Chương 43: ĐƯỢC THẦN LINH CỨU
Tình Đình Phi Lai
05/01/2016
“A A A A . . . Cứu. . .” chỉ nghe thấy một tiếng tõm vang lên, Miên Miên đã rơi xuống hồ nước.
Vấn đề mấu chốt ở đây là: Nàng không biết bơi! !
Hai con vật bé nhỏ đang mải miết chiến đấu, nhưng vừa nghe thấy một thanh âm lớn như vậy vang lên thì đều đồng loạt yên lặng, rồi cuống quýt chạy ra phía hồ xem xét.
Giấc Mơ Bé Nhỏ khẩn trương kêu loạn lên, còn Phi Sắc chỉ im lặng lanh tạnh nằm im một bên nhìn ngó, nhưng trong lòng lại thầm lo lắng suy nghĩ: “Nhóc con đó không biết bơi, ta có nên biến thành hình người rồi cứu nó không? Thế nhưng, nếu cứu nàng thì mọi chuyện sẽ bị bại lộ mất”.
Cuối cùng, sau một hồi cân nhắc lợi hại, Phi Sắc quyết định đứng dậy chạy về báo lại cho Tiêu Nguyệt biết, Miên Miên chỉ là đứa nhỏ nên không thể chịu đựng được lâu.
Lúc này, Miên Miên ở trong nước không ngừng quẫy đạp.
Bản năng cầu sinh khiến cho nàng không ngừng nỗ lực ngoi lên mặt nước, nhưng nàng càng quẫy đạp càng nhanh chóng bị nhấm chìm, nước tràn vào lỗ tai, tràn qua cổ họng, nàng không thể thở, cảm giác nóng rực khiến lồng ngực chỉ muốn nổ tanh bành.
Miên Miên trồi lên rồi lặn xuống, trong lòng thầm mắng chửi bản thân hơn trăm ngàn lần, tất cả là tại nàng, tự nhiên lại tới một nơi hoang vắng để nghịch nước, chung quanh cả cung nữ lần thái giám đều không có.
Thực khốn khổ cho nàng ~ nếu chết như vậy thì oan uổng quá, thời gian tốt đpẹ còn chưa bắt đầu, thế nhưng với tình hình này, nếu không có ai đến cứu, có lẽ nàng sẽ chết ngắc mất.
Nước vẫn liên tục cuồn cuộn tiến vào khoang miệng không ngừng một lúc nào.
Dần dần nàng bắt đầu mất ý thức, một màn đêm đen kịt ùa tới, thần chết có lẽ đang đứng chờ nàng tắt thở rồi dẫn linh hồn nàng đi không chừng.
Mí mắt càng ngày càng nặng, Miên Miên có chút tuyệt lọng nhắm dần hai mắt lại, bất chợt từ đâu đó, trong cơn mơ màng, nàng cảm thấy một bóng dáng màu tím từ trên trời bay vút xuống về phía nàng.
Xuất phát từ bản năng cầu sinh, không quan tâm có đúng là ảo giác hay không, Miên Miên dùng chút sức còn lại vươn tay ra.
Thân thể nhanh chóng được một người ôm lấy, thật ấm áp, vòng ngực rộng khiến nàng có cảm giác thật an toàn.
Nhưng cũng bởi vì uống quá nhiều nước hồ, nên hít thở khó khăn, Miên Miên không ngừng ho khan, thân thể mềm oặt.
Tiêu Trì nhìn thấy nàng có vẻ không ổn chút nào, nhanh chóng ôm lấy nàng đưa lên bờ.
Toàn thân nàng ướt đẫm, thần sắc tái nhợt, mắt nhắm chặt lông mày nhăn tít lại, bộ dáng có vẻ vô cùng khó chịu.
Tiêu Trì biết do nàng không thể hít thở, nàng ngập tràn lồng ngực.
Không chút nghĩ ngợi, cúi người, kề miệng gần vào miệng nàng, thổi một ngụm khí vào trong miệng nàng.
Nhất thời, trong lòng Miên Miên chợt có cảm giác như có một dòng nước ấm tràn qua thân thể, dòng nước ấm này xua tan lượng nước bao trùm thân thể, rồi trong nháy mắt hoá thành chân khí lan khắp cơ thể.
Vừa đúng lúc này, Tiêu Nguyệt đã tới và chứng kiến thấy hết.
Vấn đề mấu chốt ở đây là: Nàng không biết bơi! !
Hai con vật bé nhỏ đang mải miết chiến đấu, nhưng vừa nghe thấy một thanh âm lớn như vậy vang lên thì đều đồng loạt yên lặng, rồi cuống quýt chạy ra phía hồ xem xét.
Giấc Mơ Bé Nhỏ khẩn trương kêu loạn lên, còn Phi Sắc chỉ im lặng lanh tạnh nằm im một bên nhìn ngó, nhưng trong lòng lại thầm lo lắng suy nghĩ: “Nhóc con đó không biết bơi, ta có nên biến thành hình người rồi cứu nó không? Thế nhưng, nếu cứu nàng thì mọi chuyện sẽ bị bại lộ mất”.
Cuối cùng, sau một hồi cân nhắc lợi hại, Phi Sắc quyết định đứng dậy chạy về báo lại cho Tiêu Nguyệt biết, Miên Miên chỉ là đứa nhỏ nên không thể chịu đựng được lâu.
Lúc này, Miên Miên ở trong nước không ngừng quẫy đạp.
Bản năng cầu sinh khiến cho nàng không ngừng nỗ lực ngoi lên mặt nước, nhưng nàng càng quẫy đạp càng nhanh chóng bị nhấm chìm, nước tràn vào lỗ tai, tràn qua cổ họng, nàng không thể thở, cảm giác nóng rực khiến lồng ngực chỉ muốn nổ tanh bành.
Miên Miên trồi lên rồi lặn xuống, trong lòng thầm mắng chửi bản thân hơn trăm ngàn lần, tất cả là tại nàng, tự nhiên lại tới một nơi hoang vắng để nghịch nước, chung quanh cả cung nữ lần thái giám đều không có.
Thực khốn khổ cho nàng ~ nếu chết như vậy thì oan uổng quá, thời gian tốt đpẹ còn chưa bắt đầu, thế nhưng với tình hình này, nếu không có ai đến cứu, có lẽ nàng sẽ chết ngắc mất.
Nước vẫn liên tục cuồn cuộn tiến vào khoang miệng không ngừng một lúc nào.
Dần dần nàng bắt đầu mất ý thức, một màn đêm đen kịt ùa tới, thần chết có lẽ đang đứng chờ nàng tắt thở rồi dẫn linh hồn nàng đi không chừng.
Mí mắt càng ngày càng nặng, Miên Miên có chút tuyệt lọng nhắm dần hai mắt lại, bất chợt từ đâu đó, trong cơn mơ màng, nàng cảm thấy một bóng dáng màu tím từ trên trời bay vút xuống về phía nàng.
Xuất phát từ bản năng cầu sinh, không quan tâm có đúng là ảo giác hay không, Miên Miên dùng chút sức còn lại vươn tay ra.
Thân thể nhanh chóng được một người ôm lấy, thật ấm áp, vòng ngực rộng khiến nàng có cảm giác thật an toàn.
Nhưng cũng bởi vì uống quá nhiều nước hồ, nên hít thở khó khăn, Miên Miên không ngừng ho khan, thân thể mềm oặt.
Tiêu Trì nhìn thấy nàng có vẻ không ổn chút nào, nhanh chóng ôm lấy nàng đưa lên bờ.
Toàn thân nàng ướt đẫm, thần sắc tái nhợt, mắt nhắm chặt lông mày nhăn tít lại, bộ dáng có vẻ vô cùng khó chịu.
Tiêu Trì biết do nàng không thể hít thở, nàng ngập tràn lồng ngực.
Không chút nghĩ ngợi, cúi người, kề miệng gần vào miệng nàng, thổi một ngụm khí vào trong miệng nàng.
Nhất thời, trong lòng Miên Miên chợt có cảm giác như có một dòng nước ấm tràn qua thân thể, dòng nước ấm này xua tan lượng nước bao trùm thân thể, rồi trong nháy mắt hoá thành chân khí lan khắp cơ thể.
Vừa đúng lúc này, Tiêu Nguyệt đã tới và chứng kiến thấy hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.