Chương 99: Ám sát trong khi tắm
Tình Đình Phi Lai
24/03/2016
Buổi tối hai ngày sau, dưới bầu trời mưa phùn rả rich.
Cả Mông Xuân các đều chìm trong bầu không khí hưng phấn cực độ.
Trong phòng ngủ của Nguễn Miên Miên đã được đặt một cái thùng gỗ thật lớn, hơi nóng bay lượn lờ.
“Thỉnh Thái tử phi tắm rửa.” Bốn năm cung nữ đứng thẳng bên cạnh, trên mặt đều xấu hổ đỏ bừng, giống như đêm nay phải thị tẩm chính là các nàng.
Nguyễn Miên Miên nhìn mọi người xung quanh, chẳng lẽ đêm nay diễn giống như trong TV là cả một nhóm người hầu hạ nàng tắm rửa sao. Ta cũng không phải cuồng khỏa thân nha.
“Các ngươi đều lui xuống đi, tắm xong ta sẽ gọi các ngươi.” Nguyễn Miên Miên khoát tay.
“Không được, thái tử phi, xin để bọn nô tì hầu hạ người…” nói xong mấy người liền nhất tề quỳ xuống. Nguyễn Miên Miên tự thuyết phục mình, chắc đây là quy định, các nàng cũng là thân bất do kỷ.
Nhìn cánh hoa trong thùng tắm, Nguyễn Miên Miên bắt đầu cởi tầng tầng lớp lớp cung phục (trang phục cung đình), sau đó học các phi tần tắm rửa trong TV, làm bộ dùng chân ngọc thử độ nóng của nước rồi ngâm cả người vào.
“Ha…Thơm quá đi, giống như không phải mùi cánh hoa.”
“Hồi thái tử phi, đây là nước tắm đun hương thầu dầu them hoa lan…” Nói xong liền cầm cái gáo múc giội lên người Nguyên mien Miên.
Thoai mái, được tắm trong hoa lan quả thật thoải mái, Nguyễn Miên Miên tâm tình tốt bắt đầu ngâm nga hát: “Thích a a thích a a thích a thích a…Ta yêu tắm rửa làn da đẹp…yêu yêu yêu yêu…cẩn thận bọ chó quá nhiều….” (chika: mẹ ôi, cái bài qué rì đây, ta chém đó, chả hiểu dè cả -.-!!)
Tiếng ca vui vẻ vang khắp phòng, ngay cả ngoài tẩm cung cũng có thể nghe thấy tiếng ca khoái hoạt.
Dung Triệt đứng dưới tang cây nghe tiếng ca trong phòng, trên mặt nở nụ cười miễn cưỡng.
Tâm tình nàng nghe có vẻ rất tốt, thật là tự mình đa tình, còn nghĩ Miên Nhi có tình cảm đặc biệt với mình. Xem ra trừ tình cảm của muội muội với ca ca thì không còn gì khác.
Gió đêm xuyên qua ngọn cây, nhè nhẹ lành lạnh.
Dung Triệt lại cảm thấy trong viện có sát khí, sát ý nồng đậm, và không chỉ một người.
Trong phòng, Nguyễn Miên Miên vừa hát vừa cân nhắc lát nữa có phải giống trong TV hay không, tự tẩy sạch mình đến mức thơm ngào ngạt, sau đó dung chăn cuốn thành một cục, rồi để mọi người nâng lên hiến cho Tiêu nguyệt ăn.
Trong đầu Nguyễn Miên Miên lập tức hiện lên hình ảnh con khỉ bỉ ổi Tiêu Nguyệt đang xoa tay chờ cái bánh chẻo là nàng, sau đó ăn no nê —dừng.
Haiz…Nguyễn Mien Miên thu hồi suy nghĩ, nàng phải nghĩ cách đối phó Tiêu Nguyệt, tối nay không thể cứ như vậy bị ăn vô ích. Trước lúc đó, uống rượu xong giả say? Hay trực tiếp chuốc say hắn, nếu không giả bộ bất tỉnh là được, dù sao Tiêu Nguyệt cũng chiều nàng.
Hừ hừ…Nguyễn Miên Miên bắt đầu đắc ý vì chủ ý của mình.
Ngoài cửa sổ, mặt trăng treo cao, mấy bóng dáng quỷ mị hiện lên trước cửa sổ.
Mấy hắc y nhân che mặt nhảy vào phòng, kiếm xuất tỏa ra ánh sang lạnh hướng về phía Ngueyenx Miên Miên.
Cung nữ chunh quanh bị hoảng sợ loạn thành một đống, kinh sợ khong ngừng.
Nguyễn Miên Miên nhìn cục diện này, lập tức giật tấm chăn phủ bên cạnh, phi thân xoay tròn tuyệt đẹp, đồng thời đem chăn quấn quanh người, hoàn thành xong động tác khó cấp độ 2.
Nhất thời trong phòng, bọt nước văng khắp nơi, cánh hoa bay lên, rơi xuống đất, mấy người bịt mặt hơi sửng sốt, tập kích lại chỗ nàng.
Nguyễn Miên Miên vừa rồi còn rất có phong phạm nữ hiệp, lập tức quay đầu bỏ chạy, vì nàng chỉ biết khinh công, không biết võ công nha. “Có thích khách, người đâu, có thích khách…” Cả buổi tối, mấy cung nữ chỉ dám tránh tỏng phòng kêu, căn bản không dám ra ngoài.
Đằng sau mấy người bịt mặt đuổi theo, mang theo kiếm đằng đằng sát khí, dường như so với lúc quân lính tấn công chỉ còn thiếu hô sát…
Nguyễn Miên Miên chạy ra sân viện, tả nhìn hữu coi, a, thời điểm mấu chốt, một bong người cũng không thấy.
“Xoẹt…” Dưới chân đột nhiên đau nhói, Nguyễn Miên Miên nháy mắt té trên mặt đất, thì ra là vì không đeo giầy nên giẫm dính đá vụn trong viện, máu tươi từ long bàn chân chảy ra, đáng sợ nhất là, những người đó đã mang kiếm vọt đến trước mặt nàng.
Mũi kiếm như vẽ trên bầu trời, mắt thấy chỉ kém mấy li nữa sẽ tới yết hầu nàng, Nguyễn Miên mien tuyệt vọng nhắm mắt.
Lần này thật sự là chết oan mà, những người này là ai phái tới cũng không biết đã bị giết, lại còn chết khỏa thân, nói cách khác lúc quan khám nghiệm tử thi đến kiểm tra nàng vẫn đang toàn thân trần trụi, thật là chó má. (câu chửi này bị chiém nhá ~)
Kiếm phong sát bên tai nhanh chóng tới gần, Nguyễn Miên Miên đánh giá kiếm thế sắc bén như thế hẳn sẽ là chiêu trí mạng.
Đột nhiên thân thể được một đôi tay ấm áp ôm lấy, mang theo nàng bay ra xa mấy thước.
Nguyễn Miên Miên kinh ngạc quay đầu lại, liền đối diện cặp đồng tử màu hổ phách, đôi mắt tối tắm như ánh nắng chiều điêu tàn cuối hoàng hôn, mang theo đau xót, nhưng đối mắt u tối đó mới làm Nguyễn Miên Miên cảm thấy thế giới của nàng bừng sang.
“Dung Triệt…” Nàng mang theo nụ cười, nháy mắt liền quên nguy hiểm, đắm chìm trong cảm xúc hắn anh hùng cứu mĩ nhân, giống một tiểu nữ nhân nhìn hắn.
Dung Triệt lại không kích động như nàng, một đống lớn người bịt mặt trước mặt còn đang chờ hắn đi giải quyết nữa.
Nhìn trận thế vừa rồi của bọn họ, là phải lấy được tính mạng Miên Nhi mới bằng long từ bỏ. “Miên Nhi, ôm chặt ta.” Sau một câu mệnh lệnh, trong mắt Dung Triệt đã tụ hợp sát ý dày đặc.
Nguyễn Miên Miên laaph tức giống như cái bánh chẻo dán lên người hắn, cái chăn chính là vỏ bánh chẻo, nàng đang trần trùng trục chính là nhân.
Tức khắc một màn đao quang kiếm ảnh, cực kỳ hỗn loạn.
Nguyễn Miên Miên mở một mắt, bị hắn mang theo xoay trái xoay phải đánh nhau như kỹ xảo điện ảnh.
Mấy chục người gặp phải cao thủ Dung Triệt, bắt đầu thay đổi chiến lược, dù sao trong long hắn còn ôm một người, không thể thi triển hết mức, nên đồng loạt tấn công về Nguyễn Miên mien.
Hơn mười ánh đao hiện lên trước mắt Nguyễn Miên Miên, mỗi đao chỉ kém một chút xíu.
Dung Triệt chuyển công thành thủ, bắt đầu đánh khó khăn.
Vài người ở trước quấn lấy Dung Triệt, mấy người phía sai vọt tới sau Dung Triệt, nâng tay…”Dung Triệt cẩn thận.” Nguyễn Miên Miên khóe mắt vừa thoáng thấy bọn họ kêu lên thất thanh.
Dung Triệt sau khi tiếp được kiếm khí trước mặt, chớp mắt ném Nguyễn Miên Miên lên tiếp theo xoay người chém ngã mấy người đằng sau.
Chiêu này rất đẹp nhưng lại khổ cho Nguyên Miên mien, bởi vì bị ném lên quá bất ngờ, vỏ bánh chẻo trực tiếp bay mất, nên khi Dung Triệt tiếp được nàng, chỉ còn nhân bánh.
Xấu hổ…
Mặt Dung Triệt lập tức đỏ bừng, tay ôm thắt lưng nàng tiếp xúc làn da trắng mịn của nàng, tim run rẩy.
Nguyễn Miên Miên điên rồi, hoàn toàn điên rồi, cái này rất thái quá, cho tới bây giwof cũng khong nghĩ là mình sẽ lấy dáng vẻ như vậy xuất hiện trước mặt Dung Triệt, lại còn có một đống nam nhân xa lạ, nàng lập tức cuộn thành một đống trong long Dung Triệt, sau đó dung tay che mặt, nghĩ nghĩ, không đúng, không nên che mặt, hẳn là nên che vị trí mấu chốt.
Suy nghĩ của Dung Triệt đông đặc lại vài giây, cái tay đang ôm nàng như bị phỏng.
Cả Mông Xuân các đều chìm trong bầu không khí hưng phấn cực độ.
Trong phòng ngủ của Nguễn Miên Miên đã được đặt một cái thùng gỗ thật lớn, hơi nóng bay lượn lờ.
“Thỉnh Thái tử phi tắm rửa.” Bốn năm cung nữ đứng thẳng bên cạnh, trên mặt đều xấu hổ đỏ bừng, giống như đêm nay phải thị tẩm chính là các nàng.
Nguyễn Miên Miên nhìn mọi người xung quanh, chẳng lẽ đêm nay diễn giống như trong TV là cả một nhóm người hầu hạ nàng tắm rửa sao. Ta cũng không phải cuồng khỏa thân nha.
“Các ngươi đều lui xuống đi, tắm xong ta sẽ gọi các ngươi.” Nguyễn Miên Miên khoát tay.
“Không được, thái tử phi, xin để bọn nô tì hầu hạ người…” nói xong mấy người liền nhất tề quỳ xuống. Nguyễn Miên Miên tự thuyết phục mình, chắc đây là quy định, các nàng cũng là thân bất do kỷ.
Nhìn cánh hoa trong thùng tắm, Nguyễn Miên Miên bắt đầu cởi tầng tầng lớp lớp cung phục (trang phục cung đình), sau đó học các phi tần tắm rửa trong TV, làm bộ dùng chân ngọc thử độ nóng của nước rồi ngâm cả người vào.
“Ha…Thơm quá đi, giống như không phải mùi cánh hoa.”
“Hồi thái tử phi, đây là nước tắm đun hương thầu dầu them hoa lan…” Nói xong liền cầm cái gáo múc giội lên người Nguyên mien Miên.
Thoai mái, được tắm trong hoa lan quả thật thoải mái, Nguyễn Miên Miên tâm tình tốt bắt đầu ngâm nga hát: “Thích a a thích a a thích a thích a…Ta yêu tắm rửa làn da đẹp…yêu yêu yêu yêu…cẩn thận bọ chó quá nhiều….” (chika: mẹ ôi, cái bài qué rì đây, ta chém đó, chả hiểu dè cả -.-!!)
Tiếng ca vui vẻ vang khắp phòng, ngay cả ngoài tẩm cung cũng có thể nghe thấy tiếng ca khoái hoạt.
Dung Triệt đứng dưới tang cây nghe tiếng ca trong phòng, trên mặt nở nụ cười miễn cưỡng.
Tâm tình nàng nghe có vẻ rất tốt, thật là tự mình đa tình, còn nghĩ Miên Nhi có tình cảm đặc biệt với mình. Xem ra trừ tình cảm của muội muội với ca ca thì không còn gì khác.
Gió đêm xuyên qua ngọn cây, nhè nhẹ lành lạnh.
Dung Triệt lại cảm thấy trong viện có sát khí, sát ý nồng đậm, và không chỉ một người.
Trong phòng, Nguyễn Miên Miên vừa hát vừa cân nhắc lát nữa có phải giống trong TV hay không, tự tẩy sạch mình đến mức thơm ngào ngạt, sau đó dung chăn cuốn thành một cục, rồi để mọi người nâng lên hiến cho Tiêu nguyệt ăn.
Trong đầu Nguyễn Miên Miên lập tức hiện lên hình ảnh con khỉ bỉ ổi Tiêu Nguyệt đang xoa tay chờ cái bánh chẻo là nàng, sau đó ăn no nê —dừng.
Haiz…Nguyễn Mien Miên thu hồi suy nghĩ, nàng phải nghĩ cách đối phó Tiêu Nguyệt, tối nay không thể cứ như vậy bị ăn vô ích. Trước lúc đó, uống rượu xong giả say? Hay trực tiếp chuốc say hắn, nếu không giả bộ bất tỉnh là được, dù sao Tiêu Nguyệt cũng chiều nàng.
Hừ hừ…Nguyễn Miên Miên bắt đầu đắc ý vì chủ ý của mình.
Ngoài cửa sổ, mặt trăng treo cao, mấy bóng dáng quỷ mị hiện lên trước cửa sổ.
Mấy hắc y nhân che mặt nhảy vào phòng, kiếm xuất tỏa ra ánh sang lạnh hướng về phía Ngueyenx Miên Miên.
Cung nữ chunh quanh bị hoảng sợ loạn thành một đống, kinh sợ khong ngừng.
Nguyễn Miên Miên nhìn cục diện này, lập tức giật tấm chăn phủ bên cạnh, phi thân xoay tròn tuyệt đẹp, đồng thời đem chăn quấn quanh người, hoàn thành xong động tác khó cấp độ 2.
Nhất thời trong phòng, bọt nước văng khắp nơi, cánh hoa bay lên, rơi xuống đất, mấy người bịt mặt hơi sửng sốt, tập kích lại chỗ nàng.
Nguyễn Miên Miên vừa rồi còn rất có phong phạm nữ hiệp, lập tức quay đầu bỏ chạy, vì nàng chỉ biết khinh công, không biết võ công nha. “Có thích khách, người đâu, có thích khách…” Cả buổi tối, mấy cung nữ chỉ dám tránh tỏng phòng kêu, căn bản không dám ra ngoài.
Đằng sau mấy người bịt mặt đuổi theo, mang theo kiếm đằng đằng sát khí, dường như so với lúc quân lính tấn công chỉ còn thiếu hô sát…
Nguyễn Miên Miên chạy ra sân viện, tả nhìn hữu coi, a, thời điểm mấu chốt, một bong người cũng không thấy.
“Xoẹt…” Dưới chân đột nhiên đau nhói, Nguyễn Miên Miên nháy mắt té trên mặt đất, thì ra là vì không đeo giầy nên giẫm dính đá vụn trong viện, máu tươi từ long bàn chân chảy ra, đáng sợ nhất là, những người đó đã mang kiếm vọt đến trước mặt nàng.
Mũi kiếm như vẽ trên bầu trời, mắt thấy chỉ kém mấy li nữa sẽ tới yết hầu nàng, Nguyễn Miên mien tuyệt vọng nhắm mắt.
Lần này thật sự là chết oan mà, những người này là ai phái tới cũng không biết đã bị giết, lại còn chết khỏa thân, nói cách khác lúc quan khám nghiệm tử thi đến kiểm tra nàng vẫn đang toàn thân trần trụi, thật là chó má. (câu chửi này bị chiém nhá ~)
Kiếm phong sát bên tai nhanh chóng tới gần, Nguyễn Miên Miên đánh giá kiếm thế sắc bén như thế hẳn sẽ là chiêu trí mạng.
Đột nhiên thân thể được một đôi tay ấm áp ôm lấy, mang theo nàng bay ra xa mấy thước.
Nguyễn Miên Miên kinh ngạc quay đầu lại, liền đối diện cặp đồng tử màu hổ phách, đôi mắt tối tắm như ánh nắng chiều điêu tàn cuối hoàng hôn, mang theo đau xót, nhưng đối mắt u tối đó mới làm Nguyễn Miên Miên cảm thấy thế giới của nàng bừng sang.
“Dung Triệt…” Nàng mang theo nụ cười, nháy mắt liền quên nguy hiểm, đắm chìm trong cảm xúc hắn anh hùng cứu mĩ nhân, giống một tiểu nữ nhân nhìn hắn.
Dung Triệt lại không kích động như nàng, một đống lớn người bịt mặt trước mặt còn đang chờ hắn đi giải quyết nữa.
Nhìn trận thế vừa rồi của bọn họ, là phải lấy được tính mạng Miên Nhi mới bằng long từ bỏ. “Miên Nhi, ôm chặt ta.” Sau một câu mệnh lệnh, trong mắt Dung Triệt đã tụ hợp sát ý dày đặc.
Nguyễn Miên Miên laaph tức giống như cái bánh chẻo dán lên người hắn, cái chăn chính là vỏ bánh chẻo, nàng đang trần trùng trục chính là nhân.
Tức khắc một màn đao quang kiếm ảnh, cực kỳ hỗn loạn.
Nguyễn Miên Miên mở một mắt, bị hắn mang theo xoay trái xoay phải đánh nhau như kỹ xảo điện ảnh.
Mấy chục người gặp phải cao thủ Dung Triệt, bắt đầu thay đổi chiến lược, dù sao trong long hắn còn ôm một người, không thể thi triển hết mức, nên đồng loạt tấn công về Nguyễn Miên mien.
Hơn mười ánh đao hiện lên trước mắt Nguyễn Miên Miên, mỗi đao chỉ kém một chút xíu.
Dung Triệt chuyển công thành thủ, bắt đầu đánh khó khăn.
Vài người ở trước quấn lấy Dung Triệt, mấy người phía sai vọt tới sau Dung Triệt, nâng tay…”Dung Triệt cẩn thận.” Nguyễn Miên Miên khóe mắt vừa thoáng thấy bọn họ kêu lên thất thanh.
Dung Triệt sau khi tiếp được kiếm khí trước mặt, chớp mắt ném Nguyễn Miên Miên lên tiếp theo xoay người chém ngã mấy người đằng sau.
Chiêu này rất đẹp nhưng lại khổ cho Nguyên Miên mien, bởi vì bị ném lên quá bất ngờ, vỏ bánh chẻo trực tiếp bay mất, nên khi Dung Triệt tiếp được nàng, chỉ còn nhân bánh.
Xấu hổ…
Mặt Dung Triệt lập tức đỏ bừng, tay ôm thắt lưng nàng tiếp xúc làn da trắng mịn của nàng, tim run rẩy.
Nguyễn Miên Miên điên rồi, hoàn toàn điên rồi, cái này rất thái quá, cho tới bây giwof cũng khong nghĩ là mình sẽ lấy dáng vẻ như vậy xuất hiện trước mặt Dung Triệt, lại còn có một đống nam nhân xa lạ, nàng lập tức cuộn thành một đống trong long Dung Triệt, sau đó dung tay che mặt, nghĩ nghĩ, không đúng, không nên che mặt, hẳn là nên che vị trí mấu chốt.
Suy nghĩ của Dung Triệt đông đặc lại vài giây, cái tay đang ôm nàng như bị phỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.