Chương 92: HOÁ RA TRÀ LÕNG TĨNH LÀ HOÀNG ĐẾ
Tình Đình Phi Lai
17/03/2016
A a a a. . . . . . Tên gay đó sao lại xuất hiện ở nơi này?
Trà Long Tĩnh luôn tạo cho nàng cảm giác sợ hãi, mỗi lần xuất hiện đều khiến nàng thấy kinh khiếp, Tại sao hôm nay hắn ta lại xuất hiện trong bữa tiệc chiêu đãi hoàng thất Bôn tộc nhỉ?
Hắn là ai nhỉ…? A! càng nghĩ tới hắn càng thấy kinh sợ!
“Miên nhi. . . . . . Nàng làm sao vậy? ” Tiêu Nguyệt nhìn điệu bộ của nàng có gì đó quái lạ.
‘‘Hôm nay, phụ hoàng mở tiệc chiêu đãi hoàng thất Bôn tộc có đúng không? “
“Đúng vậy, hôm nay trừ bỏ triều thần của bản quốc, còn lại đều là hoàng thất Bôn tộc hết.“
“Hoàng thất quý tộc ư? Có bao nhiêu hoàng tử? Bao nhiêu quý tộc? “
“Cái gì. . . . . .” Tiêu nguyệt ngẩn người, suy nghĩ cẩn thận xem ý nàng là gì, rồi mới nói: “Có thể ngồi ở yến hội này, thân phận đều phải là hoàng tử hoặc hoàng tử trở lên”.
Chủ động nắm chặt lấy tay của Tiêu Nguyệt, sau đó yên lặng đi vào chỗ ngồi, mặc kệ ánh mắt cứ dán chặt vào nàng từ nãy tới giờ.
Trà Long Tĩnh mặc trường bào màu bạc ngồi ngày cạnh vị trí chủ thượng, từ khi Miên Miên xuất hiện, hắn đã nhìn chằm chằm vào nàng.
Thật ngoài ý muốn, ai ngờ con cửu nhỏ kia lại xuất hiện trong hoàng cung Phong Nguyệt quốc, lại còn đi cùng Tiêu Nguyệt, thân phận của con cừu nhỏ không khó đoán, có lẽ là nữ nhân của Tiêu Nguyệt.
Xem nàng có lẽ còn chưa bị Tiêu Nguyệt ăn sạch, cừu con đã có chủ, trò chơi lại càng thú vị.
Trà Long Tĩnh bưng ly trà lên uống một ngụm, cảm thấy tâm tình đang nhàm chán trở nên vô cùng phấn chấn.
Miên Miên cùng Tiêu Nguyệt ngồi ở giữa, đúng lúc này Trang Thuần cùng Tiểu Tuyết Hoa xuất hiện, bộ dáng tỏ ra hết sức điểm đạm đáng yêu.
Trang Thuần sau khi hành lễ với hai người liền ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nguyệt, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái. Rõ ràng kế hoạch của nàng vạch ra đêm qua vô cùng mĩ mãn. Tiêu Nguyệt rõ ràng đã bắt gian thành công, mà sao giữ hai người vẫn không phát sinh chuyện gì nhỉ? Miên Miên kia giải mị dược của nàng kiểu gì chứ?
Trang Thuần buồn bực suy nghĩ, Tiêu Nguyệt thuỷ chung chả bao giờ buồn ngó ngàng gì tới nàng.
Dung Triệt và Tiêu Trì đi vào Tiêu Vận lâu, vị trí của hai người này được an bài đối diện với Miên Miên và Tiêu Nguyệt.
Miên Miên cúi đầu không dám nhìn thẳng vào bọn họ, Còn hai người này, ngay từ khi bước vào đã chủ ý đưa mắt tìm kiếm nàng, sau khi phát hiện nàng đã ngồi yên cạnh Tiêu Nguyệt, mới an tâm ngồi xuống.
Phải chờ tới khi hoàng đế xuất hiện thì tiệc tối mới chính thức bắt đầu.
Ở giữa sân, âm nhạc được tấu vang, các vũ công bắt đầu nhảy múa, dù mùa đông khắc nghiệt, các nàng vẫn chỉ bận một tấm áo bằng bạc mỏng manh, nhìn họ chả khác gì những chú bướm đủ mọi màu sắc.
Miên Miên nhìn thấy các mon ăn được chế biến và bầy biện cầu kỳ trước mắt mà phải nhịn xuống do trong lòng nhiều tâm trạng, Cuối cùng do nhịn không nổi, đành ngẩng đầu lên nhìn Dung Triệt.
Dung Triệt cùng Tiêu Trì đang nói chuyện với nhau, không có chú ý tới ánh mắt của nàng.
Miên Miên cảm thấy như thế này cũng hay, dù nàng và Dung Triệt không có khả năng đến được với nhau, nhưng chri cần được nhìn huynh ấy từ xa cũng hạnh phúc lắm rồi.
Miên Miên vừa mải mê suy nghĩ, vừa nhìn Dung Triệt say đắm, rồi tự nhủ ‘từ người huynh ấy dường như đang phát ra ánh sáng gột rửa mọi tội lỗi’.
Tiểu Tuyết Hoa đột nhiên rời khỏi chỗ ngồi chạy lại bàn của Dung Triệt yêu cầu Tiêu Trì đổi chỗ, mọi người vốn quen tính tình đỏng đảnh sớm nắng chiều mưa của vị công chúa này, nên cũng không lấy làm lạ.
Tiêu trì thì không ngại việc cho Tuyết Hoa ngồi cùng bàn, dù sao cũng chỉ là gọi têm chút đồ ăn mà thôi.
Tuyết Hoa vui vẻ, ngồi giữa Tiêu Trì và Dung Triệt, vẻ mặt lộ ra sự hâm mộ khi nghe hai người luận bàn chính sự.
Miên Miên nhìn thấy cảnh đó, bàn tay tự nhiên nắm chặt theo thói quen, khiến móng tay đâm vào lòng bàn tay, cơ hồ khiến làn da chảy máu.
Tiêu Nguyệt ngồi bên cạnh tự nãy giờ vẫn luôn quan sát sắc mặt của Miên Miên.
“Có chuyện gì với nàng thế Miên Nhi?”.
Miên Miên phục hồi tinh thần, đáp lời: “Không có chuyện gì hết. . . . . . Ta chỉ là. . . . . Có chút không thoải mái. . . . . .“
Tiêu Nguyệt nắm chặt tay nàng, ghé mặt sát vào tai nàng. Miên Miên cố giãy dụa, nàng không muốn bị Dung Triệt nhìn thấy cảnh này. Còn mọi người xung quanh âm thầm nghĩ ‘hai người này tán tỉnh nhau thật công khai’.
“Miên Nhi vẫn còn đau sao? Đợi bữa tiệc tối nay kết thúc là nàng có thể nghỉ ngơi thoải mái rồi”. Dứt lời, Tiêu Nguyệt còn thổi một làn hơi thẳng vào tai nàng.
Miên Miên trừng mắt nhìn hắn, gương mặt xấu hổ đỏ bừng. Tuy nàng đúng là nữ nhi của thế kỷ 21 nhưng cũng không cách nào tỏ ra thoải mái trước sự thân mật quá đáng kiểu này.
Nàng càng giãy dụa, hắn nắm tay nàng càng chặt, hai người dằng co khiến ly trà hoa cúc trên mặt bàn rơi xuống đất vỡ cái rầm, khiến tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía bên này.
Tiêu nguyệt nở nụ cười quỷ mị, “Chén trà hoa cúc nóng làm bỏng tay Miên Nhi mất rồi”. Hắn vừa nói vừa ủ tay nàng trong lòng ngực mình, ghé môi xuống, hôn chụt một cái.
“Oa. . . . . .” Có không ít người phát ra tiếng cảm thán, “Thái tử cùng thái tử phi ân ái quá đi.”
“Hoa cúc cái quái gì mà hoa cúc? Bàn tay của người chả khác quả dưa chuột đang muốn xuyên thủng bông hoa cúc hết”. Miên Miên không chút khách khí, bao lời thô tục nói ra hết.
Càng không muốn mọi người nhìn thì người ta lại càng nhìn chăm chú. Điều này rất hợp với ý định của Tiêu Nguyệt. Hắn cố ý dang tay ôm chặt Miên Nhi vào lòng, ánh mắt hàm ẩn bao tình yêu thương tha thiết. Rất nhiều tiếng cảm thán lại vang lên.
Miên Miên tức đến nghiến răng nghiến lợi, nàng có thể cảm thấy rõ ánh mắt đang chăm chú nhìn nàng. Nàng hoàn toàn không có dũng khí nhìn qua bên đó.
Tuyết Hoa nhìn gương mặt hai người đàn ông ngồi bên cạnh, nàng chả hiểu gì hết, tự nhiên ánh mắt bọn họ cứ như muốn giết người là thế nào nhỉ?
“Các huynh chả phải vẫn biết, hoàng huynh rất sủng ái nàng ta hay sao? Nghe nói đêm qua nàng ta còn không về tẩm cung của mình mà ngủ lang chạ ở đâu đó. Thật không hiểu sao huynh ấy lại sủng ái nàng ta thế, riêng ta cảm thấy, Trang Thuần tốt hơn rất nhiều”.
Tuyết Hoa nói xong liếc mắt nhìn Tiêu Trì. Phát hiện ánh mắt Tiêu Trì đầy âm khí, khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Còn Dung Triệt toàn thân như đông thành đá, cả máu cũng bị ngưng kết thành băng.
Trong không khí, giống như có dao động thực vi diệu, nhẹ như cánh ve mà lại mang theo khí lực xuyên thấu tất cả.
Miên Miên tuy cách mấy trượng mà vẫn nhận thấy sự bi thương của người nào đó, trái tim nàng bỗng dưng tan nát thành từng mảnh.
Tiêu nguyệt ôm nàng trong lòng, mà ánh mắt lại kín đáo quan sát xung quanh, phản ứng của bọn họ đúng y như dự đoán của hắn. Duy có điều, ánh mắt âm lãnh của một kẻ thứ ba khiến hắn không khỏi ngạc nhiên.
Tiêu Nguyệt biết người này, hắn chính là hoàng đế của Sơ Vân quốc, năm hắn hai mươi tuổi, đã đẹp hơn đệ nhất mỹ nhân của Sơ Vân quốc.
Hắn biết Miên Nhi sao? Làm sao hắn lại có phản ứng ghê gớm như vậy nhỉ?
Tiêu nguyệt khó hiểu, Trà Long Tĩnh lại bưng ly rượu lên, làm tư thế chạm cốc trên không trung, đuôi mắt ánh lên ý cười châm chọc.
Tiêu nguyệt càng thêm khó hiểu ‘động tác không khách khí của tên đó’ rõ ràng là mang ý khiêu khích.
Chưa hiểu gì, thì Trà Long Tĩnh đã bưng ly rượu đứng lên, trực tiếp đi về hướng bên này.
“Miên Nhi biết hắn chứ?” Tiêu nguyệt vẫn ôm Miên Miên như trước, ánh mắt chăm chú nhìn Trà Long Tĩnh.
“Không biết! Làm sao ta lại quen biết tên yêu nhân biến thái đó được”. Miên Miên cũng nhìn chằm chằm Trà Long Tĩnh ’ nhìn hắn cười hết sức quỷ dị ’ sau lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh ’. Âm thầm chửi rửa: ‘Tên chết tiệt kia, có ngừng ánh nhìn kinh tởm của ngươi lại không’.
Trà Long Tĩnh luôn tạo cho nàng cảm giác sợ hãi, mỗi lần xuất hiện đều khiến nàng thấy kinh khiếp, Tại sao hôm nay hắn ta lại xuất hiện trong bữa tiệc chiêu đãi hoàng thất Bôn tộc nhỉ?
Hắn là ai nhỉ…? A! càng nghĩ tới hắn càng thấy kinh sợ!
“Miên nhi. . . . . . Nàng làm sao vậy? ” Tiêu Nguyệt nhìn điệu bộ của nàng có gì đó quái lạ.
‘‘Hôm nay, phụ hoàng mở tiệc chiêu đãi hoàng thất Bôn tộc có đúng không? “
“Đúng vậy, hôm nay trừ bỏ triều thần của bản quốc, còn lại đều là hoàng thất Bôn tộc hết.“
“Hoàng thất quý tộc ư? Có bao nhiêu hoàng tử? Bao nhiêu quý tộc? “
“Cái gì. . . . . .” Tiêu nguyệt ngẩn người, suy nghĩ cẩn thận xem ý nàng là gì, rồi mới nói: “Có thể ngồi ở yến hội này, thân phận đều phải là hoàng tử hoặc hoàng tử trở lên”.
Chủ động nắm chặt lấy tay của Tiêu Nguyệt, sau đó yên lặng đi vào chỗ ngồi, mặc kệ ánh mắt cứ dán chặt vào nàng từ nãy tới giờ.
Trà Long Tĩnh mặc trường bào màu bạc ngồi ngày cạnh vị trí chủ thượng, từ khi Miên Miên xuất hiện, hắn đã nhìn chằm chằm vào nàng.
Thật ngoài ý muốn, ai ngờ con cửu nhỏ kia lại xuất hiện trong hoàng cung Phong Nguyệt quốc, lại còn đi cùng Tiêu Nguyệt, thân phận của con cừu nhỏ không khó đoán, có lẽ là nữ nhân của Tiêu Nguyệt.
Xem nàng có lẽ còn chưa bị Tiêu Nguyệt ăn sạch, cừu con đã có chủ, trò chơi lại càng thú vị.
Trà Long Tĩnh bưng ly trà lên uống một ngụm, cảm thấy tâm tình đang nhàm chán trở nên vô cùng phấn chấn.
Miên Miên cùng Tiêu Nguyệt ngồi ở giữa, đúng lúc này Trang Thuần cùng Tiểu Tuyết Hoa xuất hiện, bộ dáng tỏ ra hết sức điểm đạm đáng yêu.
Trang Thuần sau khi hành lễ với hai người liền ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nguyệt, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái. Rõ ràng kế hoạch của nàng vạch ra đêm qua vô cùng mĩ mãn. Tiêu Nguyệt rõ ràng đã bắt gian thành công, mà sao giữ hai người vẫn không phát sinh chuyện gì nhỉ? Miên Miên kia giải mị dược của nàng kiểu gì chứ?
Trang Thuần buồn bực suy nghĩ, Tiêu Nguyệt thuỷ chung chả bao giờ buồn ngó ngàng gì tới nàng.
Dung Triệt và Tiêu Trì đi vào Tiêu Vận lâu, vị trí của hai người này được an bài đối diện với Miên Miên và Tiêu Nguyệt.
Miên Miên cúi đầu không dám nhìn thẳng vào bọn họ, Còn hai người này, ngay từ khi bước vào đã chủ ý đưa mắt tìm kiếm nàng, sau khi phát hiện nàng đã ngồi yên cạnh Tiêu Nguyệt, mới an tâm ngồi xuống.
Phải chờ tới khi hoàng đế xuất hiện thì tiệc tối mới chính thức bắt đầu.
Ở giữa sân, âm nhạc được tấu vang, các vũ công bắt đầu nhảy múa, dù mùa đông khắc nghiệt, các nàng vẫn chỉ bận một tấm áo bằng bạc mỏng manh, nhìn họ chả khác gì những chú bướm đủ mọi màu sắc.
Miên Miên nhìn thấy các mon ăn được chế biến và bầy biện cầu kỳ trước mắt mà phải nhịn xuống do trong lòng nhiều tâm trạng, Cuối cùng do nhịn không nổi, đành ngẩng đầu lên nhìn Dung Triệt.
Dung Triệt cùng Tiêu Trì đang nói chuyện với nhau, không có chú ý tới ánh mắt của nàng.
Miên Miên cảm thấy như thế này cũng hay, dù nàng và Dung Triệt không có khả năng đến được với nhau, nhưng chri cần được nhìn huynh ấy từ xa cũng hạnh phúc lắm rồi.
Miên Miên vừa mải mê suy nghĩ, vừa nhìn Dung Triệt say đắm, rồi tự nhủ ‘từ người huynh ấy dường như đang phát ra ánh sáng gột rửa mọi tội lỗi’.
Tiểu Tuyết Hoa đột nhiên rời khỏi chỗ ngồi chạy lại bàn của Dung Triệt yêu cầu Tiêu Trì đổi chỗ, mọi người vốn quen tính tình đỏng đảnh sớm nắng chiều mưa của vị công chúa này, nên cũng không lấy làm lạ.
Tiêu trì thì không ngại việc cho Tuyết Hoa ngồi cùng bàn, dù sao cũng chỉ là gọi têm chút đồ ăn mà thôi.
Tuyết Hoa vui vẻ, ngồi giữa Tiêu Trì và Dung Triệt, vẻ mặt lộ ra sự hâm mộ khi nghe hai người luận bàn chính sự.
Miên Miên nhìn thấy cảnh đó, bàn tay tự nhiên nắm chặt theo thói quen, khiến móng tay đâm vào lòng bàn tay, cơ hồ khiến làn da chảy máu.
Tiêu Nguyệt ngồi bên cạnh tự nãy giờ vẫn luôn quan sát sắc mặt của Miên Miên.
“Có chuyện gì với nàng thế Miên Nhi?”.
Miên Miên phục hồi tinh thần, đáp lời: “Không có chuyện gì hết. . . . . . Ta chỉ là. . . . . Có chút không thoải mái. . . . . .“
Tiêu Nguyệt nắm chặt tay nàng, ghé mặt sát vào tai nàng. Miên Miên cố giãy dụa, nàng không muốn bị Dung Triệt nhìn thấy cảnh này. Còn mọi người xung quanh âm thầm nghĩ ‘hai người này tán tỉnh nhau thật công khai’.
“Miên Nhi vẫn còn đau sao? Đợi bữa tiệc tối nay kết thúc là nàng có thể nghỉ ngơi thoải mái rồi”. Dứt lời, Tiêu Nguyệt còn thổi một làn hơi thẳng vào tai nàng.
Miên Miên trừng mắt nhìn hắn, gương mặt xấu hổ đỏ bừng. Tuy nàng đúng là nữ nhi của thế kỷ 21 nhưng cũng không cách nào tỏ ra thoải mái trước sự thân mật quá đáng kiểu này.
Nàng càng giãy dụa, hắn nắm tay nàng càng chặt, hai người dằng co khiến ly trà hoa cúc trên mặt bàn rơi xuống đất vỡ cái rầm, khiến tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía bên này.
Tiêu nguyệt nở nụ cười quỷ mị, “Chén trà hoa cúc nóng làm bỏng tay Miên Nhi mất rồi”. Hắn vừa nói vừa ủ tay nàng trong lòng ngực mình, ghé môi xuống, hôn chụt một cái.
“Oa. . . . . .” Có không ít người phát ra tiếng cảm thán, “Thái tử cùng thái tử phi ân ái quá đi.”
“Hoa cúc cái quái gì mà hoa cúc? Bàn tay của người chả khác quả dưa chuột đang muốn xuyên thủng bông hoa cúc hết”. Miên Miên không chút khách khí, bao lời thô tục nói ra hết.
Càng không muốn mọi người nhìn thì người ta lại càng nhìn chăm chú. Điều này rất hợp với ý định của Tiêu Nguyệt. Hắn cố ý dang tay ôm chặt Miên Nhi vào lòng, ánh mắt hàm ẩn bao tình yêu thương tha thiết. Rất nhiều tiếng cảm thán lại vang lên.
Miên Miên tức đến nghiến răng nghiến lợi, nàng có thể cảm thấy rõ ánh mắt đang chăm chú nhìn nàng. Nàng hoàn toàn không có dũng khí nhìn qua bên đó.
Tuyết Hoa nhìn gương mặt hai người đàn ông ngồi bên cạnh, nàng chả hiểu gì hết, tự nhiên ánh mắt bọn họ cứ như muốn giết người là thế nào nhỉ?
“Các huynh chả phải vẫn biết, hoàng huynh rất sủng ái nàng ta hay sao? Nghe nói đêm qua nàng ta còn không về tẩm cung của mình mà ngủ lang chạ ở đâu đó. Thật không hiểu sao huynh ấy lại sủng ái nàng ta thế, riêng ta cảm thấy, Trang Thuần tốt hơn rất nhiều”.
Tuyết Hoa nói xong liếc mắt nhìn Tiêu Trì. Phát hiện ánh mắt Tiêu Trì đầy âm khí, khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Còn Dung Triệt toàn thân như đông thành đá, cả máu cũng bị ngưng kết thành băng.
Trong không khí, giống như có dao động thực vi diệu, nhẹ như cánh ve mà lại mang theo khí lực xuyên thấu tất cả.
Miên Miên tuy cách mấy trượng mà vẫn nhận thấy sự bi thương của người nào đó, trái tim nàng bỗng dưng tan nát thành từng mảnh.
Tiêu nguyệt ôm nàng trong lòng, mà ánh mắt lại kín đáo quan sát xung quanh, phản ứng của bọn họ đúng y như dự đoán của hắn. Duy có điều, ánh mắt âm lãnh của một kẻ thứ ba khiến hắn không khỏi ngạc nhiên.
Tiêu Nguyệt biết người này, hắn chính là hoàng đế của Sơ Vân quốc, năm hắn hai mươi tuổi, đã đẹp hơn đệ nhất mỹ nhân của Sơ Vân quốc.
Hắn biết Miên Nhi sao? Làm sao hắn lại có phản ứng ghê gớm như vậy nhỉ?
Tiêu nguyệt khó hiểu, Trà Long Tĩnh lại bưng ly rượu lên, làm tư thế chạm cốc trên không trung, đuôi mắt ánh lên ý cười châm chọc.
Tiêu nguyệt càng thêm khó hiểu ‘động tác không khách khí của tên đó’ rõ ràng là mang ý khiêu khích.
Chưa hiểu gì, thì Trà Long Tĩnh đã bưng ly rượu đứng lên, trực tiếp đi về hướng bên này.
“Miên Nhi biết hắn chứ?” Tiêu nguyệt vẫn ôm Miên Miên như trước, ánh mắt chăm chú nhìn Trà Long Tĩnh.
“Không biết! Làm sao ta lại quen biết tên yêu nhân biến thái đó được”. Miên Miên cũng nhìn chằm chằm Trà Long Tĩnh ’ nhìn hắn cười hết sức quỷ dị ’ sau lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh ’. Âm thầm chửi rửa: ‘Tên chết tiệt kia, có ngừng ánh nhìn kinh tởm của ngươi lại không’.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.