Chương 86: Tim đập tăng tốc
Tình Đình Phi Lai
27/02/2016
Song Tâm hồ, là một cảnh sắc đặc biệt trong cung, bờ hồ là hình hai trái tim nối liền, do thiên nhiên tạo thành.
Trung tâm hồ, chính là chỗ hai tâm giao nhau, có một bãi cỏ.
Hiện giờ trong không trung còn có tuyết tung bay, bông tuyết tinh khiết ôn nhu rải rác trên Song Tâm hồ, một mảnh trong suốt.
Dung Triệt đáp xuống mặt cỏ, dáng người màu xanh đứng thẳng, bông tuyết khẽ vuốt ve vạt áo hắn, che đi hào quang của riêng hắn.
Khi Nguyễn Miên Miên đến, vạt áo Dung Triệt đã đọng một tầng tuyết mỏng.
Vì không muốn người khác chú ý, Nguyễn Miên Miên không mang theo ô, nhìn thấy bóng dáng màu xanh giữa hồ kia, Nguyễn Miên Miên hơi sửng sốt.
Không phải Tiêu Trì kêu nàng đến sao? Sao lại là Dung Triệt?
Đột nhiên cảm thấy trong cơ thể có gì đó như quay cuồng, lan tràn tới toàn thân có chút khô nóng.
Có lẽ là vừa mới dùng khinh công quá nhanh, Nguyễn Miên Miên nghĩ như vậy, nhìn quanh bốn phía, hiện tại đã là giờ Hợi, đêm dài tĩnh lặng, nơi này hẻo lánh, hẳn là không có người đến.
Vận công bay qua, bóng dáng hồng nhạt đáp xuống trước mặt hắn.
“Dung Triệt, sao lại là huynh? Tiêu Trì đâu?” Nguyễn Miên Miên khó hiểu nói.
Dung Triệt vừa nghe, nhất thời cảm thấy tâm tình có chút u ám, thì ra nàng thật sự hẹn Tiêu Trì?
“Hắn…hắn đột nhiên có việc, không thể tới, lại sợ muội chờ nên bảo ta đến đây nói với muội một tiếng…” Kỳ thật hắn rất muốn hỏi, nàng tìm Tiêu Trì làm gì.
“A” Nguyễn Miên Miên lên tiếng, lại im lặng, nàng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng là Tiêu Trì kêu nàng đến a, sao còn nói đột nhiên không thể tới? Mà Tiêu Trì một mình hẹn nàng, chuyện như vậy, hỏi Dung Triệt lại không tốt cho lắm, cho nên cũng không truy vấn nguyên nhân.
Vì thế hai người cứ như vậy hiểu lầm, nghĩ hiện tại đúng là đối phương hẹn mình.
Không khí thực yên tĩnh, như có thể nghe cả được tiếng bông tuyết bay xuống, hoà vào hồ nước.
Nguyễn Miên Miên vươn tay, tiếp được một bông hoa tuyết nhỏ đang bay xuống, nhìn Dung Triệt, sâu khín hỏi han: “Bông tuyết rất đẹp…huynh thích hoa tuyết không?”
Dung Triệt cũng nhìn thấy bông tuyết đã sớm tan thành nước trong tay nàng, cúi xuống nhẹ nhàng thổi thổi, hắn biết nàng hỏi điều này có ý gì.
Kiên định lắc lắc đầu, thanh âm có thể so với ca sĩ hiện đại(?) dung nhập trong bóng đêm, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, “Bông tuyết quả thật rất đẹp…nhưng so với muội, không thích!”
Nguyễn Miên Miên nghe đáp án của hắn, ý cười nở rộ trên mặt…
“Miên Nhi, qua mấy tháng nữa là đến sinh nhật của chúng ta, muội muốn gì?” Lúc này đến phiên hắn ám chỉ, đồng mâu mát lạnh như tuyết dừng trên mặt nàng, chờ đợi đáp án của nàng.
Nguyễn Miên Miên luống cuống một chút, ý tứ của hắn nàng hiểu, khi sinh nhật của bọn họ qua, là lúc nàng tới tuổi cập kê.
Nguyễn Miên Miên chỉ cảm thấy tim của mình đập với tần suất nhanh hơn mấy chục lần so với bình thường, yết hầu khô, toàn thân nóng bừng…
Không đúng! Cho dù khẩn trương, cũng sẽ không phản ứng kịch liệt như vậy, nàng rốt cuộc làm sao vậy?
Trung tâm hồ, chính là chỗ hai tâm giao nhau, có một bãi cỏ.
Hiện giờ trong không trung còn có tuyết tung bay, bông tuyết tinh khiết ôn nhu rải rác trên Song Tâm hồ, một mảnh trong suốt.
Dung Triệt đáp xuống mặt cỏ, dáng người màu xanh đứng thẳng, bông tuyết khẽ vuốt ve vạt áo hắn, che đi hào quang của riêng hắn.
Khi Nguyễn Miên Miên đến, vạt áo Dung Triệt đã đọng một tầng tuyết mỏng.
Vì không muốn người khác chú ý, Nguyễn Miên Miên không mang theo ô, nhìn thấy bóng dáng màu xanh giữa hồ kia, Nguyễn Miên Miên hơi sửng sốt.
Không phải Tiêu Trì kêu nàng đến sao? Sao lại là Dung Triệt?
Đột nhiên cảm thấy trong cơ thể có gì đó như quay cuồng, lan tràn tới toàn thân có chút khô nóng.
Có lẽ là vừa mới dùng khinh công quá nhanh, Nguyễn Miên Miên nghĩ như vậy, nhìn quanh bốn phía, hiện tại đã là giờ Hợi, đêm dài tĩnh lặng, nơi này hẻo lánh, hẳn là không có người đến.
Vận công bay qua, bóng dáng hồng nhạt đáp xuống trước mặt hắn.
“Dung Triệt, sao lại là huynh? Tiêu Trì đâu?” Nguyễn Miên Miên khó hiểu nói.
Dung Triệt vừa nghe, nhất thời cảm thấy tâm tình có chút u ám, thì ra nàng thật sự hẹn Tiêu Trì?
“Hắn…hắn đột nhiên có việc, không thể tới, lại sợ muội chờ nên bảo ta đến đây nói với muội một tiếng…” Kỳ thật hắn rất muốn hỏi, nàng tìm Tiêu Trì làm gì.
“A” Nguyễn Miên Miên lên tiếng, lại im lặng, nàng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng là Tiêu Trì kêu nàng đến a, sao còn nói đột nhiên không thể tới? Mà Tiêu Trì một mình hẹn nàng, chuyện như vậy, hỏi Dung Triệt lại không tốt cho lắm, cho nên cũng không truy vấn nguyên nhân.
Vì thế hai người cứ như vậy hiểu lầm, nghĩ hiện tại đúng là đối phương hẹn mình.
Không khí thực yên tĩnh, như có thể nghe cả được tiếng bông tuyết bay xuống, hoà vào hồ nước.
Nguyễn Miên Miên vươn tay, tiếp được một bông hoa tuyết nhỏ đang bay xuống, nhìn Dung Triệt, sâu khín hỏi han: “Bông tuyết rất đẹp…huynh thích hoa tuyết không?”
Dung Triệt cũng nhìn thấy bông tuyết đã sớm tan thành nước trong tay nàng, cúi xuống nhẹ nhàng thổi thổi, hắn biết nàng hỏi điều này có ý gì.
Kiên định lắc lắc đầu, thanh âm có thể so với ca sĩ hiện đại(?) dung nhập trong bóng đêm, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, “Bông tuyết quả thật rất đẹp…nhưng so với muội, không thích!”
Nguyễn Miên Miên nghe đáp án của hắn, ý cười nở rộ trên mặt…
“Miên Nhi, qua mấy tháng nữa là đến sinh nhật của chúng ta, muội muốn gì?” Lúc này đến phiên hắn ám chỉ, đồng mâu mát lạnh như tuyết dừng trên mặt nàng, chờ đợi đáp án của nàng.
Nguyễn Miên Miên luống cuống một chút, ý tứ của hắn nàng hiểu, khi sinh nhật của bọn họ qua, là lúc nàng tới tuổi cập kê.
Nguyễn Miên Miên chỉ cảm thấy tim của mình đập với tần suất nhanh hơn mấy chục lần so với bình thường, yết hầu khô, toàn thân nóng bừng…
Không đúng! Cho dù khẩn trương, cũng sẽ không phản ứng kịch liệt như vậy, nàng rốt cuộc làm sao vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.