Vương Phi Trắng Nõn

Chương 102: Nụ hôn đẫm máu

Tình Đình Phi Lai

05/04/2016

“Dung Triệt là ca ca của ta, là người đã cứu ta” Nguyễn Miên Miên cũng không cam chịu yếu thế, nàng nổi giận, thật sự nổi giận, chén kia thuốc bị đổ kia, đi nấu lại cũng mất mấy canh giờ.

“Vậy cũng không được” Tiêu Nguyệt nổi quạu, hắn không cho phép như vậy, giữa hai người vốn đã không rõ ràng, còn làm ra hành vi như thế.

“Tiêu Nguyệt, huynh ấy đã cứu ta!” Nguyễn Miên Miên cảm thấy dứt khoát không cần cùng hắn nói lý, giờ phút này hắn còn tính toán những chuyện kia.

“Tuyết Hoa, ngươi đi xuống dưới, bảo cung nữ nấu lại chén thuốc khác, ta và Hoàng tẩu của ngươi có việc muốn giải quyết.”

Tuyết Hoa chưa từng thấy Tiêu Nguyệt luống cuống như vậy, ầm thầm nhìn hai người một cái, liền đi xuống dưới tìm cung nữ.

Đợi cánh cửa kép lại, Tiêu Nguyệt đi đến bên cạnh Nguyễn Miên Miên, ôm lấy eo nàng, đem nàng kéo sát vào người mình.

“Miên nhi, nàng biết rõ, trong lòng ta, quan hệ của các ngươi cũng không đơn giản là huynh muội, nàng không nên làm hành động như vừa rồi”. Ánh mắt của hắn lạnh dần, sắc bén bắn về phía nàng.

“Tiêu Nguyệt. . . . . .” Nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt của hắn, Nguyễn Miên Miên hiện lên một tia thất vọng.

“Nếu như không có Dung Triệt, ta đã chết rồi, ngươi còn ở đây so đo những cái này?”

“Với cách này, nàng chỉ cần nói ra, bất luận là ai cũng có thể làm được, ngay cả cung nữ hay Tuyết Hoa đều có thể làm được! Nàng cần gì phải tự mình mớm thuốc?”

“Ta muốn tự mình cho huynh ấy uống thuốc, ai cũng không ngăn cản được”

Hai người bướng bỉnh, từ đầu đến cuối không ai nhường ai, không khí lập tức trở lên căng thẳng.

Tiêu Nguyệt thấy Nguyễn Miên Miên nhất định không chịu thua, nàng mắng như vậy, tràn ngập quyết tâm như vậy, làm hắn nảy sinh ghen ghét.

“Dung Triệt, Dung Triệt, vì cái gì mỗi lần đều là Dung Triệt? Miên nhi, trong mắt nàng chỉ có Dung Triệt thôi sao?” Tiêu Nguyệt không khống chế được tâm tình, ôm eo của nàng, đem cả người nàng nhấc lên, hung hăng hôn xuống, bừa bãi tàn sát cắn xé.

Hai tay nàng chống trong lồng ngực hắn, cố gắng ngăn cản hành động của hắn.

Tiêu Nguyệt đột nhiên dừng động tác, mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm môi của nàng, “Không được phản kháng ta” Nói xong liền lần nữa giữ đầu của nàng, bàn tay to luồn vào tóc của nàng, đem nàng cố định. Hắn bá đạo tiến vào khoang miệng của nàng, lưỡi đâm vào chỗ sâu nhất, gần như tới yết hầu của nàng. Nguyễn Miên Miên nức nở, yết hầu khó chịu vô cùng.



Hắn lần đầu tiên dùng phương thức điên cuồng như vậy hôn nàng, nàng cho rằng đây không phải là hôn, mà là muốn phá hủy miệng của nàng. Nàng cảm nhận được sự phẫn nộ của hắn, do lòng đố kị mà thành.

“Buông. . . . . .” Nàng như cũ ra sức giãy dụa, nhưng Tiêu Nguyệt lại không hề có ý muốn buông tay. Nguyễn Miên Miên mở to mắt, nghẹn đỏ cả mặt, Tiêu Nguyệt cái người điên này, làm cho nàng tức chết đi được.

Không thể tùy hắn muốn làm gì thì làm, Nguyễn Miên Miên sử dụng chút lý trí cuối cùng còn sót lại, dùng răng cắn đầu lưỡi của hắn.

Mùi máu tanh lan tràn, Tiêu Nguyệt bị đau, cuối cùng cũng buông nàng ra.

“Tiêu Nguyệt! Ngươi điên rồi sao? Vì cái gì ngươi mỗi lần đều dùng loại cách này? Ngươi muốn ta chán ghét ngươi sao? ’’

“A. . . . . .” Tiêu Nguyệt gượng cười, chùi máu bên môi, hắn là lần đầu tiên bị người cắn lưỡi. Nguyễn Miên Miên dùng sức cắn như vậy, Tiêu Nguyệt chỉ cảm thấy đầu lưỡi vô cùng đau, nói chuyện cũng không được.

Khẽ mắt liếc qua người trên giường, Dung Triệt không biết từ khi nào đã tỉnh, giờ phút này mở to cả hai mắt nhìn hắn.

Tiêu Nguyệt giật mình. Nguyễn Miên Miên theo tầm mắt của hắn nhìn sang, chợt cảm thấy toàn thân đông cứng.

Dung Triệt nhìn Nguyễn Miên Miên, không lên tiếng, trên mặt cũng không biểu lộ bất cứ điều gì, chỉ có trong mắt hiện lên một tia bi thương.

Nguyễn Miên Miên lập tức đi đến bên giường, không biết giải thích thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng bỏ qua, chỉ nói “Thuốc mới đã đi nấu cho huynh, Thái y nói huynh đã không có gì trở ngại, tịnh dưỡng vài ngày sẽ khỏe.”

Dung Triệt miễn cưỡng nở nụ cười, coi như là đáp lại, vẫn là không nói gì. Nguyễn Miên Miên càng thêm khẩn trương, đứng bên cạnh không biết phải làm sao.

Tiêu Nguyệt nhìn phản ứng của Nguyễn Miên Miên, nàng ở trước mặt Dung Triệt láu lỉnh như con chim chích, ở trước mặt hắn lại bướng bỉnh như con nhím, người cùng người, làm sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?

“Nếu Dung Triệt tỉnh, vậy nên đưa hắn về tẩm cung tịnh dưỡng, nơi này là tẩm cung của Thái Tử Phi, chung quy vẫn có nhiều bất tiện. . . . . .” Tiêu Nguyệt lạnh nhạt hạ mệnh lệnh.

“Tiêu Nguyệt! Dung Triệt vừa mới tỉnh lại, thân thể còn suy yếu, ngươi muốn huynh ấy rời đi?” Nguyễn Miên Miên hận không thể đi đánh hắn, cũng may là nhịn xuống được.

“Đây là mệnh lệnh của phụ hoàng . . . . .”

“Mệnh lệnh của phụ hoàng cũng không nói là ngay lập tức . . . . . .”



Hai người lại bắt đầu tranh cãi, Tiêu Nguyệt phát hiện mỗi lần hắn cùng Nguyễn Miên Miên cãi vã nguyên nhân đều là Dung Triệt.

“Miên nhi. . ……..” Hai người tranh cãi khiến cho Dung Triệt bị kẹt ở giữa, gian nan mở miệng, muốn từ trên giường ngồi xuống.

Nguyễn Miên Miên lập tức chạy qua đỡ hắn, động tác vô cùng cẩn thận làm cho Tiêu Nguyệt hận đến nghiến răng.

“Gọi người đưa ta trở về đi. . . . . .” Dung Triệt ngẩng đầu nhìn Tiêu Nguyệt, mặc dù hắn đang bị thương, nhưng ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Tiêu Nguyệt, khí thế không suy giảm.

Hắn bắt lấy tay Nguyễn Miên Miên, nặng nề nắm hai cái. Nguyễn Miên Miên nhìn sâu vào mắt Dung Triệt, ánh mắt hắn nói cho nàng biết hắn có rất nhiều chuyện muốn nói với nàng.

Khẽ gật đầu, hai người ăn ý không có nói thêm gì nữa, Nguyễn Miên Miên mở cửa đi ra ngoài gọi người đến, dặn dò vài câu muốn Dung Triệt nhất định phải uống thuốc đúng giờ, lúc này mới yên tâm nhìn hắn rời khỏi Mộng Xuân Các.

Thấy Dung Triệt rời đi, Tiêu Nguyệt cũng buồn bực đứng dậy, không khí như vậy, ở lại chính là bị giày vò. Một buổi tối tốt đẹp như vậy, Tiêu Nguyệt đã tưởng tượng ra hàng trăm loại phương thức mà bọn họ có thể sử dụng cho một đêm viên phòng lãng mạn, tất cả đều bị một đám thích khách không biết tên làm hỏng hết.

“Ta cũng đi đây. . . . . .”

“Tiêu Nguyệt. . . . . .” Nguyễn Miên Miên đột nhiên gọi hắn lại.

Tiêu Nguyệt quay đầu cho rằng nàng còn muốn tiếp tục tranh cãi.

Nguyễn Miên Miên đến bên cạnh hắn, kéo ống tay áo của hắn “Môi của ngươi còn đau không? Có muốn ta giúp ngươi bôi một chút thuốc hay không?” Nàng nghiêm túc nhìn môi của hắn, trong mắt là sự quan tâm chân thành.

Tiêu Nguyệt liền mềm lòng, tức giận ban nãy cũng đã tản đi phân nửa, Nguyễn Miên Miên đối tốt với hắn, hắn sẽ không có năng lực chống cự.

Nguyễn Miên Miên kéo hắn ngồi xuống, lại tìm thuốc bôi cho hắn “Kỳ thật ta không nghĩ cãi nhau với ngươi, ngươi đối với ta rất tốt, người mà ta không muốn cãi nhau nhất chính là ngươi, nhưng là, ngươi có thể hay không yêu ai yêu cả đường đi, không cần cùng ta ầm ĩ vấn đề của Dung Triệt, hắn đã cứu ta một mạng, ngươi có thể đối với hắn khoan dung một chút?’’

Tiêu Nguyệt nghe những lời này, vẻ mặt liền cứng ngắc. Khoan dung, hắn cũng rất muốn khoan dung với Dung Triệt. Trong lòng hắn cũng có chút cảm kích Dung Triệt, nhưng lại không có cách nào bỏ qua hành vi thân mật của bọn họ.

Chẳng lẽ cứu Miên nhi một mạng, liền muốn hắn đối với quan hệ mập mờ của bọn họ mắt nhắm mắt mở cho qua sao?

Hạ Lan Miên Miên, nàng vậy đối với ta như vậy không phải quá tàn nhẫn sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phi Trắng Nõn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook