Chương 97: Trang Thuần bị phế
Tình Đình Phi Lai
22/03/2016
Một đường đi thẳng tới tẩm cung của Trang Thuần, hắn quyết đinh lần này phải xử lý nàng ta thật nghiêm khắc.
Lúc này Trang Thuần đang tính toán xem nên dùng chiêu gì tiếp theo để đối phó với Nguyễn Miên Miên, dạ yến lần trước đúng là đã bị nàng ta chiếm hết nổi bật.
“Thái tử điện hạ giá lâm…” Tiếng truyền lanh lảnh của thái giám làm ngưng suy nghĩ của nàng.
Tâm trùng xuống, Tiêu Nguyệt chưa bao giờ chủ động tìm đến tẩm cung của nàng ta.
Trang Thuần lập tức sửa sang lại dung nhan ra ngoài nghênh đón, Tiêu Nguyệt đã hùng hổ đi vào.
“Nô tì tham kiến điện hạ…” Lời còn chưa dứt, cái cổ mảnh khảnh đã bị Tiêu Nguyệt bóp chặt.
“Khụ khụ…khụ điện hạ, người muốn làm gì?” Trang Thuần bị hành động bất ngờ của hắn dọa sợ tới mặt trắng bệch, sợ hãi lấy tay gạt tay Tiêu Nguyệt đi, bất đắc dĩ khí lực của Tiêu nguyệt quá lớn.
“Ta đã cảnh cáo ngươi nên biết rõ vị trí của mình, nhưng ngươi lại dám hãm hại Miên Nhi, được lắm Trang Thuần ngươi đã phạm vào tối kỵ của ta.” Tiêu Nguyệt nói xong khí lực dần dần tăng lên.
Cung nhân bên cạnh đều bị dọa thành một đám quỳ trên mặt đất, “Điện hạ xin thủ hạ lưu tình…, Trắc phi nương nương sẽ chết dưới tay người mất.”
“Ta chính là muốn nàng ta chết!” Ánh mắt Tiêu Nguyệt ngày càng sắc bén.
“Điện…điện hạ…nô tì phạm lỗi gì…khụ…mà người phải làm vậy với nô tì…” Trang Thuần từ cổ họng nghẹn ra mấy chữ.
“Ngươi còn giả bộ” Tiêu Nguyệt dùng sức đẩy Trang Thuần áp vào tường, “Ngươi mua chuộc cung nữ ở Mộng Xuân các giả danh Miên Nhi viết thư cho Tiêu Trì, muốn ta hiểu lầm Miên Nhi phải không? Ngày đó thái giám tới chỗ ta mách lẻo có phải do ngươi phái tới không?”
“Nô tì…không hiểu điện hạ đang nói gì…khụ…Điện hạ không được ngậm máu phun người.” Nghe hắn nói ra âm mưu của mình, Trang Thuần sợ tới mức lệ rơi đầy mặt.
“Hừ…” Tiêu Nguyệt đột nhiên buông tay, Trang Thuần liền trượt theo mặt tường xụi lơ dưới đất.
Mấy cung nữ lập tức đi lên đỡ nàng.
“Ai cũng không được đỡ nàng ta!” Tiêu Nguyệt đột nhiên hét lớn một tiếng, mấy cung nữ hoảng sợ thân mình run lên, tất cả đều thành thật đứng bên cạnh, không dám lộn xộn.
Trang Thuần bấu lấy gấu quần Tiêu Nguyệt, vừa khóc nức nở vừa tự biện giải, “Điện hạ có phải đã nghe thấy tin đồn nhảm gì đó bên ngoài không, lại đổ hết tội danh lên người nô tì.”
Tiêu Nguyệt không chút động dung, loại nữ nhân càng làm trò càng thêm hèn mọn!
Tay hạ xuống tới gần nàng ta, trong mắt nồng đậm sự tàn nhẫn, Trang Thuần sợ tới mức lui vào trong góc, nàng ta biết nếu bị bàn tay đó chạm vào sẽ rất thảm.
Vội vã nháy mắt ra dấu cho cung nữ bên cạnh đi kêu viện binh.
“Ngươi muốn ta đem người tới đối chất phải không? Ngươi nhất định muốn tự biến mình thành người bẩn thỉu như vậy sao? Ngươi có biết bản điện hạ ghét nhất là nữ nhân tâm cơ giở trò, hơn nữa lại là giở trò với Miên Nhi!”
Hắn bóp cằm nàng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhòe nhoẹt nước mắt của nàng ta lên, khuôn mặt động lòng người thế này mà tâm địa lại ác độc như thế.
Trang Thuần sợ hãi, nhìn thấy sự chán ghét và hận thù trong mắt Tiêu Nguyệt, nàng thực sự sợ hãi, nếu nói lúc trước nàng ta nghĩ ít nhất Tiêu Nguyệt còn bận tâm tới địa vị của phụ thân nàng ta thì bây giờ nàng ta đã bừng tỉnh đại ngộ (bỗng nhiên hiểu ra), chỉ cần là liên quan đến Hạ Lan Miên Miên Tiêu Nguyệt sẽ nguyện ý không tiếc gì trả giá để bảo vệ nàng, cho dù là trở mặt với triều thần cũng không tiếc.
Cho nên hiện tại Tiêu Nguyệt, tình nguyện giết nàng mà đắc tội với phụ than nàng, cũng không muốn người hại Hạ Lan Miên Miên còn sống trên đời này.
“Ha…Bây giờ nhận sai, đã muộn.” Tiêu Nguyệt nhìn Trang Thuần đáng thương, không có chút tình cảm thương hại nào.
Nói xong, tay hắn chậm rãi từ cằm chuyển xuống cổ, động tác rất nhẹ nhàng ma sát cổ nàng.
Trang Thuần đọc được sự nguy hiểm trong mắt hắn, tâm sợ hãi, thần kinh căng thẳng, hai măt nhìn hắn yếu đuối mặc người xâm lược.
Tiêu Nguyệt nhếch môi, lại nhìn không ra nửa ý cười, “Ta sẽ để ngươi chết thoải mái.” thấy bộ dáng sợ hãi của Trang Thuần, Tiêu NGuyệt bỗng cảm thấy hưng phấn, đúng vậy, hưng phấn.
Tình huống như vậy, thực đã kích thích mọi tế bào bạo lực toàn thân hắn.
Lực trên tay tăng them một chút, nắm cái cổ mảnh khảnh của nàng, áp lực trên ngón tay truyền qua da thịt nàng ta them một chút.
Trang Thuần có thể cảm thấy không khi dần trở nên loãng, máu toàn thân dường như dồn hết lên cổ, nàng liều mạng giãy dụa cho tới khi dần mất đi khí lực.
Tiêu Nguyệt thưởng thức sự thống khổ của nàng, khóe miệng nhếch lên độ cong làm người ta phát run.
Hắn bóp cổ nàng, kéo nàng từ mặt đất đứng lên, cho đến khi cả thân mình nàng ta tách khỏi mặt đất, chỉ có hai chân quẫy đạp trong không trung.
Trang Thuần bây giờ giống như con cá mất nước, giãy dụa trong bàn tay hắn.
Ý thức từng chút mờ nhạt, màu sắc trên mặt cũng chuyển sang trắng bệch, Trang thuần dần mất khí lực giãy dụa, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tiêu Nguyệt, tùy ý hắn bóp chết mình đi, rất cam lòng.
Tiêu Nguyệt nhìn kiệt tác của mình, chuẩn bị them chút khí lực giết chết nàng. “Hoàng thượng giá lâm, Trang đại nhân đến…” Tiếng thông báo đột nhiên truyền tới làm Tiêu Nguyệt nhíu mày.
Hoàng đế và phụ than Trang Thuần tiến vào, phụ thân Trang Thuần liền quỳ xuống trước mặt Tiêu Nguyệt, “Không biết tiểu nữ đã làm sai chuyện gì, cầu điện hạ xem xét nhiều năm thần tận trung mà tha một mạng cho tiểu nữ.”
Tiêu Nguyệt bất đắc dĩ, chỉ có thể buông Trang thuần ra, Trang Thuần lập tức tới bên cạnh phụ thân, khóc lóc thảm thiết: “Cha…”
Hoàng đế lúc này cũng đi tới, trừng mắt nhìn Tiêu Nguyệt, trách cứ hắn làm việc quá kích động.
“Nguyệt Nhi, đã xảy chuyện gì? Ta nghe hạ nhân nói ngươi muốn lấy mạng Trắc phi, có việc này sao?”
“Phụ hoàng không phải vừa mới thấy sao?” Tiêu Nguyệt nắm chặt tay, thiếu chút nữa là hắn có thể giải quyết nàng ta rồi.
“Ngươi…!” Hoàng đế không dự đoán được Tiêu Nguyệt sẽ có thái độ như vậy, phải biết là Tiêu Nguyệt rất ít khi dám ngỗ nghịch hắn.
“Phụ hoàng…Trang Thuần hãm hại Miên Nhi, tìm người giả mạo Miên Nhi hẹn Đại hoàng huynh ra, sau đó lại phái người báo cáo với nhi thần, để nhi thần đi bắt kẻ thông dâm, loại nữ tử có tâm địa ác độc như vậy sao có thể ở lại hậu cung?”
“Trang Thuần…là thật sao?” Phụ thân Trang Thuần bị dọa, con gái của mình vừa mới tiến cung đã làm ra loại chuyện có âm mưu ‘hãm hại thái tử phi’ này, quả thật tội danh đủ lớn.
“Cha…Nữ nhi đã biết sai rồi, nữ nhi chỉ nhất thời hồ đồ, lần sau sẽ không dám…nữa.” Trang Thuần lại bắt đầu nức nở.
Trên mặt hoàng đế không thể hiện nhiều kinh ngạc lắm, hắn đã tìm hai người vợ cho Tiêu Nguyệt, cũng dự đoán được sẽ có chuyện như vậy xảy ra, chỉ có điều chuyện này xảy ra sớm hơn so với tưởng tượng của hắn.
Cho nên một lúc lâu sau hắn mới hỏi một vấn đề đặc biệt nhạy cảm: “Vậy Miên Nhi có bi hãm hại không? Nguyệt Nhi, ngươi tới sau, đã thấy gì?”
Lúc này Trang Thuần đang tính toán xem nên dùng chiêu gì tiếp theo để đối phó với Nguyễn Miên Miên, dạ yến lần trước đúng là đã bị nàng ta chiếm hết nổi bật.
“Thái tử điện hạ giá lâm…” Tiếng truyền lanh lảnh của thái giám làm ngưng suy nghĩ của nàng.
Tâm trùng xuống, Tiêu Nguyệt chưa bao giờ chủ động tìm đến tẩm cung của nàng ta.
Trang Thuần lập tức sửa sang lại dung nhan ra ngoài nghênh đón, Tiêu Nguyệt đã hùng hổ đi vào.
“Nô tì tham kiến điện hạ…” Lời còn chưa dứt, cái cổ mảnh khảnh đã bị Tiêu Nguyệt bóp chặt.
“Khụ khụ…khụ điện hạ, người muốn làm gì?” Trang Thuần bị hành động bất ngờ của hắn dọa sợ tới mặt trắng bệch, sợ hãi lấy tay gạt tay Tiêu Nguyệt đi, bất đắc dĩ khí lực của Tiêu nguyệt quá lớn.
“Ta đã cảnh cáo ngươi nên biết rõ vị trí của mình, nhưng ngươi lại dám hãm hại Miên Nhi, được lắm Trang Thuần ngươi đã phạm vào tối kỵ của ta.” Tiêu Nguyệt nói xong khí lực dần dần tăng lên.
Cung nhân bên cạnh đều bị dọa thành một đám quỳ trên mặt đất, “Điện hạ xin thủ hạ lưu tình…, Trắc phi nương nương sẽ chết dưới tay người mất.”
“Ta chính là muốn nàng ta chết!” Ánh mắt Tiêu Nguyệt ngày càng sắc bén.
“Điện…điện hạ…nô tì phạm lỗi gì…khụ…mà người phải làm vậy với nô tì…” Trang Thuần từ cổ họng nghẹn ra mấy chữ.
“Ngươi còn giả bộ” Tiêu Nguyệt dùng sức đẩy Trang Thuần áp vào tường, “Ngươi mua chuộc cung nữ ở Mộng Xuân các giả danh Miên Nhi viết thư cho Tiêu Trì, muốn ta hiểu lầm Miên Nhi phải không? Ngày đó thái giám tới chỗ ta mách lẻo có phải do ngươi phái tới không?”
“Nô tì…không hiểu điện hạ đang nói gì…khụ…Điện hạ không được ngậm máu phun người.” Nghe hắn nói ra âm mưu của mình, Trang Thuần sợ tới mức lệ rơi đầy mặt.
“Hừ…” Tiêu Nguyệt đột nhiên buông tay, Trang Thuần liền trượt theo mặt tường xụi lơ dưới đất.
Mấy cung nữ lập tức đi lên đỡ nàng.
“Ai cũng không được đỡ nàng ta!” Tiêu Nguyệt đột nhiên hét lớn một tiếng, mấy cung nữ hoảng sợ thân mình run lên, tất cả đều thành thật đứng bên cạnh, không dám lộn xộn.
Trang Thuần bấu lấy gấu quần Tiêu Nguyệt, vừa khóc nức nở vừa tự biện giải, “Điện hạ có phải đã nghe thấy tin đồn nhảm gì đó bên ngoài không, lại đổ hết tội danh lên người nô tì.”
Tiêu Nguyệt không chút động dung, loại nữ nhân càng làm trò càng thêm hèn mọn!
Tay hạ xuống tới gần nàng ta, trong mắt nồng đậm sự tàn nhẫn, Trang Thuần sợ tới mức lui vào trong góc, nàng ta biết nếu bị bàn tay đó chạm vào sẽ rất thảm.
Vội vã nháy mắt ra dấu cho cung nữ bên cạnh đi kêu viện binh.
“Ngươi muốn ta đem người tới đối chất phải không? Ngươi nhất định muốn tự biến mình thành người bẩn thỉu như vậy sao? Ngươi có biết bản điện hạ ghét nhất là nữ nhân tâm cơ giở trò, hơn nữa lại là giở trò với Miên Nhi!”
Hắn bóp cằm nàng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhòe nhoẹt nước mắt của nàng ta lên, khuôn mặt động lòng người thế này mà tâm địa lại ác độc như thế.
Trang Thuần sợ hãi, nhìn thấy sự chán ghét và hận thù trong mắt Tiêu Nguyệt, nàng thực sự sợ hãi, nếu nói lúc trước nàng ta nghĩ ít nhất Tiêu Nguyệt còn bận tâm tới địa vị của phụ thân nàng ta thì bây giờ nàng ta đã bừng tỉnh đại ngộ (bỗng nhiên hiểu ra), chỉ cần là liên quan đến Hạ Lan Miên Miên Tiêu Nguyệt sẽ nguyện ý không tiếc gì trả giá để bảo vệ nàng, cho dù là trở mặt với triều thần cũng không tiếc.
Cho nên hiện tại Tiêu Nguyệt, tình nguyện giết nàng mà đắc tội với phụ than nàng, cũng không muốn người hại Hạ Lan Miên Miên còn sống trên đời này.
“Ha…Bây giờ nhận sai, đã muộn.” Tiêu Nguyệt nhìn Trang Thuần đáng thương, không có chút tình cảm thương hại nào.
Nói xong, tay hắn chậm rãi từ cằm chuyển xuống cổ, động tác rất nhẹ nhàng ma sát cổ nàng.
Trang Thuần đọc được sự nguy hiểm trong mắt hắn, tâm sợ hãi, thần kinh căng thẳng, hai măt nhìn hắn yếu đuối mặc người xâm lược.
Tiêu Nguyệt nhếch môi, lại nhìn không ra nửa ý cười, “Ta sẽ để ngươi chết thoải mái.” thấy bộ dáng sợ hãi của Trang Thuần, Tiêu NGuyệt bỗng cảm thấy hưng phấn, đúng vậy, hưng phấn.
Tình huống như vậy, thực đã kích thích mọi tế bào bạo lực toàn thân hắn.
Lực trên tay tăng them một chút, nắm cái cổ mảnh khảnh của nàng, áp lực trên ngón tay truyền qua da thịt nàng ta them một chút.
Trang Thuần có thể cảm thấy không khi dần trở nên loãng, máu toàn thân dường như dồn hết lên cổ, nàng liều mạng giãy dụa cho tới khi dần mất đi khí lực.
Tiêu Nguyệt thưởng thức sự thống khổ của nàng, khóe miệng nhếch lên độ cong làm người ta phát run.
Hắn bóp cổ nàng, kéo nàng từ mặt đất đứng lên, cho đến khi cả thân mình nàng ta tách khỏi mặt đất, chỉ có hai chân quẫy đạp trong không trung.
Trang Thuần bây giờ giống như con cá mất nước, giãy dụa trong bàn tay hắn.
Ý thức từng chút mờ nhạt, màu sắc trên mặt cũng chuyển sang trắng bệch, Trang thuần dần mất khí lực giãy dụa, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tiêu Nguyệt, tùy ý hắn bóp chết mình đi, rất cam lòng.
Tiêu Nguyệt nhìn kiệt tác của mình, chuẩn bị them chút khí lực giết chết nàng. “Hoàng thượng giá lâm, Trang đại nhân đến…” Tiếng thông báo đột nhiên truyền tới làm Tiêu Nguyệt nhíu mày.
Hoàng đế và phụ than Trang Thuần tiến vào, phụ thân Trang Thuần liền quỳ xuống trước mặt Tiêu Nguyệt, “Không biết tiểu nữ đã làm sai chuyện gì, cầu điện hạ xem xét nhiều năm thần tận trung mà tha một mạng cho tiểu nữ.”
Tiêu Nguyệt bất đắc dĩ, chỉ có thể buông Trang thuần ra, Trang Thuần lập tức tới bên cạnh phụ thân, khóc lóc thảm thiết: “Cha…”
Hoàng đế lúc này cũng đi tới, trừng mắt nhìn Tiêu Nguyệt, trách cứ hắn làm việc quá kích động.
“Nguyệt Nhi, đã xảy chuyện gì? Ta nghe hạ nhân nói ngươi muốn lấy mạng Trắc phi, có việc này sao?”
“Phụ hoàng không phải vừa mới thấy sao?” Tiêu Nguyệt nắm chặt tay, thiếu chút nữa là hắn có thể giải quyết nàng ta rồi.
“Ngươi…!” Hoàng đế không dự đoán được Tiêu Nguyệt sẽ có thái độ như vậy, phải biết là Tiêu Nguyệt rất ít khi dám ngỗ nghịch hắn.
“Phụ hoàng…Trang Thuần hãm hại Miên Nhi, tìm người giả mạo Miên Nhi hẹn Đại hoàng huynh ra, sau đó lại phái người báo cáo với nhi thần, để nhi thần đi bắt kẻ thông dâm, loại nữ tử có tâm địa ác độc như vậy sao có thể ở lại hậu cung?”
“Trang Thuần…là thật sao?” Phụ thân Trang Thuần bị dọa, con gái của mình vừa mới tiến cung đã làm ra loại chuyện có âm mưu ‘hãm hại thái tử phi’ này, quả thật tội danh đủ lớn.
“Cha…Nữ nhi đã biết sai rồi, nữ nhi chỉ nhất thời hồ đồ, lần sau sẽ không dám…nữa.” Trang Thuần lại bắt đầu nức nở.
Trên mặt hoàng đế không thể hiện nhiều kinh ngạc lắm, hắn đã tìm hai người vợ cho Tiêu Nguyệt, cũng dự đoán được sẽ có chuyện như vậy xảy ra, chỉ có điều chuyện này xảy ra sớm hơn so với tưởng tượng của hắn.
Cho nên một lúc lâu sau hắn mới hỏi một vấn đề đặc biệt nhạy cảm: “Vậy Miên Nhi có bi hãm hại không? Nguyệt Nhi, ngươi tới sau, đã thấy gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.