Chương 75: Nợ ta một lời giải thích
Tình Đình Phi Lai
25/02/2016
Thỏa hiệp gật đầu, hắn nói đúng, bộ dạng nàng bây giờ sao có thể để Tiêu Trì cùng Dung Triệt nhìn thấy.
Tiêu Nguyệt như trút được gánh nặng thở dài, đi qua, cẩn thận bế nàng xuống xe ngựa.
“Chuyện hôm nay, ai dám tiết lộ, tru di cửu tộc!” Nhìn quanh mọi người, bỏ lại một câu tàn nhẫn, rồi ôm Nguyễn Miên Miên trở về phòng.
Nhẹ nhàng đem nàng đặt lên giường, đắp chăn, tỉ mỉ chăm sóc, trong lòng đã sớm hối hận một vạn lần!
Hắn vừa rồi nhất định là bị tức điên rồi mới có thể làm ra chuyện mất lý trí như vậy.
“Miên Nhi…nàng cứ nghỉ ngơi một lát đi, ta đã cho người thỉnh thái y lại đây.”
Nói xong liền vuốt trán nàng, giúp nàng gạt những sợi tóc dính trên mặt.
Nguyễn Miên Miên quay mặt đi chỗ khác, thủy chung đối với hắn rất lạnh nhạt.
Tiêu Nguyệt nghĩ nàng thực sự tức giận mới không để ý tới hắn.
“Ta không chạm vào ngươi nữa…” Hắn thu động tác ngồi bên giường, im lặng cùng nàng.
Ngự y tiến vào bắt mạch cho Nguyễn Miên Miên, kê mấy phương thuốc, dặn dò Nguyễn Miên Miên phải uống thuốc đúng giờ, phải nghỉ ngơi nhiều rồi lui xuống.
Nguyễn Miên Miên nằm trên giường, thực áp lực, không khí trong phòng cơ hồ yên tĩnh tới hít thở không thông, Tiêu Nguyệt hô hấp nhè nhẹ, một mực quấy nhiễu bên tai nàng, nàng biết hắn muốn một mực trông coi bên cạnh không chịu đi.
“Ngươi đi đi…Ta muốn nghỉ ngơi.” Tiêu Nguyệt ở trong này, cho dù nàng rất mệt mỏi cũng không thể ngủ được.
“Hạ nhân đi sắc thuốc, ta xem ngươi uống xong sẽ đi.”
Có thể để ta yên không? Nguyễn Miên Miên buồn bực, Tiêu Nguyệt, ngươi lúc thì thô bạo, lúc thì sủng ta lên tận trời, hoàn toàn không them hỏi ý ta.
“Miên Nhi…ta biết nàng tức giận, nhưng ta cũng rất giận, nàng theo hoàng huynh xuất cung có nghĩ tới hậu quả không? Nếu phụ hoàng biết chuyện này, nàng không chỉ làm liên lụy hoàng huynh mà cả hậu cung sẽ bàn tán về chuyện này, nói tháitử phi đương triều tự ý xuất cung…”
Nguyễn Miên Miên không đáp lời, quay đầu lại yên lặng nhìn hắn, không tiếng động.
Thấy nàng rốt cục cũng nhìn thẳng vào mình, Tiêu Nguyệt tiếp tục nói: “Miên Nhi…ta biết nàng cùng hoang huynh gần gũi từ nhỏ, hắn dạy nàng khinh công, ta đều biết, ta biết nàng thích tự do, không muốn dùng quy củ trong cung trói buộc nàng, nhưng nàng cũng phải có chừng mực, hôm nay biết nàng cùng hoàng huynh ra ngoài cả ngày, trở về khoác cẩm bào của hắn, trên cổ còn có dấu vết, nàng bảo ta nên nghĩ gì, Miên Nhi…ta hôm nay quả thực rất kích động, mà nàng còn nợ ta một lời giải thích!”
Tiêu Nguyệt như trút được gánh nặng thở dài, đi qua, cẩn thận bế nàng xuống xe ngựa.
“Chuyện hôm nay, ai dám tiết lộ, tru di cửu tộc!” Nhìn quanh mọi người, bỏ lại một câu tàn nhẫn, rồi ôm Nguyễn Miên Miên trở về phòng.
Nhẹ nhàng đem nàng đặt lên giường, đắp chăn, tỉ mỉ chăm sóc, trong lòng đã sớm hối hận một vạn lần!
Hắn vừa rồi nhất định là bị tức điên rồi mới có thể làm ra chuyện mất lý trí như vậy.
“Miên Nhi…nàng cứ nghỉ ngơi một lát đi, ta đã cho người thỉnh thái y lại đây.”
Nói xong liền vuốt trán nàng, giúp nàng gạt những sợi tóc dính trên mặt.
Nguyễn Miên Miên quay mặt đi chỗ khác, thủy chung đối với hắn rất lạnh nhạt.
Tiêu Nguyệt nghĩ nàng thực sự tức giận mới không để ý tới hắn.
“Ta không chạm vào ngươi nữa…” Hắn thu động tác ngồi bên giường, im lặng cùng nàng.
Ngự y tiến vào bắt mạch cho Nguyễn Miên Miên, kê mấy phương thuốc, dặn dò Nguyễn Miên Miên phải uống thuốc đúng giờ, phải nghỉ ngơi nhiều rồi lui xuống.
Nguyễn Miên Miên nằm trên giường, thực áp lực, không khí trong phòng cơ hồ yên tĩnh tới hít thở không thông, Tiêu Nguyệt hô hấp nhè nhẹ, một mực quấy nhiễu bên tai nàng, nàng biết hắn muốn một mực trông coi bên cạnh không chịu đi.
“Ngươi đi đi…Ta muốn nghỉ ngơi.” Tiêu Nguyệt ở trong này, cho dù nàng rất mệt mỏi cũng không thể ngủ được.
“Hạ nhân đi sắc thuốc, ta xem ngươi uống xong sẽ đi.”
Có thể để ta yên không? Nguyễn Miên Miên buồn bực, Tiêu Nguyệt, ngươi lúc thì thô bạo, lúc thì sủng ta lên tận trời, hoàn toàn không them hỏi ý ta.
“Miên Nhi…ta biết nàng tức giận, nhưng ta cũng rất giận, nàng theo hoàng huynh xuất cung có nghĩ tới hậu quả không? Nếu phụ hoàng biết chuyện này, nàng không chỉ làm liên lụy hoàng huynh mà cả hậu cung sẽ bàn tán về chuyện này, nói tháitử phi đương triều tự ý xuất cung…”
Nguyễn Miên Miên không đáp lời, quay đầu lại yên lặng nhìn hắn, không tiếng động.
Thấy nàng rốt cục cũng nhìn thẳng vào mình, Tiêu Nguyệt tiếp tục nói: “Miên Nhi…ta biết nàng cùng hoang huynh gần gũi từ nhỏ, hắn dạy nàng khinh công, ta đều biết, ta biết nàng thích tự do, không muốn dùng quy củ trong cung trói buộc nàng, nhưng nàng cũng phải có chừng mực, hôm nay biết nàng cùng hoàng huynh ra ngoài cả ngày, trở về khoác cẩm bào của hắn, trên cổ còn có dấu vết, nàng bảo ta nên nghĩ gì, Miên Nhi…ta hôm nay quả thực rất kích động, mà nàng còn nợ ta một lời giải thích!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.