Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp
Chương 43: Ta thích
Mặc Vũ
26/01/2024
Ngọc Ý nhíu mày: "Thì ra Xuân Phong Lâu là của tứ hoàng tử à, nhưng những cái này của ta là đồ ngọt, để ăn vui, càng thích hợp với quán rượu và quán trà, để ở Xuân Phong Lâu của ngươi không thích hợp."
"Sao lại không thích hợp, người trong Xuân Phong Lâu của ta cũng muốn ăn đồ ăn, tới lúc đó ngươi làm một ít hoặc bán công thức cho ta, kiếm được tiền chúng ta chia đều."
"Không hứng thú, ta có thể tự bán kiếm toàn bộ số tiền, tại sao phải chia một nửa cho ngươi, ta đâu có ngốc." Ngọc Ý cố ý hừ một tiếng.
Bạch Chiến lập tức khẩn trương, không nhịn được mà càm ràm: "Nha đầu ngươi từ khi nào trở nên thông minh như vậy?"
"Đương nhiên là sau khi gả cho thế tử, có câu gần mực thì đen gần đèn thì rạng, thế tử nhà ta xuất sắc như vậy, ta mưa dầm thấm lâu đương nhiên cũng trở nên thông minh rồi." Ngọc Ý cố ý nói.
Khóe miệng Vu Kì Thiên cong lên, rất là hưởng thụ, vô cùng đắc ý.
Bạch Chiến nhìn mà bĩu môi: "Vu Kì Thiên nhìn cái vẻ tiểu nhân đắc chí đó của ngươi thật vô tích sự mà."
"Ta vui lòng đấy." Vu Kì Thiên lườm hắn ta.
"Bản hoàng tử thấy cả đời này ngươi sẽ thua trong tay nha đầu này.
"Ta bằng lòng, ngược lại là ngươi, ăn không được nho thì chê nho chua, ta thấy ngươi cả đời này e là không gặp được một người như vậy đâu." Vu Kì Thiên cố ý
nói.
Bạch Chiến tức tới đen mặt: "Bản hoàng tử không thèm, bản hoàng tử có ngàn mỹ nhân ở Xuân Phong Lâu, sẽ không treo cổ chết trên một cái cây xấu xí đâu." "Thì ra ta ở trong mắt tứ hoàng tử là cái cây xấu xí, nếu ngươi không nhìn trúng ta, vậy chúng ta càng không cần thiết nói tiếp nữa." Ngọc Ý trực tiếp từ chối.
Bạch Chiến nhìn dáng vẻ mắm muối đều không ăn của đôi phu thê này, hắn ta đã hạ mình, hai người này còn được voi đòi tiên, đáng hận.
"Không hợp tác thì không hợp tác, bản hoàng tử không thèm" Bạch Chiến tức tối đi về phía thuyền của mình.
Tứ hoàng tử đi rồi, trên thuyền lại yên tĩnh.
"Thế tử, ta muốn uống trà." Ngọc Ý mở miệng.
"Được." Vu Kì Thiên kêu Liêu Tinh đưa dụng cụ pha trà trong khoang thuyền ra, đích thân pha trà.
Ngọc Ý cứ như vậy nhìn hắn, gương mặt điển trai, mặt mày như tranh vẽ, thong dong khoáng đạt, động tác thuần thục, dáng vẻ nho nhã, điềm tĩnh, Ngọc Ý vô cùng thích: "Thế tử dáng vẻ pha trà của chàng cũng đẹp như vậy"
Trong mắt Vu Kì Thiên có thêm vài phần ấm áp: "Lời này ta thích nghe.
"Ha ha, thế tử da mặt của chàng từ khi nào dày như vậy chứ?"
"Nàng cũng nói gần mực thì đen gần đèn thì rạng, vậy nên ta học theo nàng." Vu Kì Thiên trêu chọc.
"Aiya, thì ra da mặt dày còn là một chuyện tốt." Ngọc Ý cười he he.
"Đương nhiên, ít nhất ta thích, nếm thử trà ta pha.
Ngọc Ý cầm một ly trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Mùi vị thơm nhẹ, đậm đà, mang theo một chút ngọt thanh, vướng lại mùi thơm ở lưỡi, không hổ là trà thế tử pha, ta thích uống"
"Vậy thì uống thêm vài ly." Vu Kì Thiên lại giúp cô rót một lỵ.
"Được."
Liêu Tinh rất có mắt nhìn hắn ta bê điểm tâm tới, sau đó lui sang một bên.
Ngọc Ý và Vu Kì Thiên ăn điểm tâm, uống trà, có nói có cười, thưởng thức phong cảnh ở bên bờ, cảnh tượng vô cùng hài hòa ấm áp.
Mà tứ hoàng tử không cho thuyền phu chèo đi xa, không xa không gần đi theo thuyền của Vu Kì Thiên, tuy bực tức, nhưng hắn ta cũng không muốn đi như vậy, xem đôi phu thê đắc ý tới lúc nào.
Thuyền chỉ xuôi theo dòng, đi được một khoảng Ngọc Ý đột nhiên nhìn thấy trong nước có cá bơi, vẻ mặt thích thú.
"Thế tử, trong sông này có cá sao?"
"Ừ, đây là sông hộ thành, hoàng gia đặc biệt vây một khoảng nuôi thả rất nhiều cá, là để cung cấp cho người câu cá, nếu chàng muốn câu cá, ta kêu Liêu Tinh lấy cần?" Vu Kì Thiên trả lời.
Liêu Tinh lập tức cầm cần câu tới: "Thế tử, đều ở đây."
Thấy dụng cụ câu đó, Ngọc Ý đột nhiên nổi chủ ý: "Thế tử, hay là chúng ta thi đấu đi?"
"Thi đấu như nào?"
"Chàng dùng dụng cụ câu cá, ta xuống nước bắt cá, lấy ba con cá làm mốc, ai bắt được ba con trước thì người đó thắng, như thế nào?" Ngọc Ý đề nghị. "Nàng muốn xuống nước sao?" Vu Kì Thiên nhíu mày, tuy bây giờ đã tháng năm, nhưng nhiệt độ vẫn có hơi thấp, huống chi còn là xuống nước.
"Phải, ta thích bơi nhất, bây giờ vừa hay được, trước đây ta thích nhất bơi vào mùa đông, chỉ là khi thời tiết lạnh tới kết băng thì đi xuống bơi, tuy nước biển lạnh thấu xương, nhưng thật sự vô cùng kích thích." Ngọc Ý đắc ý nói.
Vu Kì Thiên nhìn dáng vẻ vui sướng của cô, tuy trong lòng có rất nhiều điều không hiểu, nhưng quanh đây nhiều người như vậy, hắn không hỏi nhiều: "Nếu nàng thích thì tùy nàng, nhưng phải chú ý an toàn, tuyệt đối không thể cậy mạnh"
"Được, thế tử vậy chúng ta bắt đầu thôi." Ngọc Ý nói xong thì cởi giày và áo ngoài ra rồi nhảy xuống nước.
Tứ hoàng tử cách đó không xa thì nhíu mày, lập tức đứng dậy nhìn sang bên này: "Lẽ nào đôi phu thê này cãi nhau, nữ nhân xấu xí Ngọc Ý đó bị ném xuống sông rồi, thật là quá hả hê, thuyền phu mau chèo lại gần, bản hoàng tử muốn xem kịch hay."
"Vâng." Thuyền phu lập tức chèo thuyền qua.
Ở bên này, Liêu Tinh nhìn mà cũng không khỏi lo lắng: "Thế tử, phu nhân như vậy thật sự không sao chứ?"
"Nếu nàng đã đề nghị như vậy, thiết nghĩ là nắm chắc, ngươi chú ý kỹ chỗ của phu nhân, nếu nàng ấy có nguy hiểm thì lập tức cứu." Vu Kì Thiên ra lệnh.
"Vâng."
"Thế tử nước sông này trong vắt như này, không tồi, rất thoải mái." Ngọc Ý đắc ý nói, sau đó chơi ra đằng sau.
Thấy cô như cá trong nước, lúc này Vu Kì Thiên mới yên tâm, cầm cần câu đi câu cá.
Ngọc Ý chơi vui vẻ trong nước, không lâu sau thì cắm đầu vào trong nước, không thấy tung tích. Trên thuyền Liêu Tinh luôn nhìn cô thì lập tức mặt mày cau lại: "Thế tử, phu nhân biến mất rồi."
Bàn tay cầm cầu cân của Vu Kì Thiên siết lại: "Mau đi cứu."
"Vâng!" Liêu Tinh vừa hay nhảy sông, trong nước cách đó không xa thò ra một cái đầu người, chính là Ngọc Ý.
Cô lắc lắc một con cá to trong tay: "Thế tử chàng nhìn, ta bắt được một con cá to."
Trái tim căng thẳng của Vu Kì Thiên lúc này mới hạ xuống: "Nàng ấy, vừa rồi dọa chết Liêu Tinh rồi."
Liêu Tinh ở bên cạnh khóe miệng giật giật, sao lại hắn ta bị dọa chết, là bản thân thế tử bị dọa chết ấy, vậy mà lấy hắn ta làm bia đỡ đạn, có điều lời này Liêu Tinh cũng chỉ càm ràm ở trong lòng, đương nhiên không dám nói ra.
"Liêu Tinh ngươi không cần lo lắng cho ta, đây chẳng qua là một sông hộ thành mà thôi, ta ở trong biển lớn cũng có thể bơi hai ngày hai đêm, yên tâm đi." Ngọc Ý nói xong thì ném cá trong tay qua.
Liêu Tinh lập tức cầm thùng nước, đỡ chuẩn xác con cá.
"Thế tử chàng phải cố lên, cẩn thận thua ta." Ngọc Ý nói.
"Đối với ta mà nói, sự an toàn của nàng quan trọng hơn thắng thua." Lông mày của Vu Kì Thiên giãn ra, yên tâm câu cá.
Bạch Tử Huân ở cách đó không xa thì mặt đen thui, đáng chết, còn tưởng đôi phu thê này cãi nhau chứ, kết quả hắn ta bị thồn cho một bụng cơm chó, thật đáng hận, người nhà này chắc chắn là cố ý.
Ngọc Ý bơi về phía trước, đột nhiên nhìn thấy hai bóng người quen thuộc trên một con thuyền ở cách đó không xa, chính là hai người đã đánh cược với cô.
Thật là oan gia ngõ hẹp, đôi mắt phượng của Ngọc Ý xẹt qua tia sáng, cô lại vùi đầu vào trong nước bơi về phía thuyền của Chu Viên Viên và Liễu Lan.
"Sao lại không thích hợp, người trong Xuân Phong Lâu của ta cũng muốn ăn đồ ăn, tới lúc đó ngươi làm một ít hoặc bán công thức cho ta, kiếm được tiền chúng ta chia đều."
"Không hứng thú, ta có thể tự bán kiếm toàn bộ số tiền, tại sao phải chia một nửa cho ngươi, ta đâu có ngốc." Ngọc Ý cố ý hừ một tiếng.
Bạch Chiến lập tức khẩn trương, không nhịn được mà càm ràm: "Nha đầu ngươi từ khi nào trở nên thông minh như vậy?"
"Đương nhiên là sau khi gả cho thế tử, có câu gần mực thì đen gần đèn thì rạng, thế tử nhà ta xuất sắc như vậy, ta mưa dầm thấm lâu đương nhiên cũng trở nên thông minh rồi." Ngọc Ý cố ý nói.
Khóe miệng Vu Kì Thiên cong lên, rất là hưởng thụ, vô cùng đắc ý.
Bạch Chiến nhìn mà bĩu môi: "Vu Kì Thiên nhìn cái vẻ tiểu nhân đắc chí đó của ngươi thật vô tích sự mà."
"Ta vui lòng đấy." Vu Kì Thiên lườm hắn ta.
"Bản hoàng tử thấy cả đời này ngươi sẽ thua trong tay nha đầu này.
"Ta bằng lòng, ngược lại là ngươi, ăn không được nho thì chê nho chua, ta thấy ngươi cả đời này e là không gặp được một người như vậy đâu." Vu Kì Thiên cố ý
nói.
Bạch Chiến tức tới đen mặt: "Bản hoàng tử không thèm, bản hoàng tử có ngàn mỹ nhân ở Xuân Phong Lâu, sẽ không treo cổ chết trên một cái cây xấu xí đâu." "Thì ra ta ở trong mắt tứ hoàng tử là cái cây xấu xí, nếu ngươi không nhìn trúng ta, vậy chúng ta càng không cần thiết nói tiếp nữa." Ngọc Ý trực tiếp từ chối.
Bạch Chiến nhìn dáng vẻ mắm muối đều không ăn của đôi phu thê này, hắn ta đã hạ mình, hai người này còn được voi đòi tiên, đáng hận.
"Không hợp tác thì không hợp tác, bản hoàng tử không thèm" Bạch Chiến tức tối đi về phía thuyền của mình.
Tứ hoàng tử đi rồi, trên thuyền lại yên tĩnh.
"Thế tử, ta muốn uống trà." Ngọc Ý mở miệng.
"Được." Vu Kì Thiên kêu Liêu Tinh đưa dụng cụ pha trà trong khoang thuyền ra, đích thân pha trà.
Ngọc Ý cứ như vậy nhìn hắn, gương mặt điển trai, mặt mày như tranh vẽ, thong dong khoáng đạt, động tác thuần thục, dáng vẻ nho nhã, điềm tĩnh, Ngọc Ý vô cùng thích: "Thế tử dáng vẻ pha trà của chàng cũng đẹp như vậy"
Trong mắt Vu Kì Thiên có thêm vài phần ấm áp: "Lời này ta thích nghe.
"Ha ha, thế tử da mặt của chàng từ khi nào dày như vậy chứ?"
"Nàng cũng nói gần mực thì đen gần đèn thì rạng, vậy nên ta học theo nàng." Vu Kì Thiên trêu chọc.
"Aiya, thì ra da mặt dày còn là một chuyện tốt." Ngọc Ý cười he he.
"Đương nhiên, ít nhất ta thích, nếm thử trà ta pha.
Ngọc Ý cầm một ly trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Mùi vị thơm nhẹ, đậm đà, mang theo một chút ngọt thanh, vướng lại mùi thơm ở lưỡi, không hổ là trà thế tử pha, ta thích uống"
"Vậy thì uống thêm vài ly." Vu Kì Thiên lại giúp cô rót một lỵ.
"Được."
Liêu Tinh rất có mắt nhìn hắn ta bê điểm tâm tới, sau đó lui sang một bên.
Ngọc Ý và Vu Kì Thiên ăn điểm tâm, uống trà, có nói có cười, thưởng thức phong cảnh ở bên bờ, cảnh tượng vô cùng hài hòa ấm áp.
Mà tứ hoàng tử không cho thuyền phu chèo đi xa, không xa không gần đi theo thuyền của Vu Kì Thiên, tuy bực tức, nhưng hắn ta cũng không muốn đi như vậy, xem đôi phu thê đắc ý tới lúc nào.
Thuyền chỉ xuôi theo dòng, đi được một khoảng Ngọc Ý đột nhiên nhìn thấy trong nước có cá bơi, vẻ mặt thích thú.
"Thế tử, trong sông này có cá sao?"
"Ừ, đây là sông hộ thành, hoàng gia đặc biệt vây một khoảng nuôi thả rất nhiều cá, là để cung cấp cho người câu cá, nếu chàng muốn câu cá, ta kêu Liêu Tinh lấy cần?" Vu Kì Thiên trả lời.
Liêu Tinh lập tức cầm cần câu tới: "Thế tử, đều ở đây."
Thấy dụng cụ câu đó, Ngọc Ý đột nhiên nổi chủ ý: "Thế tử, hay là chúng ta thi đấu đi?"
"Thi đấu như nào?"
"Chàng dùng dụng cụ câu cá, ta xuống nước bắt cá, lấy ba con cá làm mốc, ai bắt được ba con trước thì người đó thắng, như thế nào?" Ngọc Ý đề nghị. "Nàng muốn xuống nước sao?" Vu Kì Thiên nhíu mày, tuy bây giờ đã tháng năm, nhưng nhiệt độ vẫn có hơi thấp, huống chi còn là xuống nước.
"Phải, ta thích bơi nhất, bây giờ vừa hay được, trước đây ta thích nhất bơi vào mùa đông, chỉ là khi thời tiết lạnh tới kết băng thì đi xuống bơi, tuy nước biển lạnh thấu xương, nhưng thật sự vô cùng kích thích." Ngọc Ý đắc ý nói.
Vu Kì Thiên nhìn dáng vẻ vui sướng của cô, tuy trong lòng có rất nhiều điều không hiểu, nhưng quanh đây nhiều người như vậy, hắn không hỏi nhiều: "Nếu nàng thích thì tùy nàng, nhưng phải chú ý an toàn, tuyệt đối không thể cậy mạnh"
"Được, thế tử vậy chúng ta bắt đầu thôi." Ngọc Ý nói xong thì cởi giày và áo ngoài ra rồi nhảy xuống nước.
Tứ hoàng tử cách đó không xa thì nhíu mày, lập tức đứng dậy nhìn sang bên này: "Lẽ nào đôi phu thê này cãi nhau, nữ nhân xấu xí Ngọc Ý đó bị ném xuống sông rồi, thật là quá hả hê, thuyền phu mau chèo lại gần, bản hoàng tử muốn xem kịch hay."
"Vâng." Thuyền phu lập tức chèo thuyền qua.
Ở bên này, Liêu Tinh nhìn mà cũng không khỏi lo lắng: "Thế tử, phu nhân như vậy thật sự không sao chứ?"
"Nếu nàng đã đề nghị như vậy, thiết nghĩ là nắm chắc, ngươi chú ý kỹ chỗ của phu nhân, nếu nàng ấy có nguy hiểm thì lập tức cứu." Vu Kì Thiên ra lệnh.
"Vâng."
"Thế tử nước sông này trong vắt như này, không tồi, rất thoải mái." Ngọc Ý đắc ý nói, sau đó chơi ra đằng sau.
Thấy cô như cá trong nước, lúc này Vu Kì Thiên mới yên tâm, cầm cần câu đi câu cá.
Ngọc Ý chơi vui vẻ trong nước, không lâu sau thì cắm đầu vào trong nước, không thấy tung tích. Trên thuyền Liêu Tinh luôn nhìn cô thì lập tức mặt mày cau lại: "Thế tử, phu nhân biến mất rồi."
Bàn tay cầm cầu cân của Vu Kì Thiên siết lại: "Mau đi cứu."
"Vâng!" Liêu Tinh vừa hay nhảy sông, trong nước cách đó không xa thò ra một cái đầu người, chính là Ngọc Ý.
Cô lắc lắc một con cá to trong tay: "Thế tử chàng nhìn, ta bắt được một con cá to."
Trái tim căng thẳng của Vu Kì Thiên lúc này mới hạ xuống: "Nàng ấy, vừa rồi dọa chết Liêu Tinh rồi."
Liêu Tinh ở bên cạnh khóe miệng giật giật, sao lại hắn ta bị dọa chết, là bản thân thế tử bị dọa chết ấy, vậy mà lấy hắn ta làm bia đỡ đạn, có điều lời này Liêu Tinh cũng chỉ càm ràm ở trong lòng, đương nhiên không dám nói ra.
"Liêu Tinh ngươi không cần lo lắng cho ta, đây chẳng qua là một sông hộ thành mà thôi, ta ở trong biển lớn cũng có thể bơi hai ngày hai đêm, yên tâm đi." Ngọc Ý nói xong thì ném cá trong tay qua.
Liêu Tinh lập tức cầm thùng nước, đỡ chuẩn xác con cá.
"Thế tử chàng phải cố lên, cẩn thận thua ta." Ngọc Ý nói.
"Đối với ta mà nói, sự an toàn của nàng quan trọng hơn thắng thua." Lông mày của Vu Kì Thiên giãn ra, yên tâm câu cá.
Bạch Tử Huân ở cách đó không xa thì mặt đen thui, đáng chết, còn tưởng đôi phu thê này cãi nhau chứ, kết quả hắn ta bị thồn cho một bụng cơm chó, thật đáng hận, người nhà này chắc chắn là cố ý.
Ngọc Ý bơi về phía trước, đột nhiên nhìn thấy hai bóng người quen thuộc trên một con thuyền ở cách đó không xa, chính là hai người đã đánh cược với cô.
Thật là oan gia ngõ hẹp, đôi mắt phượng của Ngọc Ý xẹt qua tia sáng, cô lại vùi đầu vào trong nước bơi về phía thuyền của Chu Viên Viên và Liễu Lan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.