Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp
Chương 26: Bên ngoài đẹp đế bên trong thối nát
Mặc Vũ
26/01/2024
Mọi người nhìn Ngọc Ý và Nguyệt Nhi rời đi thì rất ngưỡng mộ.
"Vu thế tử cũng quá giàu rồi, vậy mà cho Ngọc Ý nhiều tiền như vậy, ta vừa rồi nhìn thấy mỗi một tờ đều là ngân phiếu một vạn lượng, phải có mấy chục vạn lượng đó." Một nữ tử ngưỡng mộ nói.
"Thế tử quá chiều Ngọc Ý rồi, thành hôn mới một ngày thì đối xử tốt với nàng ta như vậy, tuy nàng ta chỉ là một tiểu thiếp, nhưng tốt hơn chính thất nhiều, cho dù thế tử phi cũng không thấy được chiều như vậy."
"Sao ta không có số tốt như vậy, tướng công giàu có như này ta cũng muốn."
"Vu thế tử không phải là người mà người bình thường có thể hạ gục, ta càng ngưỡng mộ tiểu nha hoàn đó, tiểu thư như này cho ta đi."
"Bảo vật trấn tiệm phải hơn năm nghìn lượng bạc, Ngọc Ý không thèm chớp mắt thì tặng cho nha hoàn, quá hào phóng, ta đột nhiên muốn đi làm nha hoàn cho nàng ta thì như nào."
Mọi người đều biết Vu thế tử chiều cô cỡ nào, chỉ riêng điểm Ngọc Ý tặng đồ thì đã có không ít hâm mộ cô, mọi người thay đổi quan điểm về cô.
Lạc mỹ nhân ở dưới đất tức tới tái mặt, thấy mọi người khen Ngọc Ý không dứt lời, tất cả đều hâm mộ sự sủng ái của Vu thế tử dành cho cô, khi nghĩ tới lời mắng chửi và sỉ nhục Ly Vương dành cho mình, Lạc mỹ nhân tức tới ngất xỉu.
Ra khỏi tiệm son phấn, Nguyệt Nhi vô cùng sùng bái nhìn sang tiểu thư nhà mình: "Tiểu thư người vừa rồi quá bá khí, quá ngầu luôn, Lạc mỹ nhân kia muốn bao nhiêu thảm hại có bấy nhiêu luôn."
"Đó là đương nhiên, sau này chỉ có ta bắt nạt người khác, ngươi cũng phải nhớ, nếu ai bắt nạt ngươi thì đánh lại cho ta, cứ việc đánh, trời sập xuống còn có thể tử chống cho." Ngọc Ý hả hê nói.
"Ta hiểu rồi tiểu thư, có điều Lạc mỹ nhân đó quay về chắc chắn cáo trạng với Ly Vương, chúng ta có phải sẽ có rắc rối không?" Nguyệt Nhi lo lắng nói.
"Sợ gì chứ, ta không sợ nhất là rắc rối, binh tới tướng chặn, đi, tiếp tục đi tiêu xài" Ngọc Ý dẫn Nguyệt Nhi tiếp tục đi dạo.
Chuyện Ngọc Ý dạy dỗ Lạc mỹ nhân lập tức được mọi người truyền đi, gây nên chấn động không nhỏ.
Dù sao ở trước mặt mọi người nói Ly Vương bất lực, Ngọc Ý là người đầu tiên, không biết điều cô nói là thật hay là vịn vào cây đại thụ như thế tử được sủng mà kiêu, cố ý bôi nhọ Ly Vương.
Các bách tính càng cảm thấy hứng thú với vấn đề Ly Vương có bất lực hay không, cả kinh thành lập tức bùng nổ tin tức, tất cả đều đang bàn luận về chuyện này, đương nhiên cũng truyền tới phủ thế tử.
Vu Kì Thiên vừa bận việc xong thì nghe thấy hạ nhân đi vào bẩm báo, nói Ngọc Ý ở tiệm son phấn dạy dỗ Lạc mỹ nhân.
Nghĩ tới dáng vẻ nhơ nanh múa vuốt của Ngọc Ý, trong mắt Vu Kì Thiên có thêm vài phần ý cười và sự cưng chiều.
Nữ nhân này giống như con nhím, tứ hoàng tử cũng bị cô dạy dỗ trước mặt mọi người, huống chi là một mỹ nhân, còn là mỹ nhân của Ly Vương.
"Thế tử, phu nhân dạy dỗ mỹ nhân của Ly Vương, e là Ly Vương sẽ không để yên, hay là phải người đi bảo vệ phu nhân?" Liêu Tinh hỏi.
"Ngươi đích thân đi bảo vệ, nếu có ai ra tay với nàng ấy thì không cần nương tay, trực tiếp giết chết, nếu không có thì nàng ấy dạy dỗ người ta mệt rồi, ngươi ra tay giúp nàng ấy. Vu Kì Thiên ra lệnh.
Khóe miệng của Liêu Tinh giật nhẹ, thể tử là kêu đệ nhất thị vệ như hắn ta đi làm tay đánh cho phu nhân à.
Có điều đối với mệnh lệnh của thế tử, Liêu Tinh trước giờ đều phục tùng tuyệt đối: "Vâng"
Quản gia đi vào vừa hay nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, trong lòng không khỏi càm ràm, phu nhân như này ai dám bắt nạt nàng ta chứ, thế tử vậy mà phái Liêu Tinh đi, như này cũng coi trọng phu nhân quá rồi, lúc này quản gia thề ở trong lòng sau này tuyệt đối không được đắc tội với phu nhân.
"Có chuyện gì?" Vu Kì Thiên nhìn qua.
Quản gia lập tức cung kính hành lễ: "Thế tử, bên ngoài cửa có mấy người đưa đồ tới, nói là phu nhân kêu bọn họ đưa tới, lão nô tới xin ý chỉ những thứ đó để ở đâu?" "Cầm vào đi, đợi phu nhân về để nàng ấy tự xử lý."
"Được.
Ở bên này, Ngọc Ý và Nguyệt Nhi tiếp tục đi dạo, đi được không lâu thì Ngọc Ý cảm thấy quá mệt, quần áo trên người quá phiền hà.
Quần áo ở cổ đại thật phiền phức, mặc ba bốn lớp, vừa hay phía trước có tiệm quần áo, Ngọc Ý muốn đi qua mua vài bộ đồ đơn giản hơi nhẹ nên dẫn Nguyệt Nhi đi qua.
"Trông xấu như vậy còn dám tranh giành quần áo với ta, ngươi xứng à?" Một giọng nói chua ngoa truyền tới.
"Tiệm quần áo này đều tiếp đãi mỹ nữ, ngươi có tư cách gì tới đây."
Ngọc Ý nhìn sang bên đó, hai nữ tử ăn mặc xinh đẹp đang sỉ nhục mắng mỏ một nữ tử mặc váy hoa màu xanh lá.
"Các người đừng nói linh tinh, tiểu thư nhà ta chỉ là dạo này có chút không khỏe." Nha hoàn bên cạnh phản bác.
"Hừ, không khỏe, vậy thì kêu mọi người xem thử tiểu thư nhà ngươi trông như nào." Một nữ tử nói xong, đưa tay định giật khăn trên đầu nữ tử áo xanh xuống.
Chỉ thấy trên mặt nữ tử áo xanh có rất nhiều bọc mủ, còn đang lở loét, chảy nước, nhìn trông vô cùng ghê tởm.
"Gương mặt này đã nát thành như này, còn ra ngoài làm gì, kẻo bị nàng ta lây nhiễm, mau đi đi." Những khách hàng khác trong tiệm đều bị dọa giật mình, lũ lượt lùi lại, trong nháy mắt chỉ còn lại ba nữ tử vừa rồi.
"Đã xấu thành như này còn mặc quần áo xinh đẹp, nếu ta là cô thì đâm đầu chết cho rồi." Một nữ tử nói.
"Không sai, trông xấu xí còn ra ngoài dọa người, lấy đâu ra can đảm thế."
Nữ tử áo xanh nghe lời chỉ trích sỉ nhục của đối phương, sắc mặt vô cùng khó coi, hốc mắt đỏ lên, ấm ức muốn nhặt khăn dưới đất.
Nhưng lại bị một nữ tử trong đó giẫm chân lên: "Cho dù cô đội vào cũng vô dụng, mãi mãi không thể thay đổi sự thật ngươi xấu xí."
Một câu nói như gậy gõ vào đầu của nữ tử tóc xanh, nàng ta ngồi sụp xuống đất, vô cùng đau khổ.
"Tiểu thư, tiểu thư người đừng như vậy, chúng ta không quan tâm bọn họ, chúng ta trở về." Nha hoàn lo lắng mà đi tới đỡ người.
Nữ tử áo xanh mặt mày đầy tuyệt vọng, cho dù trở về, mặt của nàng ta cũng không khỏi được, còn không bằng chết đi.
Nàng ta nhìn sang cây cột ở bên cạnh, muốn đập đầu.
Ngọc Ý lại nhanh hơn một bước chặn ở trước mặt nàng ta: "Ta có thể chữa khỏi mặt của ngươi."
Một câu nói đã khiến mọi người sững sờ.
Nữ tử áo xanh kinh ngạc nhìn sang cô: "Ngươi thật sự có thể chữa cho ta sao?"
"Đương nhiên, mặt của ngươi chỉ là dị ứng quá nặng, không có dùng đúng thuốc chữa trị, cộng thêm hơi trúng độc nhẹ, kéo dài lâu nên mới như vậy." Ngọc Ý trả lời.
"Ngươi nói ta bị trúng độc sao?"
"Ừ, loại độc này rất nhẹ, sẽ không mất mạng, chỉ khiến vết thương lở loét." Ngọc Ý mở miệng.
Hai nữ tử vênh váo hất hàm ở bên cạnh thấy là Ngọc Ý thì không thèm để cô vào mắt, vẻ mặt khinh thường nhìn qua.
"Thì ra là nữ nhân xấu nhất nước Thiên Hòa, bản thân là một kẻ xấu xí, còn nói có thể cứu một kẻ xấu xí khác, thật là nực cười, ngươi lấy đâu ra can đảm nói linh tinh thể." "Vừa bị Ly Vương bỏ, lại câu dẫn thế tử, thật sự là hồ ly tinh không biết xấu hổ."
Ngọc Ý lạnh lùng nhìn sang hai người: "Hồ ly tinh không phải ai cũng có thể làm được, hai người các ngươi như này thật sự không đủ tư cách. Chỉ có cái mã lại còn chua ngoa đánh đá như này, ta thấy hai ngươi chỉ được cái vẻ thôi, nói dễ hiểu hơn là bên ngoài đẹp để bên trong thối nát.
"Vu thế tử cũng quá giàu rồi, vậy mà cho Ngọc Ý nhiều tiền như vậy, ta vừa rồi nhìn thấy mỗi một tờ đều là ngân phiếu một vạn lượng, phải có mấy chục vạn lượng đó." Một nữ tử ngưỡng mộ nói.
"Thế tử quá chiều Ngọc Ý rồi, thành hôn mới một ngày thì đối xử tốt với nàng ta như vậy, tuy nàng ta chỉ là một tiểu thiếp, nhưng tốt hơn chính thất nhiều, cho dù thế tử phi cũng không thấy được chiều như vậy."
"Sao ta không có số tốt như vậy, tướng công giàu có như này ta cũng muốn."
"Vu thế tử không phải là người mà người bình thường có thể hạ gục, ta càng ngưỡng mộ tiểu nha hoàn đó, tiểu thư như này cho ta đi."
"Bảo vật trấn tiệm phải hơn năm nghìn lượng bạc, Ngọc Ý không thèm chớp mắt thì tặng cho nha hoàn, quá hào phóng, ta đột nhiên muốn đi làm nha hoàn cho nàng ta thì như nào."
Mọi người đều biết Vu thế tử chiều cô cỡ nào, chỉ riêng điểm Ngọc Ý tặng đồ thì đã có không ít hâm mộ cô, mọi người thay đổi quan điểm về cô.
Lạc mỹ nhân ở dưới đất tức tới tái mặt, thấy mọi người khen Ngọc Ý không dứt lời, tất cả đều hâm mộ sự sủng ái của Vu thế tử dành cho cô, khi nghĩ tới lời mắng chửi và sỉ nhục Ly Vương dành cho mình, Lạc mỹ nhân tức tới ngất xỉu.
Ra khỏi tiệm son phấn, Nguyệt Nhi vô cùng sùng bái nhìn sang tiểu thư nhà mình: "Tiểu thư người vừa rồi quá bá khí, quá ngầu luôn, Lạc mỹ nhân kia muốn bao nhiêu thảm hại có bấy nhiêu luôn."
"Đó là đương nhiên, sau này chỉ có ta bắt nạt người khác, ngươi cũng phải nhớ, nếu ai bắt nạt ngươi thì đánh lại cho ta, cứ việc đánh, trời sập xuống còn có thể tử chống cho." Ngọc Ý hả hê nói.
"Ta hiểu rồi tiểu thư, có điều Lạc mỹ nhân đó quay về chắc chắn cáo trạng với Ly Vương, chúng ta có phải sẽ có rắc rối không?" Nguyệt Nhi lo lắng nói.
"Sợ gì chứ, ta không sợ nhất là rắc rối, binh tới tướng chặn, đi, tiếp tục đi tiêu xài" Ngọc Ý dẫn Nguyệt Nhi tiếp tục đi dạo.
Chuyện Ngọc Ý dạy dỗ Lạc mỹ nhân lập tức được mọi người truyền đi, gây nên chấn động không nhỏ.
Dù sao ở trước mặt mọi người nói Ly Vương bất lực, Ngọc Ý là người đầu tiên, không biết điều cô nói là thật hay là vịn vào cây đại thụ như thế tử được sủng mà kiêu, cố ý bôi nhọ Ly Vương.
Các bách tính càng cảm thấy hứng thú với vấn đề Ly Vương có bất lực hay không, cả kinh thành lập tức bùng nổ tin tức, tất cả đều đang bàn luận về chuyện này, đương nhiên cũng truyền tới phủ thế tử.
Vu Kì Thiên vừa bận việc xong thì nghe thấy hạ nhân đi vào bẩm báo, nói Ngọc Ý ở tiệm son phấn dạy dỗ Lạc mỹ nhân.
Nghĩ tới dáng vẻ nhơ nanh múa vuốt của Ngọc Ý, trong mắt Vu Kì Thiên có thêm vài phần ý cười và sự cưng chiều.
Nữ nhân này giống như con nhím, tứ hoàng tử cũng bị cô dạy dỗ trước mặt mọi người, huống chi là một mỹ nhân, còn là mỹ nhân của Ly Vương.
"Thế tử, phu nhân dạy dỗ mỹ nhân của Ly Vương, e là Ly Vương sẽ không để yên, hay là phải người đi bảo vệ phu nhân?" Liêu Tinh hỏi.
"Ngươi đích thân đi bảo vệ, nếu có ai ra tay với nàng ấy thì không cần nương tay, trực tiếp giết chết, nếu không có thì nàng ấy dạy dỗ người ta mệt rồi, ngươi ra tay giúp nàng ấy. Vu Kì Thiên ra lệnh.
Khóe miệng của Liêu Tinh giật nhẹ, thể tử là kêu đệ nhất thị vệ như hắn ta đi làm tay đánh cho phu nhân à.
Có điều đối với mệnh lệnh của thế tử, Liêu Tinh trước giờ đều phục tùng tuyệt đối: "Vâng"
Quản gia đi vào vừa hay nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, trong lòng không khỏi càm ràm, phu nhân như này ai dám bắt nạt nàng ta chứ, thế tử vậy mà phái Liêu Tinh đi, như này cũng coi trọng phu nhân quá rồi, lúc này quản gia thề ở trong lòng sau này tuyệt đối không được đắc tội với phu nhân.
"Có chuyện gì?" Vu Kì Thiên nhìn qua.
Quản gia lập tức cung kính hành lễ: "Thế tử, bên ngoài cửa có mấy người đưa đồ tới, nói là phu nhân kêu bọn họ đưa tới, lão nô tới xin ý chỉ những thứ đó để ở đâu?" "Cầm vào đi, đợi phu nhân về để nàng ấy tự xử lý."
"Được.
Ở bên này, Ngọc Ý và Nguyệt Nhi tiếp tục đi dạo, đi được không lâu thì Ngọc Ý cảm thấy quá mệt, quần áo trên người quá phiền hà.
Quần áo ở cổ đại thật phiền phức, mặc ba bốn lớp, vừa hay phía trước có tiệm quần áo, Ngọc Ý muốn đi qua mua vài bộ đồ đơn giản hơi nhẹ nên dẫn Nguyệt Nhi đi qua.
"Trông xấu như vậy còn dám tranh giành quần áo với ta, ngươi xứng à?" Một giọng nói chua ngoa truyền tới.
"Tiệm quần áo này đều tiếp đãi mỹ nữ, ngươi có tư cách gì tới đây."
Ngọc Ý nhìn sang bên đó, hai nữ tử ăn mặc xinh đẹp đang sỉ nhục mắng mỏ một nữ tử mặc váy hoa màu xanh lá.
"Các người đừng nói linh tinh, tiểu thư nhà ta chỉ là dạo này có chút không khỏe." Nha hoàn bên cạnh phản bác.
"Hừ, không khỏe, vậy thì kêu mọi người xem thử tiểu thư nhà ngươi trông như nào." Một nữ tử nói xong, đưa tay định giật khăn trên đầu nữ tử áo xanh xuống.
Chỉ thấy trên mặt nữ tử áo xanh có rất nhiều bọc mủ, còn đang lở loét, chảy nước, nhìn trông vô cùng ghê tởm.
"Gương mặt này đã nát thành như này, còn ra ngoài làm gì, kẻo bị nàng ta lây nhiễm, mau đi đi." Những khách hàng khác trong tiệm đều bị dọa giật mình, lũ lượt lùi lại, trong nháy mắt chỉ còn lại ba nữ tử vừa rồi.
"Đã xấu thành như này còn mặc quần áo xinh đẹp, nếu ta là cô thì đâm đầu chết cho rồi." Một nữ tử nói.
"Không sai, trông xấu xí còn ra ngoài dọa người, lấy đâu ra can đảm thế."
Nữ tử áo xanh nghe lời chỉ trích sỉ nhục của đối phương, sắc mặt vô cùng khó coi, hốc mắt đỏ lên, ấm ức muốn nhặt khăn dưới đất.
Nhưng lại bị một nữ tử trong đó giẫm chân lên: "Cho dù cô đội vào cũng vô dụng, mãi mãi không thể thay đổi sự thật ngươi xấu xí."
Một câu nói như gậy gõ vào đầu của nữ tử tóc xanh, nàng ta ngồi sụp xuống đất, vô cùng đau khổ.
"Tiểu thư, tiểu thư người đừng như vậy, chúng ta không quan tâm bọn họ, chúng ta trở về." Nha hoàn lo lắng mà đi tới đỡ người.
Nữ tử áo xanh mặt mày đầy tuyệt vọng, cho dù trở về, mặt của nàng ta cũng không khỏi được, còn không bằng chết đi.
Nàng ta nhìn sang cây cột ở bên cạnh, muốn đập đầu.
Ngọc Ý lại nhanh hơn một bước chặn ở trước mặt nàng ta: "Ta có thể chữa khỏi mặt của ngươi."
Một câu nói đã khiến mọi người sững sờ.
Nữ tử áo xanh kinh ngạc nhìn sang cô: "Ngươi thật sự có thể chữa cho ta sao?"
"Đương nhiên, mặt của ngươi chỉ là dị ứng quá nặng, không có dùng đúng thuốc chữa trị, cộng thêm hơi trúng độc nhẹ, kéo dài lâu nên mới như vậy." Ngọc Ý trả lời.
"Ngươi nói ta bị trúng độc sao?"
"Ừ, loại độc này rất nhẹ, sẽ không mất mạng, chỉ khiến vết thương lở loét." Ngọc Ý mở miệng.
Hai nữ tử vênh váo hất hàm ở bên cạnh thấy là Ngọc Ý thì không thèm để cô vào mắt, vẻ mặt khinh thường nhìn qua.
"Thì ra là nữ nhân xấu nhất nước Thiên Hòa, bản thân là một kẻ xấu xí, còn nói có thể cứu một kẻ xấu xí khác, thật là nực cười, ngươi lấy đâu ra can đảm nói linh tinh thể." "Vừa bị Ly Vương bỏ, lại câu dẫn thế tử, thật sự là hồ ly tinh không biết xấu hổ."
Ngọc Ý lạnh lùng nhìn sang hai người: "Hồ ly tinh không phải ai cũng có thể làm được, hai người các ngươi như này thật sự không đủ tư cách. Chỉ có cái mã lại còn chua ngoa đánh đá như này, ta thấy hai ngươi chỉ được cái vẻ thôi, nói dễ hiểu hơn là bên ngoài đẹp để bên trong thối nát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.