Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia
Chương 176: Trớ về Ninh Thành
... trôi sông tu tiên
07/08/2023
Trần hoàng hậu kinh ngạc ngẩng đầu: “Rời kinh? Đi đâu?”
Lưu Li đáp: “Hình như là tới Ninh Thành ạ”.
“Ninh Thành à”, Trần hoàng hậu cười vẻ tường tỏ: “Tới đó một chuyến cũng tốt”, năm năm trước Thích Vy một mình ớ Ninh Thành nuôi nấng Cơ Cấm Dương, có lẽ khi đứa nhỏ lớn hơn một chút thì cuộc sống cũng dễ thở hơn, nhưng lúc đầu khi bị gửi tới Ninh Thành, người nhà bỏ mặc, hoàng thất không thèm để ý tới, người là phu quân lại ớ chốn biên quan xa xôi, mỗi lần nghĩ tới đều không khỏi xót xa thay cho muội ấy.
Lần này hai phu thê muội ấy lên đường cùng nhau, phải để Vấn Thiên nhìn kỹ xem hoàn cảnh sống của thê nhi mà hắn đã xem nhẹ suốt năm năm qua, ắt hẳn sẽ giúp ích rất nhiều cho việc phát triển tình cảm giữa họ.
Nhưng mục đích cốt yếu chuyến ghé thăm Ninh Thành lần này của Cơ Vấn Thiên và Thích Vy hoàn toàn khác một trời một vực so với tướng tượng của Trần hoàng hậu.
Thích Vy căn bản không có ý tưởng nhân cơ hội này để bồi dưỡng tình cảm với Cơ Vấn Thiên, hành động hiện tại hớ ra chút là bị nhòm ngó đã khiến nàng chịu không thấu rồi, còn mong bồi đẳp tình cảm? Đừng đùa nữa.
Nàng chẳng qua chỉ nhớthương tới những loại thảo dược lâu năm được vun trồng tại Ninh Thành đã tới kỳ thu hoạch mà thôi.
Cơ Cẩm Dương vốn dĩ cũng muốn đi cùng bọn họ nhưng đáng tiếc xin phép thư viện nghỉ học vài ngày liên tiếp không dễ, chỉ đành tiếc nuối nhìn họ rời đi.
Khi bọn họ tới được biệt trang, quản sự, người sớm nhận được tin tức đã dẫn theo một hàng hạ nhân vừa lo lắng hãi hùng vừa mừng rỡ ra nghênh đón vương phi vương gia, Cơ Vấn Thiên đầu tiên bước xuống khỏi xe ngựa, sau đó vươn tay về phía Thích
vỹ.
Thích Vỵ nhướng mày, cũng không chút nũng nịu mà đưa tay tới, gần như là được hắn nửa đỡ nửa ỏm nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Đám người hầu đứng sau quản sự nhìn trộm một màn này trong lòng lập tức dâng lên sự kính nể đối với vương phi!
Chậc chậc, mới về kinh bao lâu mà đã được vương gia yêu chiều như vậy, không hổ là vương phi! Vương phi quá oai phong!
Người làm trong biệt trang cả ngày bận tối mắt tối mũi với công việc đồng áng, rất hiếm khi rảnh rồi để nghe ngóng tin đồn bên ngoài, dù rằng Ninh Thành cách kinh thành rất gần nhưng thực sự không mấy người biết đến việc sau khi Dục vương phi về kinh đã nổi
tiếng như thế nào, danh tiếng vang dội ra sao…
Nhớ lại những ngày sau khi vương phi rời đi, bọn họ lại khá buồn bã.
Tuy rằng phía trên không có hai vị chủ nhân đặc biệt có tài giày vò giúp họ thanh nhàn đi rất nhiều nhưng tiền thướng cách năm ba hôm lại có cũng mất hẳn!
Vốn đã quen với những ngày tháng ‘ăn sung mặc sướng’ cùng vương phi, rất nhiều người lại không thể thích nghi khi được giải phóng trở lại những ngày trước kia, những kẻ lúc đầu từng vui mừng vì hai ‘người gây chuyện’ này cuối cùng cũng ra đi khi đích thân trải nghiệm những ngày này đã hối hận tới xanh ruột, bọn họ chỉ hận không thể giữ vương phi ở lại biệt trang cả đời!
Đáng tiếc bọn họ tuyệt đối không dám nói ra lời này, vương phi về kinh rồi, tiểu điện hạ được phong làm thế tử, tương lai chào đón họ là vinh hoa phú quý vô tận, nếu thực sự ớ lại biệt trang cả đời há không phải là vĩnh viễn không có ngày đổi đời sao? Nếu vương phi biết được suy nghĩ này của họ, nói không chừng còn trực tiếp quăng một bạt tai vào cái miệng quạ đen này mất!
Những người hầu sinh tồn dưới cái ‘uy’ của Thích Vy trong năm năm đã quá quen thuộc với tác phong thủ đoạn của nàng, ngay cá lời oán than thầm kín cũng không dám nghĩ ngợi lung tung.
Những người đến Ninh Thành lần này, ngoại trừ Nam Tinh và ba nha hoàn khác còn có A Tứ, Hình Tranh bên cạnh Cơ Vấn Thiên vừa hay nhàn rỗi cũng tham gia cuộc vui, ngoài ra còn có vài hộ vệ, cộng lại chỉ mười mấy người cũng không nhiều lắm.
Một hàng người được quản sự dẫn vào trong, Cơ Vấn Thiên rất tự nhiên phân phó ỏng ta đem hành lý của mình và Thích Vy vào trong sân mà ngày trước nàng ở, có lẽ đã quen ngủ chung giường với người nào đó tại vương phủ nên Thích Vy cũng không tỏ ý kiến gì, trực tiếp gọi một người trông có vẻ quen mắt trong đám người hầu, hỏi: “Ruộng thuốc của bản vương phi chăm sóc thế nào rồi? Đừng có nói kế từ khi ta rời đi, ruộng thuốc cũng bị các ngươi bỏ bê đấy nhé”.
Lưu Li đáp: “Hình như là tới Ninh Thành ạ”.
“Ninh Thành à”, Trần hoàng hậu cười vẻ tường tỏ: “Tới đó một chuyến cũng tốt”, năm năm trước Thích Vy một mình ớ Ninh Thành nuôi nấng Cơ Cấm Dương, có lẽ khi đứa nhỏ lớn hơn một chút thì cuộc sống cũng dễ thở hơn, nhưng lúc đầu khi bị gửi tới Ninh Thành, người nhà bỏ mặc, hoàng thất không thèm để ý tới, người là phu quân lại ớ chốn biên quan xa xôi, mỗi lần nghĩ tới đều không khỏi xót xa thay cho muội ấy.
Lần này hai phu thê muội ấy lên đường cùng nhau, phải để Vấn Thiên nhìn kỹ xem hoàn cảnh sống của thê nhi mà hắn đã xem nhẹ suốt năm năm qua, ắt hẳn sẽ giúp ích rất nhiều cho việc phát triển tình cảm giữa họ.
Nhưng mục đích cốt yếu chuyến ghé thăm Ninh Thành lần này của Cơ Vấn Thiên và Thích Vy hoàn toàn khác một trời một vực so với tướng tượng của Trần hoàng hậu.
Thích Vy căn bản không có ý tưởng nhân cơ hội này để bồi dưỡng tình cảm với Cơ Vấn Thiên, hành động hiện tại hớ ra chút là bị nhòm ngó đã khiến nàng chịu không thấu rồi, còn mong bồi đẳp tình cảm? Đừng đùa nữa.
Nàng chẳng qua chỉ nhớthương tới những loại thảo dược lâu năm được vun trồng tại Ninh Thành đã tới kỳ thu hoạch mà thôi.
Cơ Cẩm Dương vốn dĩ cũng muốn đi cùng bọn họ nhưng đáng tiếc xin phép thư viện nghỉ học vài ngày liên tiếp không dễ, chỉ đành tiếc nuối nhìn họ rời đi.
Khi bọn họ tới được biệt trang, quản sự, người sớm nhận được tin tức đã dẫn theo một hàng hạ nhân vừa lo lắng hãi hùng vừa mừng rỡ ra nghênh đón vương phi vương gia, Cơ Vấn Thiên đầu tiên bước xuống khỏi xe ngựa, sau đó vươn tay về phía Thích
vỹ.
Thích Vỵ nhướng mày, cũng không chút nũng nịu mà đưa tay tới, gần như là được hắn nửa đỡ nửa ỏm nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Đám người hầu đứng sau quản sự nhìn trộm một màn này trong lòng lập tức dâng lên sự kính nể đối với vương phi!
Chậc chậc, mới về kinh bao lâu mà đã được vương gia yêu chiều như vậy, không hổ là vương phi! Vương phi quá oai phong!
Người làm trong biệt trang cả ngày bận tối mắt tối mũi với công việc đồng áng, rất hiếm khi rảnh rồi để nghe ngóng tin đồn bên ngoài, dù rằng Ninh Thành cách kinh thành rất gần nhưng thực sự không mấy người biết đến việc sau khi Dục vương phi về kinh đã nổi
tiếng như thế nào, danh tiếng vang dội ra sao…
Nhớ lại những ngày sau khi vương phi rời đi, bọn họ lại khá buồn bã.
Tuy rằng phía trên không có hai vị chủ nhân đặc biệt có tài giày vò giúp họ thanh nhàn đi rất nhiều nhưng tiền thướng cách năm ba hôm lại có cũng mất hẳn!
Vốn đã quen với những ngày tháng ‘ăn sung mặc sướng’ cùng vương phi, rất nhiều người lại không thể thích nghi khi được giải phóng trở lại những ngày trước kia, những kẻ lúc đầu từng vui mừng vì hai ‘người gây chuyện’ này cuối cùng cũng ra đi khi đích thân trải nghiệm những ngày này đã hối hận tới xanh ruột, bọn họ chỉ hận không thể giữ vương phi ở lại biệt trang cả đời!
Đáng tiếc bọn họ tuyệt đối không dám nói ra lời này, vương phi về kinh rồi, tiểu điện hạ được phong làm thế tử, tương lai chào đón họ là vinh hoa phú quý vô tận, nếu thực sự ớ lại biệt trang cả đời há không phải là vĩnh viễn không có ngày đổi đời sao? Nếu vương phi biết được suy nghĩ này của họ, nói không chừng còn trực tiếp quăng một bạt tai vào cái miệng quạ đen này mất!
Những người hầu sinh tồn dưới cái ‘uy’ của Thích Vy trong năm năm đã quá quen thuộc với tác phong thủ đoạn của nàng, ngay cá lời oán than thầm kín cũng không dám nghĩ ngợi lung tung.
Những người đến Ninh Thành lần này, ngoại trừ Nam Tinh và ba nha hoàn khác còn có A Tứ, Hình Tranh bên cạnh Cơ Vấn Thiên vừa hay nhàn rỗi cũng tham gia cuộc vui, ngoài ra còn có vài hộ vệ, cộng lại chỉ mười mấy người cũng không nhiều lắm.
Một hàng người được quản sự dẫn vào trong, Cơ Vấn Thiên rất tự nhiên phân phó ỏng ta đem hành lý của mình và Thích Vy vào trong sân mà ngày trước nàng ở, có lẽ đã quen ngủ chung giường với người nào đó tại vương phủ nên Thích Vy cũng không tỏ ý kiến gì, trực tiếp gọi một người trông có vẻ quen mắt trong đám người hầu, hỏi: “Ruộng thuốc của bản vương phi chăm sóc thế nào rồi? Đừng có nói kế từ khi ta rời đi, ruộng thuốc cũng bị các ngươi bỏ bê đấy nhé”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.