huy để đi chuẩn bị trước.
Dù sao cũng là khám bệnh cho nam, có nhiều chỗ không tiện để Thích Vy nhìn thấy đều phải sắp xếp ổn thỏa.
Thường Thắng Bá vừa đi, Tô phu nhân cũng rời đi theo, chỉ còn lại một mình Tô Bạch Chỉ đối diện với Thích Vy.
Lúc đầu, Tô Bạch Chỉ vòng vo nói với nàng về việc gia đình họ đã tìm không ít thầy lang khám bệnh cho Tô Bạch Huy, kết quả thế nào thế nào, lảm nhảm một hồi lại đột nhiên đổi chủ đề sang nàng và Cơ Vấn Thiên..
“… Thực ra ta biết sở dĩ lúc trước Vương phi gá cho Vương gia là vì thánh chỉ, có lẽ Vương phi không có nhiều tình cảm với Vương gia. Không giấu gì Vương phi, lúc nhỏ trong một lần vào cung tham dự yến tiệc gặp được Vương gia, ta đã có…”, Tô Bạch Chỉ hơi ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, sau đó có lẽ nghĩ đến bây giờ Cơ Vấn Thiên đã có vợ con, sắc mặt lại sầm xuống: “Nhiều năm nay, cho dù tự thuyết phục bản thân thế nào, ta vẫn không thế từ bỏ tâm ý của mình đối với Vương gia. Ta biết bản thân mình hơi vọng tưởng, nhưng vẫn hy vọng Vương phi có thể chấp nhận ta, qua năm sau, hôn sự của ta không thể trì hoãn được nữa, ta không muốn nửa đời còn lại mình phải sống trong hối tiếc, chỉ xin Vương phi cho ta một cơ hội được bầu bạn với Vương gia, Trắc phi… cho dù chỉ là phu nhân cũng được”.
Tô Bạch Chỉ đặt mình ở vị trí rất thấp, như thể thật sự đang hạ mình muốn xin một cơ hội sống cho tình yêu đích thực.
Ngoài mặt của Tô Bạch Chỉ vô cùng yếu đuối, bất lực và đáng thương, giọng điệu còn tỏ ra buồn bã, khóe mắt ngấn lệ, cho dù là ai yếu lòng một chút, lúc này có khả năng không nỡ từ chối nàng ta.
Dù sao nàng ta cũng đã nói, chỉ xin làm Trắc phi, thậm chí chỉ là phu nhân, sẽ không dao động vị trí Vương phỉ của Thích Vy, vậy tại sao lại không làm như
vậy…
Xem đi!
Mấy người Nam Tinh, Hồng Liên và Thích Vy cũng chẳng bị dao động bới dáng vẻ đáng thương của Tô Bạch Chỉ, thậm chí còn cảm thấy nực cười.
Sao người phụ nữ này lại làm trò nhiều thế nhỉ?
Họ đến đây là để khám bệnh cho ca ca của nàng ta, nhưng nàng ta lại ở đây bày tỏ tình yêu với Vương gia? Đầu óc có vấn đề à? Có hiểu chừng mực chút nào không?
Đuổi chủ tử đi khỏi Đại Trưởng Công chúa phủ, lần này còn muốn khiến họ tức đến mức bỏ về lần nữa sao?
Thật ra nàng ta và Tô Bạch Huy có thù với nhau phải không?
Ba nha hoàn đi theo bên cạnh Thích Vy cũng không ngốc, không tin mấy lời nói kiểu làm phu nhân cũng chẳng sao gì đó của Tô Bạch Chỉ.
Tô Bạch Chỉ là trưởng nữ duy nhất của Thường Thắng Bá, sao có thể chịu làm một phu nhân được?
Hơn nữa, với thái độ thù địch trước giờ của Tô Bạch Chỉ đối với Thích Vy, ai dám nói nàng ta không có dã tâm? Xem họ là kẻ ngốc hết à?
Huống gì lúc này Tô Bạch Chỉ quả thực cũng đang mặc sức tưởng tượng đến tương lai tốt đẹp của mình.
Nàng ta cực kỳ tự tin vào bản lĩnh bản thân, trước đây Thích Vỵ chỉ là một kẻ không hề nổi bật ớ Thích gia, cho dù trải qua năm năm khổ sở học được chút mưu tính thì có thể sánh bằng mình -người được giáo dưỡng tỉ mỉ từ nhỏ đến lớn sao?
Hơn nữa, để kiếm tiền, Thích Vy thường xuất hiện ở bên ngoài, lề lối cũng chẳng ra gì, lại còn khám bệnh cho đàn ông, nàng ta không tin Vương gia không để bụng việc này đâu.
Chỉ cần nàng ta chia rẽ từ bên trong, còn sợ việc không thành nữa à?
Thích Vy nhìn đôi mắt đầy tính toán và giả vờ vô tội của Tô Bạch Chỉ thì cảm thấy như mình đang xem xiếc khỉ vậy, nhưng trong lòng không hề tức giận gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.