Chương 50: MỘT CHÚT PHIỀN MUỘN
Tình Đình Phi Lai
20/02/2016
Miên Miên đứng ở nơi
nào đó, toàn thân cứng đờ, nàng có lẽ nên đi thì tốt hơn, màn tình cảm
ướt át nồng nàn đó quá đẹp, hết sức tốt đẹp, tới nỗi nàng nhịn không nổi muốn phá bỏ.
“Hạ Lan Miên Miên. . .” Tuyết Hoa vốn đang giả vờ e thẹn nhào vào lòng Dung Triệt, vừa nhìn thấy nàng, lập tức lao tới cản trước mặt nàng.
“Ngươi định đi tìm hoàng huynh hả? Ta nghe nói hoàng huynh vừa nạp trắc phi”.
Biểu tình của nàng vô tội, giọng điệu lại càng vô tội tới đáng sợ.
Khi còn bé, nàng thích tự cho mình là một đứa bé thông minh, thích bắt nạt Miên Miên, khi lớn lên thái độ ngạo mạn càng rõ.
Miên Miên lại không nhịn nổi cười, nàng ta mới mười hai tuổi, nên hành vi lẫn tư tưởng không khỏi ấu trĩ, tưởng nói tuỳ tiện mấy câu là có thể đả kích người khác sao?
“Đúng vậy, phụ hoàng cũng đang đợi ta”. Nhạt nhẽo trả lời Tiểu Tuyết Hoa, ánh mắt không kiềm chế nổi, nhìn về hướng Dung Triệt.
“Tiêu Nguyệt nạp trắc phi?” Biểu tình của Dung Triệt lạnh lẽo, bàn tay âm thầm nắm chặt, lông mày nhíu lại, nhìn Miên Miên biểu lộ sự phẫn nộ.
Miên Miên rất muốn tiến lên dùng đôi tay kéo hai hàng lông mày của hắn giãn ra, sao lại phải phẫn nộ chứ? Bởi vì trượng phu của muội muội cưới nữ nhân khác sao? Nhưng hắn chỉ là huynh trưởng thôi, phẫn nộ cái gì?
Trong suy nghĩ của nàng, hắn chả liên quan đến chuyện này.
“Này, ta nghe nói nữ nhi của Lễ bộ thị lang rất xinh đẹp….” Tuyết Hoa lôi tay của Dung Triệt, gương mặt đắc ý nhìn Miên Miên, “Dung Triệt ca ca chúng ta cùng đi ngắm nàng ta đi”.
Dung Triệt nhìn Miên Miên, tựa hồ như rất thoải mái, trên môi vẫn nở nụ cười, nghe tin phu quân kết hôn với người khác, chả lẽ không có chút phiền muộn nào?
Để Dung Triệt nhìn thấy nụ cười xán lạn của mình xong, nàng cất tiếng nói: “Đi thôi, cùng đi nào, ca ca đi với Tuyết Hoa đi, như vậy phụ hoàng sẽ không chú ý”.
Chính vì vậy, ba người cung nhau đi tới Linh Tê cung, suốt cả chặng đường, Tuyết Hoa không ngừng líu ríu nói chuyện với Dung Triệt, Còn Dung Triệt chỉ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng mới đáp lời, đôi mắt thuỷ chung vẫn luôn dõi theo Miên Miên.
Tới Linh Tê cung, bên trong thấy hoàng thượng và Tiêu Nguyệt đang ngồi đợi đã lâu, hoàng đế nhìn Miên Miên đôi mắt đầy thâm ý, tự suy đoán có lẽ do Miên Miên không vui vì chuyện Tiêu Nguyệt có trắc phi nên mwois cố ý chậm chạp.
Nhưng khi nhìn sang Dung Triệt và Tuyết Hoa, trên mặt lại hiện ra sự vui mừng, tựa hồ rất vui vẻ với an bài của bản thân.
Miên Miên hành lễ với hoàng đế, rồi đi đến bên cạnh Tiêu Nguyệt ngồi xuống, bất ngờ nhất là Tiêu Nguyệt hôm nay không còn bộ dạng bễ nghệ ngạo mạn theo kiểu mọi chuyện không liên can tới ta như mọi ngày. Trái lại, hắn rất thận trọng nhìn Miên Miên, trong đôi mắt hàm chứa sự áy náy thì phải?
Miên Miên sửng sốt, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn, lẽ nào Tiêu Nguyệt thấy có lỗi với nàng khi phải nạp trắc phi. Với loại tính cách như của Tiêu Nguyệt, đây thực sự là kỳ tích ~__ ^
“Hạ Lan Miên Miên. . .” Tuyết Hoa vốn đang giả vờ e thẹn nhào vào lòng Dung Triệt, vừa nhìn thấy nàng, lập tức lao tới cản trước mặt nàng.
“Ngươi định đi tìm hoàng huynh hả? Ta nghe nói hoàng huynh vừa nạp trắc phi”.
Biểu tình của nàng vô tội, giọng điệu lại càng vô tội tới đáng sợ.
Khi còn bé, nàng thích tự cho mình là một đứa bé thông minh, thích bắt nạt Miên Miên, khi lớn lên thái độ ngạo mạn càng rõ.
Miên Miên lại không nhịn nổi cười, nàng ta mới mười hai tuổi, nên hành vi lẫn tư tưởng không khỏi ấu trĩ, tưởng nói tuỳ tiện mấy câu là có thể đả kích người khác sao?
“Đúng vậy, phụ hoàng cũng đang đợi ta”. Nhạt nhẽo trả lời Tiểu Tuyết Hoa, ánh mắt không kiềm chế nổi, nhìn về hướng Dung Triệt.
“Tiêu Nguyệt nạp trắc phi?” Biểu tình của Dung Triệt lạnh lẽo, bàn tay âm thầm nắm chặt, lông mày nhíu lại, nhìn Miên Miên biểu lộ sự phẫn nộ.
Miên Miên rất muốn tiến lên dùng đôi tay kéo hai hàng lông mày của hắn giãn ra, sao lại phải phẫn nộ chứ? Bởi vì trượng phu của muội muội cưới nữ nhân khác sao? Nhưng hắn chỉ là huynh trưởng thôi, phẫn nộ cái gì?
Trong suy nghĩ của nàng, hắn chả liên quan đến chuyện này.
“Này, ta nghe nói nữ nhi của Lễ bộ thị lang rất xinh đẹp….” Tuyết Hoa lôi tay của Dung Triệt, gương mặt đắc ý nhìn Miên Miên, “Dung Triệt ca ca chúng ta cùng đi ngắm nàng ta đi”.
Dung Triệt nhìn Miên Miên, tựa hồ như rất thoải mái, trên môi vẫn nở nụ cười, nghe tin phu quân kết hôn với người khác, chả lẽ không có chút phiền muộn nào?
Để Dung Triệt nhìn thấy nụ cười xán lạn của mình xong, nàng cất tiếng nói: “Đi thôi, cùng đi nào, ca ca đi với Tuyết Hoa đi, như vậy phụ hoàng sẽ không chú ý”.
Chính vì vậy, ba người cung nhau đi tới Linh Tê cung, suốt cả chặng đường, Tuyết Hoa không ngừng líu ríu nói chuyện với Dung Triệt, Còn Dung Triệt chỉ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng mới đáp lời, đôi mắt thuỷ chung vẫn luôn dõi theo Miên Miên.
Tới Linh Tê cung, bên trong thấy hoàng thượng và Tiêu Nguyệt đang ngồi đợi đã lâu, hoàng đế nhìn Miên Miên đôi mắt đầy thâm ý, tự suy đoán có lẽ do Miên Miên không vui vì chuyện Tiêu Nguyệt có trắc phi nên mwois cố ý chậm chạp.
Nhưng khi nhìn sang Dung Triệt và Tuyết Hoa, trên mặt lại hiện ra sự vui mừng, tựa hồ rất vui vẻ với an bài của bản thân.
Miên Miên hành lễ với hoàng đế, rồi đi đến bên cạnh Tiêu Nguyệt ngồi xuống, bất ngờ nhất là Tiêu Nguyệt hôm nay không còn bộ dạng bễ nghệ ngạo mạn theo kiểu mọi chuyện không liên can tới ta như mọi ngày. Trái lại, hắn rất thận trọng nhìn Miên Miên, trong đôi mắt hàm chứa sự áy náy thì phải?
Miên Miên sửng sốt, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn, lẽ nào Tiêu Nguyệt thấy có lỗi với nàng khi phải nạp trắc phi. Với loại tính cách như của Tiêu Nguyệt, đây thực sự là kỳ tích ~__ ^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.