Vượng Phu Mệnh - Nam Đảo Anh Đào
Chương 1:
Nam Đảo Anh Đào
03/08/2022
CHƯƠNG 1
Gà gáy lần thứ hai, đèn dầu trong tây phòng Vệ gia bật sáng, Khương Mật nương theo ánh sáng để sửa soạn, dùng nước lạnh rửa mặt rồi chải cho mình một kiểu tóc phụ nhân quen thuộc. Tất cả cũng chỉ mất khoảng một khắc ( 15 phút).
Khương Mật sợ tốn nhiều dầu liền thổi tắt đèn, đi tới nhà bếp.
Nàng dùng khoai lang và gạo lứt nấu một nồi cháo loãng, lấy trong bình một cây củ cải chua cắt thành khúc nhỏ, lại đem rau dền hôm qua hái trên núi trụng qua, cong xuôi mới hướng tây phòng mơi cha mẹ chồng dậy dùng cơm sáng.
Trước mắt đã vào cuối thu, ngoài ruộng cũng không còn nhiều việc, nông thôn tiến vào thời kỳ nông nhàn, đám đàn ông hiếm khi không phải dậy sớm, có thể ngủ thêm một lúc, nhưng phụ nhân trong nhà lại quen giấc, gà gáy liền thức dậy, không quan tâm đang là lúc nào, dù sao thì cũng còn rất nhiều việc đang chờ các nàng làm.
Cơm sáng xong xuôi thì phải chuẩn bị thức ăn cho lợn, gà, vịt. Sau đó thì đem gùi đi hái rau cho lợn hoặc vào rừng trúc nhặt vỏ măng khô nhóm lửa.
Trước khi Khương Mật vào cửa, dậy sớm nhất Vệ gia là Ngô thị. Ngô thị là mẹ chồng Khương Mật, một phụ nhân nông thôn với vẻ ngoài gầy còm có chút cay nghiệt. Khương Mật vốn là người thôn Tiền Sơn, trước khi gả tời đã nghe nói về Ngô thị, điều nghe được đều là chuyện nàng thương con trai, đặc biệt là bảo bối trong mắt nàng, Vệ Tam Lang. Thế nhưng Ngô thị đối với con dâu lại không như thế, dù không khắt khe nhưng cũng không cho sắc mặt tốt.
Trượng phu Khương Mật chính là Vệ Tam Lang.
Vệ Tam Lang đại danh Vệ Thành, người đọc sách duy nhất trong nhà. Lúc đầu học vỡ lòng với tiên sinh trong thôn chỉ có mình hắn kiên trì tiếp tục, trước hắn có hai huynh trưởng đều vì học không được mà đã sớm từ bỏ.
Vệ Thành theo tiên sinh học hết vỡ lòng liền được Ngô thị gửi lên trường tư trên trấn, dùi mài kinh sử nhiều năm, mười bảy tuổi liền liên tiếp vượt qua thi huyện, thi phủ, chỉ cần qua thi viện là có công danh tú tài, nhưng hết lần này đến lần khác cứ sắp đến kỳ thi thì hắn xảy ra chuyện.
Kỳ thi viện mỗi năm đều có, Vệ Thành dụng tâm chuẩn bị kỹ lưỡng hai năm, năm đó mười tám tuổi thì bị sốt cao không hạ, suýt thì mất mạng, năm mười chín tuổi trên đường đi Túc Châu tham gia thi thì bị đụng thương cánh tay phải, chưa đến trường thi đã phải quay về.
Năm nay hắn hai mươi, thi lần thứ tư.
Ngô thị trước đó đã nghe tiên sinh trong thôn nói Tam Lang nhà nàng là người ham học, thông minh sáng dạ hơn hẳn hài tử nhà khác. Cùng bởi vì ôm kỳ vọng cực cao với nhi tử, nàng mới muốn đợi Vệ Thành trúng tú tài thì tìm cho hắn một mối tốt, nhưng cố tình đợi từ năm hắn mười bảy đến hai mươi, công danh vẫn chưa gõ cửa nhà, trong thôn cũng có không ít người đàm tiếu xì xào nói Vệ Thành số mệnh không tốt, lúc bình thường thì không sao nhưng cứ sắp đến ngày thi thì có chuyện, sợ là hắn có thi đến bạc đầu cũng chẳng lên được bảng vàng đề danh.
Số mệnh chính là khó đoán như thế, có người xuất thân nông thôn hương dã cuối cùng có thể phong hầu bái tướng, cũng có người từ khi sinh ra đã cao cao tại thượng, thiếu niên phong quang đắc ý nhưng đến thanh niên long đong lận đận, rồi trung niên đột ngột lâm vào cảnh già thê lương.
Vệ Thành là người đọc sách, học vấn tốt, làm người đoan chính, trước kia trong thôn Hậu Sơn cũng có không ít các cô nương vụng trộm ngưỡng mộ trong lòng, nhưng số mệnh hỏng bét đã phá đi đại bộ phận hoa đào của hắn.
Đọc sách tốn tiền, như Vệ gia, lúc đầu cũng là cảnh phụ từ tử hiếu, huynh đệ hòa thuận, nhưng bởi vì Vệ Thành liên tục ba lần thi viện thất bại, mặc dù hai huynh trưởng không nói gì nhưng hai vị tẩu tẩu lại có lời oán thán, liền tìm cơ hội thổi gió bên gối, nói Vệ Thành đã như thế này còn muốn tiếp tục tiêu phí vào tiền mồ hôi nước mắt của cả nhà, hắn muốn đọc sách nhưng những người khác trong nhà không thể liều mạng bồi theo.
Trước kia chưa có gia đình thì coi như bỏ qua, nhưng giờ tất cả đều đã cưới vợ, con trai cũng đã có, nếu không nghĩ cho mình thì cũng phải vì nhi tử mà dự định?
Hai người tẩu tử của Vệ Thành khó có được lúc cùng tiến cùng lùi, xuất ra tất cả vốn liếng bản thân thuyết phục chồng mình, nháo hơn nửa năm, chọc Vệ mẫu Ngô thị thiếu chút nữa sinh bệnh, Vệ phụ nóng tính liền nói thẳng, nếu ngại Tam Lang đọc sách phí tiền thế thì phân gia, chỉ là nếu như sau này Vệ Thành trúng tú tài hay thậm chí cử nhân thì ai cũng đừng nghĩ tới chuyện dựa vào.
Cha già đã nói lời quyết tuyệt như vậy, trong lòng hai huynh đệ bồn chồn lo lắng đều muốn quỳ xuống nhận sai, nhưng thời khắc mấu chốt nhìn thấy ánh mắt nàng dâu, lại nghĩ tới con nhỏ, liền cắn răng đồng ý.
Vệ phụ không nghĩ tới Đại Lang, Nhị Lang quyết tâm, thực sự nghĩ rằng Tam lang liên lụy bọn hắn, trái tim liền nguội lạnh, cũng đồng ý chia hai nhà phân ra, bản thân hắn cùng Ngô thị ở cùng Tam Lang.
Gà gáy lần thứ hai, đèn dầu trong tây phòng Vệ gia bật sáng, Khương Mật nương theo ánh sáng để sửa soạn, dùng nước lạnh rửa mặt rồi chải cho mình một kiểu tóc phụ nhân quen thuộc. Tất cả cũng chỉ mất khoảng một khắc ( 15 phút).
Khương Mật sợ tốn nhiều dầu liền thổi tắt đèn, đi tới nhà bếp.
Nàng dùng khoai lang và gạo lứt nấu một nồi cháo loãng, lấy trong bình một cây củ cải chua cắt thành khúc nhỏ, lại đem rau dền hôm qua hái trên núi trụng qua, cong xuôi mới hướng tây phòng mơi cha mẹ chồng dậy dùng cơm sáng.
Trước mắt đã vào cuối thu, ngoài ruộng cũng không còn nhiều việc, nông thôn tiến vào thời kỳ nông nhàn, đám đàn ông hiếm khi không phải dậy sớm, có thể ngủ thêm một lúc, nhưng phụ nhân trong nhà lại quen giấc, gà gáy liền thức dậy, không quan tâm đang là lúc nào, dù sao thì cũng còn rất nhiều việc đang chờ các nàng làm.
Cơm sáng xong xuôi thì phải chuẩn bị thức ăn cho lợn, gà, vịt. Sau đó thì đem gùi đi hái rau cho lợn hoặc vào rừng trúc nhặt vỏ măng khô nhóm lửa.
Trước khi Khương Mật vào cửa, dậy sớm nhất Vệ gia là Ngô thị. Ngô thị là mẹ chồng Khương Mật, một phụ nhân nông thôn với vẻ ngoài gầy còm có chút cay nghiệt. Khương Mật vốn là người thôn Tiền Sơn, trước khi gả tời đã nghe nói về Ngô thị, điều nghe được đều là chuyện nàng thương con trai, đặc biệt là bảo bối trong mắt nàng, Vệ Tam Lang. Thế nhưng Ngô thị đối với con dâu lại không như thế, dù không khắt khe nhưng cũng không cho sắc mặt tốt.
Trượng phu Khương Mật chính là Vệ Tam Lang.
Vệ Tam Lang đại danh Vệ Thành, người đọc sách duy nhất trong nhà. Lúc đầu học vỡ lòng với tiên sinh trong thôn chỉ có mình hắn kiên trì tiếp tục, trước hắn có hai huynh trưởng đều vì học không được mà đã sớm từ bỏ.
Vệ Thành theo tiên sinh học hết vỡ lòng liền được Ngô thị gửi lên trường tư trên trấn, dùi mài kinh sử nhiều năm, mười bảy tuổi liền liên tiếp vượt qua thi huyện, thi phủ, chỉ cần qua thi viện là có công danh tú tài, nhưng hết lần này đến lần khác cứ sắp đến kỳ thi thì hắn xảy ra chuyện.
Kỳ thi viện mỗi năm đều có, Vệ Thành dụng tâm chuẩn bị kỹ lưỡng hai năm, năm đó mười tám tuổi thì bị sốt cao không hạ, suýt thì mất mạng, năm mười chín tuổi trên đường đi Túc Châu tham gia thi thì bị đụng thương cánh tay phải, chưa đến trường thi đã phải quay về.
Năm nay hắn hai mươi, thi lần thứ tư.
Ngô thị trước đó đã nghe tiên sinh trong thôn nói Tam Lang nhà nàng là người ham học, thông minh sáng dạ hơn hẳn hài tử nhà khác. Cùng bởi vì ôm kỳ vọng cực cao với nhi tử, nàng mới muốn đợi Vệ Thành trúng tú tài thì tìm cho hắn một mối tốt, nhưng cố tình đợi từ năm hắn mười bảy đến hai mươi, công danh vẫn chưa gõ cửa nhà, trong thôn cũng có không ít người đàm tiếu xì xào nói Vệ Thành số mệnh không tốt, lúc bình thường thì không sao nhưng cứ sắp đến ngày thi thì có chuyện, sợ là hắn có thi đến bạc đầu cũng chẳng lên được bảng vàng đề danh.
Số mệnh chính là khó đoán như thế, có người xuất thân nông thôn hương dã cuối cùng có thể phong hầu bái tướng, cũng có người từ khi sinh ra đã cao cao tại thượng, thiếu niên phong quang đắc ý nhưng đến thanh niên long đong lận đận, rồi trung niên đột ngột lâm vào cảnh già thê lương.
Vệ Thành là người đọc sách, học vấn tốt, làm người đoan chính, trước kia trong thôn Hậu Sơn cũng có không ít các cô nương vụng trộm ngưỡng mộ trong lòng, nhưng số mệnh hỏng bét đã phá đi đại bộ phận hoa đào của hắn.
Đọc sách tốn tiền, như Vệ gia, lúc đầu cũng là cảnh phụ từ tử hiếu, huynh đệ hòa thuận, nhưng bởi vì Vệ Thành liên tục ba lần thi viện thất bại, mặc dù hai huynh trưởng không nói gì nhưng hai vị tẩu tẩu lại có lời oán thán, liền tìm cơ hội thổi gió bên gối, nói Vệ Thành đã như thế này còn muốn tiếp tục tiêu phí vào tiền mồ hôi nước mắt của cả nhà, hắn muốn đọc sách nhưng những người khác trong nhà không thể liều mạng bồi theo.
Trước kia chưa có gia đình thì coi như bỏ qua, nhưng giờ tất cả đều đã cưới vợ, con trai cũng đã có, nếu không nghĩ cho mình thì cũng phải vì nhi tử mà dự định?
Hai người tẩu tử của Vệ Thành khó có được lúc cùng tiến cùng lùi, xuất ra tất cả vốn liếng bản thân thuyết phục chồng mình, nháo hơn nửa năm, chọc Vệ mẫu Ngô thị thiếu chút nữa sinh bệnh, Vệ phụ nóng tính liền nói thẳng, nếu ngại Tam Lang đọc sách phí tiền thế thì phân gia, chỉ là nếu như sau này Vệ Thành trúng tú tài hay thậm chí cử nhân thì ai cũng đừng nghĩ tới chuyện dựa vào.
Cha già đã nói lời quyết tuyệt như vậy, trong lòng hai huynh đệ bồn chồn lo lắng đều muốn quỳ xuống nhận sai, nhưng thời khắc mấu chốt nhìn thấy ánh mắt nàng dâu, lại nghĩ tới con nhỏ, liền cắn răng đồng ý.
Vệ phụ không nghĩ tới Đại Lang, Nhị Lang quyết tâm, thực sự nghĩ rằng Tam lang liên lụy bọn hắn, trái tim liền nguội lạnh, cũng đồng ý chia hai nhà phân ra, bản thân hắn cùng Ngô thị ở cùng Tam Lang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.