Chương 105: Bức tranh nguyền rủa Tiêu Nguyệt bất lực
Tình Đình Phi Lai
18/04/2016
“Sao nàng ngủ dậy muộn vậy? Tối hôm qua đi làm kẻ trộm sao?”
Suy nghĩ của Nguyễn Miên Miên đột nhiên thanh tỉnh, bắt đầu giả bộ dụi mắt: “A, bây giờ là lúc nào, đã khuya sao?” Tiêu Nguyệt biết nàng sẽ dùng đến chiêu này, “Miên Nhi huynh sao vòng quanh mắt đen xì vậy, ngủ dậy muộn như vậy vẫn chưa đủ sao?” “A…có sao?” Nguyễn Miên Miên ôm Giấc mơ nhỏ bé lập tức nhảy xuống giường chạy đến trước gương xem. Hãi, vòng tròn đen đen quanh mắt đã sắp lấn ra cả Đài Loan rồi.
“A…hình như là tối qua có muỗi sau đó ta không ngừng bắt muỗi, bắt xong đến sáng sớm mới ngủ.” Nguyễn Miên Miên bắt đầu lấp liếm.
Tiêu Nguyệt cuồng hãn, nàng sẽ không dựa vào bài: “Mùa xuân, muỗi từ đâu đến? Sao ta không thấy…” (chika: đừng hỏi, t hem bít đây là bài j đâu, quá độc…)
“Chỗ ngươi không có sao? Chỗ ta đây có rất nhiều, ngươi xem Giấc mơ bé nhỏ cũng bị muỗi đốt thành mấy cái u.”
Nguyễn Miên Miên càng nói càng thái quá, còn giả bộ giơ tai con thỏ ra cho Tiêu Nguyệt xem, “Nhưng lông nó che mất rồi, khôn nhìn thấy…a…không nhìn thấy…”
“Mà Miên Nhi….ta thấy trên người nàng chẳng có nốt nào cả, có phải muỗi đốt cũng có lòng không hay không?” Tiêu Nguyệt sẽ xem xem nàng làm thế nào để giải quyết.
“Có lòng a…ta nghĩ nghĩ….” Tên Tiêu Nguyệt chết tiệt này là cô ý đây, hắn chẳng lẽ đã hoài nghi cái gì? Không được, phải nghĩ lại biện pháp lừa.
“A ha ha…là thế này, ta ra ngoài bắt một con nhện nhỏ thả vào trong màn đặc biệt có thể ăn muỗi, thật đó, chỗ ngươi cần không, năm tiền đặt cọc sẽ bán cho ngươi, bảo đảm bắt xong vẫn còn sống.”
Tiêu Nguyệt nhất thời đóng băng. Ha, còn buôn bán nữa?
Sư thật chứng minh, nữ nhân xuyên qua so với lừa dối, sẽ cuồng hãn mà chết. (chika: k hỉu = =)
Tháy hắn không truy vấn nữa, Nguyễn Miên Miên thở phào. “Được rồi, nàng mau lên, ta muốn tới chỗ phụ hoàng, đúng rồi, ta đến nói cho nàng biết, buổi tối đến Linh Tê cung dùng bữa.”
“Sao phải dùng bữa tối với ngươi, ngươi có việc gì sao?” Nguyễn Miên Miên nhất thời có dự cảm không tốt, “A…lần trước vì thích khách nên chúng ta chưa trải qua một buổi tối đẹp đẽ được, hôm nay ta nghĩ phải bổ sung lại.” Nguyễn Miên Miên mao cốt tủng nhiên (sởn da gà).
Hoảng sợ nhìn ánh mắt hắn, muốn nhìn ra thật giả, nhưng ánh mắt hắn thật phức tạp, có phẫn nộ, có ham muốn chiếm hữu, có cả đau khổ.
Nguyễn Miên Miên nhìn không hiểu.
“Tối ta sẽ gọi người tới đón nàng…” Tiêu Nguyệt mặc kệ thần sắc nàng thế nào, trực tiếp ra lệnh rôi phẩy tay áo bỏ đi.
Nhìn bộ dạng sợ hãi của nàng, chắc là sợ hắn ăn nàng. Thực sự thì đã nếm qua mấy lần rồi, mà nàng còn căng thẳng như vậy, không phải trong lòng có người khác thì là cái gì.
Hừ, con cừu nhỏ, đêm nay nhất định phải bắt nàng thành thật nói hết ra.
Ban đêm, tinh quang sáng lạn. Ánh trăng sáng tỏ như vẩy lên mặt đất một màn sương bạc, bóng sao trời phản chiếu trên mặt hồ yên ả, ánh sáng như khói nhẹ, lóe sáng, hoa mĩ, làm cả hoàng cung đắm chìm trong một quầng sáng lờ mờ.
Tiêu Nguyệt quả nhiên nói được làm được, vào lúc chiều, sai người nâng kiệu chuyên biệt đến đón nàng, thật đúng là phách lối.
Nguyễn Mien Miên ôm Giấc mơ nhỏ bé lên kiệu, trên đường đi lải nhải giáo huấn nó.
Giấc mơ nhỏ bé dựng thẳng hai lỗ tai, cái hiểu cái không gật đầu.
Tính toán của nàng là mang theo Giấc mơ nhỏ bé làm bóng đèn, sau đó nhanh chóng trở về, vì buổi tối nàng còn muốn đi thăm Dung Triệt nữa.
Tới Linh Tê cung của Tiêu Nguyệt, Tiêu Nguyệt còn chưa trở về, Nguyễn miên miên ôm Giấc mơ nhỏ bé đi đông đi tây, trong tẩm cung Tiêu Nguyệt trừ cung nhân ra, cũng chỉ có Phi Sắc đang nghịch Ma Cô (nấm) ở hậu viện.
Hắc…Nguyễn Miên Miên hưng phấn đi qua, Phi Sắc thấy nàng lại lập tức vỗ vỗ cái đầu Ma Cô, dùng loại ngôn ngữ quái dị lảm nhảm mắng thầm: “Nhìn thấy chưa? Chính là con bé này, nàng ta cũng rất đáng yêu, tuy rằng đã làm chuyện gì đó ở phòng tắm, nhưng chủ nhân vẫn rất thích nàng đó.”
“Tiêu Phi Sắc, đang chơi với Ma Cô sao? Hắc hăc, xem ta mag ai đến cho mi, là Giấc mơ nhỏ bé nha.”
Nguyễn Miên Miên nói xong liền thả Giấc mơ nhỏ bé xuống mặt đất, nàng rất hưởng thụ việc tự tiêu khiển tự vui, biết rõ động vật nghe không hiểu tiếng nàng, bởi vì biết chúng nghe không hiểu nên mới có thể mở lòng nói chuyện.
Mèo, thỏ và Ma Cô, ba con này bắt đầu đùa nghịch (thực ra thì chỗ này là nghịch cực kỳ khủng khiếp, mềnh k biết nên viết thế nào), kỳ thật tương đối quái dị là Giấc mơ nhỏ bé, vì Phi Sắc và Ma Cô có pháp lực cho nên chúng có thể hiểu ngôn ngữ của đối phương, nhưng Giấc mơ nhỏ bé thật sự chỉ là một con thỏ, muốn nói nó có chức năng đặc biệt gì, thì có thể là nó không ăn chay, lại còn ăn chân gà.
(chika: có ai nhớ mấy con này k nhở? Bạn đây quên hết rầu =.,= ai nhớ thì nhắc lại cho mọi ng chút nhá hehe)
Ba con này nhìn như hòa hợp, kỳ thật Giấc mơ bé nhỏ xác nhận tất cả đều là thật giả lẫn lộn.
Nguyễn Miên Miên vừa ngồi xổm một bên trông bọn chúng chơi, vừa lấy một cây gỗ nhỏ vẽ trên mặt cát, bức tranh đương nhiên là để nguyền rủa Tiêu Nguyệt, nguyền rủa hắn đêm nay bất lực, ha ha…
Tiêu Nguyệt trở về tẩm cung, nghe hạ nhân nói Nguyễn Miên Miên chơi với Phi Sắc ở hậu viện liền đi thẳng qua tìm nàng.
Nàng lúc này, đang ngồi xổm trên mặt đất dùng một cây gỗ nhỏ vẽ gì đó, y sam thật dài hồng nhạt buông trên mặt đất, như một đứa bé gái ngoan ngoãn hồn nhiên, nghe lời.
Tiêu Nguyệt nhìn tới hơi xuất thần, hình ảnh như vậy làm hắn cảm thấy cực kỳ trân quý, nếu nói Nguyễn Miên Miên là một con mèo hoang nhỏ khó thuần phục, vậy nàng thu đi móng vuốt sắc bén lúc này thật làm người ta yêu mến.
Cho nên Tiêu Nguyệt lén lút đi qua,bước nhẹ đến sau nàng, hắn muốn xem, Nguyễn Miên Miên rốt cuộc là đang vẽ cái gì mà biểu tình trên mặt có thể thiên chân vô tà (ngây thơ) như vậy.
Chỉ thấy trên mặt cát màu vàng, Nguyễn Miên Miên đang cầm bút gỗ vạch vạch: phù hộ Tiêu Nguyệt đêm nay bất lực.
Nhất thời Tiêu Nguyệt cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, khuôn mặt tức giận cứng lại xanh lét.
“Hạ Lan Miên Miên” sấm dậy đất bằng, vang lên trên đỉnh đầu nàng, Nguyễn Miên miên bất ngờ không đề phòng hoảng sợ ngã trên mặt đất, ba con còn lại cũng run run.
“Tiêu…Nguyệt…” Nguyễn Miên Miên thấy người vừa tới, nhìn lại chữ trên mặt đất, giọng bắt đầu run rẩy.
Tiêu Nguyệt nổi giận nhìn nàng, trong mắt lập lòe ngọn lửa nguy hiểm, tổn thương lòng tự tôn, tổn thương long tự tôn, điều này rất tổn thương lòng tự tôn!
“Ngươi…ngươi nghe ta giải thích…kỳ thật ý những lời này là…”
“Đủ rồi!” Tiêu Nguyệt ngắt lời, công lực lừa người của nàng hắn đã từng thấy qua, hiện tại chứng cớ ngay trước mắt, nàng còn muốn chống chế.
“Hạ Lan Miên Miên, nàng hy vọng ta bất lực như vậy sao? Hử?” Tiêu Nguyệt nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng từ mặt đất lên.
“Không…không có…” Nguyễn Miên Miên bắt đầu lấy lòng, “Kỳ thật ta vẫn cảm thấy ngươi có thiên phú dị bẩm, nếu nói ngươi bất lực thì việc đó sẽ không còn nam nhân nào làm được, tiêu Nguyệt ngươi chính là gà trống sắt trong đám gà trống, máy bay chiến đấu trong đám máy bay!”
“Nàng nói ta là gà trống? Hạ Lan Miên Miên nàng chết chắc rồi.”
Suy nghĩ của Nguyễn Miên Miên đột nhiên thanh tỉnh, bắt đầu giả bộ dụi mắt: “A, bây giờ là lúc nào, đã khuya sao?” Tiêu Nguyệt biết nàng sẽ dùng đến chiêu này, “Miên Nhi huynh sao vòng quanh mắt đen xì vậy, ngủ dậy muộn như vậy vẫn chưa đủ sao?” “A…có sao?” Nguyễn Miên Miên ôm Giấc mơ nhỏ bé lập tức nhảy xuống giường chạy đến trước gương xem. Hãi, vòng tròn đen đen quanh mắt đã sắp lấn ra cả Đài Loan rồi.
“A…hình như là tối qua có muỗi sau đó ta không ngừng bắt muỗi, bắt xong đến sáng sớm mới ngủ.” Nguyễn Miên Miên bắt đầu lấp liếm.
Tiêu Nguyệt cuồng hãn, nàng sẽ không dựa vào bài: “Mùa xuân, muỗi từ đâu đến? Sao ta không thấy…” (chika: đừng hỏi, t hem bít đây là bài j đâu, quá độc…)
“Chỗ ngươi không có sao? Chỗ ta đây có rất nhiều, ngươi xem Giấc mơ bé nhỏ cũng bị muỗi đốt thành mấy cái u.”
Nguyễn Miên Miên càng nói càng thái quá, còn giả bộ giơ tai con thỏ ra cho Tiêu Nguyệt xem, “Nhưng lông nó che mất rồi, khôn nhìn thấy…a…không nhìn thấy…”
“Mà Miên Nhi….ta thấy trên người nàng chẳng có nốt nào cả, có phải muỗi đốt cũng có lòng không hay không?” Tiêu Nguyệt sẽ xem xem nàng làm thế nào để giải quyết.
“Có lòng a…ta nghĩ nghĩ….” Tên Tiêu Nguyệt chết tiệt này là cô ý đây, hắn chẳng lẽ đã hoài nghi cái gì? Không được, phải nghĩ lại biện pháp lừa.
“A ha ha…là thế này, ta ra ngoài bắt một con nhện nhỏ thả vào trong màn đặc biệt có thể ăn muỗi, thật đó, chỗ ngươi cần không, năm tiền đặt cọc sẽ bán cho ngươi, bảo đảm bắt xong vẫn còn sống.”
Tiêu Nguyệt nhất thời đóng băng. Ha, còn buôn bán nữa?
Sư thật chứng minh, nữ nhân xuyên qua so với lừa dối, sẽ cuồng hãn mà chết. (chika: k hỉu = =)
Tháy hắn không truy vấn nữa, Nguyễn Miên Miên thở phào. “Được rồi, nàng mau lên, ta muốn tới chỗ phụ hoàng, đúng rồi, ta đến nói cho nàng biết, buổi tối đến Linh Tê cung dùng bữa.”
“Sao phải dùng bữa tối với ngươi, ngươi có việc gì sao?” Nguyễn Miên Miên nhất thời có dự cảm không tốt, “A…lần trước vì thích khách nên chúng ta chưa trải qua một buổi tối đẹp đẽ được, hôm nay ta nghĩ phải bổ sung lại.” Nguyễn Miên Miên mao cốt tủng nhiên (sởn da gà).
Hoảng sợ nhìn ánh mắt hắn, muốn nhìn ra thật giả, nhưng ánh mắt hắn thật phức tạp, có phẫn nộ, có ham muốn chiếm hữu, có cả đau khổ.
Nguyễn Miên Miên nhìn không hiểu.
“Tối ta sẽ gọi người tới đón nàng…” Tiêu Nguyệt mặc kệ thần sắc nàng thế nào, trực tiếp ra lệnh rôi phẩy tay áo bỏ đi.
Nhìn bộ dạng sợ hãi của nàng, chắc là sợ hắn ăn nàng. Thực sự thì đã nếm qua mấy lần rồi, mà nàng còn căng thẳng như vậy, không phải trong lòng có người khác thì là cái gì.
Hừ, con cừu nhỏ, đêm nay nhất định phải bắt nàng thành thật nói hết ra.
Ban đêm, tinh quang sáng lạn. Ánh trăng sáng tỏ như vẩy lên mặt đất một màn sương bạc, bóng sao trời phản chiếu trên mặt hồ yên ả, ánh sáng như khói nhẹ, lóe sáng, hoa mĩ, làm cả hoàng cung đắm chìm trong một quầng sáng lờ mờ.
Tiêu Nguyệt quả nhiên nói được làm được, vào lúc chiều, sai người nâng kiệu chuyên biệt đến đón nàng, thật đúng là phách lối.
Nguyễn Mien Miên ôm Giấc mơ nhỏ bé lên kiệu, trên đường đi lải nhải giáo huấn nó.
Giấc mơ nhỏ bé dựng thẳng hai lỗ tai, cái hiểu cái không gật đầu.
Tính toán của nàng là mang theo Giấc mơ nhỏ bé làm bóng đèn, sau đó nhanh chóng trở về, vì buổi tối nàng còn muốn đi thăm Dung Triệt nữa.
Tới Linh Tê cung của Tiêu Nguyệt, Tiêu Nguyệt còn chưa trở về, Nguyễn miên miên ôm Giấc mơ nhỏ bé đi đông đi tây, trong tẩm cung Tiêu Nguyệt trừ cung nhân ra, cũng chỉ có Phi Sắc đang nghịch Ma Cô (nấm) ở hậu viện.
Hắc…Nguyễn Miên Miên hưng phấn đi qua, Phi Sắc thấy nàng lại lập tức vỗ vỗ cái đầu Ma Cô, dùng loại ngôn ngữ quái dị lảm nhảm mắng thầm: “Nhìn thấy chưa? Chính là con bé này, nàng ta cũng rất đáng yêu, tuy rằng đã làm chuyện gì đó ở phòng tắm, nhưng chủ nhân vẫn rất thích nàng đó.”
“Tiêu Phi Sắc, đang chơi với Ma Cô sao? Hắc hăc, xem ta mag ai đến cho mi, là Giấc mơ nhỏ bé nha.”
Nguyễn Miên Miên nói xong liền thả Giấc mơ nhỏ bé xuống mặt đất, nàng rất hưởng thụ việc tự tiêu khiển tự vui, biết rõ động vật nghe không hiểu tiếng nàng, bởi vì biết chúng nghe không hiểu nên mới có thể mở lòng nói chuyện.
Mèo, thỏ và Ma Cô, ba con này bắt đầu đùa nghịch (thực ra thì chỗ này là nghịch cực kỳ khủng khiếp, mềnh k biết nên viết thế nào), kỳ thật tương đối quái dị là Giấc mơ nhỏ bé, vì Phi Sắc và Ma Cô có pháp lực cho nên chúng có thể hiểu ngôn ngữ của đối phương, nhưng Giấc mơ nhỏ bé thật sự chỉ là một con thỏ, muốn nói nó có chức năng đặc biệt gì, thì có thể là nó không ăn chay, lại còn ăn chân gà.
(chika: có ai nhớ mấy con này k nhở? Bạn đây quên hết rầu =.,= ai nhớ thì nhắc lại cho mọi ng chút nhá hehe)
Ba con này nhìn như hòa hợp, kỳ thật Giấc mơ bé nhỏ xác nhận tất cả đều là thật giả lẫn lộn.
Nguyễn Miên Miên vừa ngồi xổm một bên trông bọn chúng chơi, vừa lấy một cây gỗ nhỏ vẽ trên mặt cát, bức tranh đương nhiên là để nguyền rủa Tiêu Nguyệt, nguyền rủa hắn đêm nay bất lực, ha ha…
Tiêu Nguyệt trở về tẩm cung, nghe hạ nhân nói Nguyễn Miên Miên chơi với Phi Sắc ở hậu viện liền đi thẳng qua tìm nàng.
Nàng lúc này, đang ngồi xổm trên mặt đất dùng một cây gỗ nhỏ vẽ gì đó, y sam thật dài hồng nhạt buông trên mặt đất, như một đứa bé gái ngoan ngoãn hồn nhiên, nghe lời.
Tiêu Nguyệt nhìn tới hơi xuất thần, hình ảnh như vậy làm hắn cảm thấy cực kỳ trân quý, nếu nói Nguyễn Miên Miên là một con mèo hoang nhỏ khó thuần phục, vậy nàng thu đi móng vuốt sắc bén lúc này thật làm người ta yêu mến.
Cho nên Tiêu Nguyệt lén lút đi qua,bước nhẹ đến sau nàng, hắn muốn xem, Nguyễn Miên Miên rốt cuộc là đang vẽ cái gì mà biểu tình trên mặt có thể thiên chân vô tà (ngây thơ) như vậy.
Chỉ thấy trên mặt cát màu vàng, Nguyễn Miên Miên đang cầm bút gỗ vạch vạch: phù hộ Tiêu Nguyệt đêm nay bất lực.
Nhất thời Tiêu Nguyệt cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, khuôn mặt tức giận cứng lại xanh lét.
“Hạ Lan Miên Miên” sấm dậy đất bằng, vang lên trên đỉnh đầu nàng, Nguyễn Miên miên bất ngờ không đề phòng hoảng sợ ngã trên mặt đất, ba con còn lại cũng run run.
“Tiêu…Nguyệt…” Nguyễn Miên Miên thấy người vừa tới, nhìn lại chữ trên mặt đất, giọng bắt đầu run rẩy.
Tiêu Nguyệt nổi giận nhìn nàng, trong mắt lập lòe ngọn lửa nguy hiểm, tổn thương lòng tự tôn, tổn thương long tự tôn, điều này rất tổn thương lòng tự tôn!
“Ngươi…ngươi nghe ta giải thích…kỳ thật ý những lời này là…”
“Đủ rồi!” Tiêu Nguyệt ngắt lời, công lực lừa người của nàng hắn đã từng thấy qua, hiện tại chứng cớ ngay trước mắt, nàng còn muốn chống chế.
“Hạ Lan Miên Miên, nàng hy vọng ta bất lực như vậy sao? Hử?” Tiêu Nguyệt nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng từ mặt đất lên.
“Không…không có…” Nguyễn Miên Miên bắt đầu lấy lòng, “Kỳ thật ta vẫn cảm thấy ngươi có thiên phú dị bẩm, nếu nói ngươi bất lực thì việc đó sẽ không còn nam nhân nào làm được, tiêu Nguyệt ngươi chính là gà trống sắt trong đám gà trống, máy bay chiến đấu trong đám máy bay!”
“Nàng nói ta là gà trống? Hạ Lan Miên Miên nàng chết chắc rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.