Chương 38: MÙI THUỐC SÚNG NÔNG NẶC
Tình Đình Phi Lai
23/12/2015
“Miên nhi…?” Dung Triệt ngay lập tức dùng ánh mắt chất vấn nhìn Nguyễn Miên
Miên, tuy rằng hắn còn không hiểu ý nghĩ của chuyện ngủ cùng một chỗ,
nhưng trong cùng một căn phòng cũng khó tránh khỏi thân mật tiếp xúc.
Chính hắn cũng không biết vì sao, hắn lại không thích Miên Miên và Tiêu Nguyệt ở quá gần nhau.
“Dung Triệt?” Tiêu Nguyệt đi tới trước mặt hắn, một người mười bốn tuổi, một người bảy tuổi, Tiêu Nguyệt rõ ràng so với hắn cao hơn một cái đầu.
“Tham kiến Thái tử.” Dung Triệt không kiêu ngạo không siểm nịnh mà thi lễ, ngẩng đầu nhìn Tiêu Nguyệt rõ ràng có địch ý.
Tiêu Nguyệt trái lại thấy thái độ rõ ràng của hắn lại có chút kinh ngạc, hắn miễn cưỡng mỉm cười, đôi mắt hơi nheo lại giống như con mèo đang tỏa ra sự nguy hiểm.
“Đến tìm Miên nhi sao?” bình tĩnh đến mức nghe không ra tâm tình trong giọng điệu của hắn, Tiêu Nguyệt đứng dưới ánh mặt trời buổi sớm gần gũi ôn hòa mỉm cười, lại khiến cho người ta cảm thấy xa cách.
“Ừm” Dung Triệt thản nhiên trả lời, ánh mắt lạnh lùng giống y một vị quan bé nhỏ.
Miên Miên yên lặng đứng một bên, cảm thấy hình như trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng thì phải?
Tình hình không ổn, nam nhân cùng nam nhân, không đúng, là nam hài cùng nam hài quyết đấu, ta vẫn là chuồn trước sẽ tốt hơn.
Thân thể mũm mĩm làm ra vẻ lơ đãng, yên lặng mà rời khỏi tầm mắt của bọn họ.
Kết quả, còn chưa đi vào trong phòng, đã bị hai thanh âm vang dội gọi lại: “Hạ Lan Miên Miên!”
Tiêu Nguyệt cùng Dung Triệt trăm miệng một lời gọi nàng, bên này hai người trừng mắt lạnh lẽo nhìn nàng, bên kia nàng cư nhiên lại nghĩ có thể dẫn theo con thỏ nhỏ chuồn đi.
“Miên nhi…” Tiêu Nguyệt đi qua, điểm điểm vào cái mũi của nàng (cái nỳ em chiém hehe), dắt tay nàng đi tới trước mặt Dung Triệt.
Miên Miên trong lòng vô cùng hối hận, muốn liều mạng mà bỏ tay hắn ra nhưng hết lần này tới lần khác đều bị hắn dùng lực nắm chặt.
Dung Triệt nhìn bọn họ do dự đi tới, thật muốn tiến lên đoạt lấy Miên Miên, nhưng hắn đã bảy tuổi rồi, đã là một tiểu nam tử hán, biết rõ về sự khác biệt địa vị trong hoàng cung, không thể tùy hứng được.
“Ngươi mới sáng sớm đã muốn ra ngoài chơi đùa? Còn chưa rửa mặt chải đầu mà đi đâu chứ? Thật là bẩn nha.” Tiêu Nguyệt không thèm đếm xỉa đến vẻ mặt u ám của Dung Triệt, thâm tình mà nhìn Nguyễn Miên Miên, nụ cười mơ hồ tràn đầy sủng nịch.
Lạ nha, hôm nay Tiêu Nguyệt cư xử thật là lạ. Hắn đổi tính lúc nào vậy? hôm qua vẫn còn uy hiếp nàng, không nghe lời thì đánh vào mông, hôm nay đã thay đổi sắc mặt rồi.
Dung Triệt là ca ca ta, ngươi không cần biểu hiện giống hệt hắn, ta thực buồn nôn mà, dồ đạo đức giả!
Bất quá, Tiêu Nguyệt dùng chiêu này quả thực có hiệu quả.
Dung Triệt đứng một bên, lạnh lùng nhìn, cuối cùng quỳ xuống, tỏ ý xin cáo từ.
Miên Miên nhìn bóng lưng hắn rời đi, bóng dáng nho nhỏ, cô đơn mà làm cho người ta tiếc thương.
Chính hắn cũng không biết vì sao, hắn lại không thích Miên Miên và Tiêu Nguyệt ở quá gần nhau.
“Dung Triệt?” Tiêu Nguyệt đi tới trước mặt hắn, một người mười bốn tuổi, một người bảy tuổi, Tiêu Nguyệt rõ ràng so với hắn cao hơn một cái đầu.
“Tham kiến Thái tử.” Dung Triệt không kiêu ngạo không siểm nịnh mà thi lễ, ngẩng đầu nhìn Tiêu Nguyệt rõ ràng có địch ý.
Tiêu Nguyệt trái lại thấy thái độ rõ ràng của hắn lại có chút kinh ngạc, hắn miễn cưỡng mỉm cười, đôi mắt hơi nheo lại giống như con mèo đang tỏa ra sự nguy hiểm.
“Đến tìm Miên nhi sao?” bình tĩnh đến mức nghe không ra tâm tình trong giọng điệu của hắn, Tiêu Nguyệt đứng dưới ánh mặt trời buổi sớm gần gũi ôn hòa mỉm cười, lại khiến cho người ta cảm thấy xa cách.
“Ừm” Dung Triệt thản nhiên trả lời, ánh mắt lạnh lùng giống y một vị quan bé nhỏ.
Miên Miên yên lặng đứng một bên, cảm thấy hình như trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng thì phải?
Tình hình không ổn, nam nhân cùng nam nhân, không đúng, là nam hài cùng nam hài quyết đấu, ta vẫn là chuồn trước sẽ tốt hơn.
Thân thể mũm mĩm làm ra vẻ lơ đãng, yên lặng mà rời khỏi tầm mắt của bọn họ.
Kết quả, còn chưa đi vào trong phòng, đã bị hai thanh âm vang dội gọi lại: “Hạ Lan Miên Miên!”
Tiêu Nguyệt cùng Dung Triệt trăm miệng một lời gọi nàng, bên này hai người trừng mắt lạnh lẽo nhìn nàng, bên kia nàng cư nhiên lại nghĩ có thể dẫn theo con thỏ nhỏ chuồn đi.
“Miên nhi…” Tiêu Nguyệt đi qua, điểm điểm vào cái mũi của nàng (cái nỳ em chiém hehe), dắt tay nàng đi tới trước mặt Dung Triệt.
Miên Miên trong lòng vô cùng hối hận, muốn liều mạng mà bỏ tay hắn ra nhưng hết lần này tới lần khác đều bị hắn dùng lực nắm chặt.
Dung Triệt nhìn bọn họ do dự đi tới, thật muốn tiến lên đoạt lấy Miên Miên, nhưng hắn đã bảy tuổi rồi, đã là một tiểu nam tử hán, biết rõ về sự khác biệt địa vị trong hoàng cung, không thể tùy hứng được.
“Ngươi mới sáng sớm đã muốn ra ngoài chơi đùa? Còn chưa rửa mặt chải đầu mà đi đâu chứ? Thật là bẩn nha.” Tiêu Nguyệt không thèm đếm xỉa đến vẻ mặt u ám của Dung Triệt, thâm tình mà nhìn Nguyễn Miên Miên, nụ cười mơ hồ tràn đầy sủng nịch.
Lạ nha, hôm nay Tiêu Nguyệt cư xử thật là lạ. Hắn đổi tính lúc nào vậy? hôm qua vẫn còn uy hiếp nàng, không nghe lời thì đánh vào mông, hôm nay đã thay đổi sắc mặt rồi.
Dung Triệt là ca ca ta, ngươi không cần biểu hiện giống hệt hắn, ta thực buồn nôn mà, dồ đạo đức giả!
Bất quá, Tiêu Nguyệt dùng chiêu này quả thực có hiệu quả.
Dung Triệt đứng một bên, lạnh lùng nhìn, cuối cùng quỳ xuống, tỏ ý xin cáo từ.
Miên Miên nhìn bóng lưng hắn rời đi, bóng dáng nho nhỏ, cô đơn mà làm cho người ta tiếc thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.