Vượng Phu Mệnh - Nam Đảo Anh Đào
Chương 20:
Nam Đảo Anh Đào
05/03/2023
Ngô thị chỉ đi ra ngoài một lát, lúc về dẫn theo Mao Đản bị bọc thành một quả bóng, cũng không biết do lạnh hay vừa rồi khóc quá lợi hại mà mặt nó đỏ bừng, cái mũi hơi sụt sịt hít một hơi, nhìn trông đến là đáng thương.
Khương Mật đặt bát đũa xuống, đi tới trước mặt Mao Đản, khom lưng lấy tay sờ thử mặt nó, cảm thấy hơi lạnh một chút bèn hỏi nó có lạnh không?
Mao Đản nghe xong càng uất ức hơn, đáng thương hề hề nói: "Không lạnh nhưng con đói. ”
Khương Mật đưa tay sờ cái bụng nhỏ của nó, chợt nghe mẹ chồng Ngô thị nói: "Thật là chưa từng thấy qua người nào mất mặt hơn nương của nó, tam tức phụ con vào bếp làm thêm chén cháo trứng. ”
Lúc Ngô thị đi ra ngoài, Vệ phụ cùng lúc ăn sáng xong, lúc này mới nhàn nhã hỏi đại phòng đang náo loạn cái gì? Còn làm ra một trận chiến lớn như vậy. Lão đầu tử vừa hỏi tới, Ngô thị mới đem chuyện bà vừa bắt gặp kể ra. Nói xong còn bĩu môi “ Ông nói xem, nếu đến nhà người khác ăn tiệc, nó làm vậy tôi cũng không thèm nói làm gì, đậy lại là nhà mình bày tiệc vẫn còn sợ ăn không đủ vốn? Đại Lang, Nhị Lang cũng là con tôi, tôi có thể không nghĩ đến bọn nó à? Còn phí công để cho huynh đệ bọn nó tới sớm một chút làm gì? ”
Lúc này Mao Đản đã hì hục trèo lên băng ghế dài, ngồi xuống chờ ăn cháo.
Vừa rồi nghe được bà nội dặn dò Tam thẩm cho nó ăn cơm, nó liền im miệng không tiếp tục náo loạn nữa, lúc này nghe bà nội nói xong còn tiếp lời, lẩm bẩm nói “ Mẹ kế với mẹ đẻ sao có thể giống nhau? ”
Lời này tuy rằng nó chỉ hàm hồ nói trong miệng , Ngô thị ngồi gần lại nghe rõ. Nhíu mày hỏi nó học được từ ai?
Mao Đản không trả lời, đặt bát cháo lên bàn, cắm đầu ăn. Nhìn tư thế hận không thể đem cả mặt mũi chôn vào trong bát của nó, quả nhiên là do quá đói. Cái chuyện đứa nhỏ đói bụng khóc quấy không phải hiếm lạ, Ngô thị cũng không thèm nói nó, tiểu hài tử nào sinh ra đã biết hết? Nói lung tung cũng là do người lớn dạy bậy, đại tức phụ này thật sự là…
Ngô thị còn đang hồi tưởng lại, rốt cuộc bà chọn được cô con dâu này như thế nào, nghĩ đến chắc là do điều kiện nhà mình quá kém. Tiêu tiền nhiều, kiếm về ít, gia sản bạc bẽo,trong những cô nương bà mối giới thiệu Trần thị có khả năng tính toán tốt, tính tình mạnh mẽ, làm việc cũng nhanh nhẹn, là người có năng lực.
Hiện giờ xem ra, tính tình nàng đúng là mạnh mẽ, cũng làm được việc, chỉ có điều không bao giờ chịu thiệt.
Không muốn chịu thiệt là chuyện thường tình của con người, nhưng đến mức này thật sự hơi quá. Rốt cuộc thì người sống đến tuổi này của nàng, muốn chỉnh lại cũng khó, tính tình đã sớm định hình như vậy. Hiện giờ Ngô thị càng ghét bỏ vợ Đại Lang, cứ mỗi lần nhắc tới bà lại không nhịn được muốn quở trách vài câu, bây giờ bà lại muốn nói, bị Khương Mật nói sang chuyện khác.
Khương Mật nghĩ Mao Đản đã bốn tuổi, rất nhiều lời người lớn nói nó nghe hiểu, mẹ chồng nói con dâu là không ra gì trước mặt nó thì không tốt lắm.
Mao Đản lại là đứa thông minh, cái gì nó chỉ nghe hai lần liền học theo được, trẻ con kiều này nếu nuôi dưỡng tốt là sẽ có tiền đồ lớn, chỉ cần lơ là nó cũng có thể học hết thói hư tật xấu bên ngoài. Khương Mật sợ nó nghe thấy lại học được lời mắng chửi của Ngô thị, còn không chọc đại tẩu tức điên?
Mao Đản vừa lấp đầy bụng liền nghe bà nội chạy đi tìm Hổ Oa chơi, cũng là lúc này, Đại Lang Nhị Lang dẫn vợ tới hỗ trợ làm việc.
Không bao lâu sau, đại tẩu nhà mẹ đẻ Ngô thị cũng tới, nghe nói đại tẩu này rất biết nấu cơm, đặc biệt chạy tới hỗ trợ. Sau đó đường huynh đệ Vệ phụ cũng tới một chuyến, mang cho ông mấy con cá chép, nói là đặc biệt tìm người bắt trong ao, đã nuôi ở trong bể nước hai ngày, chờ hôm nay đưa tới.
Các loại thịt cá đều đã chuẩn bị đầy đủ, đồ ăn vặt cũng không ít, đại tẩu nhà mẹ đẻ Ngô thị vào bếp vừa nhìn vừa thầm nghĩ em chồng đúng thật là bỏ ra được vốn liếng. Bà cũng nhìn ra Ngô thị coi trọng bữa tiệc hôm nay đến mức nào,người tới hỗ trợ bèn xuất ra hết bản lĩnh trấn cửa, lửa trong bếp cháy hừng hực.
Khương Mật là người không nhàn rỗi được, cũng tìm việc cho mình, nàng ngồi xổm trước chậu gỗ rửa rau, đã bị mẹ chồng bắt về tây phòng " Mau về thay váy áo, thu dọn một chút, hôm nay bày rượu chúc mừng Tam Lang, con không đi tiếp đón khách còn ngồi trong bếp bận rộn làm cái gì? ”
Thấy tam tức phụ còn chưa kịp phản ứng, Ngô thị lại thúc giục nàng một lần nữa, "Mau đi đi, đừng để ý nhiều, chỉ cần đem nữ khách chào hỏi cho tốt. Vừa lúc con mới gả tới đây, gặp không nhiều người, thừa dịp hôm nay họ hàng thân thích đều đến, ta giới thiệu từng người cho con, tập trung nhớ kỹ. ”
Ngô thị nói xong ra khỏi tây phòng, còn thuận tay thay nàng đóng cửa lại, Khương Mật chốt cửa, lấy một bộ váy áo đàng hoàng ra, thay xong nàng chải đầu lại lần nữa, lúc này mới ra khỏi phòng
Khương Mật đặt bát đũa xuống, đi tới trước mặt Mao Đản, khom lưng lấy tay sờ thử mặt nó, cảm thấy hơi lạnh một chút bèn hỏi nó có lạnh không?
Mao Đản nghe xong càng uất ức hơn, đáng thương hề hề nói: "Không lạnh nhưng con đói. ”
Khương Mật đưa tay sờ cái bụng nhỏ của nó, chợt nghe mẹ chồng Ngô thị nói: "Thật là chưa từng thấy qua người nào mất mặt hơn nương của nó, tam tức phụ con vào bếp làm thêm chén cháo trứng. ”
Lúc Ngô thị đi ra ngoài, Vệ phụ cùng lúc ăn sáng xong, lúc này mới nhàn nhã hỏi đại phòng đang náo loạn cái gì? Còn làm ra một trận chiến lớn như vậy. Lão đầu tử vừa hỏi tới, Ngô thị mới đem chuyện bà vừa bắt gặp kể ra. Nói xong còn bĩu môi “ Ông nói xem, nếu đến nhà người khác ăn tiệc, nó làm vậy tôi cũng không thèm nói làm gì, đậy lại là nhà mình bày tiệc vẫn còn sợ ăn không đủ vốn? Đại Lang, Nhị Lang cũng là con tôi, tôi có thể không nghĩ đến bọn nó à? Còn phí công để cho huynh đệ bọn nó tới sớm một chút làm gì? ”
Lúc này Mao Đản đã hì hục trèo lên băng ghế dài, ngồi xuống chờ ăn cháo.
Vừa rồi nghe được bà nội dặn dò Tam thẩm cho nó ăn cơm, nó liền im miệng không tiếp tục náo loạn nữa, lúc này nghe bà nội nói xong còn tiếp lời, lẩm bẩm nói “ Mẹ kế với mẹ đẻ sao có thể giống nhau? ”
Lời này tuy rằng nó chỉ hàm hồ nói trong miệng , Ngô thị ngồi gần lại nghe rõ. Nhíu mày hỏi nó học được từ ai?
Mao Đản không trả lời, đặt bát cháo lên bàn, cắm đầu ăn. Nhìn tư thế hận không thể đem cả mặt mũi chôn vào trong bát của nó, quả nhiên là do quá đói. Cái chuyện đứa nhỏ đói bụng khóc quấy không phải hiếm lạ, Ngô thị cũng không thèm nói nó, tiểu hài tử nào sinh ra đã biết hết? Nói lung tung cũng là do người lớn dạy bậy, đại tức phụ này thật sự là…
Ngô thị còn đang hồi tưởng lại, rốt cuộc bà chọn được cô con dâu này như thế nào, nghĩ đến chắc là do điều kiện nhà mình quá kém. Tiêu tiền nhiều, kiếm về ít, gia sản bạc bẽo,trong những cô nương bà mối giới thiệu Trần thị có khả năng tính toán tốt, tính tình mạnh mẽ, làm việc cũng nhanh nhẹn, là người có năng lực.
Hiện giờ xem ra, tính tình nàng đúng là mạnh mẽ, cũng làm được việc, chỉ có điều không bao giờ chịu thiệt.
Không muốn chịu thiệt là chuyện thường tình của con người, nhưng đến mức này thật sự hơi quá. Rốt cuộc thì người sống đến tuổi này của nàng, muốn chỉnh lại cũng khó, tính tình đã sớm định hình như vậy. Hiện giờ Ngô thị càng ghét bỏ vợ Đại Lang, cứ mỗi lần nhắc tới bà lại không nhịn được muốn quở trách vài câu, bây giờ bà lại muốn nói, bị Khương Mật nói sang chuyện khác.
Khương Mật nghĩ Mao Đản đã bốn tuổi, rất nhiều lời người lớn nói nó nghe hiểu, mẹ chồng nói con dâu là không ra gì trước mặt nó thì không tốt lắm.
Mao Đản lại là đứa thông minh, cái gì nó chỉ nghe hai lần liền học theo được, trẻ con kiều này nếu nuôi dưỡng tốt là sẽ có tiền đồ lớn, chỉ cần lơ là nó cũng có thể học hết thói hư tật xấu bên ngoài. Khương Mật sợ nó nghe thấy lại học được lời mắng chửi của Ngô thị, còn không chọc đại tẩu tức điên?
Mao Đản vừa lấp đầy bụng liền nghe bà nội chạy đi tìm Hổ Oa chơi, cũng là lúc này, Đại Lang Nhị Lang dẫn vợ tới hỗ trợ làm việc.
Không bao lâu sau, đại tẩu nhà mẹ đẻ Ngô thị cũng tới, nghe nói đại tẩu này rất biết nấu cơm, đặc biệt chạy tới hỗ trợ. Sau đó đường huynh đệ Vệ phụ cũng tới một chuyến, mang cho ông mấy con cá chép, nói là đặc biệt tìm người bắt trong ao, đã nuôi ở trong bể nước hai ngày, chờ hôm nay đưa tới.
Các loại thịt cá đều đã chuẩn bị đầy đủ, đồ ăn vặt cũng không ít, đại tẩu nhà mẹ đẻ Ngô thị vào bếp vừa nhìn vừa thầm nghĩ em chồng đúng thật là bỏ ra được vốn liếng. Bà cũng nhìn ra Ngô thị coi trọng bữa tiệc hôm nay đến mức nào,người tới hỗ trợ bèn xuất ra hết bản lĩnh trấn cửa, lửa trong bếp cháy hừng hực.
Khương Mật là người không nhàn rỗi được, cũng tìm việc cho mình, nàng ngồi xổm trước chậu gỗ rửa rau, đã bị mẹ chồng bắt về tây phòng " Mau về thay váy áo, thu dọn một chút, hôm nay bày rượu chúc mừng Tam Lang, con không đi tiếp đón khách còn ngồi trong bếp bận rộn làm cái gì? ”
Thấy tam tức phụ còn chưa kịp phản ứng, Ngô thị lại thúc giục nàng một lần nữa, "Mau đi đi, đừng để ý nhiều, chỉ cần đem nữ khách chào hỏi cho tốt. Vừa lúc con mới gả tới đây, gặp không nhiều người, thừa dịp hôm nay họ hàng thân thích đều đến, ta giới thiệu từng người cho con, tập trung nhớ kỹ. ”
Ngô thị nói xong ra khỏi tây phòng, còn thuận tay thay nàng đóng cửa lại, Khương Mật chốt cửa, lấy một bộ váy áo đàng hoàng ra, thay xong nàng chải đầu lại lần nữa, lúc này mới ra khỏi phòng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.