Chương 108: Chúng ta đến chơi trò đóng vai nhân vật
Tình Đình Phi Lai
01/05/2016
Tiêu Nguyệt than nhẹ
một tiếng, ngồi ở mép giường, ngón tay thon dài khẽ vuốt tóc nàng, uồng
rượu xong liền ngủ, thật đúng là bớt việc, kế hoạch lúc sáng toàn bộ
không còn tí công dụng nào, còn bị nha đầu kia làm cho chết khiếp.
Thật cẩn thận cởi áo khoác cho nàng, Nguyễn Miên Miên còn kêu lên hai tiếng lè nhè, sau đó ngủ bất tỉnh nhân sự.
Tiêu Nguyệt đã vất vả kiềm chế dục hỏa, bởi nàng giày vò mà lại bắt đầu nổi lên.
Đúng là tiểu yêu tinh thích tra tấn người mà.
Thầm rủa một tiếng đáng chết, giúp nàng đắp chăn xong, thổi tắt nến, buông màn.
Tuy rằng hôm nay chẳng hỏi được cái gì, nhưng có thể ôm nàng ngủ cũng là thu hoạch lớn, cô bé hôm nay chính là em tự ngủ đó.
Hai con vật nhỏ tìm một góc cuộn mình ngủ cùng nhau, Phi Sắc tự thấy mình điên rồi, phải biết là trước kia nó không thể ngủ chung với loại động vật cấp thấp này, nếu không phải chủ nhân của Giấc mơ bé nhỏ là Nguyễn Miên Miên thì phỏng chừng nó đã sớm dùng miêu chưởng đá bay nó.
Đêm mùa xuân, gió nhẹ thổi qua cửa sổ, hơi lay động.
Nguyễn Miên Miên ngủ thiêm thiếp, đổi gối đầu khác hơi không quen, khi nàng ngủ thích vùi cả đầu vào trong chăn, tới khi ngột ngạt đến khó chịu lại thả ra.
Ý? Bên cạnh sao lại có cái gì đó mềm mềm, giống như con gấu bảo bảo (gấu bông), cái chân nhỏ trực tiếp đáp xuống eo hắn, tay ôm chặt, đầu dựa vào trước ngực hắn, cứ thế ngủ.
Bởi vì uống quá nhiều rượu, ngủ đặc biệt say, còn có tiếng ngáy rất nhẹ như tiểu trư.
Tiêu Nguyệt nằm bên, nhìn bộ dáng ngủ của nàng, môi hơi chu lên, giống cá nhỏ phun bong bóng.
Trở tay ôm thắt lưng nàng làm nàng càng dán sát vào mình, sau đó nơi nào đó trên thân thể lại bắt đầu không nghe lời.
Nguyễn Miên Miên dán sát hắn, trong lúc mơ màng cảm thấy có thứ gì đó dần dần cứng lên, chọc vào bụng mình rất không thoải mái, vì thế nàng lại bắt đầu nói mê sảng: “Ưm a,….cái gì vậy, ai bảo ngươi lên, đi xuống cho ta….”Nói xong liền duỗi móng vuốt nhỏ vỗ lên trên cái kia.
“Ưm…” Cả thân mình Tiêu Nguyệt hơi run rẩy một chút, nhịn không được khẽ kêu một tiếng, lập tức thả nàng ra.
Chết mất chết mất, hắn cảm thấy còn ôm nàng tiếp, sẽ bị nàng tra tấn đến chết.
Tiêu Nguyệt trực tiếp xuống giường, bắt đầu đi loạn quanh phòng, cái gì gọi là bê đá đập vào chân mình, chính là đây.
Tràn đầy đầu óc đều là hình ảnh ở Túy Mộng trì ngày đó, sau đó nghĩ đến đôi môi mê người của nàng, nghĩ đến mùi vị tốt đẹp lần đầu nếm thử nàng, Tiêu Nguyệt bắt đầu dục hỏa đốt người.
Đều nói là rượu sau loạn tính? Tuy rằng nàng đang ngủ, nhưng ta có thể hướng dẫn từng bước. Đúng, là hướng dẫn từng bước, Tiêu Nguyệt hạ quyết tâm, nha đầu này rõ ràng đã nằm ở đây để cho hắn ăn, hắn còn muốn nhịn làm gì chứ. Đi qua, thấy Nguyễn Miên Miên ngủ như heo con, hít thật sâu môt hơi. Bàn tay hướng tới áo nàng, nha đầu, đều do nàng chơi với lửa có ngày chết cháy, đừng trách ta.
Da thịt trơn bóng từng chút lộ ra, Tiêu Nguyệt cởi bỏ áo lót của nàng, vốn tưởng rằng bên trong là yếm, kết quả vừa nhìn, là một tấm vải bố đen quấn quanh ngực nàng.
Đây là cái gì? Tiêu Nguyệt khó hiểu, cái này phải cởi thế nào? (ha ha….tác giả cười trộm, tình hình là Nguyễn Miên Miên để phòng ngừa bị ngực xệ trong quá trình dậy thì mà tự bao ngực, các vị tự nhìn cơ thể sẽ hiểu.) (chikajo: tui k hiểu ==)
Tiêu Nguyệt lật trái lật phải, không tháo ra như thắt lưng a, dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể xé rách tấm vải bố.
Nguyễn Miên Miên bị đánh thức, chủ yếu là do Tiêu Nguyệt quá ngốc, không dùng đúng lực.
Ma trảo dừng trước tấm vải bố đựng bạc trước ngực nàng, trên trán còn đầy mồ hôi, tựa hồ rất sốt ruột.
Tiêu Nguyệt sửng sốt, nhất thời có chút quẫn bách, lại có thể đánh thức nàng, phỏng chừng nàng lại sắp bắt đầu náo loạn.
Nguyễn Miên Miên mơ mơ màng màng, nhìn Tiêu Nguyệt biến thành hai, nàng chụp chăn sau đó kêu lên: “Tiêu Nguyệt, cái tên Xú tiểu tử ngươi, lại muốn ta hóa thành cái bánh chẻo để ăn, ta nói cho ngươi biết, hôm nay ta phải vùng lên làm chủ nhân, không thể lần nào cũng bị ngươi bắt nạt, cái gì mà quy củ, cái gì mà tắm rửa sạch để viên phòng với ngươi….”
Tiêu Nguyệt vẻ mặt ngây ngốc, sau khi hiểu được những lời nói mơ hồ của nàng, bắt đầu ôm bụng cười.
Nguyễn Miên Miên thế mà lại hình dung mình là bánh chẻo, thị tẩm chính là ăn bánh chẻo, trò này hay, Tiêu Nguyệt nhất thời hứng thú.
“Miên Nhi, nàng phải làm thế nào để vùng lên thành người làm chủ vậy?”
“Hừ hừ….” Nguyễn Miên Miên nhướng mắt tà tà nhìn hắn, hoàn toàn không ý thức được mình miêu tả quá sinh động lúc ẩn lúc hiện trước mặt hắn. (chika: ?)
“Hôm nay ngươi đóng vai bánh chẻo, ta là người ăn ngươi, ngươi đợi ta cởi quần áo, xem ta còn không nấu chín ngươi sao.”
Ý, vậy cũng quá trực tiếp đi, thì ra nàng muốn chơi đóng vai vùng lên, Tiêu Nguyệt hưng phấn, Nguyễn Miên Miên uốn rượu, hắn cũng uống một chút, lúc này hai người đều phát huy tinh thần say rượu.
Rượu sau loạn tính chính là lý do tốt nhất, chỉ cần có thể chơi, trò chơi này tuyệt đối kích thích.
“Ta cởi quần áo, nàng thì sao?” Tiêu Nguyệt tiến đến trước mặt nàng, nhìn thấy khuôn mặt màu hồng hồng của nàng, nhịn xuống xúc động muốn cắn, hưng phấn hỏi han.
“Ta hừ hừ….Ngươi đợi ta cởi sạch sẽ xong, rồi để ta kiểm tra miếng thịt nhà ngươi này hãm như thế nào…” Nói xong bắt đầu dúng ánh mắt ngắm tới ngắm lui nửa thân trần của hắn.
Tiêu Nguyệt tà nở nụ cười, nhìn bộ dáng của nàng cười hỏi: “Nếu nàng muốn ăn ta, nàng phải đến giúp ta cởi quần áo, nào có đạo lý ta phải tự cởi chứ.”
Nguyễn Miên Miên suy nghĩ mọt chút, ừm, hình như có đạo lý: “Ừm, ngươi rất thức thời, lại đây, ta cởi cho ngươi.”
Kéo lung tung cái áo lót màu trắng xuống, cuối cùng, nửa người trên của Tiêu Nguyệt toàn bộ trần trụi hiện ra trước mặt nàng.
Bộ dạng Nguyễn Miên Miên say mèm đã gợi lên dục vọng nam nhân nguyên thủy nhất trong hắn, cho nên, hắn rất hưởng thụ cùng Nguyễn Miên Miên chơi loại trò chơi này.
Nguyễn Miên Miên tới gần ngực hắn quan sát.
Nàng tiếp tục kiểm tra xuống dưới, Tiêu Nguyệt lại nhịn không được, hơi thở ấm áp của nàng phun lên ngực hắn, hắn cảm thấy như toàn thân mình đều nhanh chóng bị nàng châm ngòi.
“Ừm,….. da giòn thịt mềm, béo mà không ngấy, không tồi không tồi…” Nguyễn Miên Miên nặng nề gật đầu, tỏ vẻ tán thưởng với dáng người hắn.
Tiêu Nguyệt cảm thấy hình dung từ của nàng cũng thật có nội hàm, đó không phải hình dung vịt nướng sao?
“Ai nha, không đúng.” Nguyễn Miên Miên đột nhiên hô, “Nhân bánh chẻo phải làm từ thịt chứ, sao có thể thả thêm quả mâm xôi đỏ vào, ai thèm ăn bánh chẻo vừa có thịt vừa có hoa quả chứ, không được không được.”
Tiêu Nguyệt không rõ nàng đang nói gì, nhìn xuống, mặt bỗng đỏ bừng, nàng thế mà lại chỉ vào chỉ vào đầu nhũ của mình nói là hoa quả.
Cái này quá mức rét lạnh rồi.
Thật cẩn thận cởi áo khoác cho nàng, Nguyễn Miên Miên còn kêu lên hai tiếng lè nhè, sau đó ngủ bất tỉnh nhân sự.
Tiêu Nguyệt đã vất vả kiềm chế dục hỏa, bởi nàng giày vò mà lại bắt đầu nổi lên.
Đúng là tiểu yêu tinh thích tra tấn người mà.
Thầm rủa một tiếng đáng chết, giúp nàng đắp chăn xong, thổi tắt nến, buông màn.
Tuy rằng hôm nay chẳng hỏi được cái gì, nhưng có thể ôm nàng ngủ cũng là thu hoạch lớn, cô bé hôm nay chính là em tự ngủ đó.
Hai con vật nhỏ tìm một góc cuộn mình ngủ cùng nhau, Phi Sắc tự thấy mình điên rồi, phải biết là trước kia nó không thể ngủ chung với loại động vật cấp thấp này, nếu không phải chủ nhân của Giấc mơ bé nhỏ là Nguyễn Miên Miên thì phỏng chừng nó đã sớm dùng miêu chưởng đá bay nó.
Đêm mùa xuân, gió nhẹ thổi qua cửa sổ, hơi lay động.
Nguyễn Miên Miên ngủ thiêm thiếp, đổi gối đầu khác hơi không quen, khi nàng ngủ thích vùi cả đầu vào trong chăn, tới khi ngột ngạt đến khó chịu lại thả ra.
Ý? Bên cạnh sao lại có cái gì đó mềm mềm, giống như con gấu bảo bảo (gấu bông), cái chân nhỏ trực tiếp đáp xuống eo hắn, tay ôm chặt, đầu dựa vào trước ngực hắn, cứ thế ngủ.
Bởi vì uống quá nhiều rượu, ngủ đặc biệt say, còn có tiếng ngáy rất nhẹ như tiểu trư.
Tiêu Nguyệt nằm bên, nhìn bộ dáng ngủ của nàng, môi hơi chu lên, giống cá nhỏ phun bong bóng.
Trở tay ôm thắt lưng nàng làm nàng càng dán sát vào mình, sau đó nơi nào đó trên thân thể lại bắt đầu không nghe lời.
Nguyễn Miên Miên dán sát hắn, trong lúc mơ màng cảm thấy có thứ gì đó dần dần cứng lên, chọc vào bụng mình rất không thoải mái, vì thế nàng lại bắt đầu nói mê sảng: “Ưm a,….cái gì vậy, ai bảo ngươi lên, đi xuống cho ta….”Nói xong liền duỗi móng vuốt nhỏ vỗ lên trên cái kia.
“Ưm…” Cả thân mình Tiêu Nguyệt hơi run rẩy một chút, nhịn không được khẽ kêu một tiếng, lập tức thả nàng ra.
Chết mất chết mất, hắn cảm thấy còn ôm nàng tiếp, sẽ bị nàng tra tấn đến chết.
Tiêu Nguyệt trực tiếp xuống giường, bắt đầu đi loạn quanh phòng, cái gì gọi là bê đá đập vào chân mình, chính là đây.
Tràn đầy đầu óc đều là hình ảnh ở Túy Mộng trì ngày đó, sau đó nghĩ đến đôi môi mê người của nàng, nghĩ đến mùi vị tốt đẹp lần đầu nếm thử nàng, Tiêu Nguyệt bắt đầu dục hỏa đốt người.
Đều nói là rượu sau loạn tính? Tuy rằng nàng đang ngủ, nhưng ta có thể hướng dẫn từng bước. Đúng, là hướng dẫn từng bước, Tiêu Nguyệt hạ quyết tâm, nha đầu này rõ ràng đã nằm ở đây để cho hắn ăn, hắn còn muốn nhịn làm gì chứ. Đi qua, thấy Nguyễn Miên Miên ngủ như heo con, hít thật sâu môt hơi. Bàn tay hướng tới áo nàng, nha đầu, đều do nàng chơi với lửa có ngày chết cháy, đừng trách ta.
Da thịt trơn bóng từng chút lộ ra, Tiêu Nguyệt cởi bỏ áo lót của nàng, vốn tưởng rằng bên trong là yếm, kết quả vừa nhìn, là một tấm vải bố đen quấn quanh ngực nàng.
Đây là cái gì? Tiêu Nguyệt khó hiểu, cái này phải cởi thế nào? (ha ha….tác giả cười trộm, tình hình là Nguyễn Miên Miên để phòng ngừa bị ngực xệ trong quá trình dậy thì mà tự bao ngực, các vị tự nhìn cơ thể sẽ hiểu.) (chikajo: tui k hiểu ==)
Tiêu Nguyệt lật trái lật phải, không tháo ra như thắt lưng a, dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể xé rách tấm vải bố.
Nguyễn Miên Miên bị đánh thức, chủ yếu là do Tiêu Nguyệt quá ngốc, không dùng đúng lực.
Ma trảo dừng trước tấm vải bố đựng bạc trước ngực nàng, trên trán còn đầy mồ hôi, tựa hồ rất sốt ruột.
Tiêu Nguyệt sửng sốt, nhất thời có chút quẫn bách, lại có thể đánh thức nàng, phỏng chừng nàng lại sắp bắt đầu náo loạn.
Nguyễn Miên Miên mơ mơ màng màng, nhìn Tiêu Nguyệt biến thành hai, nàng chụp chăn sau đó kêu lên: “Tiêu Nguyệt, cái tên Xú tiểu tử ngươi, lại muốn ta hóa thành cái bánh chẻo để ăn, ta nói cho ngươi biết, hôm nay ta phải vùng lên làm chủ nhân, không thể lần nào cũng bị ngươi bắt nạt, cái gì mà quy củ, cái gì mà tắm rửa sạch để viên phòng với ngươi….”
Tiêu Nguyệt vẻ mặt ngây ngốc, sau khi hiểu được những lời nói mơ hồ của nàng, bắt đầu ôm bụng cười.
Nguyễn Miên Miên thế mà lại hình dung mình là bánh chẻo, thị tẩm chính là ăn bánh chẻo, trò này hay, Tiêu Nguyệt nhất thời hứng thú.
“Miên Nhi, nàng phải làm thế nào để vùng lên thành người làm chủ vậy?”
“Hừ hừ….” Nguyễn Miên Miên nhướng mắt tà tà nhìn hắn, hoàn toàn không ý thức được mình miêu tả quá sinh động lúc ẩn lúc hiện trước mặt hắn. (chika: ?)
“Hôm nay ngươi đóng vai bánh chẻo, ta là người ăn ngươi, ngươi đợi ta cởi quần áo, xem ta còn không nấu chín ngươi sao.”
Ý, vậy cũng quá trực tiếp đi, thì ra nàng muốn chơi đóng vai vùng lên, Tiêu Nguyệt hưng phấn, Nguyễn Miên Miên uốn rượu, hắn cũng uống một chút, lúc này hai người đều phát huy tinh thần say rượu.
Rượu sau loạn tính chính là lý do tốt nhất, chỉ cần có thể chơi, trò chơi này tuyệt đối kích thích.
“Ta cởi quần áo, nàng thì sao?” Tiêu Nguyệt tiến đến trước mặt nàng, nhìn thấy khuôn mặt màu hồng hồng của nàng, nhịn xuống xúc động muốn cắn, hưng phấn hỏi han.
“Ta hừ hừ….Ngươi đợi ta cởi sạch sẽ xong, rồi để ta kiểm tra miếng thịt nhà ngươi này hãm như thế nào…” Nói xong bắt đầu dúng ánh mắt ngắm tới ngắm lui nửa thân trần của hắn.
Tiêu Nguyệt tà nở nụ cười, nhìn bộ dáng của nàng cười hỏi: “Nếu nàng muốn ăn ta, nàng phải đến giúp ta cởi quần áo, nào có đạo lý ta phải tự cởi chứ.”
Nguyễn Miên Miên suy nghĩ mọt chút, ừm, hình như có đạo lý: “Ừm, ngươi rất thức thời, lại đây, ta cởi cho ngươi.”
Kéo lung tung cái áo lót màu trắng xuống, cuối cùng, nửa người trên của Tiêu Nguyệt toàn bộ trần trụi hiện ra trước mặt nàng.
Bộ dạng Nguyễn Miên Miên say mèm đã gợi lên dục vọng nam nhân nguyên thủy nhất trong hắn, cho nên, hắn rất hưởng thụ cùng Nguyễn Miên Miên chơi loại trò chơi này.
Nguyễn Miên Miên tới gần ngực hắn quan sát.
Nàng tiếp tục kiểm tra xuống dưới, Tiêu Nguyệt lại nhịn không được, hơi thở ấm áp của nàng phun lên ngực hắn, hắn cảm thấy như toàn thân mình đều nhanh chóng bị nàng châm ngòi.
“Ừm,….. da giòn thịt mềm, béo mà không ngấy, không tồi không tồi…” Nguyễn Miên Miên nặng nề gật đầu, tỏ vẻ tán thưởng với dáng người hắn.
Tiêu Nguyệt cảm thấy hình dung từ của nàng cũng thật có nội hàm, đó không phải hình dung vịt nướng sao?
“Ai nha, không đúng.” Nguyễn Miên Miên đột nhiên hô, “Nhân bánh chẻo phải làm từ thịt chứ, sao có thể thả thêm quả mâm xôi đỏ vào, ai thèm ăn bánh chẻo vừa có thịt vừa có hoa quả chứ, không được không được.”
Tiêu Nguyệt không rõ nàng đang nói gì, nhìn xuống, mặt bỗng đỏ bừng, nàng thế mà lại chỉ vào chỉ vào đầu nhũ của mình nói là hoa quả.
Cái này quá mức rét lạnh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.