Chương 121: In dấu cả đời
Tình Đình Phi Lai
22/07/2016
Nguyễn Miên Miên vẫn đứng ở đó, thân thể run rẩy dữ dội, đau đớn bén
nhọn theo từng lỗ chân lông trên da thịt thấm vào người nàng.
Dung Triệt thoáng tỉnh lại, vừa rồi Nguyễn Miên Miên đã thay hắn đỡ một đòn trí mạng. “Miên nhi. . . . . .” Hắn cố hết sức gọi một tiếng.
Nghe thấy Dung Triệt tỉnh lại, Nguyễn Miên Miên lập tức quay đầu, nước mắt lập tức chảy ra như hai dòng suối nhỏ: “Thật xin lỗi. . . . . . Dung Triệt. . . . . . Là ta hại ngươi. . . . . .”
Dung Triệt cố hết sức nói chuyện, đôi môi run rẩy, mắt nhìn chằm chằm vào vết thương của nàng, vừa cảm thấy may mắn vừa đầy tràn bi thống, còn có không cam lòng cùng bi phẫn. (Mèo: nhiều bạn sẽ thắc mắc sao a Triệt lại vui mừng, chắc là do chị Miên k có bị hành hạ j quá đáng đến trọng thương hay chết)
Bàn ủi nóng đốt cháy y phục trên người nàng, máu nóng còn đang chảy xuống, đỏ tươi, thịt bị đốt bay lên mùi khét. Nguyễn Miên Miên cố gắng nhìn về phía hắn cười, Dung Triệt ngươi đừng bận tâm, chỉ là đau đớn nhỏ mà thôi.
Trước mắt càng ngày càng mờ, miệng vết thương càng ngày càng đau nhức, đầu óc choáng váng quay vòng, Nguyễn Miên Miên cuối cùng không chống đỡ được nữa nhanh chóng hôn mê ngã xuống.
Đồng tử Tiêu Nguyệt đột nhiên co rút, tiến lên đón được nàng.
Sắc mặt của nàng đã trắng bệch, môi cũng không có huyết sắc, Tiêu Nguyệt chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, ngực đau đớn vô cùng.
“Miên nhi. . . . . . Miên nhi. . . . . .” Hắn không khống chế được gọi to, có lẽ người trong ngực đã ngất thật rồi.
“Thả hắn xuống, sau đó nhốt vào nhà giam, chữa lành vết thương cho hắn, một ngày ba bữa cho hắn ăn uống đầy đủ.” Tiêu Nguyệt phân phó thị vệ, sau đó ôm lấy Nguyễn Miên Miên trở về Linh Tê cung.
Qua việc vừa rồi hắn hiểu được một chuyện, nếu như Dung Triệt chết, Miên nhi cũng nhất định không muốn sống nữa, hắn muốn Miên nhi còn sống, cho nên không có dũng khí giết Dung Triệt.
Đến Linh Tê cùng, tất cả thái y đều phải tiến cung chữa thương cho nàng.
Bắt mạch, chẩn đoán bệnh, bôi thuốc, trị liệu. . . . . . Tất cả đều diễn ra khi Nguyễn Miên Miên không có ý thức.
Cứ như vậy hôn mê một ngày một đêm, Tiêu Nguyệt cũng ở bên giường trông nàng một ngày một đêm.
Nhìn dung nhan ngủ say của nàng, chỉ mới vài ngày mà khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã gầy đi rất nhiều, cằm tinh sảo đẹp đẽ như một món đồ gốm thượng hạng, khiến người ta muốn sờ nhưng rồi lại sợ không cẩn thận sẽ làm bóp nát nó.
Còn có tay của nàng, khi nắm cổ tay nàng, kỳ thật hắn không dám dùng lực mạnh hoặc nói đều là dùng lực rất rất nhỏ, cổ tay nàng quá nhỏ, hắn sợ mình không cẩn thận sẽ bẻ gảy nó.
Nhớ khi còn bé nàng rất mập, cuối cùng hắn còn gọi nàng là ‘béo đông qua’, nhưng tại sao bây giờ lại gầy đến thế này?
Còn có vết thương của nàng, bởi vì không thể để vật gì đụng vào, cho nên thái y phân phó tạm thời không được dùng y phục che lại, phải mở rộng ra.
Nơi mềm mại của nàng không được che đậy, nàng lại nằm ngang, ngực của nàng lại ngoài ý muốn vô cùng đầy đặn, theo hơi thởi yếu ớt của nàng phập phồng nhấp nhô.
Đã được bôi thuốc nên miệng vết thương đã khô lại, hình hoa mai in trên người nàng, không có sẹo dữ tợn do tổn thương mà ngược lại trông rất sống động, giúp nàng tăng thêm vài phần mị hoặc.
Tiêu Nguyệt cúi người, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương của nàng, như là cổ độc, cả đời này nàng nhất định không xóa đi được.
Nguyễn Miên Miên dần dần đổi tính, ánh mắt của Tiêu Nguyệt tối sầm.
Thực hiện hình phạt xong cảm giác thế nào? Nguyễn miên Miên cho rằng hiện tại Tiêu Nguyệt đối với nàng chỉ có hận.
“Miên nhi. . . . . . Nàng đã tỉnh?” Tiêu Nguyệt mừng rỡ “Nàng có cảm thấy không thoải mái ở đâu không? Vết thương còn đau không?”.
Nguyễn Miên Miên suy nghĩ kỹ càng, lại nhìn Tiêu Nguyệt, muốn đứng dậy hỏi hắn, lúc này mới phát hiện ra mình không mặc áo.
“Thái y nói vết thương của nàng nghiêm trọng, không thể để vật gì đụng vào, cho nên tạm thời không cần mặc y phục.” Tiêu Nguyệt lập tức giải thích.
Nguyễn Miên MiIên che ngực của mình, khắp người đều rất đau nhức.
Thấy Tiêu Nguyệt không chút động lòng, Nguyễn Miên Miên liền đem chăn kéo sang bọc mình lại, sau đó muốn xuống giường đi mặc y phục. Tiêu Nguyệt hiểu rõ nàng, không lay chuyển được nàng nên đành thỏa hiệp.
Nguyễn Miên Miên nhìn ấn ký trước ngực mình, cảm giác sần sùi nhanh chóng thức tỉnh nàng, ấn ký này khắc rất sâu, có lẽ sẽ theo nàng cả đời.
Nhưng vào giờ phút này, chuyện nàng quan tâm không phải là những chuyện này, chuyện nàng quan tâm chính là Dung Triệt thế nào rồi. Một giấc ngù này không biết mình đã ngủ bao lâu, Tiêu Nguyệt có phải đã thay đổi phương thức tra tấn hắn. Nguyễn Miên Miên mặc y phục tử tế, vừa muốn xuống giường, Tiêu Nguyệt liền ngăn nàng lại.
“Nàng muốn đến Thiên Lao sao?’’.
“Ngươi đã biết còn hỏi?” Nguyễn Miên Miên vốn muốn hỏi Tiêu Nguyệt hiện tại Dung Triệt thế nào, chỉ là nàng không dám hỏi, sợ hỏi ra sẽ khiến hắn tức giận.
“Không có lệnh của ta, nàng không thể vào.”
“Cho nên ngươi muốn ta cầu xin ngươi? Được, ta lập tức cầu xin” Nàng nói xong liền quỳ xuống.
Tiêu Nguyệt đỡ nàng, lòng đâu như cắt, Hạ Lan Miên Miên luôn không biết cách che dấu tình cảm của mình.
“Dung Triệt hiện tại rất tốt, ta đã sai thái y đi chữa trị vết thương cho hắn, đều là ngoại thương, toàn bộ đều đã được bôi thuốc, một ngày ba bữa cơm ta cũng cho hắn ăn đầy đủ.”
Nguyễn Miên Miên cảm thấy không thể tin “Tại sao ngươi. . . . . . ? Không phải ngươi hận chúng ta thấu xương sao?”.
“Nàng uống hết chén thuốc này trước, ta liền sai người dẫn hắn tới gặp nàng, đến lúc đó nàng sẽ biết ta là nói thật hay nói dối.”
“Thật sự?” Nguyễn Miên Miên hăng hái: “Thuốc ở chỗ nào? Ta lập tức uống.”
Ánh mắt Tiêu Nguyệt dần dần tối lại, bưng một chén thuốc đã sớm chuẩn đưa cho nàng: “Thái y nói, uống thuốc này, vết thương của nàng sẽ khỏi rất nhanh”.
Nguyễn Miên Miên không hề đề phòng đem chén kia thuốc uống cạn, đầu bắt đầu hoạt động (Mèo: lúc này mới hoạt động não là chậm rồi tỷ ơi), Tiêu Nguyệt tại sao lại đột nhiên thay đổi thái độ, là vì mình dũng cảm quên mình nên khiến hắn thay đổi chủ ý sao? Nếu như chút đau xót ấy có thể đổi lấy hạnh phúc cả đời, vậy cũng đáng.
Nàng đắm chìm trong suy nghĩ tốt đẹp của chính mình, căn bản không để ý tới sắc mặt Tiêu Nguyệt lúc này có bao nhiêu quỷ mị.
Chén kia thuốc, Tiêu Nguyệt tự mình nhìn thấy nàng đã uống xong, như vậy là kế hoạch đã thành công được một nửa, bước tiếp theo, để cho Dung Triệt thấy nữa là hoàn thành.
Hạ Lan Miên Miên, nàn đừng trách ta nhẫn tâm, nànggươi yêu Dung Triệt sâu đậm như vậy, ta thật sự không có cách nào thành toàn cho nàng nên đành ra hạ sách này, chỉ vì muốn Dung Triệt hết hy vọng với nàng.
“Ta đã uống xong rồi, ngươi có thể đưa hắn tới gặp ta được chứ?” Nguyễn Miên Miên cẩn thận nói, nàng vẫn còn e ngại tính hỉ nộ vô thường của Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt đứng dậy, thản nhiên nói: “Nàng nghỉ ngơi một lát đi, ta đi gọi hắn tới.” Nói xong, liền đóng cửa đi ra ngoài.
Nguyễn Miên Miên còn có chút phản ứng không kịp, không biết chuyện gì đã khiến cho Tiêu Nguyệt thay đổi nhưng Nguyễn Miên Miên luôn cảm thấy có điểm bất an, không thể nói được là cái gì, chỉ cảm thấy hắn làm như vậy nhất định là có mục đích nào đó.
Lúc này đã hoàng hôn rồi, vừa rồi uống chén kia thuốc, Nguyễn Miên Miên cảm thấy có chút rầu rĩ, đứng dậy mở cửa sổ ra. Ánh mặt trời vàng ươm bao phủ cả mặt đất rộng lớn.
Không khí bên ngoài rất mát mẻ, gió thổi nhẹ qua, nhưng Nguyễn Miên Miên lại cảm thấy càng ngày càng nóng. . . . . .
Dung Triệt thoáng tỉnh lại, vừa rồi Nguyễn Miên Miên đã thay hắn đỡ một đòn trí mạng. “Miên nhi. . . . . .” Hắn cố hết sức gọi một tiếng.
Nghe thấy Dung Triệt tỉnh lại, Nguyễn Miên Miên lập tức quay đầu, nước mắt lập tức chảy ra như hai dòng suối nhỏ: “Thật xin lỗi. . . . . . Dung Triệt. . . . . . Là ta hại ngươi. . . . . .”
Dung Triệt cố hết sức nói chuyện, đôi môi run rẩy, mắt nhìn chằm chằm vào vết thương của nàng, vừa cảm thấy may mắn vừa đầy tràn bi thống, còn có không cam lòng cùng bi phẫn. (Mèo: nhiều bạn sẽ thắc mắc sao a Triệt lại vui mừng, chắc là do chị Miên k có bị hành hạ j quá đáng đến trọng thương hay chết)
Bàn ủi nóng đốt cháy y phục trên người nàng, máu nóng còn đang chảy xuống, đỏ tươi, thịt bị đốt bay lên mùi khét. Nguyễn Miên Miên cố gắng nhìn về phía hắn cười, Dung Triệt ngươi đừng bận tâm, chỉ là đau đớn nhỏ mà thôi.
Trước mắt càng ngày càng mờ, miệng vết thương càng ngày càng đau nhức, đầu óc choáng váng quay vòng, Nguyễn Miên Miên cuối cùng không chống đỡ được nữa nhanh chóng hôn mê ngã xuống.
Đồng tử Tiêu Nguyệt đột nhiên co rút, tiến lên đón được nàng.
Sắc mặt của nàng đã trắng bệch, môi cũng không có huyết sắc, Tiêu Nguyệt chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, ngực đau đớn vô cùng.
“Miên nhi. . . . . . Miên nhi. . . . . .” Hắn không khống chế được gọi to, có lẽ người trong ngực đã ngất thật rồi.
“Thả hắn xuống, sau đó nhốt vào nhà giam, chữa lành vết thương cho hắn, một ngày ba bữa cho hắn ăn uống đầy đủ.” Tiêu Nguyệt phân phó thị vệ, sau đó ôm lấy Nguyễn Miên Miên trở về Linh Tê cung.
Qua việc vừa rồi hắn hiểu được một chuyện, nếu như Dung Triệt chết, Miên nhi cũng nhất định không muốn sống nữa, hắn muốn Miên nhi còn sống, cho nên không có dũng khí giết Dung Triệt.
Đến Linh Tê cùng, tất cả thái y đều phải tiến cung chữa thương cho nàng.
Bắt mạch, chẩn đoán bệnh, bôi thuốc, trị liệu. . . . . . Tất cả đều diễn ra khi Nguyễn Miên Miên không có ý thức.
Cứ như vậy hôn mê một ngày một đêm, Tiêu Nguyệt cũng ở bên giường trông nàng một ngày một đêm.
Nhìn dung nhan ngủ say của nàng, chỉ mới vài ngày mà khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã gầy đi rất nhiều, cằm tinh sảo đẹp đẽ như một món đồ gốm thượng hạng, khiến người ta muốn sờ nhưng rồi lại sợ không cẩn thận sẽ làm bóp nát nó.
Còn có tay của nàng, khi nắm cổ tay nàng, kỳ thật hắn không dám dùng lực mạnh hoặc nói đều là dùng lực rất rất nhỏ, cổ tay nàng quá nhỏ, hắn sợ mình không cẩn thận sẽ bẻ gảy nó.
Nhớ khi còn bé nàng rất mập, cuối cùng hắn còn gọi nàng là ‘béo đông qua’, nhưng tại sao bây giờ lại gầy đến thế này?
Còn có vết thương của nàng, bởi vì không thể để vật gì đụng vào, cho nên thái y phân phó tạm thời không được dùng y phục che lại, phải mở rộng ra.
Nơi mềm mại của nàng không được che đậy, nàng lại nằm ngang, ngực của nàng lại ngoài ý muốn vô cùng đầy đặn, theo hơi thởi yếu ớt của nàng phập phồng nhấp nhô.
Đã được bôi thuốc nên miệng vết thương đã khô lại, hình hoa mai in trên người nàng, không có sẹo dữ tợn do tổn thương mà ngược lại trông rất sống động, giúp nàng tăng thêm vài phần mị hoặc.
Tiêu Nguyệt cúi người, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương của nàng, như là cổ độc, cả đời này nàng nhất định không xóa đi được.
Nguyễn Miên Miên dần dần đổi tính, ánh mắt của Tiêu Nguyệt tối sầm.
Thực hiện hình phạt xong cảm giác thế nào? Nguyễn miên Miên cho rằng hiện tại Tiêu Nguyệt đối với nàng chỉ có hận.
“Miên nhi. . . . . . Nàng đã tỉnh?” Tiêu Nguyệt mừng rỡ “Nàng có cảm thấy không thoải mái ở đâu không? Vết thương còn đau không?”.
Nguyễn Miên Miên suy nghĩ kỹ càng, lại nhìn Tiêu Nguyệt, muốn đứng dậy hỏi hắn, lúc này mới phát hiện ra mình không mặc áo.
“Thái y nói vết thương của nàng nghiêm trọng, không thể để vật gì đụng vào, cho nên tạm thời không cần mặc y phục.” Tiêu Nguyệt lập tức giải thích.
Nguyễn Miên MiIên che ngực của mình, khắp người đều rất đau nhức.
Thấy Tiêu Nguyệt không chút động lòng, Nguyễn Miên Miên liền đem chăn kéo sang bọc mình lại, sau đó muốn xuống giường đi mặc y phục. Tiêu Nguyệt hiểu rõ nàng, không lay chuyển được nàng nên đành thỏa hiệp.
Nguyễn Miên Miên nhìn ấn ký trước ngực mình, cảm giác sần sùi nhanh chóng thức tỉnh nàng, ấn ký này khắc rất sâu, có lẽ sẽ theo nàng cả đời.
Nhưng vào giờ phút này, chuyện nàng quan tâm không phải là những chuyện này, chuyện nàng quan tâm chính là Dung Triệt thế nào rồi. Một giấc ngù này không biết mình đã ngủ bao lâu, Tiêu Nguyệt có phải đã thay đổi phương thức tra tấn hắn. Nguyễn Miên Miên mặc y phục tử tế, vừa muốn xuống giường, Tiêu Nguyệt liền ngăn nàng lại.
“Nàng muốn đến Thiên Lao sao?’’.
“Ngươi đã biết còn hỏi?” Nguyễn Miên Miên vốn muốn hỏi Tiêu Nguyệt hiện tại Dung Triệt thế nào, chỉ là nàng không dám hỏi, sợ hỏi ra sẽ khiến hắn tức giận.
“Không có lệnh của ta, nàng không thể vào.”
“Cho nên ngươi muốn ta cầu xin ngươi? Được, ta lập tức cầu xin” Nàng nói xong liền quỳ xuống.
Tiêu Nguyệt đỡ nàng, lòng đâu như cắt, Hạ Lan Miên Miên luôn không biết cách che dấu tình cảm của mình.
“Dung Triệt hiện tại rất tốt, ta đã sai thái y đi chữa trị vết thương cho hắn, đều là ngoại thương, toàn bộ đều đã được bôi thuốc, một ngày ba bữa cơm ta cũng cho hắn ăn đầy đủ.”
Nguyễn Miên Miên cảm thấy không thể tin “Tại sao ngươi. . . . . . ? Không phải ngươi hận chúng ta thấu xương sao?”.
“Nàng uống hết chén thuốc này trước, ta liền sai người dẫn hắn tới gặp nàng, đến lúc đó nàng sẽ biết ta là nói thật hay nói dối.”
“Thật sự?” Nguyễn Miên Miên hăng hái: “Thuốc ở chỗ nào? Ta lập tức uống.”
Ánh mắt Tiêu Nguyệt dần dần tối lại, bưng một chén thuốc đã sớm chuẩn đưa cho nàng: “Thái y nói, uống thuốc này, vết thương của nàng sẽ khỏi rất nhanh”.
Nguyễn Miên Miên không hề đề phòng đem chén kia thuốc uống cạn, đầu bắt đầu hoạt động (Mèo: lúc này mới hoạt động não là chậm rồi tỷ ơi), Tiêu Nguyệt tại sao lại đột nhiên thay đổi thái độ, là vì mình dũng cảm quên mình nên khiến hắn thay đổi chủ ý sao? Nếu như chút đau xót ấy có thể đổi lấy hạnh phúc cả đời, vậy cũng đáng.
Nàng đắm chìm trong suy nghĩ tốt đẹp của chính mình, căn bản không để ý tới sắc mặt Tiêu Nguyệt lúc này có bao nhiêu quỷ mị.
Chén kia thuốc, Tiêu Nguyệt tự mình nhìn thấy nàng đã uống xong, như vậy là kế hoạch đã thành công được một nửa, bước tiếp theo, để cho Dung Triệt thấy nữa là hoàn thành.
Hạ Lan Miên Miên, nàn đừng trách ta nhẫn tâm, nànggươi yêu Dung Triệt sâu đậm như vậy, ta thật sự không có cách nào thành toàn cho nàng nên đành ra hạ sách này, chỉ vì muốn Dung Triệt hết hy vọng với nàng.
“Ta đã uống xong rồi, ngươi có thể đưa hắn tới gặp ta được chứ?” Nguyễn Miên Miên cẩn thận nói, nàng vẫn còn e ngại tính hỉ nộ vô thường của Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt đứng dậy, thản nhiên nói: “Nàng nghỉ ngơi một lát đi, ta đi gọi hắn tới.” Nói xong, liền đóng cửa đi ra ngoài.
Nguyễn Miên Miên còn có chút phản ứng không kịp, không biết chuyện gì đã khiến cho Tiêu Nguyệt thay đổi nhưng Nguyễn Miên Miên luôn cảm thấy có điểm bất an, không thể nói được là cái gì, chỉ cảm thấy hắn làm như vậy nhất định là có mục đích nào đó.
Lúc này đã hoàng hôn rồi, vừa rồi uống chén kia thuốc, Nguyễn Miên Miên cảm thấy có chút rầu rĩ, đứng dậy mở cửa sổ ra. Ánh mặt trời vàng ươm bao phủ cả mặt đất rộng lớn.
Không khí bên ngoài rất mát mẻ, gió thổi nhẹ qua, nhưng Nguyễn Miên Miên lại cảm thấy càng ngày càng nóng. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.