Chương 27
Tường Viiii
23/08/2024
Sáng hôm sau, Tiêu Cảnh Nghi và Nguyên Vân vào cung từ sớm. Ở trên triều đường, cung nữ bị mua chuộc và
Tần Duyệt đang quỳ trên đất. Lúc này hai người họ liền bước vào bên trong.
Tiêu Cảnh Nghi: Thần tham kiến bệ hạNguyên Vân: Thần nữ tham kiến bệ hạCố Thịnh: Miễn lễ, nếu hai người đã đến rồi thì bắt đầu đi, các ngươi có gì muốn nói?Tần Duyệt nghe vậy, cô ta quỳ trên đất vội vội vàng vàng kêu oan.
Tần Duyệt: Bệ hạ, tiểu nữ bị oan màNguyên Vân: Oan thể nào? Vào điện Kính Tâm sao? Y phục không chỉnh tề cũng là oan sao? Vậy nếu lúc đó vương gia mất hết lí trí, lên giường cùng cô thì có phải cô cũng kêu oan không?Tần Duyệt: Ta... Ta không có, rõ ràng là vương gia......Nguyên Vân: Ý của cô là vương gia đang diễn cho ta xem?Tần Duyệt: Phải, chính là như vậyNguyên Vân: Không đạt được liền cắn ngược lại, cô giỏi thậtĐến tận lúc này cô ta vẫn còn cứng miệng không chịu nhận, ả tìm đủ mọi lý do để chối bỏ rồi đổ trách nhiệm lên đầu Tiêu Cảnh Nghi. Trong phút chốc khiến Nguyên Vân tức giận, cô ta liền thấy sợ hãi, ả cung nữ kế bên cũng sợ đến xanh mặt. Tần Duyệt liền chỉ tay về phía cung nữ đó khiến cung nữ đó vừa bất ngờ vừa sợ
Tần Duyệt: Là.... Là ả ta dẫn ta vào điện Kính TâmCung nữ: Tần tiểu thư, cô.....Tiêu Cảnh Nghi: Ngươi không có gì để giải thích sao?Cung nữ: Bẩm bệ hạ, là Tần tiểu thư mua chuộc nô tì để nô tì hạ thuốc vào rượu của Tiêu vương gia rồi đưa ngài ấy vào điện Kính TâmTần Duyệt: Ngươi nói dối, ta phải giết ngươiTần Duyệt lao đến đánh cung nữ đó nhưng lại bị Tiêu Cảnh Nghi một chân đá ra xa. Cô ta uất ức nhìn Tiêu Cảnh Nghi rồi liền đứng dậy.
- Tần Duyệt: Nếu không phải tại cô ta cũng không đi đến bước đường này, ta không sống thì cô cũng đừng hòng sống
Rút trên đầu ra một cây trâm rồi liền xông đến phía Nguyên Vân định đâm cô. Ngay lúc quan trọng Tiêu Cảnh Nghi kéo cô sang một bên nhưng vô tình tay lại xước vào cây trâm. Cố Tử Huyền đứng kế bên thấy vậy thì xông đến đá vào tay ả một cái, chiếc trâm văng ra rơi xuống đất ngay dưới chân ả khiến ả sợ hãi mà lùi lại vài bước.
Lúc này mọi chuyện đã quá rõ rằng, cuối cùng cung nữ đó bị đuổi ra khỏi cung. Tần Duyệt tội nặng, làm ra chuyện đáng xấu hồ lại còn muốn giết người, vô lễ ngay trên đại điện nên bị đày đến biên cương làm nô dịch cũng mở ra cuộc đời bi thảm của ả ta. Thế nhưng để cứu con gái ra khỏi nguy kịch, Tần Khuyết vẫn quyết liều thêm một lần
Tần Khuyết: Khoan đã, bệ hạ, lão thần muốn hỏi Tiêu vương phi một câuNguyên Vân: Ngài cứ việc hỏiTần Khuyết: Hôm qua lúc chập tối, vương phi vào tìm cung nữ đó để làm gì?Nguyên Vân: Tần đại nhân theo dõi ta sao?Như nhìn thấy tia hi vọng, cô ta chỉ tay về phía Nguyên Vân gào thét lên giữa đại điện liên tục kêu oan
Tần Duyệt: Là cô ta, bệ hạ, chắc chắn là cô ta giở trò, tiểu nữ bị oanCố Thịnh: Tiêu vương phi có gì muốn giải thích không?Nguyên Vân: Tần đại nhân muốn rửa oan cho con gái, thần nữ cũng muốn rửa oan cho phu quânTần Duyệt: Cô nói dối, rõ ràng là ta bị oanNguyên Vân: Vậy tức là cô muốn vương gia cưới cô vào phủ làm trắc phi sao?Tần Duyệt: Không, ta phải làm bình thê với côTiêu Cảnh Nghi: Hoang đường, bồn vương vốn còn chẳng thèm nhìn côTần Khuyết: Vương phi, cô đã mua chuộc cung nữ đó để đổ oan cho con gái ta đúng không?Đến tận lúc này mà cha con Tần Duyệt vẫn còn cố gắng cứu vãn tình hình. Nam Cung Hằng từ ngoài đi vào với vẻ mặt tức giận và khí thế nghiêm trang của một vị hoàng hậu tôn quý liền dập tắt chút hi vọng cuối cùng của họ
- Nam Cung Hằng: Hỗn xược
Tất cả mọi người trong đại điện đều đồng loạt quỳ xuống hành lễ
Tham kiến hoàng hậu nương nươngNam Cung Hằng: Miễn lễ, chập tối hôm qua bồn cung cùng với Tiêu vương phi đến đó, ý của Tần đại nhân là bồn cung cũng vu oan cho con gái ngươi sao?Tần Khuyết: Thần.....
Đến lúc này mọi chuyện thật sự phơi bày, chỉ một bước đi khiến cả Tần gia mất hết tất cả. Tần Duyệt vẫn bị đày đến biên cương, Tần Khuyết cũng bị giáng làm dân thường, đuổi ra khỏi kinh thành.
Tần Duyệt đang quỳ trên đất. Lúc này hai người họ liền bước vào bên trong.
Tiêu Cảnh Nghi: Thần tham kiến bệ hạNguyên Vân: Thần nữ tham kiến bệ hạCố Thịnh: Miễn lễ, nếu hai người đã đến rồi thì bắt đầu đi, các ngươi có gì muốn nói?Tần Duyệt nghe vậy, cô ta quỳ trên đất vội vội vàng vàng kêu oan.
Tần Duyệt: Bệ hạ, tiểu nữ bị oan màNguyên Vân: Oan thể nào? Vào điện Kính Tâm sao? Y phục không chỉnh tề cũng là oan sao? Vậy nếu lúc đó vương gia mất hết lí trí, lên giường cùng cô thì có phải cô cũng kêu oan không?Tần Duyệt: Ta... Ta không có, rõ ràng là vương gia......Nguyên Vân: Ý của cô là vương gia đang diễn cho ta xem?Tần Duyệt: Phải, chính là như vậyNguyên Vân: Không đạt được liền cắn ngược lại, cô giỏi thậtĐến tận lúc này cô ta vẫn còn cứng miệng không chịu nhận, ả tìm đủ mọi lý do để chối bỏ rồi đổ trách nhiệm lên đầu Tiêu Cảnh Nghi. Trong phút chốc khiến Nguyên Vân tức giận, cô ta liền thấy sợ hãi, ả cung nữ kế bên cũng sợ đến xanh mặt. Tần Duyệt liền chỉ tay về phía cung nữ đó khiến cung nữ đó vừa bất ngờ vừa sợ
Tần Duyệt: Là.... Là ả ta dẫn ta vào điện Kính TâmCung nữ: Tần tiểu thư, cô.....Tiêu Cảnh Nghi: Ngươi không có gì để giải thích sao?Cung nữ: Bẩm bệ hạ, là Tần tiểu thư mua chuộc nô tì để nô tì hạ thuốc vào rượu của Tiêu vương gia rồi đưa ngài ấy vào điện Kính TâmTần Duyệt: Ngươi nói dối, ta phải giết ngươiTần Duyệt lao đến đánh cung nữ đó nhưng lại bị Tiêu Cảnh Nghi một chân đá ra xa. Cô ta uất ức nhìn Tiêu Cảnh Nghi rồi liền đứng dậy.
- Tần Duyệt: Nếu không phải tại cô ta cũng không đi đến bước đường này, ta không sống thì cô cũng đừng hòng sống
Rút trên đầu ra một cây trâm rồi liền xông đến phía Nguyên Vân định đâm cô. Ngay lúc quan trọng Tiêu Cảnh Nghi kéo cô sang một bên nhưng vô tình tay lại xước vào cây trâm. Cố Tử Huyền đứng kế bên thấy vậy thì xông đến đá vào tay ả một cái, chiếc trâm văng ra rơi xuống đất ngay dưới chân ả khiến ả sợ hãi mà lùi lại vài bước.
Lúc này mọi chuyện đã quá rõ rằng, cuối cùng cung nữ đó bị đuổi ra khỏi cung. Tần Duyệt tội nặng, làm ra chuyện đáng xấu hồ lại còn muốn giết người, vô lễ ngay trên đại điện nên bị đày đến biên cương làm nô dịch cũng mở ra cuộc đời bi thảm của ả ta. Thế nhưng để cứu con gái ra khỏi nguy kịch, Tần Khuyết vẫn quyết liều thêm một lần
Tần Khuyết: Khoan đã, bệ hạ, lão thần muốn hỏi Tiêu vương phi một câuNguyên Vân: Ngài cứ việc hỏiTần Khuyết: Hôm qua lúc chập tối, vương phi vào tìm cung nữ đó để làm gì?Nguyên Vân: Tần đại nhân theo dõi ta sao?Như nhìn thấy tia hi vọng, cô ta chỉ tay về phía Nguyên Vân gào thét lên giữa đại điện liên tục kêu oan
Tần Duyệt: Là cô ta, bệ hạ, chắc chắn là cô ta giở trò, tiểu nữ bị oanCố Thịnh: Tiêu vương phi có gì muốn giải thích không?Nguyên Vân: Tần đại nhân muốn rửa oan cho con gái, thần nữ cũng muốn rửa oan cho phu quânTần Duyệt: Cô nói dối, rõ ràng là ta bị oanNguyên Vân: Vậy tức là cô muốn vương gia cưới cô vào phủ làm trắc phi sao?Tần Duyệt: Không, ta phải làm bình thê với côTiêu Cảnh Nghi: Hoang đường, bồn vương vốn còn chẳng thèm nhìn côTần Khuyết: Vương phi, cô đã mua chuộc cung nữ đó để đổ oan cho con gái ta đúng không?Đến tận lúc này mà cha con Tần Duyệt vẫn còn cố gắng cứu vãn tình hình. Nam Cung Hằng từ ngoài đi vào với vẻ mặt tức giận và khí thế nghiêm trang của một vị hoàng hậu tôn quý liền dập tắt chút hi vọng cuối cùng của họ
- Nam Cung Hằng: Hỗn xược
Tất cả mọi người trong đại điện đều đồng loạt quỳ xuống hành lễ
Tham kiến hoàng hậu nương nươngNam Cung Hằng: Miễn lễ, chập tối hôm qua bồn cung cùng với Tiêu vương phi đến đó, ý của Tần đại nhân là bồn cung cũng vu oan cho con gái ngươi sao?Tần Khuyết: Thần.....
Đến lúc này mọi chuyện thật sự phơi bày, chỉ một bước đi khiến cả Tần gia mất hết tất cả. Tần Duyệt vẫn bị đày đến biên cương, Tần Khuyết cũng bị giáng làm dân thường, đuổi ra khỏi kinh thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.