Chương 41: GIẤC MƠ BÉ NHỎ
Tình Đình Phi Lai
05/01/2016
Vào ngày thứ hai sau sự kiện Tiêu Nguyệt hành hạ con thỏ, hoàng đế đã ra một đạo thánh chỉ.
Đạo thánh chỉ này tuy có tiếng là chiếu cáo toàn bộ hậu cung, nhưng mục đích cũng như ý nghĩa của nó thì rõ mồn một là nhằm vào Tiêu Nguyệt.
Ý tứ của thánh chỉ cũng rất cụ thể, đó là ra lệnh cho Tiêu Nguyệt phải chờ cho Miên Miên đến mười lăm tuổi mới được viên phòng [1].
Lúc Miên Miên nhận được đạo thánh chỉ này, đã hưng phấn không lời nào tả xiết, ôm thánh chỉ lon ton, tung tăng nhảy múa khắp gian phòng.
Có lẽ hoàng đế đã biết chuyện Tiêu Nguyệt qua đêm ở Mộng Xuân các, nên đã ra đạo thánh chỉ này nhằm thẳng vào Tiêu Nguyệt.
Mục đích hẳn là để bảo vệ nàng rồi, cuối cùng hoàng đế cũng có một chút tính người, biết giúp đỡ trẻ vị thành niên bảo vệ trinh tiết, chí ít nàng có thể an tâm về an toàn của bản thân cho tới năm mười lăm tuổi.
Đối với hành vi ngày hôm qua của Tiêu Nguyệt, Miên Miên đã hoàn toàn cho qua, quay mặt nhìn Tiêu Nguyệt đang không ngừng dùng ánh mắt “quyến rũ” bắn phá nàng. Khuôn mặt Miên Miên nhất thời nở nụ cười đắc ý, khuôn mặt lỗ rõ suy nghĩ “nhóc con kia, muốn ăn ta ư, hãy đợi vài năm nữa nhé”.
Tiêu Nguyệt nhìn bộ dạng Miên Miên hưng phấn vô cùng, trong lòng chợt thấy khó chịu, thầm nghĩ “sao phụ hoàng lại giúp người ngoài thế nhỉ? Con cừu nhỏ đó sớm muộn cũng là của hắn cơ mà, không phải sao?”. (Meo: uhm, phải phải)
Tiêu Nguyệt phẫn nộ hồi cung, hắn đã mười bốn tuổi, tư tưởng lẫn hành vi do trải qua tu luyện nên rất có khí chất vương giả, thế nhưng khi đối diện với Miên Miên, trong lòng lại chợt nảy sinh bản tính đùa giỡn như của một đứa trẻ, bao nhiêu sự lạnh lùng đều tan biến như bọt bóng xà phòng.
Chính bản thân Tiêu Nguyệt cũng không rõ, tại sao lại như vậy?
Đến khi bình tĩnh lại, Miên Miên buồn chán không biết làm gì nên ôm em thỏ đi chơi, nàng cưng chiều em thỏ y như Dung Triệt cưng chiều nàng.
Nàng đặt cho em thỏ một cái tên, gọi là: Giấc mơ bé nhỏ!
Cái tên này gợi nhớ đến tên một bộ phim hoạt hình mà nàng rất yêu thích khi còn nhỏ, tên của bộ phim đó là ‘giấc mộng B ’ .
Miên Miên bồi hồi nhớ lại bộ phim đó, cũng rất muốn dùng nguyên văn cái tên bộ phim để đặt cho em thỏ, nhưng dùng chữ cái như A – B hay C đặt tên thì nghe mờ ám lắm, cũng rất bất nhã.
*
Thời gian vùn vụt trôi qua.
Miên Miên 9 tuổi, Dung Triệt 9 tuổi, Tiêu Nguyệt 16 tuổi, Tiểu Tuyết Hoa 7 tuổi, Giấc Mơ Bé Nhỏ thì không rõ tuổi, nhưng đã từ một bé thỏ con thành một chú thỏ trưởng thành.
Miên Miên 9 tuổi, đã cao hơn một cái đầu, thân thể bé nhỏ vẫn mập mạp nhưng đã lộ ra vài đường cong.
Khuôn mặt tròn tròn trắng nõn, đôi mắt trong veo như nước, cái miệng đỏ nhỏ như trái anh đào luôn hé mở, và vẫn được mọi người đặc biệt yêu thích.
Lúc này Miên Miên đã hiểu rõ được câu nói trước kia của hoàng đế, lúc lớn lên, tất sẽ trở thành mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Vào một ngày nào đó, Miên Miên ôm Giấc Mơ Bé Nhỏ đi ra hồ nước chơi.
Lúc này vào khoảng giữa mùa hạ nên khí trời khô nóng. Vì vậy, nàng liền thả chân vào hồ nước, không ngừng hất nước lên bộ lông trắng muốt của Giấc Mơ Bé Nhỏ.
Giấc Mơ Bé Nhỏ rất ngoan và biết vâng lời, đặc biệt có một vài ưu điểm khá giống chủ nhân, đó là ăn tham và ăn nhiều, thân thể bé nhỏ ngày càng to béo tròn lu nên chậm chạp không cách nào tránh được nước hắt vào người, chỉ còn cách quẫy quẫy thân thể lăn qua lăn lại.
Đột nhiên Giấc Mơ Bé nhỏ dừng lại, đôi mắt tròn màu đỏ nhìn chằm chằm về phía trước, nó đã phát hiện ra đồng loại.
Đó là một con vật cũng tròn xoe, lỗ tai tròn tròn, bốn cái chân cũng tròn, đích thị là con mèo béo của Tiêu Nguyệt đang đi tản bộ về phía này.
Miên Miên ngẩng đầu nhìn thấy Phi Sắc thì không tránh khỏi ngạc nhiên. Sao nó lại ra tận ngoài này nhỉ?
Đạo thánh chỉ này tuy có tiếng là chiếu cáo toàn bộ hậu cung, nhưng mục đích cũng như ý nghĩa của nó thì rõ mồn một là nhằm vào Tiêu Nguyệt.
Ý tứ của thánh chỉ cũng rất cụ thể, đó là ra lệnh cho Tiêu Nguyệt phải chờ cho Miên Miên đến mười lăm tuổi mới được viên phòng [1].
Lúc Miên Miên nhận được đạo thánh chỉ này, đã hưng phấn không lời nào tả xiết, ôm thánh chỉ lon ton, tung tăng nhảy múa khắp gian phòng.
Có lẽ hoàng đế đã biết chuyện Tiêu Nguyệt qua đêm ở Mộng Xuân các, nên đã ra đạo thánh chỉ này nhằm thẳng vào Tiêu Nguyệt.
Mục đích hẳn là để bảo vệ nàng rồi, cuối cùng hoàng đế cũng có một chút tính người, biết giúp đỡ trẻ vị thành niên bảo vệ trinh tiết, chí ít nàng có thể an tâm về an toàn của bản thân cho tới năm mười lăm tuổi.
Đối với hành vi ngày hôm qua của Tiêu Nguyệt, Miên Miên đã hoàn toàn cho qua, quay mặt nhìn Tiêu Nguyệt đang không ngừng dùng ánh mắt “quyến rũ” bắn phá nàng. Khuôn mặt Miên Miên nhất thời nở nụ cười đắc ý, khuôn mặt lỗ rõ suy nghĩ “nhóc con kia, muốn ăn ta ư, hãy đợi vài năm nữa nhé”.
Tiêu Nguyệt nhìn bộ dạng Miên Miên hưng phấn vô cùng, trong lòng chợt thấy khó chịu, thầm nghĩ “sao phụ hoàng lại giúp người ngoài thế nhỉ? Con cừu nhỏ đó sớm muộn cũng là của hắn cơ mà, không phải sao?”. (Meo: uhm, phải phải)
Tiêu Nguyệt phẫn nộ hồi cung, hắn đã mười bốn tuổi, tư tưởng lẫn hành vi do trải qua tu luyện nên rất có khí chất vương giả, thế nhưng khi đối diện với Miên Miên, trong lòng lại chợt nảy sinh bản tính đùa giỡn như của một đứa trẻ, bao nhiêu sự lạnh lùng đều tan biến như bọt bóng xà phòng.
Chính bản thân Tiêu Nguyệt cũng không rõ, tại sao lại như vậy?
Đến khi bình tĩnh lại, Miên Miên buồn chán không biết làm gì nên ôm em thỏ đi chơi, nàng cưng chiều em thỏ y như Dung Triệt cưng chiều nàng.
Nàng đặt cho em thỏ một cái tên, gọi là: Giấc mơ bé nhỏ!
Cái tên này gợi nhớ đến tên một bộ phim hoạt hình mà nàng rất yêu thích khi còn nhỏ, tên của bộ phim đó là ‘giấc mộng B ’ .
Miên Miên bồi hồi nhớ lại bộ phim đó, cũng rất muốn dùng nguyên văn cái tên bộ phim để đặt cho em thỏ, nhưng dùng chữ cái như A – B hay C đặt tên thì nghe mờ ám lắm, cũng rất bất nhã.
*
Thời gian vùn vụt trôi qua.
Miên Miên 9 tuổi, Dung Triệt 9 tuổi, Tiêu Nguyệt 16 tuổi, Tiểu Tuyết Hoa 7 tuổi, Giấc Mơ Bé Nhỏ thì không rõ tuổi, nhưng đã từ một bé thỏ con thành một chú thỏ trưởng thành.
Miên Miên 9 tuổi, đã cao hơn một cái đầu, thân thể bé nhỏ vẫn mập mạp nhưng đã lộ ra vài đường cong.
Khuôn mặt tròn tròn trắng nõn, đôi mắt trong veo như nước, cái miệng đỏ nhỏ như trái anh đào luôn hé mở, và vẫn được mọi người đặc biệt yêu thích.
Lúc này Miên Miên đã hiểu rõ được câu nói trước kia của hoàng đế, lúc lớn lên, tất sẽ trở thành mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Vào một ngày nào đó, Miên Miên ôm Giấc Mơ Bé Nhỏ đi ra hồ nước chơi.
Lúc này vào khoảng giữa mùa hạ nên khí trời khô nóng. Vì vậy, nàng liền thả chân vào hồ nước, không ngừng hất nước lên bộ lông trắng muốt của Giấc Mơ Bé Nhỏ.
Giấc Mơ Bé Nhỏ rất ngoan và biết vâng lời, đặc biệt có một vài ưu điểm khá giống chủ nhân, đó là ăn tham và ăn nhiều, thân thể bé nhỏ ngày càng to béo tròn lu nên chậm chạp không cách nào tránh được nước hắt vào người, chỉ còn cách quẫy quẫy thân thể lăn qua lăn lại.
Đột nhiên Giấc Mơ Bé nhỏ dừng lại, đôi mắt tròn màu đỏ nhìn chằm chằm về phía trước, nó đã phát hiện ra đồng loại.
Đó là một con vật cũng tròn xoe, lỗ tai tròn tròn, bốn cái chân cũng tròn, đích thị là con mèo béo của Tiêu Nguyệt đang đi tản bộ về phía này.
Miên Miên ngẩng đầu nhìn thấy Phi Sắc thì không tránh khỏi ngạc nhiên. Sao nó lại ra tận ngoài này nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.