Vượng Phu Kế Phi

Chương 7

Dương Quan Tình Tử

25/11/2015

Ô Hi Ân định thần lại, mà Tiểu Hạ và Tiểu Đóa là nha hoàn, không chỉ có cước lực tốt, mà còn có nhãn lực, rõ ràng thấy chủ tử không cần tốn nhiều sức, cố ý để cho Chu Đồng và Đỗ Vịnh Song năm lần bảy lượt ngăn cản, chính là muốn dụ các nàng dẫn đường đến gian phòng của Vương gia.

Hai người bọn họ thì lại thở hổn hển như trâu.

- Biết, biết... Hoàng huynh bị thương, nhưng..nếu..nếu..không phải mẫu hậu ép buộc, ngươi cũng sẽ không đến đây! Không cho, không... Ngươi không có tư cách vào phòng gặp hoàng huynh.

Chu Đồng cố ý nói lớn tiếng, chính là để cho Chu Trần Thiệu ở trong phòng nghe được/

- Ta căn bản không biết phu quân bị thương, ngược lại, em chồng cũng thật lợi hại, đi trước một bước đến đây, chắc không phải là chặn lại tin tức chứ?

Tròng mắt Ô Hi Ân trầm tĩnh nhìn về phía nàng, thanh âm không nhanh không chậm.

Mặt Chu Đồng bỗng dưng đỏ lên, chột dạ phủ nhận: "Không, nói bậy."

Đỗ Vịnh Song cũng thở gấp, một tay nàng vuốt ngực phập phồng, tức giận nhìn Ô Hi Ân: "Ngươi ít già mồm đi, rõ ràng chính là ngươi nhận được gia thư, nhưng không chịu tới phương Bắc rét lạnh, ta.. và Chu Đồng mới là làm việc nghĩa không chùn bước.."

Sắc mặt Ô Hi Ân nghiêm lại: "Đỗ cô nương, em chồng ta không hiểu chuyện, biết phu quân bị thương nhưng không báo cho ta biết chuyện này, ngươi nếu là như lời nói, thì phải chỉ điểm cho nàng, chứ không phải đi theo để đổi trắng thay đen."

- Ngươi..!

Nàng tức giận cứng họng, giống như vị người ta ăn hiếp rất thê thảm.

Ô Hi Ân nghiêm túc nhìn về phía Chu Đồng: "Ta rất hy vọng có thể đối đãi tốt với em chồng, nhưng nếu là được voi đòi tiên, ở chỗ này ta chính là chủ mẫu, không hoan nghênh người, cũng sẽ mời nàng rời đi!"

Trải qua một lần chết đi sống lại, nàng hiểu rất rõ nhất định phải mạnh mẽ, tránh khỏi bệnh hèn mọn.

- Hiện tại, ta muốn gặp trượng phu của ta, mời các ngươi lui ra, có mấy lời ta không ngại giải thích một chút ở trước mặt hoàng huynh ngươi.

Khẩu khí của nàng không xẹt ra lửa, nhưng khí thế mười phần, chỉ bằng một câu nói đều đã thể hiện rõ ý.

Chu Đồng nhìn nàng chằm chằm, không vui cắn chặt môi, tức giận giậm chân, lôi kéo Đỗ Vịnh Song sắc mặt khó coi rời đi.

Thấy thế, Tiểu Hạ và Tiểu Đóa vô cùng vui vẻ, trong lòng cũng cảm thấy may mắn, cũng may chủ tử lúc cần mềm liền mềm, nhưng thời điểm cần thiết cũng vô cùng cứng rắn, nếu không có cô em chồng kia đã bị khi dễ tới chết!

Ô Hi Ân ý bảo hai nha hoàn lưu lại ngoài cửa, nàng tiến lên gõ cửa phòng, chợt đẩy cửa vào.

Bên trong nhà rất ấm áp, nàng liếc mắt một cái đã thấy Chu Trần Thiệu đang nằm trên giường, hắn có chút gầy gò, cằm lún phún râu, nhưng sự tuấn mỹ của hắn trong trí nhớ nàng vẫn không hề giảm bớt, nhưng khi thấy nàng, trên gương mặt đó cũng không có nửa điểm ngạc nhiên, hắn hẳn là sớm biết nàng tới?

Như vậy nàng cũng tin chắc là, cuộc nói chuyện vừa rồi của nàng cùng Đỗ Vịnh Song và Chu Đồng hắn cũng đã nghe được hết.

Chu Trần Thiệu quả thật đã nhận được tin tức nàng tới Diên An thành, mấy người phụ nhân ở ngoài cửa nói chuyện, hắn nội lực thâm sâu dĩ nhiên là nghe được hết.

Thật sự là, lúc Chu Đồng và Đỗ Vịnh Song tới đây, đúng là nói xấu Ô Hi Ân không ít, nhưng hắn không phải là hạng người ngu ngốc, chỉ nghe một người nói huyên thuyên liền tin, cái hắn thật sự để ý chính là Lương Văn Khâm!

Nàng và Lương Văn Khâm đã mấy lần có hành động không thích hợp, mặc dù thê thiếp Lương Văn Khâm rất nhiều, lại duy nhất chỉ để ý đến nàng, thủy chung không cách nào quên, ngay cả khi tin tức hai người cưới truyền ra, hắn và nàng cũng từng gặp mặt.

Nhưng chuyện này hắn đã được tai mắt bài trí nhiều năm ở kinh thành tra rõ trắng đen, nàng đã là thê tử của hắn cho nên hắn không nghi ngờ nàng, nhưng hắn quả thực cảm thấy khó chịu, cho dù là đường tỷ phu cũng không được ôm nàng.

Nhưng hắn cũng biết rõ ràng vô tâm với Lương Văn Khâm, hết thảy đều là do hắn ta tự mình đa tình, dù sao nàng quả thật là xinh đẹp chói mắt, hôm nay nhìn thấy nàng, hắn cũng phải thừa nhận, nàng đẹp hơn nhiều so với trong trí nhớ của hắn !

Trời sanh khí chất hấp dẫn người khác, lại vận một bộ đồ màu trắng ngà, trên người lại không có đeo đồ trang sức gì, thế nhưng nàng lại toát ra vẻ ung dung quý phái, phong thái phi phàm!

Hắn nhìn về phía Điền Tấn đang đứng một bên, sớm đã choáng váng khi thấy nàng.

Trời ạ! Nàng xinh đẹp thanh nhã như một đóa hoa phù dung, tinh tế mà mê người, mới vừa rồi giọng nói của nàng truyền từ ngoài cửa vào, dịu dàng mà kiên định, nhiêu đó đã đủ để cho hắn mất hồn, giờ phút này lại giống như tiên nữ hạ phàm đang đứng trước mặt hắn.

Nhưng đối với vợ chồng lâu không gặp nhau, kẻ trong người ngoài bốn mắt nhìn nhau, không khí trong phòng cũng theo ánh mắt hai người mà biến hóa, hắn trực tiếp bị vứt sang một bên không ai thèm để ý.

Rốt cuộc, nàng di chuyển, cuối cùng cũng chú ý tới bên trong phòng không chỉ có mỗi mình trượng phu mà thôi.

Điền Tấn nheo mắt cười cười, ngũ quan hắn tuấn dật nhã nhặn, có một khuôn mặt thích cười.

Nàng hướng về phía hắn nói: "Vị này nhất định là phó tướng quân Điền Tấn, xin lỗi, mới vừa rồi Hi Ân...."

- Không nhìn thấy ta, bình thường, hơn nữa cũng không sao, lúc ngươi và Chu Trần Thiệu bái đường xong liền đưa vào động phòng cũng không nhìn thấy được ta.

Lời nói giỡn của hắn lại nhận được một ánh mắt lạnh lùng bắn tới, nhưng mặt Ô Hi Ân đã đỏ lên.

- Làm sao nàng biết hắn là Điền Tấn?

Khẩu khí Chu Trần Thiệu không khỏi có chút không thoải mái.

Nàng khẽ mỉm cười: "Có thể ở chung một phòng với phu quân, thần thái tự nhiên, toàn thân mang khí chất hào phóng tiêu sái, không phải bằng tốt của phu quân thì chỉ có Điền phó tướng mà thôi."

- Hay! Có nghe hay không?

Điền tấn cười ha hả không ngừng, được một mỹ nhân ca ngợi, cảm giác thật thoải mái.

Chu Trần Thiệu tức giận liếc hắn một cái, lại nhìn thê tử: "Tại sao tới?"

- Phu quân bị thương, ta quan tâm nên tới.

Nàng ngồi xuống ở mép giường, ân cần hỏi: "Mọi chuyện đều tốt sao?"

- Ừ.

Hắn đáp, tròng mắt đen lấp lánh nhìn ngắm khuôn mặt của nàng.

- Để cho ta xem vết thương của chàng một chút.

Nàng nghiêng người muốn kéo áo của hắn.

- Trực tiếp ác!

Điền Tấn thích nàng, mặc dù bề ngoài tinh tế, nhưng sáng suốt, hành động lại táo bạo.

- Không cần, Hà lão đại phu kiểm tra rồi.

Chu Trần Thiệu từ chối, hắn không muốn nàng dựa vào gần hắn như vậy, hơi thở nàng quá mê người, mà giờ phút này, hắn cái gì cũng không làm được.

- Nhưng bây giờ chàng do ta chăm sóc, ta phải xem vết thương.

Nàng không có tránh tay ra, dũng cảm nhìn hắn nói.

- Nàng nói gì?

Tròng mắt hắn nhíu lại, chủ động buông lỏng tay ra.

- Chàng không phải là một bệnh nhân biết hợp tác, làm cho lão đại phu khốn khổ rất nhiều, thật không nên.

Nàng dừng một cái, lại tiếp tục nói: "Không dối gạt phu quân, phu quân dưỡng thương ở đây, ta dọc đường đi tới đây, mẫu hậu vẫn phái người đưa tin tức tới cho ta, mẫu hậu mặc dù ở Hoàng cung, nhưng vẫn quan tâm đến thương thế của chàng."

Hắn mím môi, cho dù hắn ở hoàng cung, kinh thành, thậm chí nơi khác đều có nhiều tai mắt nằm vùng, âm thầm giám sát không ít, nhưng nghĩ đến đến nhất cử nhất động của mình bị mẫu hậu nắm được, nhìn chằm chằm, coi như là có thiện ý nhưng cũng cảm thấy không thoải mái.

Nhưng làm hắn không vui chính là khẩu khí của nàng, cái gì gọi là "Thật không nên"?

Vẻ mặt Điền Tấn toát lên vẻ nghiền ngẫm nhìn hai người, nhất là bạn tốt, hắn luôn cảm thấy hắn ta là một tảng băng quanh năm không thay đổi sắc mặt, lúc này trong mắt lại toát lên tia lửa khó phát giác.

- Ta khi nào thì không biết hợp tác?

Nàng lắc đầu một cái, quở trách đứng lên: "Thuốc không uống đúng giờ, mỗi lần đổi thuốc cũng phải chờ chàng làm xong việc mới đổi được, dẫn đến vết thương không cách nào kết vảy."

Mày rậm của hắn xoắn vào nhau, mặt lộ vẻ không vui: "Vậy thì sao? Cho dù là nàng ta cũng giống như vậy, chuyện ta cần làm rất nhiều, không thể nào không quan tâm được." Không phải là hắn xem thường nàng, vết thương bởi vì có độc cho nên chửa trị một tháng vẫn không thấy tốt hơn, thật là buồn bực tức giận, nàng cho là nàng là nữ thần ý, có nàng chửa trị hắn sẽ khỏi?

Vẻ mặt nàng lạnh tanh: "Đây là lời mà một Đại tướng quân hoặc một Vương gia nên nói hay sao? Giống như là một hài tử đang tức giận."

- Phốc! Ha ha ha ha ....

Điền Tấn không sợ chết ôm bụng cười ha ha.

Chu Trần Thiệu trợn mắt nhìn bạn tốt một cái rồi mới nhìn nàng: "Nàng có phiền hay không, dù sao vết thương vừa mới được kiểm tra, Điền Tấn, mời nàng ra ngoài đi."



- Chị dâu người ta ngàn dặm xa xôi tới thăm ngươi, ngươi để nàng nhìn có sao đâu, dù sao cũng đã mất một miếng thịt rồi.

Chu Trần Thiệu lại trợn mắt nhìn bạn tốt một lần nữa, lại nhìn nữ nhân của hắn, mắt thấy vẻ mặt của hắn chuyển thành nghiêm trọng, nàng vẫn không có vẻ gì là sợ hãi, xem ra không cho nàng kiểm tra vết thương, nàng sẽ không đi.

Hắn bĩu môi, tự động cởi áo ra, đưa vai cho nàng nhìn: "Muốn kiểm tra thì mau nhìn."

Nàng cẩn thận cởi băng gạc ra, lúc nhìn đến vết thương của hắn, mi tâm nhíu chặt, nghiêng người đến gần hắn, xem luôn vết thương ở thắt lưng của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm trắng bệch, vết thương trên vai và eo đều sâu tới xương, khẳng định rất đau! Lòng của nàng cũng vì vậy mà đau theo.

- Thương thế của chàng rất nặng....

- Tuyệt đối không đau. Hắn cứng rắn nói.

- Chàng là trâu bò sao? Nàng không thể tin được nói.

- Ha ha ha!!!! Điền Tấn lại một lần nữa nhịn không được cười ra tiếng.

Chu Trần Thiệu giận đến đỏ mặt, đường đường là một Đại tướng quân chinh chiến trên sa trường, lại bị thê tử chung chăn gối so sánh với trâu bò! Lửa giận sôi trào, hai tròng mắt hắn cũng hừng hực thiêu đốt, mà nữ nhân đáng chết này vẫn không phát hiện ra , lại vẫn có thể nghiêm túc kiểm tra vết thương của hắn, thật là.., nhìn nàng chuyên chú, hắn phát hiện mình chẳng nhớ nổi một từ nào để mắng nàng, thậm chí còn mê hoặc nhìn nàng.

Nàng đột nhiên đứng dậy, đi ra bên ngoài cửa, giao phó một chút cho nha hoàn, trong chốc lát, Tiểu Hạ và Tiểu Đóa mang tới dược liệu và hòm thuốc của nàng. Đặt hòm thuốc lên bàn, nàng lấy ra một bình gốm nhỏ, băng gạc sạch sẽ và vải bông.

Tiểu Hạ và Tiểu Đóa muốn lui ra ngoài, lại nhịn không được nhìn Vương gia đang nằm trên giường một cái, hắn xem ra hơi gầy một chút, nhưng vẫn tuấn mỹ quá đáng!

Ngược lại nam tử cười khanh khách một bên, tướng mạo tuấn tú, nhìn thấy các nàng còn nháy mắt mấy cái, thật thú vị!

Mà Chu Trần Thiệu và Ô Hi Ân cũng không có chú ý tới hành động của bọn họ, hắn nhìn nàng bỏ thảo dược vào trong cái cối nhỏ rồi nghiền nát, xem ra có chút khó khăn, hắn còn thấy trên trán nàng toát ra chút mồ hôi hột, nữ nhân nghiêm túc rất xinh đẹp, hơn nữa dáng vẻ nàng cũng đã rất khuynh thành.

Nàng biết hắn đang nhìn nàng, nhưng nàng quan tâm thương thế của hắn hơn, vết thương đã nhiễm trùng, một số chỗ còn bị hoại tử, người đàn ông này như thế nào lại không thèm quan tâm thương tích của mình như vậy?

Nàng tức giận nhưng nén xuống, bôi nước thuốc vừa mài xong lên miếng vải bông, ngồi ở mép giường, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn: "Thương thế của chàng thật sự không đau chút nào sao? Thuốc này có chút rát, nhưng có thể khiến vết thương phục hồi lẹ hơn."

- Hừ! Không đau là không đau, sợ cái gì.

Vì vậy nàng không khách khí, dùng lực dính vải bông lên vết thương trên vai hắn thật mạnh--

Hắn hít một ngụm khí lạnh, trong nháy mắt, vết thương giống như là có mấy ngàn vạn con kiến đang bu cắn, hắn đau đến nỗi mồ hôi đổ ròng ròng, hung tợn nhìn chằm chằm nàng: "Nàng cố ý"

Rốt cuộc cũng có phản ứng! Nàng khẽ mỉm cười: "Hợp tác một chút, như thế ta mới sớm biến mất khỏi tầm mắt chàng."

Nàng còn can đảm cười với hắn, hắn khó có thể tin được.

- Đối mặt với Chu Trần Thiệu đang tức giận ngất trời còn có thể bật cười, chị dâu, người thật lợi hại.

Điền Tấn tận lực ca ngợi, nàng anh dũng cương định càng làm cho hắn bội phục, cho đến khi một ánh nhìn lạnh như băng bắn tới, hắn mới ngậm miệng lại, rồi lại không nhịn được nhìn Ô Hi Ân lắc đầu một cái, giống như ám chỉ nàng gặp phải một tên nam nhân không biết hưởng phúc.

- Ta đại nhân đại lượng, sẽ không so đo.

Nàng vẫn có thể tiếp tục nói.

Khá lắm nữ tử can đảm thông tuệ! Điền Tấn cười to lần nữa.

Mà Chu Trần Thiệu giận đến phát điên: "Chớ được voi đòi tiên, ta vẫn có thể an bài nàng đến chỗ khác."

- Ta không đi, nhắc lại với phu quân, chúng ta đã thành thân, đã định cả đời ở chung một chỗ, ta không cầu chúng ta yêu nhau, nhưng nhất định phải gần nhau.

Sau khi nàng kiên định nói xong, lại lẳng lặng băng bó vết thương thứ hai cho hắn.

Nhưng hắn lại chìm trong câu nói vừa rồi của nàng, đối với vẻ mặt cảm động than thở của Điền Tấn cũng không thèm quan tâm, bởi vì hắn không có cách nào dời tầm mắt khỏi nàng...... Chính là không cách nào nhìn đi chỗ khác được, hơn nữa nàng lại nhích lại gần hắn, quấn băng cho vết thương ngay vai, thậm chí lúc xử lý vết thương cũng phải gần sát hắn, hương thơm trên người nàng thỉnh thoảng hấp dẫn hắn.

Vết thương tuyệt không đau, nhưng một địa phương không nên có phản ứng lại đau. ( =))) )

Nàng biết hắn luôn quan sát mình, nàng cố gắng không nhìn đến hắn, nhưng đối mặt với cơ thể nửa trần truồng của hắn lại không cách nào tránh khỏi đụng chạm, thân nhiệt cơ thể nàng cũng không khỏi tăng lên.

Nàng chỉ có thể ép mình chú tâm vào vết thương của hắn, cũng không nỡ làm hắn đau thêm. Rốt cuộc, vết thương cũng xử lý xong, nàng âm thầm thở phào, lúc này mới đứng dậy nói: "Phu quân nghỉ ngơi thật tốt, nếu không có chuyện gì, hôm nay ta sẽ không trở lại quấy nhiễu phu quân."

Ý là... Hôm nay nàng sẽ không trở lại thăm hắn? Hắn nhíu mày, nhìn nàng đang hành lễ với Điền Tấn rồi rời khỏi gian phòng.

Hắn cúi đầu nhìn vết thương trên người, động tác của nàng lưu loát, cũng rất cẩn thận, băng bó vết thương không quá chặt, tốt hơn rất nhiều so với lão đại phu tay chân vụng về kia, chẳng qua hắn chưa từng ghét bỏ lão đại phu, giờ phút này thế nào lại.....

Điền Tấn cười trộm nhìn hắn, xem ra, Ô Hi Ân đến, khối băng này của Diên An thành cũng ấm lên một chút.

Một trận tuyết rơi xuống, không khí vẫn lạnh thấu xương, Ô Hi Ân miệng thở ra khói, chậm rãi bước đi trên mặt tuyết, Tiểu Hạ và Tiểu Đóa đi sát phía sau, một người che dù cho chủ tử, một người xách lồng đèn, nhưng mà trời quả thật rất lạnh, hai nha đầu cũng cảm thấy hàm răng đang run rẩy.

Chẳng qua là, từ buổi sáng tiểu thư đối mặt với Vương gia, trở lại phòng nghỉ ngơi hai, ba canh giờ, nhìn chút sách, liền mời quản sự dẫn nàng đến tòa trạch viện này, cuối cùng, lúc đang dùng bữa tối cùng các nàng, có tên sai vặt tới, thần thần bí bí giao cho tiểu thư một lá thư, tiểu thư đã nói muốn đi ra ngoài, nhưng mà bây giờ bên ngoài tối đen như mực, tiểu thư muốn đi đâu đây?

Xuyên qua tầng tầng lớp lớp sân viện, đáp án đã rõ, là thư phòng của Vương gia!

Tới trước cửa, nàng cởi áo choàng trên người xuống, giao cho Tiểu Hạ, hai người nghe nàng phân phó mấy câu, rồi nhìn nàng gõ cửa, đi vào thư phòng.

Tiểu Hạ thay chủ tử đóng cửa lại, không nhịn được trao đổi một ánh mắt với Tiểu Đóa, nhỏ giọng nói: "Vương gia có phải không thích tiểu thư hay không, nếu không cũng không gặp nàng vào giờ này, hắn ngay cả triệu kiến tiểu thư cũng không có, còn không có dùng chung một bữa cơm, tiểu thư chịu thiệt lớn như vậy để chạy từ xa tới đây."

- Suỵt, chớ có nói nhiều, tiểu thư muốn chúng ta nữa canh giờ sau đưa hòm thuốc tới đây.

Bên trong thư phòng, đèn đuốc sáng choang, đặt ba cái lò sửi, Ô Hi Ân thấy một cuốn sách dầy đang để trên bàn, một cái ghế dài đặc biệt chuẩn bị cho Chu Trần Thiệu, mà Chu Trần Thiệu đang nữa ngồi nữa nằm trên ghế.

Hắn đọc sách hoặc ghi chép gì đó, Điền Tấn ngồi ở một đầu khác, mới vừa rồi hai người hẳn là đang thảo luận chuyện.

Nàng từng bước đi tới, trước chào Điền Tấn một cái, sau nhìn thức ăn còn nguyên trên bàn, Điền Tấn lập tức hiểu đứng dậy, cực kỳ ăn ý chuyển qua ngồi ở một cái ghế khác, chuẩn bị xem kịch vui, bởi vì trò này diễn ra, có một phần là nhờ hắn a!

Nàng chủ động cầm chén đũa, gắp chút thức ăn bỏ vào trong chén, lại bỏ đũa xuống cầm lấy cái muỗng, đi tới trước mặt Chu Trần Thiệu vẫn đang trầm mặc, hắn đúng thật là nam nhân đáng giận, một quyển sách dầy đang cầm bên tay trái, xem ra do tay phải bị thương nên không cách nào hoạt động tự nhiên được.

Hắn lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, nàng tính ép ăn sao?

Nàng múc một muỗng thức ăn, hơi giơ cao lên, ý nói nếu hắn không tự nguyện ăn, nàng nguyện ý làm thay.

Làm tốt lắm! Đây là cặp vợ chồng ăn ý đến nỗi có thể dùng ánh mắt mà nói chuyện, Điền Tấn quả thật là được rửa mắt.

Nhưng màn kịch câm kia cũng không có diễn ra, bởi vì Chu Trần Thiệu mở miệng: "Tay của ta còn chưa có phế!"

Nàng mỉm cười một tiếng: "Tay của ta vừa đúng lúc đang nhàn rỗi."

Hắn cười không nổi: "Đó là chuyện của nàng, huống chi, khi sáng ai nói là ngày hôm nay sẽ không trở lại làm phiền ta?"

- Là ta, với điều kiện là không có những chuyện khác phát sinh, nhưng có người vừa bẩm báo ta, phu quân nơi này không thèm động đến chén đũa, tựa hồ không muốn ăn cơm.

- Thật giỏi! Nàng mới đến bao lâu, nơi này đã có người bị nàng thu mua? Hắn lạnh lùng nói

Điền Tấn thiếu chút nữa bật cười, nào có ai bị thua mua, chính là hắn tự viết lá thư, phái người giao cho nàng mà thôi.

- Phu quân đừng bận tâm chuyện này, ta biết tay phu quân hoạt động không được, tay trái lại đang bận cầm đồ, vậy thì ta chỉ có thể làm giúp.

Nàng khéo léo nói, tay lại dí về phía trước.

Mắt hắn híp lại: "Nàng dám---"

Nàng dĩ nhiên dám! Làm sao không dám?

Lúc hắn mới mở miệng ra, cái nữ nhân đáng chết kia liền nhanh chóng nhét một muỗng thức ăn vào miệng hắn, hơn nữa dùng muỗng áp lưỡi, làm hắn không kịp ứng phó, nhả ra không được, mà nhai cũng không xong, chỉ có thể hận hận nhìn chằm chằm nàng.

- Chàng là tướng quân, là Vương gia, ăn cơm lại để rơi vãi đầy đất, chuyện này truyền ra ngoài rất mất mặt, ở trước mặt bạn tốt của chàng cũng thật khó coi.

Nàng còn đặc biệt mỉm cười nhìn Điền Tấn một cái.

Thật tuyệt! Hơn nữa.... Thật là mạnh mẽ. Điền Tấn trợn mắt há hốc mồm, nhưng vẫn gật đầu theo bản năng.

Chu Trần Thiệu có thể làm gì? Chỉ có thể nhìn phần cơm này, hai gò má phình ra, tròng mắt đen ẩn ẩn lửa giận nhìn nàng chằm chằm.

Mặc dù Điền Tấn còn muốn xem tiếp kịch hay, nhưng nhận thấy người nào đó vẫn luôn cảm thấy chướng mắt mình, hắn cũng chỉ có thể cười trừ, đứng dậy: "Được rồi, hai vợ chồng các ngươi, một từ từ ép, một từ từ ăn, người cô đơn như ta mà phải đối mặt với màn tình cảm này, thật là thương tâm, nên rời đi thôi."

Mặt nàng đỏ lên: "Hành động của Hi Ân không được thỏa đáng, mong Điền phó tướng tha lỗi."

- Hành động gì? Ép phu quân bị thương ăn sao? Cái này gọi là tài năng, hành vi này rất đáng khen, làm càng nhiều càng tốt.



Điền Tấn cười ha hả rời đi.

Thật là một nam tử dí dỏm, Điền Tấn là một người rất dễ gần gũi, nàng khẽ mỉm cười, quay đầu lại, ánh mắt rốt cuộc dừng ở cái miệng đầy thức ăn, mặt lại đang muốn bạo phát của trượng phu.

Chu Trần Thiệu thấy nàng không sợ chết, múc một muỗng cơm khác, sắc mặt càng thêm u ám: "Nàng đủ rồi."

- Vậy xin phu quân bỏ sách vở trên tay xuống, chuyên tâm ăn cơm.

- Nếu ta không muốn?

- Vậy ta chỉ có thể ép chàng ăn tiếp.

Hắn âm trầm nhìn nàng, hơi thở nguy hiểm tràn ra toàn thân, thê tử của hắn lại dám uy hiếp hắn? Mặc dù nàng lẳng lặng đứng nghiêm, cũng không có hành động gì nhiều, nhưng trên người lại tản ra cố chấp, trái ngược với vẻ đẹp như thiên tiên động lòng người, sự xung đột này lại khiến nàng trông vô cùng xinh đẹp.

Nàng giờ phút này, không còn dịu dàng tinh tế, mà là dùng bộ dạng: "Mỏi mắt chờ mong, nàng cũng sẽ không hèn nhát" nhìn hắn, như thế lại càng hấp dẫn hơn, cặp mắt đen trong suốt kia như rực sáng, đôi môi phấn nộn như dụ dỗ hắn âu yếm, mà hắn vẫn nhớ rất rõ cảm giác mềm mại kia...

Khó có thể tưởng tượng được, một người không trầm luân trong dục vọng, nháy mắt lại có khát vọng mãnh liệt, hay đây chỉ là cơn thịnh nộ.... Không! Nhất định là hắn giận đến mức đầu óc rối loạn.

Hắn khẽ cắn răng, quyết định khiến nàng trong khoảng thời gian ngắn biến mất khỏi tầm mắt của hắn!

Hắn vứt sách lên bàn, tay trái lấy chén cơm trên tay nàng, bỏ lên bàn, cũng lấy tay trái cầm thìa múc từng miếng từng miếng cơm ăn, không bao lâu---

- Nàng có thể đi.

Chén trên bàn đã sạch cơm, hắn lạnh nhạt trừng mắt nhìn nàng.

Không nghĩ tới, nàng lại ngồi xuống bên cạnh hắn: "Ta còn lời muốn nói."

- Ta muốn nàng không phải chỉ hai, ba ngày.

Hắn tức giận, ý là không cần thiết phải gấp gáp như vậy! Nàng không khỏi cười một tiếng, nụ cười kia rất đẹp, làm cho tim hắn đập thình thịch.

- Đúng vậy, ít nhất trước khi thương thế của chàng tốt lên, ta sẽ không rời đi.

Nàng thản nhiên cười một tiếng.

Hắn mím môi, đây là uy hiếp? Quả nhiên không hổ là người một nhà, nàng và mẫu hậu thật giống nhau, còn là tự mẫu hậu hạ lệnh?

- Ta hi vọng chàng có thể đáp ứng ta, trước dưỡng thương thật tốt, cũng nghe theo ta.

- Nàng không đừng được voi đòi tiên, nàng là thê tử của ta, không phải là mẹ ta, cũng không phải là hoàng thượng.

- Ta còn hơn là người nhà của chàng, cho nên rất để ý đến vết thương của chàng, mẫu hậu cũng rất lo lắng....

- Thân thể ta, ta rõ hơn ai hết, không có gì đáng ngại.

- Vết thương bị nhiễm trùng chính là nguy hiểm, lỡ như tình huống nghiêm trọng một chút thì phải cắt bỏ....

- Thôi! Ta cũng không phải là bị thương lần đầu, nơi này cũng không phải là không có đại phu.

- Nhưng ta nhất định nói cho chàng biết tính nghiêm trọng của vết thương này.

Nàng thật lòng nói.

Mắt hắn âm trầm nhìn nàng: "Sao nàng không nói thẳng ra, là mẫu hậu muốn nàng tới đây, không đơn thuần chỉ là trị thương cho ta, tốt nhất là còn có thể làm cho nàng mang thai, đây cũng là một giao phó khác cho nàng đi."

Thất mặt nàng hơi đỏ lên, hiển nhiên hắn đoán đúng.

- Mẫu hậu quả thật vội vã muốn ta trở thành cha, nhưng ta không đồng ý, nếu như nàng muốn nghe theo lời của mẫu hậu, ta khuyên nàng nên trở về kinh thành, nơi này quá lạnh, nàng lại quá mảnh mai như vậy....

- Ta mặc dù nhìn yếu đuối mảnh mai, nhưng ta luyện võ lại học y, thân thể có chịu được khí hậu lạnh rét hay không, có thích hợp mang thai hay không, ta rõ hơn ai hết, ngược lại phu quân...

Nàng thở dài: "Không biết quý trọng mình, điểm này, đáng giận cực kỳ."

Hắn kinh ngạc nhìn nàng, nàng thật sự xem thường tính khí của hắn, còn cho là hắn sẽ không nổi giận?

- Bất kể tin đồn ma quỷ kia là thật hay giả, hai thê tử đã chết kia của phu quân cũng là thật, cho nên quốc sư tìm ra nữ nhân có thể vì phu quân phá mệnh sát thê, mẫu hậu cũng vì vậy mới quyết tâm để cho ta trở thành thê tử thứ ba.

Nàng trầm tĩnh, thật lòng nói: "Tin phu quân thắng trận đã truyền về kinh, vua dân vui mừng khôn xiết, nhưng đồng thời chuyện phu quân trọng thương cũng truyền ra." Những điều này đều là người của Thái hậu nói cho nàng biết, dọc đường đi đến Diên An thành, bọn họ lần lượt mang tin tức đến cho nàng.

- Ta trở thành chuyện đàm luận cho nhân dân ở các quán trà, rất nhiều người cũng đang nhìn vào thế cục này mà đoán, chuyện quốc sư nói như vậy, chẳng lẽ phu quân lại để mặc cho thê tử mình chết, cũng tự mình bỏ mình?

- Đơn giản là nói hưu nói vượn.

Hắn nghe xong, nổi giận nói.

- Là nói hưu nói vượn, bởi vì ta sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra.

Vẻ mặt nàng kiên định nhìn hắn.

Hắn thừa nhận mình kinh ngạc, ánh mắt và khẩu khí của nàng đều giống như cam kết với hắn, nàng tuyệt đối sẽ không để cho hắn chết!

Nàng hít một hơi thật sâu: "Ta sẽ thường xuyên đến thăm phu quân, ta cũng không muốn mình trở thành quả phụ, xin phu quân vì ta, vì mình, mình người yêu thương mà dưỡng thương thật tốt, chờ thương lành, phu quân muốn làm gì, ta cũng sẽ không can thiệp, có được hay không?"

Những lời này nói xong đều là chí tình chí nghĩa, trong lòng Chu Trần Thiệu càng thêm ấm áp dễ chịu, hắn đã thành thân ba lần, nhưng đây là lần đầu tiên thê tử của hắn kiên định nói cho hắn biết đáy lòng của nàng.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, tiếp theo là âm thanh của gã sai vặt: "Vương gia, nước tắm đã chuẩn bị xong."

- Vào đi.

Hai tên sai vặt lập tức bưng hai bồn tắm vào rồi tức khắc lui ra ngoài.

Ô Hi Ân nhịn không được muốn bọn họ chuyển bồn tắm qua phòng ngủ, nhưng dù sao nàng cũng mới đến ngày thứ nhất, không nên can thiệp quá nhiều, nghĩ đến phần lớn hắn đều ngủ ở chỗ này, trong lòng thật không chịu nổi.

- Giờ nàng có thể đi.

Hắn thấy nàng ngồi bất động, là muốn giúp hắn tắm rửa sao? Mới vừa nghĩ tới, nữ nhân này đã đi về phía hắn, hắn híp mắt, thấy hai má nàng cũng đã đỏ bừng, cũng trong lúc đó, nàng giúp hắn cởi áo---

Hắn giữ tay nàng lại: "Ta không cần nàng giúp."

Nàng khẽ cắn môi dưới, do dự nhìn hắn, nhưng vẫn là lấy dũng khí nói: "Ta là vợ của chàng, đây cũng là lý do ta tới đây, huống chi lát nữa tắm xong cần bôi thuốc lần nữa."

Hắn nheo mắt lại nhìn nàng, nàng cũng bình tĩnh nhìn hắn, không tính thỏa hiệp.

Xem ra hắn phải từ từ làm quen với dáng vẻ khuynh thành nhưng cố chấp kia.

Hắn buông tay nàng ta, lẳng lặng nhìn nàng cởi đồ cho hắn.

Đúng vậy, bọn họ cũng đã động phòng, cái gì nên nhìn, cái gì không nên cũng đã thấy hết rồi, huống chi hắn còn là một nam nhân, làm sao có thể cùng một nữ nhân so đo.

Chẳng qua là, sau khi nữ nhân này lột từng món y phục của hắn ra, dũng khí ban đầu coi bộ đã biến mất phân nửa, lúc cái quần cuối cùng của hắn trút xuống, mắt nàng đều nhìn chằm chằm lồng ngực của hắn, hoàn toàn không dám nhìn xuống. ( =)) )

Có dũng khí muốn phục vụ hắn tắm, nhưng mặt lại đỏ ửng và ánh mắt lại tiết lộ nàng đang hoảng sợ, điều này không khỏi làm hắn nhớ đến đêm tân hôn, nàng giả bộ mạnh mẽ nhưng kì thực lại sợ đến mức chân mềm nhũn, khóe miệng hắn hơi cong lên, không hỏi thả lỏng mình,

Thật ra mực nước trong bồn tắm không cao lắm, có thể khiến hắn ngâm nửa người dưới trong nước, cũng không có đụng đến vết thương, mực nước này canh thật chuẩn xác, có thể thấy được từ lúc hắn bị thương tới nay, hắn đều tắm như thế này.

Cũng may lò sửi ở bốn phía, nếu không sẽ rất lạnh.

Nàng vắt khăn lông muốn lau lên người hắn, nhưng vừa mới đụng đến hắn liền cảm giác được thân thể của hắn cũng đang căng thẳng, nàng không khỏi cứng đờ, không khí này quá mức thân mật, thật không thua đêm động phòng.

Nhìn lồng ngực cứng rắn trong nước của hắn, toàn thân nàng nóng lên, cổ họng khô khốc, không thể tin được, thân thể của nàng thế nhưng lại có cảm giác, điều này làm cho nàng cảm thấy rất xấu hỗ....

Nhưng nàng cảm ơn hắn, ít nhất với chuyện nam nữ này, hắn đã làm cho vết dơ đã từng trải qua trong trí nhớ của nàng biến mất, tất cả lưu lại chỉ đều là yêu thương và dịu dàng của hắn đối với nàng,

Nghĩ tới đây, nàng lấy lại tinh thần, dịu dàng lau cho hắn.

Tay của hắn rất lớn, rất thô, vết chai thật dày, nhưng sờ tới cũng không khó chịu, bắp thịt ở lồng ngực rắn chắc, làn da màu đồng mê người, có thể tưởng tượng hắn cởi trần thao binh luyện võ dưới ánh mặt trời mới có màu da như vậy.

Chỉ là vết sẹo cũ của hắn cũng không ít, tay nàng không tự chủ được dừng lại ở mấy vết sẹo trên vai, lại nghĩ tới gương mặt của hắn, lông mày nàng nhíu một cái, người đàn ông này thật không sợ đau?

Nhìn những vết sẹo này có thể thấy, vết thương cũng rất nghiêm trọng, khó trách hắn đối với lời nàng nói về vết thương kia rất khinh thường, hoặc là hắn đã nhiều lần vào sinh ra tử, sinh mạng bị nguy hiểm trong mắt nàng, đối với hắn đã không còn cảm giác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vượng Phu Kế Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook