Chương 113: Chúc phu quân của ta nhất thống thiên hạ
Tình Đình Phi Lai
22/07/2016
Ban đêm Nguyễn Miên Miên thông báo tin tức này cho Dung Triệt.
Thương thế của Dung Triệt cơ bản đã sắp khỏi hẳn, điều này làm cho Nguyễn Miên Miên yên tâm hơn không ít, sau đó nàng lại nói cho Dung Triệt rằng nàng có chuyện phải biến mất ba ngày nên tự tiêu khiển tự vui đi.
Biến mất ba ngày để làm gì? Chính là để chuẩn bị lễ vật tạm biệt cho Tiêu Nguyệt.
Cảnh tượng cực kỳ đồ sộ khi tiễn Tiêu Nguyệt đi hiện lên trong đầu Nguyễn Miên Miên.
Trong một cuốn truyện xuyên không nàng đã từng đọc ở thế kì hai mốt có một đoạn cũng là phu quân tham chiến, nữ chủ diễn cảnh li biệt, cảnh tượng đó vẫn để lại ấn tượng khắc sâu trong nàng.
Có lẽ Tiêu Nguyệt đi lần này, bon họ có thể sẽ không gặp lại nữa, không thể không thừa nhận, trong lòng vẫn rất áy náy, thậm chí hi vọng hắn khỏe mạnh….
Cho nên nàng muốn học tập theo, cho Tiêu Nguyệt một màn ly biệt suốt đời khó quên, dù sao thì hắn cũng đã từng đối tốt với nàng như thế.
Ba ngày, Nguyễn Miên Miên tìm một vị sư phụ trong cung, luyện một ngày một đêm, luyện đến mức tay mỏi nhừ.
Ba ngày sau, Nam Cung môn.
Tiêu Nguyệt mặc khôi giáp bạc cưỡi trên lưng tuấn mã, đằng sau một đại đội kỵ binh đi theo, xếp thành hàng dưới cửa thành.
Hoàng đế, Tiêu Trì, Dung Triệt, Tuyết Hoa, dẫn theo mọi người đến trên tường thành tiễn Tiêu Nguyệt, duy độc không thấy Nguyễn Miên Miên.
Hoàng đế đại diện mọi người chúc Tiêu Nguyệt chiến thắng trở về.
Tiêu Trì và Dung Triệt đã thấy có chút kì lạ, hoàng đế thế mà không cắt cử ai làm phó tướng quân giúp Tiêu Nguyệt, mà để hắn làm chủ soái xuất chinh, mưu trí khôn ngoan của hắn không cần hoài nghi, nhưng trên chiến trường còn phải có kinh nghiệm, hoàng đế sao có thể cam lòng để hắn đi mạo hiểm như vây.
Nhưng nhìn biểu tình của hoàng đế dường như đã định liệu trước, rất tin tưởng Tiêu Nguyệt.
Hai người trong lòng thấy kì lạ nhưng cũng không thể nói rõ chỗ nào có vấn đề, chỉ biết hoàng đế đúng là rất tin tưởng Tiêu Nguyệt.
Nhưng Tiêu Trì suy nghĩ sâu hơn so với Dung Triệt, Tiêu Nguyệt lần này xuất chinh, không thể nghi ngờ sẽ cho hắn một cơ hội tuyệt hảo để bố trí người.
Tiêu Nguyệt nhìn mọi người, trong lòng tràn đầy thất vọng, thời khắc quan trọng như vậy mà Nguyễn Miên Miên lại có thể không xuất hiện, còn nhớ rõ hôm đó nàng đã thành khẩn thề thốt nói sẽ đến tiễn hắn, nhưng đến khi chuẩn bị xuất phát, nàng ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Miên Nhi….chẳng lẽ ta trong lòng nàng thật sự một vị trí cũng không có sao?
Mọi người cũng thấy kì lạ, về tình về lí, Nguyễn Miên Miên hôm nay đều nhất định phải xuất hiện, phu quân của mình xuất chinh, là thê tử, hẳn là nên rưng rưng tiễn biệt mới đúng chứ.
Nhưng thời gian đã tới, trống trận sắp vang lên, Nguyễn Miên Miên vẫn như trước không thấy bóng dáng.
Hoàng đế rất không vui nhíu mày, Dung Triệt cũng biết Nguyễn Miên Miên lần này rất không hiểu chuyện, nàng nói phải biến mất ba ngày cũng không thể đến thời khắc quan trọng thế này vẫn không xuất hiện, Tiêu Trì cảm thấy đây đúng là phong cách của Nguyên Miên Miên, xuất kỳ bất ý (hành động khi người ta không đề phòng), chỉ có Tuyết Hoa một mình ở bên cạnh vui sướng khi người gặp họa.
Tiêu Nguyệt thất vọng không nhìn lên tương thành nữa, chỉ chờ trống trận vang lên, uống xong chén rượu xuất chinh là xuất phát.
“Tùng….tùng…tùng…” Tiếng trống đúng lúc vang lên, âm vang mạnh mẽ.
Trên bục đặt trống lớn giữa tường thành, Nguyễn Miên Miên một thân hồng y, tay cầm hai cái dùi đánh trống buộc tơ hồng, đứng sừng sững trước cái trống, tư thế oai hùng hiên ngang.
Nâng tay đánh trống, từ chậm tới nhanh, khi thì gõ mép trống, khi thì đánh mặt trống, khi thì đột nhiên mạnh mẽ, khi thì rất nhẹ nhàng.
Mọi người nhất thời ngây người, nhìn Nguyễn Miên Miên đánh trống, không dám tin vào hai mắt mình, nàng đột nhiên lại xuất hiện ở đây, lấy tư thái âm vang như vậy, để tạm biệt phu quân của mình. (chika: từ âm vang ở đây mình chịu k biết nên thay bằng từ gì cho hay -.-)
Tiếng trống của nàng, khi nhu hòa như ti trù vô cốt (tơ lụa không xương -.-), khi mạnh mẽ như thương kích cương bản ( đại khái như thương như thép gì đấy nhá -.-), khi hỗn loạn như mây đen kéo đến, khi chỉnh tề như bày binh bố trận…
Tiêu Nguyệt cưỡi trên chiến mã, nhìn Nguyễn Miên Miên đánh trống, hắn không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, chỉ nhìn thấy bóng dáng nàng, nhưng chỉ một bóng dáng này đã khiến cho Tiêu Nguyệt cảm xúc mênh mông.
Hạ Lan Miên Miên tặng hắn phần lễ vật ly biệt này, không chỉ khiến hắn rung động, mà còn cảm động sâu sắc.
Đánh trống xong, Nguyễn Miên Miên thu thế, xoay người, nhìn thấy Tiêu Nguyệt dưới đài, nở nụ cười tỏa sáng xinh đẹp.
Mấy ngày này, tuy rằng hắn đối xử lãnh đạm với nàng, nhưng nàng vẫn nhớ rõ hắn từng rất tốt, quãng thời gian đó coi như là tặng cho hắn lễ vật cuối cùng, có lẽ sau này có muốn cũng không gặp được hắn nữa.
Có người bưng lên chén rượu, hai tay cầm lấy hướng về phía Tiêu Nguyệt, giơ lên cao lớn giọng hô: “Chúc phu quân của ta nhất thống thiên hạ!” sau đó tiêu sái uống cạn.
Dung Triệt đứng đó nhìn thấy nàng như vậy, tuy rằng trong lòng kiêu ngạo vì nàng, tuy rằng hiểu được những điều nàng làm, nhưng trong tâm khó tránh khỏi nổi cơn ghen tuông.
Thì ra ba ngày nay, nàng là vì chuẩn bị lễ vật cho Tiêu Nguyệt mới không xuất hiện, vị trí của Tiêu Nguyệt trong lòng nàng tựa hồ cao hơn so với hắn tưởng.
Mọi người hoan hô, binh sĩ cũng đều bưng rượu lên phóng khoáng uống cạn, Tiêu Nguyệt lại sững sờ ở đó, nhìn Nguyễn Miên Miên, chăm chú nhìn thật sâu.
Trong không khí như có một loai dao động vi diệu, chuyển động giữa hai người.
Toàn thế giới như đều yên lặng tại một khắc này, Tiêu Nguyệt nhảy xuống khỏi chiến mã, tay nâng chén rượu, từng bước hướng tới cổng thành, tới khi dừng lại trước mặt Nguyễn Miên Miên.
Bên môi là ý cười thỏa mãn, giơ chén rượu lên uống cạn, sau đó trước mặt mọi người, ôm chặt nàng.
Nguyễn Miên Miên bị ôm chặt, tâm tại khắc đó như đập lỡ một nhịp, nàng không nghĩ rằng Tiêu Nguyệt sẽ kích động như thế, nàng nghĩ hắn vẫn sẽ tiếp tục lãnh đạm với nàng.
Binh sĩ dưới cổng thành lần nữa hoan hô, Nguyễn Miên Miên để Tiêu Nguyệt tùy ý ôm, áy náy trong lòng cũng sâu thêm một chút.
Cái ôm này, nàng cảm nhận được tình yêu thật sự ở Tiêu Nguyệt, có muốn nghĩ là giả cũng không được.
Nếu lễ vật hôm nay có thể làm hắn vui vẻ, thì ba ngày cần lao khổ luyện này cuối cùng cũng không uổng phí.
Tiêu Nguyệt siết chặt nàng, trong lòng cũng là ngũ vị tạp trần, hắn đột nhiên có chút hối hận, hối hận về kế hoạch của mình.
Hạ Lan Miên Miên, trước đó hắn đã thật sự bị nàng làm tổn thương rất sâu, nhưng nỗi đau này, dưới trận trống vừa rồi của nàng, hay có lẽ là vào khoảnh khắc nàng uống rượu kia, đã biến mất toàn bộ.
Hắn không hề trách nàng, mà là quý trọng nàng, Hạ Lan Miên Miên, ta nhìn không thấu được lòng nàng, cho nên luôn phải phỏng đoán, lo được lo mất, ly biệt hôm nay, kỳ thực là để cầu được một đáp án, trong lòng nàng rốt cuộc có ai.
Nếu là hắn? Các người sẽ vạn kiếp bất phục. Nếu là ta, ta sẽ vĩnh viễn thương yêu nàng.
Hy vọng kết quả, sẽ không làm cho ta thất vọng.
Tiêu Nguyệt buông nàng ra, nhìn hoàng đế, tựa như đang trưng cầu điều gì.
Hoàng đế khẽ gật đầu, Tiêu Nguyệt hiểu ý, đi xuống cổng thành, một lần nữa cưỡi lên chiến mã.
“Xuất phát!” Hét lớn một tiếng, dẫn đầu đi trước, nhân mã một mạch ra khỏi cửa thành.
Bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động, chờ đợi bọn họ, hoặc vui mừng hân hoan, hoặc thử thách sinh tử, hoặc vạn kiếp bất phục, còn cả tình yêu sâu sắc….
Thương thế của Dung Triệt cơ bản đã sắp khỏi hẳn, điều này làm cho Nguyễn Miên Miên yên tâm hơn không ít, sau đó nàng lại nói cho Dung Triệt rằng nàng có chuyện phải biến mất ba ngày nên tự tiêu khiển tự vui đi.
Biến mất ba ngày để làm gì? Chính là để chuẩn bị lễ vật tạm biệt cho Tiêu Nguyệt.
Cảnh tượng cực kỳ đồ sộ khi tiễn Tiêu Nguyệt đi hiện lên trong đầu Nguyễn Miên Miên.
Trong một cuốn truyện xuyên không nàng đã từng đọc ở thế kì hai mốt có một đoạn cũng là phu quân tham chiến, nữ chủ diễn cảnh li biệt, cảnh tượng đó vẫn để lại ấn tượng khắc sâu trong nàng.
Có lẽ Tiêu Nguyệt đi lần này, bon họ có thể sẽ không gặp lại nữa, không thể không thừa nhận, trong lòng vẫn rất áy náy, thậm chí hi vọng hắn khỏe mạnh….
Cho nên nàng muốn học tập theo, cho Tiêu Nguyệt một màn ly biệt suốt đời khó quên, dù sao thì hắn cũng đã từng đối tốt với nàng như thế.
Ba ngày, Nguyễn Miên Miên tìm một vị sư phụ trong cung, luyện một ngày một đêm, luyện đến mức tay mỏi nhừ.
Ba ngày sau, Nam Cung môn.
Tiêu Nguyệt mặc khôi giáp bạc cưỡi trên lưng tuấn mã, đằng sau một đại đội kỵ binh đi theo, xếp thành hàng dưới cửa thành.
Hoàng đế, Tiêu Trì, Dung Triệt, Tuyết Hoa, dẫn theo mọi người đến trên tường thành tiễn Tiêu Nguyệt, duy độc không thấy Nguyễn Miên Miên.
Hoàng đế đại diện mọi người chúc Tiêu Nguyệt chiến thắng trở về.
Tiêu Trì và Dung Triệt đã thấy có chút kì lạ, hoàng đế thế mà không cắt cử ai làm phó tướng quân giúp Tiêu Nguyệt, mà để hắn làm chủ soái xuất chinh, mưu trí khôn ngoan của hắn không cần hoài nghi, nhưng trên chiến trường còn phải có kinh nghiệm, hoàng đế sao có thể cam lòng để hắn đi mạo hiểm như vây.
Nhưng nhìn biểu tình của hoàng đế dường như đã định liệu trước, rất tin tưởng Tiêu Nguyệt.
Hai người trong lòng thấy kì lạ nhưng cũng không thể nói rõ chỗ nào có vấn đề, chỉ biết hoàng đế đúng là rất tin tưởng Tiêu Nguyệt.
Nhưng Tiêu Trì suy nghĩ sâu hơn so với Dung Triệt, Tiêu Nguyệt lần này xuất chinh, không thể nghi ngờ sẽ cho hắn một cơ hội tuyệt hảo để bố trí người.
Tiêu Nguyệt nhìn mọi người, trong lòng tràn đầy thất vọng, thời khắc quan trọng như vậy mà Nguyễn Miên Miên lại có thể không xuất hiện, còn nhớ rõ hôm đó nàng đã thành khẩn thề thốt nói sẽ đến tiễn hắn, nhưng đến khi chuẩn bị xuất phát, nàng ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Miên Nhi….chẳng lẽ ta trong lòng nàng thật sự một vị trí cũng không có sao?
Mọi người cũng thấy kì lạ, về tình về lí, Nguyễn Miên Miên hôm nay đều nhất định phải xuất hiện, phu quân của mình xuất chinh, là thê tử, hẳn là nên rưng rưng tiễn biệt mới đúng chứ.
Nhưng thời gian đã tới, trống trận sắp vang lên, Nguyễn Miên Miên vẫn như trước không thấy bóng dáng.
Hoàng đế rất không vui nhíu mày, Dung Triệt cũng biết Nguyễn Miên Miên lần này rất không hiểu chuyện, nàng nói phải biến mất ba ngày cũng không thể đến thời khắc quan trọng thế này vẫn không xuất hiện, Tiêu Trì cảm thấy đây đúng là phong cách của Nguyên Miên Miên, xuất kỳ bất ý (hành động khi người ta không đề phòng), chỉ có Tuyết Hoa một mình ở bên cạnh vui sướng khi người gặp họa.
Tiêu Nguyệt thất vọng không nhìn lên tương thành nữa, chỉ chờ trống trận vang lên, uống xong chén rượu xuất chinh là xuất phát.
“Tùng….tùng…tùng…” Tiếng trống đúng lúc vang lên, âm vang mạnh mẽ.
Trên bục đặt trống lớn giữa tường thành, Nguyễn Miên Miên một thân hồng y, tay cầm hai cái dùi đánh trống buộc tơ hồng, đứng sừng sững trước cái trống, tư thế oai hùng hiên ngang.
Nâng tay đánh trống, từ chậm tới nhanh, khi thì gõ mép trống, khi thì đánh mặt trống, khi thì đột nhiên mạnh mẽ, khi thì rất nhẹ nhàng.
Mọi người nhất thời ngây người, nhìn Nguyễn Miên Miên đánh trống, không dám tin vào hai mắt mình, nàng đột nhiên lại xuất hiện ở đây, lấy tư thái âm vang như vậy, để tạm biệt phu quân của mình. (chika: từ âm vang ở đây mình chịu k biết nên thay bằng từ gì cho hay -.-)
Tiếng trống của nàng, khi nhu hòa như ti trù vô cốt (tơ lụa không xương -.-), khi mạnh mẽ như thương kích cương bản ( đại khái như thương như thép gì đấy nhá -.-), khi hỗn loạn như mây đen kéo đến, khi chỉnh tề như bày binh bố trận…
Tiêu Nguyệt cưỡi trên chiến mã, nhìn Nguyễn Miên Miên đánh trống, hắn không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, chỉ nhìn thấy bóng dáng nàng, nhưng chỉ một bóng dáng này đã khiến cho Tiêu Nguyệt cảm xúc mênh mông.
Hạ Lan Miên Miên tặng hắn phần lễ vật ly biệt này, không chỉ khiến hắn rung động, mà còn cảm động sâu sắc.
Đánh trống xong, Nguyễn Miên Miên thu thế, xoay người, nhìn thấy Tiêu Nguyệt dưới đài, nở nụ cười tỏa sáng xinh đẹp.
Mấy ngày này, tuy rằng hắn đối xử lãnh đạm với nàng, nhưng nàng vẫn nhớ rõ hắn từng rất tốt, quãng thời gian đó coi như là tặng cho hắn lễ vật cuối cùng, có lẽ sau này có muốn cũng không gặp được hắn nữa.
Có người bưng lên chén rượu, hai tay cầm lấy hướng về phía Tiêu Nguyệt, giơ lên cao lớn giọng hô: “Chúc phu quân của ta nhất thống thiên hạ!” sau đó tiêu sái uống cạn.
Dung Triệt đứng đó nhìn thấy nàng như vậy, tuy rằng trong lòng kiêu ngạo vì nàng, tuy rằng hiểu được những điều nàng làm, nhưng trong tâm khó tránh khỏi nổi cơn ghen tuông.
Thì ra ba ngày nay, nàng là vì chuẩn bị lễ vật cho Tiêu Nguyệt mới không xuất hiện, vị trí của Tiêu Nguyệt trong lòng nàng tựa hồ cao hơn so với hắn tưởng.
Mọi người hoan hô, binh sĩ cũng đều bưng rượu lên phóng khoáng uống cạn, Tiêu Nguyệt lại sững sờ ở đó, nhìn Nguyễn Miên Miên, chăm chú nhìn thật sâu.
Trong không khí như có một loai dao động vi diệu, chuyển động giữa hai người.
Toàn thế giới như đều yên lặng tại một khắc này, Tiêu Nguyệt nhảy xuống khỏi chiến mã, tay nâng chén rượu, từng bước hướng tới cổng thành, tới khi dừng lại trước mặt Nguyễn Miên Miên.
Bên môi là ý cười thỏa mãn, giơ chén rượu lên uống cạn, sau đó trước mặt mọi người, ôm chặt nàng.
Nguyễn Miên Miên bị ôm chặt, tâm tại khắc đó như đập lỡ một nhịp, nàng không nghĩ rằng Tiêu Nguyệt sẽ kích động như thế, nàng nghĩ hắn vẫn sẽ tiếp tục lãnh đạm với nàng.
Binh sĩ dưới cổng thành lần nữa hoan hô, Nguyễn Miên Miên để Tiêu Nguyệt tùy ý ôm, áy náy trong lòng cũng sâu thêm một chút.
Cái ôm này, nàng cảm nhận được tình yêu thật sự ở Tiêu Nguyệt, có muốn nghĩ là giả cũng không được.
Nếu lễ vật hôm nay có thể làm hắn vui vẻ, thì ba ngày cần lao khổ luyện này cuối cùng cũng không uổng phí.
Tiêu Nguyệt siết chặt nàng, trong lòng cũng là ngũ vị tạp trần, hắn đột nhiên có chút hối hận, hối hận về kế hoạch của mình.
Hạ Lan Miên Miên, trước đó hắn đã thật sự bị nàng làm tổn thương rất sâu, nhưng nỗi đau này, dưới trận trống vừa rồi của nàng, hay có lẽ là vào khoảnh khắc nàng uống rượu kia, đã biến mất toàn bộ.
Hắn không hề trách nàng, mà là quý trọng nàng, Hạ Lan Miên Miên, ta nhìn không thấu được lòng nàng, cho nên luôn phải phỏng đoán, lo được lo mất, ly biệt hôm nay, kỳ thực là để cầu được một đáp án, trong lòng nàng rốt cuộc có ai.
Nếu là hắn? Các người sẽ vạn kiếp bất phục. Nếu là ta, ta sẽ vĩnh viễn thương yêu nàng.
Hy vọng kết quả, sẽ không làm cho ta thất vọng.
Tiêu Nguyệt buông nàng ra, nhìn hoàng đế, tựa như đang trưng cầu điều gì.
Hoàng đế khẽ gật đầu, Tiêu Nguyệt hiểu ý, đi xuống cổng thành, một lần nữa cưỡi lên chiến mã.
“Xuất phát!” Hét lớn một tiếng, dẫn đầu đi trước, nhân mã một mạch ra khỏi cửa thành.
Bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động, chờ đợi bọn họ, hoặc vui mừng hân hoan, hoặc thử thách sinh tử, hoặc vạn kiếp bất phục, còn cả tình yêu sâu sắc….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.