Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia
Chương 75: Tô Bạch Chỉ
... trôi sông tu tiên
03/08/2023
Cơ Vấn Thiên và Thích Vy cùng nghĩ, ngươi có chừng mực, không có nghĩa Thích Tiểu Dương nhất định cũng sẽ có chừng mực.
Cơ Vấn Thiên và Lục Bắc Thần nói đến một số việc lúc trước khi bọn họ đánh trận ở biên quan, những người khác chưa từng đến đó, bèn nổi hứng nghe chuyện, Lục Thanh Sương lại nhỏ tiếng trò chuyện với Thích Vy, cũng không cần Thích Vy nói nhiều, vài dăm ba câu có thể hiểu tình hình đại khái của mình.
Trông độ tuổi của Lục Thanh Sương, có lẽ mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, mà đã thành thân hơn một năm, Thích Vy nhìn nàng có lẽ vẫn trong độ tuổi lên cấp ba hoặc miễn cưỡng tốt nghiệp cấp ba sắp lên đại học, mặc dù biết thời cổ đại đều kết hôn sớm sinh con sớm, song vẫn không khỏi thầm thở dài.
Nhớ lại chủ cũ ban đầu, hình như cũng không khác Lục Thanh Sương là bao, thậm chí độ tuổi đó đã sinh ra Thích Tiểu Dương.
Khi Lục Thanh Sương vô tình nói bằng giọng hơi buồn sầu ‘đáng tiếc ta đã gả đến một năm rồi, mà vẫn chưa có động tĩnh gì’, Thích Vy bèn khuyên nhủ an ủi: “Ngươi vẫn còn trẻ, không vội vào lúc này, sinh con quá sớm cũng không tốt cho sức khỏe của ngươi”, còn nhỏ tuổi, cơ thể vẫn chưa phát triển hoàn toàn, sinh con rất hại sức khỏe.
Lục Thanh Sương chớp mắt, cười nói: “Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy cách nói này, nhưng con dâu mới sau khi qua cửa nếu không thể sớm sinh con nối dõi, cũng không tốt lắm”, nói thì nói vậy, nhưng vẻ buồn sầu trên gương mặt nàng ta cũng không rõ ràng.
Thích Vy cũng nghĩ đến vừa nãy nàng ta nói đến tình hình trong nhà phu quân mình, Mộ đại nhân đó là quang lộc tự thiếu khanh ngũ phẩm, phẩm cấp cũng không được coi là cao, còn nhà mẹ Lục Thanh Sương có hầu phủ thực quyền, cho dù nhà chồng thực sự có ý kiến về việc này, có lẽ hiện tại cũng không dám thể hiện ra.
Thích Vy cũng nghĩ đến mình và Cơ Vấn Thiên một phát là trúng, nói với Lục Thanh Sương những lời này, có cảm giác như đứng nói chuyện không đau lưng, cũng có xung đột với quan niệm của thời đại này, thở dài một hơi cũng không nói nhiều nữa.
*đứng nói chuyện không đau lưng: không đặt mình vào vị trí của người khác mà hùng hồn bàn ra tán vào.
Vì chủ đề này không hay lắm, hai cô gái nhanh chóng ăn ý nói đến vấn đề khác.
Bầu không khí trong phòng đang vui vẻ, lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa có quy luật: “Thịch thịch thịch”.
Cơ Vấn Thiên cau mày.
Người của Như Ý Lầu đều biết hắn đang sử dụng phòng riêng này, sẽ không có người đến làm phiền mới đúng.
Lục Bắc Thần nói: “Có phải lúc các người đi vào đã có người nhìn thấy, nên đến đây chào hỏi không?”
Cơ Vấn Thiên cũng nghĩ đến điều này, cũng không vui vẻ gì với việc có người đến làm phiền, nhưng vẫn đứng lên đi ra mở cửa, ai bảo hắn ngồi gần cửa nhất chứ.
Thích Vy vốn không để ý đến, đâu ngờ Thích Vấn Thiên vừa mở cửa, người đứng bên ngoài ‘ai ya’ một tiếng trực tiếp bổ nhào vào lòng Cơ Vấn Thiên.
Nghe ra tiếng ‘ai ya’ rõ ràng là giọng của một cô gái yểu điệu, Thích Vy liền ngồi thẳng người lên, nhìn ra ngoài cửa với ánh mắt sắc xảo.
Sau khi nhìn rõ ngoài cửa, đôi mắt bất giác nheo lại.
Nàng còn đang ở đây, đang đùa cái gì vậy!
“Vương, Vương gia, xin lỗi, Bạch Chỉ không cố ý, chỉ nhất thời đứng không vững”, cô gái trong lòng Cơ Vấn Thiên miệng thì xin lỗi nhưng vẫn dựa vào lòng hắn không hề có ý muốn buông ra.
Thích Vy cười ha ha.
Trước mặt nàng, dám cướp miếng cơm dài ngày trong tương lai của nàng và con trai nàng, rất tốt, cô gái! Ngươi đã thu hút sự chú ý của ta thành công!
“Vẫn chưa ôm đủ hả? Có cần chúng ta tránh đi, dành chỗ cho các ngươi quần nhau không?”, Thích Vy nói mát nhắc nhở Cơ Vấn Thiên dường như vẫn đang hưởng thụ thân thể mềm mại ấm áp, không hề có ý đẩy người ta ra.
Cô gái mặc váy trắng dường như mới chú ý đến trong phòng còn có những người khác, khẽ phù một tiếng, sau đó… không những không buông Cơ Vấn Thiên ra, ngược lại còn vùi đầu mình vào trong lòng đối phương, bày vẻ xấu hổ không muốn gặp người khác.
“…”, Thích Vy trán nổi gân xanh, đúng là cho ngươi thể diện, càng nhân nhượng càng lấn tới phải không?
Cho dù giữa nàng và Cơ Vấn Thiên không phải là phu thê theo ý nghĩa thông thường, nhưng tốt xấu gì trong mắt người khác họ vẫn là phu thê, không biết cô gái mọc từ đâu ra ngang nhiên khiêu khích thể diện của Dục Vương Phi như nàng?
Thích Vy đứng lên, trong sự kinh ngạc kèm nỗi lo lắng của hai huynh muội Lục Bắc Trần và ánh mắt xem trò vui của Trần Qúy Dương, nàng đi thẳng ra cửa.
Cơ Vấn Thiên vốn muốn đẩy người trong lòng ra, nhìn thấy hành động của Thích Vy, đôi mắt lóe lên, lựa chọn giữ nguyên tư thế.
Cô gái trong lòng Cơ Vấn Thiên lén ngẩng đầu lên nhìn nàng, lại thấy Thích Vy cười với nàng ta, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của nàng ta, không hề khách sáo kéo cánh tay tóm chặt cánh tay Cơ Vấn Thiên của nàng ta, hất nàng ta ra!
“A!”, đối phương kêu lên một tiếng, cơ thể không chịu kiểm soát loạng choạng lùi lại hai nước, suýt nữa ngã xuống đất thật.
Cơ Vấn Thiên và Lục Bắc Thần nói đến một số việc lúc trước khi bọn họ đánh trận ở biên quan, những người khác chưa từng đến đó, bèn nổi hứng nghe chuyện, Lục Thanh Sương lại nhỏ tiếng trò chuyện với Thích Vy, cũng không cần Thích Vy nói nhiều, vài dăm ba câu có thể hiểu tình hình đại khái của mình.
Trông độ tuổi của Lục Thanh Sương, có lẽ mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, mà đã thành thân hơn một năm, Thích Vy nhìn nàng có lẽ vẫn trong độ tuổi lên cấp ba hoặc miễn cưỡng tốt nghiệp cấp ba sắp lên đại học, mặc dù biết thời cổ đại đều kết hôn sớm sinh con sớm, song vẫn không khỏi thầm thở dài.
Nhớ lại chủ cũ ban đầu, hình như cũng không khác Lục Thanh Sương là bao, thậm chí độ tuổi đó đã sinh ra Thích Tiểu Dương.
Khi Lục Thanh Sương vô tình nói bằng giọng hơi buồn sầu ‘đáng tiếc ta đã gả đến một năm rồi, mà vẫn chưa có động tĩnh gì’, Thích Vy bèn khuyên nhủ an ủi: “Ngươi vẫn còn trẻ, không vội vào lúc này, sinh con quá sớm cũng không tốt cho sức khỏe của ngươi”, còn nhỏ tuổi, cơ thể vẫn chưa phát triển hoàn toàn, sinh con rất hại sức khỏe.
Lục Thanh Sương chớp mắt, cười nói: “Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy cách nói này, nhưng con dâu mới sau khi qua cửa nếu không thể sớm sinh con nối dõi, cũng không tốt lắm”, nói thì nói vậy, nhưng vẻ buồn sầu trên gương mặt nàng ta cũng không rõ ràng.
Thích Vy cũng nghĩ đến vừa nãy nàng ta nói đến tình hình trong nhà phu quân mình, Mộ đại nhân đó là quang lộc tự thiếu khanh ngũ phẩm, phẩm cấp cũng không được coi là cao, còn nhà mẹ Lục Thanh Sương có hầu phủ thực quyền, cho dù nhà chồng thực sự có ý kiến về việc này, có lẽ hiện tại cũng không dám thể hiện ra.
Thích Vy cũng nghĩ đến mình và Cơ Vấn Thiên một phát là trúng, nói với Lục Thanh Sương những lời này, có cảm giác như đứng nói chuyện không đau lưng, cũng có xung đột với quan niệm của thời đại này, thở dài một hơi cũng không nói nhiều nữa.
*đứng nói chuyện không đau lưng: không đặt mình vào vị trí của người khác mà hùng hồn bàn ra tán vào.
Vì chủ đề này không hay lắm, hai cô gái nhanh chóng ăn ý nói đến vấn đề khác.
Bầu không khí trong phòng đang vui vẻ, lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa có quy luật: “Thịch thịch thịch”.
Cơ Vấn Thiên cau mày.
Người của Như Ý Lầu đều biết hắn đang sử dụng phòng riêng này, sẽ không có người đến làm phiền mới đúng.
Lục Bắc Thần nói: “Có phải lúc các người đi vào đã có người nhìn thấy, nên đến đây chào hỏi không?”
Cơ Vấn Thiên cũng nghĩ đến điều này, cũng không vui vẻ gì với việc có người đến làm phiền, nhưng vẫn đứng lên đi ra mở cửa, ai bảo hắn ngồi gần cửa nhất chứ.
Thích Vy vốn không để ý đến, đâu ngờ Thích Vấn Thiên vừa mở cửa, người đứng bên ngoài ‘ai ya’ một tiếng trực tiếp bổ nhào vào lòng Cơ Vấn Thiên.
Nghe ra tiếng ‘ai ya’ rõ ràng là giọng của một cô gái yểu điệu, Thích Vy liền ngồi thẳng người lên, nhìn ra ngoài cửa với ánh mắt sắc xảo.
Sau khi nhìn rõ ngoài cửa, đôi mắt bất giác nheo lại.
Nàng còn đang ở đây, đang đùa cái gì vậy!
“Vương, Vương gia, xin lỗi, Bạch Chỉ không cố ý, chỉ nhất thời đứng không vững”, cô gái trong lòng Cơ Vấn Thiên miệng thì xin lỗi nhưng vẫn dựa vào lòng hắn không hề có ý muốn buông ra.
Thích Vy cười ha ha.
Trước mặt nàng, dám cướp miếng cơm dài ngày trong tương lai của nàng và con trai nàng, rất tốt, cô gái! Ngươi đã thu hút sự chú ý của ta thành công!
“Vẫn chưa ôm đủ hả? Có cần chúng ta tránh đi, dành chỗ cho các ngươi quần nhau không?”, Thích Vy nói mát nhắc nhở Cơ Vấn Thiên dường như vẫn đang hưởng thụ thân thể mềm mại ấm áp, không hề có ý đẩy người ta ra.
Cô gái mặc váy trắng dường như mới chú ý đến trong phòng còn có những người khác, khẽ phù một tiếng, sau đó… không những không buông Cơ Vấn Thiên ra, ngược lại còn vùi đầu mình vào trong lòng đối phương, bày vẻ xấu hổ không muốn gặp người khác.
“…”, Thích Vy trán nổi gân xanh, đúng là cho ngươi thể diện, càng nhân nhượng càng lấn tới phải không?
Cho dù giữa nàng và Cơ Vấn Thiên không phải là phu thê theo ý nghĩa thông thường, nhưng tốt xấu gì trong mắt người khác họ vẫn là phu thê, không biết cô gái mọc từ đâu ra ngang nhiên khiêu khích thể diện của Dục Vương Phi như nàng?
Thích Vy đứng lên, trong sự kinh ngạc kèm nỗi lo lắng của hai huynh muội Lục Bắc Trần và ánh mắt xem trò vui của Trần Qúy Dương, nàng đi thẳng ra cửa.
Cơ Vấn Thiên vốn muốn đẩy người trong lòng ra, nhìn thấy hành động của Thích Vy, đôi mắt lóe lên, lựa chọn giữ nguyên tư thế.
Cô gái trong lòng Cơ Vấn Thiên lén ngẩng đầu lên nhìn nàng, lại thấy Thích Vy cười với nàng ta, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của nàng ta, không hề khách sáo kéo cánh tay tóm chặt cánh tay Cơ Vấn Thiên của nàng ta, hất nàng ta ra!
“A!”, đối phương kêu lên một tiếng, cơ thể không chịu kiểm soát loạng choạng lùi lại hai nước, suýt nữa ngã xuống đất thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.