Chương 54: NGƯƠI NHẪN TÂM SAO?
Tình Đình Phi Lai
23/02/2016
“Hắc hắc, ta muốn ngươi dẫn ta xuất cung đi chơi, ở hoàng cung buồn bực muốn chết!”
Ra khỏi cung? Quả nhiên không phải chuyện gì tốt, điều này trái với quy củ của hậu cung, Miên Miên muốn lôi kéo hắn làm chuyện xấu sao.
Còn chưa nói đến, Tiêu Nguyệt sẽ không cho Miên Miên xuất cung, ngay cả hắn muốn xuất cung cũng phải do hoàng huynh đưa ra ngoài, vậy mà cũng đã rước lấy không ít lời ra tiếng vào.
“Nha đầu, ngươi có biết tìm ta đưa ngươi xuất cung là không hợp với quy củ không.”
“Quy củ sao?” Nàng mở to mắt giống như thấy bảo vật kỳ lạ, “Quy củ là cái gì? Tiêu Trì, chúng ta ở đây thực sự có quy củ sao?”
Tiêu Trì thất bại, bị biểu tình cố ý giả ngu của nàng chọc cười.
Thực ra, trong lòng hắn lại thấy rất vui vẻ, Miên Miên chịu tới tìm hắn đưa nàng xuất cung chứng minh nàng rất tín nhiệm hắn.
“Tiêu Nguyệt…hắn sẽ cho phép ngươi xuất cung sao?”
Với việc Tiêu Trì gọi hẳn tục danh của Tiêu Nguyệt, Miên Miên đã quen rồi, từ khi nàng còn nhỏ đã biết hai huynh đệ này có tồn tại vướng mắc rất sâu, tựa hồ đều không thích nhìn thấy đối phương.
“Hắn khẳng định sẽ không cho phép, hắn mỗi ngày đều mang theo Phi Sắc tới trêu chọc con thỏ nhà ta, ta đã buồn bực muốn chết, Tiêu Trì, ngươi nhẫn tâm sao? Ngươi nhẫn tâm nhìn một thiếu nữ vốn hoạt bát vì bị hắn ta hủy hoại mà trở nên dần dần ủ rũ, cuối cùng mắc chứng trầm cảm, chứng nóng nảy, bệnh tâm thần phân liệt, tiếp đó bị người người ghét bỏ, cuối cùng già rồi chết trong hoàng cung, trời ạ ~ ~ đây thực sự là trần gian sao, Tiêu Trì, ngươi nhẫn tâm sao? Ngươi thực sự nhẫn tâm sao?”
Miên Miên liên tục nói một tràng, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì nói quá nhanh mà trở nên đỏ bừng.
“Chuyện này…” Tiêu Trì không nói gì, nha đầu kia thật có tài năng khoa trương, dường như hắn không đưa nàng ra ngoài chính là đã phạm vào tội ác tày trời.
“Tiêu Nguyệt sẽ không chịu để ta ra ngoài, ngươi thì có thể lén mang ta ra ngoài, với chỉ số thông minh của ngươi, ta tin việc nhỏ ấy không làm khó được ngươi.”
Nàng lấy tay phủi phủi ngực hắn, sau đó ở một bên không ngừng giật dây.
Tiêu Trì nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, giống như màu quả đào mới chín, thật muốn cắn một cái.
“Này…ngươi có đang nghe ta nói không, ngươi cứ yên tâm, cho dù bị phát hiện, ta sẽ tự mình gánh chịu toàn bộ mọi chuyện, tuyệt không lôi kéo ngươi.”
Tiêu Trì phục hồi lại tinh thần, hiểu rõ nếu như hôm nay không đáp ứng nha đầu kia, nàng khẳng định sẽ tung ra rất nhiều thủ đoạn, đối với yêu cầu của nàng, hắn từ trước đến nay không có năng lực chống cự, phỏng chừng Miên Miên cũng biết rõ điều này cho nên mới tìm đến hắn.
“Nha đầu, nghe này, ngày mai trong cung có mở yến hội, hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi quần thần, yến hội này sẽ kéo dài từ giữa trưa tới hết bữa tối, ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ?”
Yến hội hả? Nghĩa là tất cả mọi người đều phải tham dự, bao gồm cả Tiêu Nguyệt, trong mắt của Miên Miên khẽ đảo một vòng.
“Ha ha…biết rồi, ta về trước đây, giữa trưa ngày mai gặp lại ở cửa cung phía Bắc, ta sẽ cải trang thật tốt.”
Miên Miên hướng hắn nháy mắt mấy cái, cười rất cảm kích.
Ra khỏi cung? Quả nhiên không phải chuyện gì tốt, điều này trái với quy củ của hậu cung, Miên Miên muốn lôi kéo hắn làm chuyện xấu sao.
Còn chưa nói đến, Tiêu Nguyệt sẽ không cho Miên Miên xuất cung, ngay cả hắn muốn xuất cung cũng phải do hoàng huynh đưa ra ngoài, vậy mà cũng đã rước lấy không ít lời ra tiếng vào.
“Nha đầu, ngươi có biết tìm ta đưa ngươi xuất cung là không hợp với quy củ không.”
“Quy củ sao?” Nàng mở to mắt giống như thấy bảo vật kỳ lạ, “Quy củ là cái gì? Tiêu Trì, chúng ta ở đây thực sự có quy củ sao?”
Tiêu Trì thất bại, bị biểu tình cố ý giả ngu của nàng chọc cười.
Thực ra, trong lòng hắn lại thấy rất vui vẻ, Miên Miên chịu tới tìm hắn đưa nàng xuất cung chứng minh nàng rất tín nhiệm hắn.
“Tiêu Nguyệt…hắn sẽ cho phép ngươi xuất cung sao?”
Với việc Tiêu Trì gọi hẳn tục danh của Tiêu Nguyệt, Miên Miên đã quen rồi, từ khi nàng còn nhỏ đã biết hai huynh đệ này có tồn tại vướng mắc rất sâu, tựa hồ đều không thích nhìn thấy đối phương.
“Hắn khẳng định sẽ không cho phép, hắn mỗi ngày đều mang theo Phi Sắc tới trêu chọc con thỏ nhà ta, ta đã buồn bực muốn chết, Tiêu Trì, ngươi nhẫn tâm sao? Ngươi nhẫn tâm nhìn một thiếu nữ vốn hoạt bát vì bị hắn ta hủy hoại mà trở nên dần dần ủ rũ, cuối cùng mắc chứng trầm cảm, chứng nóng nảy, bệnh tâm thần phân liệt, tiếp đó bị người người ghét bỏ, cuối cùng già rồi chết trong hoàng cung, trời ạ ~ ~ đây thực sự là trần gian sao, Tiêu Trì, ngươi nhẫn tâm sao? Ngươi thực sự nhẫn tâm sao?”
Miên Miên liên tục nói một tràng, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì nói quá nhanh mà trở nên đỏ bừng.
“Chuyện này…” Tiêu Trì không nói gì, nha đầu kia thật có tài năng khoa trương, dường như hắn không đưa nàng ra ngoài chính là đã phạm vào tội ác tày trời.
“Tiêu Nguyệt sẽ không chịu để ta ra ngoài, ngươi thì có thể lén mang ta ra ngoài, với chỉ số thông minh của ngươi, ta tin việc nhỏ ấy không làm khó được ngươi.”
Nàng lấy tay phủi phủi ngực hắn, sau đó ở một bên không ngừng giật dây.
Tiêu Trì nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, giống như màu quả đào mới chín, thật muốn cắn một cái.
“Này…ngươi có đang nghe ta nói không, ngươi cứ yên tâm, cho dù bị phát hiện, ta sẽ tự mình gánh chịu toàn bộ mọi chuyện, tuyệt không lôi kéo ngươi.”
Tiêu Trì phục hồi lại tinh thần, hiểu rõ nếu như hôm nay không đáp ứng nha đầu kia, nàng khẳng định sẽ tung ra rất nhiều thủ đoạn, đối với yêu cầu của nàng, hắn từ trước đến nay không có năng lực chống cự, phỏng chừng Miên Miên cũng biết rõ điều này cho nên mới tìm đến hắn.
“Nha đầu, nghe này, ngày mai trong cung có mở yến hội, hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi quần thần, yến hội này sẽ kéo dài từ giữa trưa tới hết bữa tối, ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ?”
Yến hội hả? Nghĩa là tất cả mọi người đều phải tham dự, bao gồm cả Tiêu Nguyệt, trong mắt của Miên Miên khẽ đảo một vòng.
“Ha ha…biết rồi, ta về trước đây, giữa trưa ngày mai gặp lại ở cửa cung phía Bắc, ta sẽ cải trang thật tốt.”
Miên Miên hướng hắn nháy mắt mấy cái, cười rất cảm kích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.