Chương 19: VÀO CUNG SỚM
Tình Đình Phi Lai
23/12/2015
Sinh nhật tròn một tuổi, Miên Miên và Dung Triệt cùng chọn đồ vật đoán tương lai, bầu không khí quỷ dị cuối cùng cũng kết thúc.
Tâm tình của hoàng đế rất tốt, đi tới cái bàn bày các đồ vật, nhẹ nhàng bế một đứa trẻ lên, sau đó quay lại cất lời tán thưởng Hạ Lan Bạch Thần.
Vốn có vị đại thần cho rằng mọi việc ngày hôm nay thế là xong. Kết quả sang ngày thứ hai, thánh chỉ tới, khi đó cũng là lúc Hạ Lan Bạch Thần phải xuất phát trở về chiến trường.
Lời lẽ trong thánh chỉ nhẹ nhàng như gió thoảng, đúng là một đạo thánh chỉ hết sức hay ho: "Hạ Lan Miên Miên, thông minh đĩnh ngộ khiến trẫm hết sức yêu thích, trẫm quyết định ngay hôm nay để thái tử phi tiến cung bầu bạn với thái tử, còn Hạ Lan Dung Triệt trưởng tử của Hạ Lan tướng quân, thiên tư thông minh, nên trẫm đặc biệt cho phép phu nhân đưa công tử bất cứ lúc nào cũng có thể tiến cung thăm muội muội."
Thánh chỉ vừa ban ra, Liễu Mặc Như đứng im tại chỗ nước mắt ào ạt như mưa.
Riêng chuyện Bạch Thần phải quay về chiến trường rời xa nàng, đã khiến nàng thương tâm lắm rồi, bây giờ thánh chỉ còn ban ra như vậy, nàng làm sao mà tiếp nhận được.
Miên Miên nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện này, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo vô cùng.
Chuyện tiến cung làm con tin chỉ là chuyện xảy ra sớm hay muộn, nhưng vì sao hoàng đế lại chấp thuận để cho Liễu Mặc Như đưa Dung Triệt vào cung thăm nàng.
Trực giác nói cho nàng biết, đây là một âm mưu, lão hoàng đế kia tuyệt đối không phải người lương thiện, thoạt nhìn nụ cười tủm tỉm tựa như phật Di Lặc, là biết rõ trong tâm độc ác chẳng khác rắn rết. Lão nhất định có ý đồ.
Nguyễn Miên Miên cẩn thận từng li từng tí nhìn vào mắt Hạ Lan Bạch Thần, chỉ thấy cha nhíu chặt hàng lông mày, bàn tay nắm chặt đến ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
Người hầu trong nhà chia làm hai đội ngũ, một đội giúp Hạ Lan Bạch Thần đi ra chiến trường, một đội giúp Miên Miên tiến cung.
Liễu Mặc Như nép vào lòng Hạ Lan Bạch Thần khóc tới tê tâm liệt phế, còn Hạ Lan Bạch Thần ôm Liễu Mặc Như vào lòng an ủi, trong mắt ngập sát khí.
Như cũng bị ảnh hưởng bởi tâm tình của bọn họ, Miên Miên thấy trong mắt cay cay, rồi nhịn không được khóc oa oa lên, vươn đôi tay về phía mẹ xinh đẹp của mình đòi bế, dúi mặt vào lòng mẹ hít hít hà hà, nước mắt lẫn nước mũi hòa thành một đường.
Nàng vốn sống ở thế kỷ hai mươi mốt, trái tim của mọi người đều hết sức lạnh lùng, giờ đây nàng được Liễu Mặc Như và Hạ Lan Bạch Thần đối xử rất tốt, còn Vương ma ma cùng những hạ nhân trong phủ tướng quân nữa, họ quá tốt với nàng.
Điều đáng tiếc nhất là Dung Triệt luôn bị nàng khi dễ, thế nhưng sau này vào cung có lẽ rất ít khi được gặp mặt, hoàng đế nói mẹ xinh đẹp lúc nào cũng có thể bế Dung Triệt vào cung thăm nàng, chỉ lo không biết có ý đồ gì không?
Kỳ thực Tiểu Dung Triệt cũng rất đáng yêu lại thông minh, chỉ tại nàng áp bức nhiều quá nên lúc nào cũng bị mọi người lãng quên.
Miên Miên khóc lóc, mắt toét nhèm nhìn về hướng Dung Triệt.
Lúc này hắn đang được Hạ Lan Bạch Thần ôm trong lòng, tuy không rõ đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng thấy tất cả mọi người trong nhà khóc, nên hắn cũng khóc.
Có đôi khi Miên Miên cũng thầm bội phục mẹ xinh đẹp cùng Hạ Lan Bạch Thần thật độ lượng, biết rõ Dung Triệt không phải con đẻ của mình nhưng vẫn đối xử rất tốt.
Vị thái giám phụ trách đưa Miên Miên tiến cung liên tục thúc giục, rốt cuộc đã nhịn không nổi liền kêu một vài người tiến lên ôm chặt lấy Miên Miên đưa lên kiệu.
Lúc gần đi, đầu của Miên Miên tựa trên vai vị thái giám, nhìn chăm chú về hướng người nhà của mình, nàng thấy rõ, Liễu Mặc Như đau lòng, Dung Triệt cũng không muốn, còn cha nàng... Hạ Lan Bạch Thần vẻ mặt ngập tràn sự bất đắc dĩ.
Chỉ bởi thực lực của hắn còn chưa đủ mạnh để chống lại hoàng đế sao? Hay do hắn vốn không phải loại người có dã tâm soán vị?
Nguyễn Miên Miên thực sự nhìn không thấu...
Trải qua trăm ngàn suy nghĩ, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ một điều, trải qua một năm sống chung, nàng đã thương hắn và mọi người trong nhà, coi họ như ruột thịt.
Tâm tình của hoàng đế rất tốt, đi tới cái bàn bày các đồ vật, nhẹ nhàng bế một đứa trẻ lên, sau đó quay lại cất lời tán thưởng Hạ Lan Bạch Thần.
Vốn có vị đại thần cho rằng mọi việc ngày hôm nay thế là xong. Kết quả sang ngày thứ hai, thánh chỉ tới, khi đó cũng là lúc Hạ Lan Bạch Thần phải xuất phát trở về chiến trường.
Lời lẽ trong thánh chỉ nhẹ nhàng như gió thoảng, đúng là một đạo thánh chỉ hết sức hay ho: "Hạ Lan Miên Miên, thông minh đĩnh ngộ khiến trẫm hết sức yêu thích, trẫm quyết định ngay hôm nay để thái tử phi tiến cung bầu bạn với thái tử, còn Hạ Lan Dung Triệt trưởng tử của Hạ Lan tướng quân, thiên tư thông minh, nên trẫm đặc biệt cho phép phu nhân đưa công tử bất cứ lúc nào cũng có thể tiến cung thăm muội muội."
Thánh chỉ vừa ban ra, Liễu Mặc Như đứng im tại chỗ nước mắt ào ạt như mưa.
Riêng chuyện Bạch Thần phải quay về chiến trường rời xa nàng, đã khiến nàng thương tâm lắm rồi, bây giờ thánh chỉ còn ban ra như vậy, nàng làm sao mà tiếp nhận được.
Miên Miên nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện này, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo vô cùng.
Chuyện tiến cung làm con tin chỉ là chuyện xảy ra sớm hay muộn, nhưng vì sao hoàng đế lại chấp thuận để cho Liễu Mặc Như đưa Dung Triệt vào cung thăm nàng.
Trực giác nói cho nàng biết, đây là một âm mưu, lão hoàng đế kia tuyệt đối không phải người lương thiện, thoạt nhìn nụ cười tủm tỉm tựa như phật Di Lặc, là biết rõ trong tâm độc ác chẳng khác rắn rết. Lão nhất định có ý đồ.
Nguyễn Miên Miên cẩn thận từng li từng tí nhìn vào mắt Hạ Lan Bạch Thần, chỉ thấy cha nhíu chặt hàng lông mày, bàn tay nắm chặt đến ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
Người hầu trong nhà chia làm hai đội ngũ, một đội giúp Hạ Lan Bạch Thần đi ra chiến trường, một đội giúp Miên Miên tiến cung.
Liễu Mặc Như nép vào lòng Hạ Lan Bạch Thần khóc tới tê tâm liệt phế, còn Hạ Lan Bạch Thần ôm Liễu Mặc Như vào lòng an ủi, trong mắt ngập sát khí.
Như cũng bị ảnh hưởng bởi tâm tình của bọn họ, Miên Miên thấy trong mắt cay cay, rồi nhịn không được khóc oa oa lên, vươn đôi tay về phía mẹ xinh đẹp của mình đòi bế, dúi mặt vào lòng mẹ hít hít hà hà, nước mắt lẫn nước mũi hòa thành một đường.
Nàng vốn sống ở thế kỷ hai mươi mốt, trái tim của mọi người đều hết sức lạnh lùng, giờ đây nàng được Liễu Mặc Như và Hạ Lan Bạch Thần đối xử rất tốt, còn Vương ma ma cùng những hạ nhân trong phủ tướng quân nữa, họ quá tốt với nàng.
Điều đáng tiếc nhất là Dung Triệt luôn bị nàng khi dễ, thế nhưng sau này vào cung có lẽ rất ít khi được gặp mặt, hoàng đế nói mẹ xinh đẹp lúc nào cũng có thể bế Dung Triệt vào cung thăm nàng, chỉ lo không biết có ý đồ gì không?
Kỳ thực Tiểu Dung Triệt cũng rất đáng yêu lại thông minh, chỉ tại nàng áp bức nhiều quá nên lúc nào cũng bị mọi người lãng quên.
Miên Miên khóc lóc, mắt toét nhèm nhìn về hướng Dung Triệt.
Lúc này hắn đang được Hạ Lan Bạch Thần ôm trong lòng, tuy không rõ đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng thấy tất cả mọi người trong nhà khóc, nên hắn cũng khóc.
Có đôi khi Miên Miên cũng thầm bội phục mẹ xinh đẹp cùng Hạ Lan Bạch Thần thật độ lượng, biết rõ Dung Triệt không phải con đẻ của mình nhưng vẫn đối xử rất tốt.
Vị thái giám phụ trách đưa Miên Miên tiến cung liên tục thúc giục, rốt cuộc đã nhịn không nổi liền kêu một vài người tiến lên ôm chặt lấy Miên Miên đưa lên kiệu.
Lúc gần đi, đầu của Miên Miên tựa trên vai vị thái giám, nhìn chăm chú về hướng người nhà của mình, nàng thấy rõ, Liễu Mặc Như đau lòng, Dung Triệt cũng không muốn, còn cha nàng... Hạ Lan Bạch Thần vẻ mặt ngập tràn sự bất đắc dĩ.
Chỉ bởi thực lực của hắn còn chưa đủ mạnh để chống lại hoàng đế sao? Hay do hắn vốn không phải loại người có dã tâm soán vị?
Nguyễn Miên Miên thực sự nhìn không thấu...
Trải qua trăm ngàn suy nghĩ, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ một điều, trải qua một năm sống chung, nàng đã thương hắn và mọi người trong nhà, coi họ như ruột thịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.