Chương 17
Lam Ngân Thảo
07/06/2023
Tứ Vương Phi.
Nha hoàn đi về phía viện chính bưng theo khay gỗ, bên trên là bát thuốc vừa mới được sắc xong còn phả khói, nhìn thấy Yên Nhiên tiến tới thì liền kính cẩn cúi thấp người hành lễ.
Định là sẽ đi qua nhưng chợt trong khói nhạt của bát thuốc có chút không đúng khiến Yên Nhiên dừng lại, cô lạnh giọng:
- Đứng lại.
Nha đầu kia chợt giật mình:
- Vương Phi có điều gì dặn dò.
- Đây là thuốc mang đến cho Tứ Vương Gia sao?
- Vâng ạ.
Cô mang theo ngờ vực quan sát kỹ thái độ của người hầu, trong lòng không tránh khỏi dụng tâm:
- Ngươi đi làm chuyện của mình đi, để ta mang đến cho Vương Gia.
- Vâng ạ.
Cô vừa rời đi, ánh mắt nô tỳ thoáng lên mấy phần khinh mạn, len lén dò xét bước chân và sắc thái trên mỹ mạo của Yên Nhiên, sau đó thì nhanh nhẹn đi về phía gian bếp.
- Sai một vài nô tỳ trung thành, lanh lợi để mắt tới cô ta.
- Vâng, Vương Phi.
Cô âm lãnh nói với A La, dường như linh cảm đã phát giác ra điều gì bất thường của nha hoàn vừa nãy, nhìn vào màu sắc, ngửi qua mùi bát thuốc, Yên Nhiên trầm mặc có đôi phần ngụ ý.
Cô đã từng thấy qua đơn thuốc của Vân Hi, đa phần là để điều hoà lại khí huyết và bồi bổ thân thể. Nhưng trong bát thuốc này rõ ràng là bị người ta tự ý tăng thêm liều lượng, mới khiến màu sắc của thuốc đậm hơn, mùi cũng nồng hơn, dùng dài hạn sẽ khiến ngũ tạng tích nước, tạng tâm tổn hại, cơ thể suy nhược. Không chần chừ, Yên Nhiên quả quyết bước đến gian chính.
- Chúng ta đi.
Gian chính đầy ấp những sách vở, nhìn chung gọn gàng và nề nếp. Giữa trung tâm chiếc bàn lớn đặt đầy đủ nghiêng mực, bút lông. Miên Vân Hi hơi tựa thái dương vào tay trái đang nâng đỡ đầu, chăm chú với quyển sách cuộn tròn trước mặt.
Cánh cửa mở ra, đồng tử linh hoạt nhìn sang, Vân Hi hắn có chút kinh ngạc. Gả vào Vương Phủ đã được một thời gian, nhưng chưa bao giờ cô chủ động tìm hắn, lại bước vào phòng mà không hề thông báo, hắn lạnh lùng:
- Ai cho cô vào đây.
Yên Nhiên chẳng tâm sức bắt bẽ câu từ của nam nhân kia, vẫn ôn hoà:
- Đến giờ dùng thuốc rồi.
Hắn không buồn nhìn cô thêm nữa, dán tâm tư quay lại quyển sách.
- Nha hoàn phụ trách việc này đâu, tại sao lại là cô đưa thuốc tới?
- Ta tiện thể đi qua nhìn thấy nha hoàn đó đang mang thuốc đến, cũng rảnh rỗi nên mới tự chuốc phiền toái cho mình.
Miên Vân Hi bị một câu ngang ngược của cô làm cho phát bực, hắn liếc qua một cái rồi cư nhiên đưa tay ra lấy bát thuốc, vừa đặt vành bát kề vào môi thì Yên Nhiên đã giật phăng đi rồi đăm đăm nhìn hắn.
- Ngài là ngốc thật hay là giả ngốc?
Mày kiếm nhíu lại:
- Cô náo loạn cái gì vậy?
* Cạch *
Yên Nhiên đặt chiếc bát trở lại khay gỗ có chút dùng lực, âm lãnh nói với hắn:
- Trong bát thuốc đã bị người ta giở trò khiến dược tính đã thay đổi, lẽ nào ngài dùng mỗi ngày mà lại không nhận ra bất thường trong mùi vị hay sao?
- Bị giở trò? Ai mà to gan đến mức dám mưu hại ta trong chính Vương phủ này, là cô sao?
Cô bất mãn giận dữ nhìn hắn:
- Tứ Vương Gia, ta không ngu xuẩn đến mức ra tay ngay trong Vương Phủ, địa bàn của ngài như vậy đâu? Lại còn tự tay chỉ ra trong thuốc đã bị hạ thủ nữa chứ, ngài xem thường ta quá rồi.
- Vậy thì ý cô là muốn nói gì?
Cô khẽ giọng mang theo ngữ điệu chắc chắn:
- Ta nghi ngờ có kẻ trong phủ cấu kết với người ngoài hãm hại ngài.
Miên Vân Hi lặng người, hắn nhìn lâu cô rồi dịu gương mặt.
- Ta thì đắc tội với ai mà bị người khác hãm hại, cô bị chứng hoang tưởng rồi sao?
- Ngài có tin ta hay không thì tùy ngài, ngoài những kẻ không nằm trong Vương Phủ thì chẳng ai đủ bản lĩnh động tay vào, bát thuốc này nhất định không được uống, ngày mai ta sẽ tìm cách đổi phương thuốc khác an toàn hơn giúp ngài.
Dứt lời thì đùng đùng nổi giận rời đi. Một mình hắn ngồi lại nhìn theo dáng lưng mảnh mai trước mặt, trong lòng có mấy phần thán phục.
" Nữ nhân này quả thật rất khá, quan sát nhạy bén vô cùng. Tiếc là tính tình có hơi manh động ".
Nhỡ rằng kẻ thù ở ngay trong phủ, mà cô lại không chút đề phòng nào cứ kiêu ngạo nói huỵch toẹt ra như thế này chẳng phải là rút dây động rừng hay sao. Lại nói nếu kẻ địch tiếp tục giăng bẫy, không biết chừng thủ đoạn còn kín kẽ hơn, đến lúc đó một chân giẫm vào hố lửa cũng không hay, tự đưa bản thân vào tròng thì càng nguy hiểm.
- Vương Gia.
Tá Nguyệt một thân hắc y, cầm theo song kiếm xuất hiện. Miên Vân Hi tư thế ung dung:
- Để mắt tới Tứ Vương Phi, có thể vô tình cô ta đã bị ta liên lụy.
Tá Nguyệt có hơi bất ngờ, từ trước đến nay ngoài những chuyện liên quan đến phụ hoàng của mình thì Vương Gia chưa từng để tâm vào ai khác, hôm nay đột ngột muốn bảo vệ cho một nữ nhân xa lạ, không phải là động lòng rồi chứ?
Hắn gãi đầu rồi nhanh chóng tiếp lời:
- Vâng, Vương Gia.
...----------------...
Mạch Thê Viện.
- Vương Phi, nô tỳ theo căn dặn của người tìm nhặt lại bã thuốc mà nhà bếp đã sắc, quả nhiên liều lượng của thuốc đã bị thay đổi.
- Có biết ai là người được phân công sắc thuốc cho Vương Gia không?
A La ngó ra cửa:
- Dẫn vào đây.
Nô tài thân hình vạm vỡ đàn áp một nữ tử còn rất trẻ, trên mặt đầm đìa nước mắt lộ vẻ đáng thương, vừa vào đã vội vàng quỳ lạy:
- Tứ Vương Phi, xin người tha cho nô tỳ, đúng là nô tỳ hằng ngày phụ trách việc sắc thuốc cho Vương Gia, nhưng không hề tự ý can thiệp vào liều lượng thuốc.
- Dựa vào cái gì mà bổn Vương Phi tin ngươi.
Người quỳ bên dưới vừa nấc vừa nói:
- Nô tỳ gia cảnh đơn chiếc, bản thân không biết chữ cũng không biết y dược, năm nay đã hai mươi bốn tuổi.
- Nói như vậy, chỉ qua tết đón năm mới này là ngươi đã tròn hai mươi lăm tuổi, có thể chuộc thân về quê tính chuyện cưới gả rồi.
Mà bây giờ đã vào tháng chạp, thời gian so với tình hình sức khỏe hiện giờ của Vân Hi không mấy ảnh hưởng, cho thấy phương thuốc bị hạ thủ chưa lâu, sắp được tự do rời khỏi thân phận nô bộc, cô ta không có lý do để bị người khác lôi kéo, sai khiến.
Yên Nhiên uy nghiêm ngồi trên ghế bành, tay khẽ phẩy quạt tròn lại hỏi:
- Vậy những ngày gần đây ngươi có thấy ai khả nghi ra vào phòng bếp không?
- Hồi bẩm Vương Phi, nô tỳ không nhìn thấy, sức khỏe Tứ Vương Gia đôi lúc thất thường, nô tỳ vẫn rất cẩn thận, nếu sớm phát hiện có người đáng ngờ thì đã không để mọi chuyện xảy ra.
Cô suy đi, nghĩ lại vẫn không hề tìm được kẽ hở. Những mối quan hệ xung quanh Tứ Vương Gia bản thân Yên Nhiên vẫn chưa biết tường tận, thù oán với ai cũng không cách nào truy được trong một thời gian ngắn, đã từng nghe A La nhắc đến vị Lương Phi mang ác ý với ngài, nhưng Lương Phi hiện đang ở trong hoàng cung, cách xa như vậy không có khả năng. Cũng chỉ có thể từ từ quan sát, tăng cường cảnh giác hơn.
- Ngươi tên gì?
- Hồi Vương Phi, nô tỳ tên Tố Cẩm.
- Chuyện hôm nay dù là do ai làm ta cũng không muốn cho kẻ khác biết, ngươi hầu hạ trong Vương phủ đã lâu, ắt hẳn tự rõ bản thân nên làm gì rồi ?
- Vương phi yên tâm, nô tỳ sẽ không hé nửa chữ, nhất mực trung thành.
- Như vậy thì tốt. Sắp tới ta có chút chuyện cần dùng tới ngươi, ngoan ngoãn nghe theo ta nhất định sẽ để ngươi vẻ vang mà trở về cố hương, bắt đầu cuộc sống tươi đẹp mới.
- Nô tỳ xin tận tâm tận lực.
- Lau nước mắt đi, ngươi có thể lui xuống được rồi.
Sau khi người kia đã đi khỏi, A La có chút bất an đến bên cạnh Yên Nhiên :
- Vương Phi, người định sẽ làm gì?
- Dụ rắn ra khỏi hang.
Nha hoàn đi về phía viện chính bưng theo khay gỗ, bên trên là bát thuốc vừa mới được sắc xong còn phả khói, nhìn thấy Yên Nhiên tiến tới thì liền kính cẩn cúi thấp người hành lễ.
Định là sẽ đi qua nhưng chợt trong khói nhạt của bát thuốc có chút không đúng khiến Yên Nhiên dừng lại, cô lạnh giọng:
- Đứng lại.
Nha đầu kia chợt giật mình:
- Vương Phi có điều gì dặn dò.
- Đây là thuốc mang đến cho Tứ Vương Gia sao?
- Vâng ạ.
Cô mang theo ngờ vực quan sát kỹ thái độ của người hầu, trong lòng không tránh khỏi dụng tâm:
- Ngươi đi làm chuyện của mình đi, để ta mang đến cho Vương Gia.
- Vâng ạ.
Cô vừa rời đi, ánh mắt nô tỳ thoáng lên mấy phần khinh mạn, len lén dò xét bước chân và sắc thái trên mỹ mạo của Yên Nhiên, sau đó thì nhanh nhẹn đi về phía gian bếp.
- Sai một vài nô tỳ trung thành, lanh lợi để mắt tới cô ta.
- Vâng, Vương Phi.
Cô âm lãnh nói với A La, dường như linh cảm đã phát giác ra điều gì bất thường của nha hoàn vừa nãy, nhìn vào màu sắc, ngửi qua mùi bát thuốc, Yên Nhiên trầm mặc có đôi phần ngụ ý.
Cô đã từng thấy qua đơn thuốc của Vân Hi, đa phần là để điều hoà lại khí huyết và bồi bổ thân thể. Nhưng trong bát thuốc này rõ ràng là bị người ta tự ý tăng thêm liều lượng, mới khiến màu sắc của thuốc đậm hơn, mùi cũng nồng hơn, dùng dài hạn sẽ khiến ngũ tạng tích nước, tạng tâm tổn hại, cơ thể suy nhược. Không chần chừ, Yên Nhiên quả quyết bước đến gian chính.
- Chúng ta đi.
Gian chính đầy ấp những sách vở, nhìn chung gọn gàng và nề nếp. Giữa trung tâm chiếc bàn lớn đặt đầy đủ nghiêng mực, bút lông. Miên Vân Hi hơi tựa thái dương vào tay trái đang nâng đỡ đầu, chăm chú với quyển sách cuộn tròn trước mặt.
Cánh cửa mở ra, đồng tử linh hoạt nhìn sang, Vân Hi hắn có chút kinh ngạc. Gả vào Vương Phủ đã được một thời gian, nhưng chưa bao giờ cô chủ động tìm hắn, lại bước vào phòng mà không hề thông báo, hắn lạnh lùng:
- Ai cho cô vào đây.
Yên Nhiên chẳng tâm sức bắt bẽ câu từ của nam nhân kia, vẫn ôn hoà:
- Đến giờ dùng thuốc rồi.
Hắn không buồn nhìn cô thêm nữa, dán tâm tư quay lại quyển sách.
- Nha hoàn phụ trách việc này đâu, tại sao lại là cô đưa thuốc tới?
- Ta tiện thể đi qua nhìn thấy nha hoàn đó đang mang thuốc đến, cũng rảnh rỗi nên mới tự chuốc phiền toái cho mình.
Miên Vân Hi bị một câu ngang ngược của cô làm cho phát bực, hắn liếc qua một cái rồi cư nhiên đưa tay ra lấy bát thuốc, vừa đặt vành bát kề vào môi thì Yên Nhiên đã giật phăng đi rồi đăm đăm nhìn hắn.
- Ngài là ngốc thật hay là giả ngốc?
Mày kiếm nhíu lại:
- Cô náo loạn cái gì vậy?
* Cạch *
Yên Nhiên đặt chiếc bát trở lại khay gỗ có chút dùng lực, âm lãnh nói với hắn:
- Trong bát thuốc đã bị người ta giở trò khiến dược tính đã thay đổi, lẽ nào ngài dùng mỗi ngày mà lại không nhận ra bất thường trong mùi vị hay sao?
- Bị giở trò? Ai mà to gan đến mức dám mưu hại ta trong chính Vương phủ này, là cô sao?
Cô bất mãn giận dữ nhìn hắn:
- Tứ Vương Gia, ta không ngu xuẩn đến mức ra tay ngay trong Vương Phủ, địa bàn của ngài như vậy đâu? Lại còn tự tay chỉ ra trong thuốc đã bị hạ thủ nữa chứ, ngài xem thường ta quá rồi.
- Vậy thì ý cô là muốn nói gì?
Cô khẽ giọng mang theo ngữ điệu chắc chắn:
- Ta nghi ngờ có kẻ trong phủ cấu kết với người ngoài hãm hại ngài.
Miên Vân Hi lặng người, hắn nhìn lâu cô rồi dịu gương mặt.
- Ta thì đắc tội với ai mà bị người khác hãm hại, cô bị chứng hoang tưởng rồi sao?
- Ngài có tin ta hay không thì tùy ngài, ngoài những kẻ không nằm trong Vương Phủ thì chẳng ai đủ bản lĩnh động tay vào, bát thuốc này nhất định không được uống, ngày mai ta sẽ tìm cách đổi phương thuốc khác an toàn hơn giúp ngài.
Dứt lời thì đùng đùng nổi giận rời đi. Một mình hắn ngồi lại nhìn theo dáng lưng mảnh mai trước mặt, trong lòng có mấy phần thán phục.
" Nữ nhân này quả thật rất khá, quan sát nhạy bén vô cùng. Tiếc là tính tình có hơi manh động ".
Nhỡ rằng kẻ thù ở ngay trong phủ, mà cô lại không chút đề phòng nào cứ kiêu ngạo nói huỵch toẹt ra như thế này chẳng phải là rút dây động rừng hay sao. Lại nói nếu kẻ địch tiếp tục giăng bẫy, không biết chừng thủ đoạn còn kín kẽ hơn, đến lúc đó một chân giẫm vào hố lửa cũng không hay, tự đưa bản thân vào tròng thì càng nguy hiểm.
- Vương Gia.
Tá Nguyệt một thân hắc y, cầm theo song kiếm xuất hiện. Miên Vân Hi tư thế ung dung:
- Để mắt tới Tứ Vương Phi, có thể vô tình cô ta đã bị ta liên lụy.
Tá Nguyệt có hơi bất ngờ, từ trước đến nay ngoài những chuyện liên quan đến phụ hoàng của mình thì Vương Gia chưa từng để tâm vào ai khác, hôm nay đột ngột muốn bảo vệ cho một nữ nhân xa lạ, không phải là động lòng rồi chứ?
Hắn gãi đầu rồi nhanh chóng tiếp lời:
- Vâng, Vương Gia.
...----------------...
Mạch Thê Viện.
- Vương Phi, nô tỳ theo căn dặn của người tìm nhặt lại bã thuốc mà nhà bếp đã sắc, quả nhiên liều lượng của thuốc đã bị thay đổi.
- Có biết ai là người được phân công sắc thuốc cho Vương Gia không?
A La ngó ra cửa:
- Dẫn vào đây.
Nô tài thân hình vạm vỡ đàn áp một nữ tử còn rất trẻ, trên mặt đầm đìa nước mắt lộ vẻ đáng thương, vừa vào đã vội vàng quỳ lạy:
- Tứ Vương Phi, xin người tha cho nô tỳ, đúng là nô tỳ hằng ngày phụ trách việc sắc thuốc cho Vương Gia, nhưng không hề tự ý can thiệp vào liều lượng thuốc.
- Dựa vào cái gì mà bổn Vương Phi tin ngươi.
Người quỳ bên dưới vừa nấc vừa nói:
- Nô tỳ gia cảnh đơn chiếc, bản thân không biết chữ cũng không biết y dược, năm nay đã hai mươi bốn tuổi.
- Nói như vậy, chỉ qua tết đón năm mới này là ngươi đã tròn hai mươi lăm tuổi, có thể chuộc thân về quê tính chuyện cưới gả rồi.
Mà bây giờ đã vào tháng chạp, thời gian so với tình hình sức khỏe hiện giờ của Vân Hi không mấy ảnh hưởng, cho thấy phương thuốc bị hạ thủ chưa lâu, sắp được tự do rời khỏi thân phận nô bộc, cô ta không có lý do để bị người khác lôi kéo, sai khiến.
Yên Nhiên uy nghiêm ngồi trên ghế bành, tay khẽ phẩy quạt tròn lại hỏi:
- Vậy những ngày gần đây ngươi có thấy ai khả nghi ra vào phòng bếp không?
- Hồi bẩm Vương Phi, nô tỳ không nhìn thấy, sức khỏe Tứ Vương Gia đôi lúc thất thường, nô tỳ vẫn rất cẩn thận, nếu sớm phát hiện có người đáng ngờ thì đã không để mọi chuyện xảy ra.
Cô suy đi, nghĩ lại vẫn không hề tìm được kẽ hở. Những mối quan hệ xung quanh Tứ Vương Gia bản thân Yên Nhiên vẫn chưa biết tường tận, thù oán với ai cũng không cách nào truy được trong một thời gian ngắn, đã từng nghe A La nhắc đến vị Lương Phi mang ác ý với ngài, nhưng Lương Phi hiện đang ở trong hoàng cung, cách xa như vậy không có khả năng. Cũng chỉ có thể từ từ quan sát, tăng cường cảnh giác hơn.
- Ngươi tên gì?
- Hồi Vương Phi, nô tỳ tên Tố Cẩm.
- Chuyện hôm nay dù là do ai làm ta cũng không muốn cho kẻ khác biết, ngươi hầu hạ trong Vương phủ đã lâu, ắt hẳn tự rõ bản thân nên làm gì rồi ?
- Vương phi yên tâm, nô tỳ sẽ không hé nửa chữ, nhất mực trung thành.
- Như vậy thì tốt. Sắp tới ta có chút chuyện cần dùng tới ngươi, ngoan ngoãn nghe theo ta nhất định sẽ để ngươi vẻ vang mà trở về cố hương, bắt đầu cuộc sống tươi đẹp mới.
- Nô tỳ xin tận tâm tận lực.
- Lau nước mắt đi, ngươi có thể lui xuống được rồi.
Sau khi người kia đã đi khỏi, A La có chút bất an đến bên cạnh Yên Nhiên :
- Vương Phi, người định sẽ làm gì?
- Dụ rắn ra khỏi hang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.