Vượng Phu Mệnh - Nam Đảo Anh Đào
Chương 25:
Nam Đảo Anh Đào
07/03/2023
Ngày hôm sau Vệ gia quả nhiên rất bận rộn.
Gà gáy tiếng đầu tiên, Khương Mật tranh thủ thời gian thức dậy, hôm nay là hai mươi tháng chạp, bên ngoài thật sự rất lạnh, nàng ngồi dậy liền run rẩy hai cái, nhịn lại xúc động muốn quay về trong chăn nhanh chóng mặc xiêm y. Khương Mật tỉnh dậy sớm, nhận thấy động tĩnh của nàng Vệ Thành mở mắt ra, người còn chưa tỉnh táo, định xuống giường theo, bị Khương Mật ấn trở về.
"Còn sớm, tướng công ngủ thêm một chút đi, chờ một lúc nữa thiếp gọi thì hãy dậy.”
" Hôm nay trong nhà giết heo, ta phải dậy sớm một chút."
"Tướng công chàng có dậy sớm cũng không giúp được gì."
Vệ Thành:...
"Vậy ta có thể đọc sách một lát."
Chàng nói đọc sách kỳ thật không phải là lật từng trang đọc từng câu, mà là đọc thuộc lòng. Thời gian này Hổ Oa luôn ngồi cùng với chàng, Vệ Thành thay đổi thói quen, khi đọc sách sẽ đọc ra cho nó nghe một chút. Cho dù còn nhỏ nghe không hiểu, mưa dầm thấm đất cũng có thể học được một chút.
Vệ Thành nói như vậy, Khương Mật cũng không khuyên nữa, hơn nữa nghe chàng nói chuyện liền biết người đã tỉnh ngủ, nằm tiếp cũng khó ngủ lại.
“ Giờ thiếp chuẩn bị đi nấu cháo, đợi đun nước nóng xong sẽ gọi chàng rời giường."
Vệ Thành đã ngồi đến mép giường, đang mặc xiêm y, nghe thấy lời này cảm động nói " Ta thật may mắn, có vợ đau lòng. ”
Khương Mật dậy sớm hơn, sắp chuẩn bị xong, đang đứng ở bên cửa sổ, quay đầu lại liếc mắt nhìn chồng một cái: " Miệng lưỡi chàng càng ngày càng trơn tru.”
Ta thật là oan uổng mà, từng câu từng chữ của ta đều là lời nói thật lòng. Mật nương nàng có nhớ hồi trước không? Ta vừa nhìn thấy nàng tay chân đã luống cuống không biết nên để chỗ nào, cũng không nhớ nổi muốn đi đâu, lúc ấy trong đầu chỉ nghĩ đến việc cưới nàng về nhà." Chưa thỏa mãn với việc bản thân thổ lộ tâm tình, chàng còn hỏi Khương Mật lúc đó thấy mình như thế nào? Có nghĩ tới việc mình sẽ gả đến Vệ gia không?
Nhắc tới chuyện này, Khương Mật mới hồi tưởng lại một chút.
Nghiêm túc mà nói thì trí nhớ của nàng rất mơ hồ, nhớ rõ Vệ Thành cũng là bởi vì bình thường chàng hay mặc áo dài đeo theo giỏ sách, thật sự khác biệt với mấy hán tử nông thôn chân lấm tay bùn, nếu gặp ở bên ngoài, ấn tượng sẽ khắc sâu hơn một chút.
"Ngày đó phải làm việc, thiếp vội vàng trở về, không nghĩ nhiều như vậy?"
Đối với câu trả lời này Vệ Thành rất là bất mãn, chàng mang giày đi đến bên cạnh Khương Mật, chơi xấu ôm cứng không cho nàng ra khỏi phòng, nói: " Nàng còn nhìn ta một cái ”
" Mấy khi thấy được người đọc sách ở nông thôn."
Vệ Thành...
Lúc này chàng thật sự khó chịu, Vệ Thành hỏi nàng: "Mật nương nàng lúc đó không thích ta một chút nào sao? Nàng không nghĩ đến việc có thể gả cho ta sao?”
Chàng không buông tay, Khương Mật cũng không giãy dụa, nàng tránh tránh một chút giơ tay lên sửa sang lại cổ áo cho Vệ Thành, phủi phủi một chút trên vai chàng, nói " Thiếp không dám nghĩ đến, tình huống lúc ấy của thiếp cho dù nằm mơ cũng không dám nghĩ có thể được gả cho một lang quân như ý, lúc cầu Bồ Tát cũng chỉ đơn giản mong muốn có thể gả cho một người thành thật không có tật xấu, việc xa vời thực sự không dám cầu, sợ Bồ Tát chê thiếp tham lam. ”
Nói xong nàng hơi dừng lại, tay từ bả vai đưa lên mặt chàng: "Lúc ấy thiếp nghĩ, phải là cô nương tốt bao nhiêu mới có thể gả cho một người đọc sách? Thật không ngờ điều tốt đẹp như vậy lại rơi lên đầu mình. Thiếp không có nương còn không được cha yêu thương, bình thường chỉ biết buồn bực làm việc, những chuyện như chăm chồng dạy con quản việc gia đình không được ai dạy dỗ... Nhìn thế nào cũng không phải là người vợ tốt. Muốn nói có năng lực thì nhà ai mà không có mấy người có năng lực? Hiếm lạ gì một người như thiếp? ”
Vệ Thành nghe xong thấy đau lòng, an ủi nói là do người khác không có mắt " May mà người ta không có mắt nhìn người nên chuyện tốt như này mới đến phiên ta. ”
Nói chuyện dông dài mãi, Khương Mật cười cười, nói: "Có lẽ là người ngốc có phúc của người ngốc, Bồ Tát vẫn thương hại thiếp. Được rồi không nói nữa, thiếp phải xuống bếp làm việc, còn chậm trễ nữa để nương đến gõ cửa gọi con dâu lười rời giường bây giờ. ”
Khương Mật dậy sớm, cho dù nói thêm vài câu với Vệ Thành, lúc nàng đi ra ngoài thì Ngô thị vẫn còn ở trong phòng mặc xiêm y, chưa đi ra. Đầu tiên, Khương Mật đi nhóm lửa nấu nước nóng rửa mặt, nhìn nước trong nồi sắt lớn đang đun sôi mới chuẩn bị nấu cháo. Khi Ngô thị vào bếp, nước trong nồi đã sôi.
"Nước đã sôi rồi à? Vậy vừa vặn, trước tiên pha cho cha ngươi một ấm trà. ”
Nghe được thanh âm, Khương Mật quay đầu lại nhìn " Nương dậy sớm vậy? ”
"Giờ này còn sớm cái gì? Chắc con vừa nghe thấy tiếng gà gáy đã dậy rồi à? tháng chạp mùa đông, bên ngoài lạnh lẽo như vậy sao lại không ngủ thêm một lát? ”
"Con cũng quen..."
" Tam Lang đâu? dậy chưa? ”
Khương Mật gật đầu " Trách động tác của con quá lớn, đánh thức tướng công. ”
Ngô thị ném lá trà vào trong chén, để Khương Mật rót nước, sau khi trà nở thì bưng đến đông phòng cho lão đầu tử uống một ngụm trà sáng. Nhìn tam tức phụ tự trách mới nói: " Không trách con được, Tam Lang từ sau khi vỡ lòng vẫn dậy rất sớm, chăm chỉ cố gắng hơn bất cứ ai, nếu không còn trẻ như vậy sao có thể thi đậu tú tài? ”
"Tướng công nói ở nông thôn ít tú tài, trong thành rất nhiều, không hiếm lạ, phải thi đỗ cử nhân mới có thể thay đổi địa vị gia đình. Nương biết cử nhân là thi như nào không? Nhà mẹ đẻ con không có ai đọc sách, không hiểu những điều này. ”
Gà gáy tiếng đầu tiên, Khương Mật tranh thủ thời gian thức dậy, hôm nay là hai mươi tháng chạp, bên ngoài thật sự rất lạnh, nàng ngồi dậy liền run rẩy hai cái, nhịn lại xúc động muốn quay về trong chăn nhanh chóng mặc xiêm y. Khương Mật tỉnh dậy sớm, nhận thấy động tĩnh của nàng Vệ Thành mở mắt ra, người còn chưa tỉnh táo, định xuống giường theo, bị Khương Mật ấn trở về.
"Còn sớm, tướng công ngủ thêm một chút đi, chờ một lúc nữa thiếp gọi thì hãy dậy.”
" Hôm nay trong nhà giết heo, ta phải dậy sớm một chút."
"Tướng công chàng có dậy sớm cũng không giúp được gì."
Vệ Thành:...
"Vậy ta có thể đọc sách một lát."
Chàng nói đọc sách kỳ thật không phải là lật từng trang đọc từng câu, mà là đọc thuộc lòng. Thời gian này Hổ Oa luôn ngồi cùng với chàng, Vệ Thành thay đổi thói quen, khi đọc sách sẽ đọc ra cho nó nghe một chút. Cho dù còn nhỏ nghe không hiểu, mưa dầm thấm đất cũng có thể học được một chút.
Vệ Thành nói như vậy, Khương Mật cũng không khuyên nữa, hơn nữa nghe chàng nói chuyện liền biết người đã tỉnh ngủ, nằm tiếp cũng khó ngủ lại.
“ Giờ thiếp chuẩn bị đi nấu cháo, đợi đun nước nóng xong sẽ gọi chàng rời giường."
Vệ Thành đã ngồi đến mép giường, đang mặc xiêm y, nghe thấy lời này cảm động nói " Ta thật may mắn, có vợ đau lòng. ”
Khương Mật dậy sớm hơn, sắp chuẩn bị xong, đang đứng ở bên cửa sổ, quay đầu lại liếc mắt nhìn chồng một cái: " Miệng lưỡi chàng càng ngày càng trơn tru.”
Ta thật là oan uổng mà, từng câu từng chữ của ta đều là lời nói thật lòng. Mật nương nàng có nhớ hồi trước không? Ta vừa nhìn thấy nàng tay chân đã luống cuống không biết nên để chỗ nào, cũng không nhớ nổi muốn đi đâu, lúc ấy trong đầu chỉ nghĩ đến việc cưới nàng về nhà." Chưa thỏa mãn với việc bản thân thổ lộ tâm tình, chàng còn hỏi Khương Mật lúc đó thấy mình như thế nào? Có nghĩ tới việc mình sẽ gả đến Vệ gia không?
Nhắc tới chuyện này, Khương Mật mới hồi tưởng lại một chút.
Nghiêm túc mà nói thì trí nhớ của nàng rất mơ hồ, nhớ rõ Vệ Thành cũng là bởi vì bình thường chàng hay mặc áo dài đeo theo giỏ sách, thật sự khác biệt với mấy hán tử nông thôn chân lấm tay bùn, nếu gặp ở bên ngoài, ấn tượng sẽ khắc sâu hơn một chút.
"Ngày đó phải làm việc, thiếp vội vàng trở về, không nghĩ nhiều như vậy?"
Đối với câu trả lời này Vệ Thành rất là bất mãn, chàng mang giày đi đến bên cạnh Khương Mật, chơi xấu ôm cứng không cho nàng ra khỏi phòng, nói: " Nàng còn nhìn ta một cái ”
" Mấy khi thấy được người đọc sách ở nông thôn."
Vệ Thành...
Lúc này chàng thật sự khó chịu, Vệ Thành hỏi nàng: "Mật nương nàng lúc đó không thích ta một chút nào sao? Nàng không nghĩ đến việc có thể gả cho ta sao?”
Chàng không buông tay, Khương Mật cũng không giãy dụa, nàng tránh tránh một chút giơ tay lên sửa sang lại cổ áo cho Vệ Thành, phủi phủi một chút trên vai chàng, nói " Thiếp không dám nghĩ đến, tình huống lúc ấy của thiếp cho dù nằm mơ cũng không dám nghĩ có thể được gả cho một lang quân như ý, lúc cầu Bồ Tát cũng chỉ đơn giản mong muốn có thể gả cho một người thành thật không có tật xấu, việc xa vời thực sự không dám cầu, sợ Bồ Tát chê thiếp tham lam. ”
Nói xong nàng hơi dừng lại, tay từ bả vai đưa lên mặt chàng: "Lúc ấy thiếp nghĩ, phải là cô nương tốt bao nhiêu mới có thể gả cho một người đọc sách? Thật không ngờ điều tốt đẹp như vậy lại rơi lên đầu mình. Thiếp không có nương còn không được cha yêu thương, bình thường chỉ biết buồn bực làm việc, những chuyện như chăm chồng dạy con quản việc gia đình không được ai dạy dỗ... Nhìn thế nào cũng không phải là người vợ tốt. Muốn nói có năng lực thì nhà ai mà không có mấy người có năng lực? Hiếm lạ gì một người như thiếp? ”
Vệ Thành nghe xong thấy đau lòng, an ủi nói là do người khác không có mắt " May mà người ta không có mắt nhìn người nên chuyện tốt như này mới đến phiên ta. ”
Nói chuyện dông dài mãi, Khương Mật cười cười, nói: "Có lẽ là người ngốc có phúc của người ngốc, Bồ Tát vẫn thương hại thiếp. Được rồi không nói nữa, thiếp phải xuống bếp làm việc, còn chậm trễ nữa để nương đến gõ cửa gọi con dâu lười rời giường bây giờ. ”
Khương Mật dậy sớm, cho dù nói thêm vài câu với Vệ Thành, lúc nàng đi ra ngoài thì Ngô thị vẫn còn ở trong phòng mặc xiêm y, chưa đi ra. Đầu tiên, Khương Mật đi nhóm lửa nấu nước nóng rửa mặt, nhìn nước trong nồi sắt lớn đang đun sôi mới chuẩn bị nấu cháo. Khi Ngô thị vào bếp, nước trong nồi đã sôi.
"Nước đã sôi rồi à? Vậy vừa vặn, trước tiên pha cho cha ngươi một ấm trà. ”
Nghe được thanh âm, Khương Mật quay đầu lại nhìn " Nương dậy sớm vậy? ”
"Giờ này còn sớm cái gì? Chắc con vừa nghe thấy tiếng gà gáy đã dậy rồi à? tháng chạp mùa đông, bên ngoài lạnh lẽo như vậy sao lại không ngủ thêm một lát? ”
"Con cũng quen..."
" Tam Lang đâu? dậy chưa? ”
Khương Mật gật đầu " Trách động tác của con quá lớn, đánh thức tướng công. ”
Ngô thị ném lá trà vào trong chén, để Khương Mật rót nước, sau khi trà nở thì bưng đến đông phòng cho lão đầu tử uống một ngụm trà sáng. Nhìn tam tức phụ tự trách mới nói: " Không trách con được, Tam Lang từ sau khi vỡ lòng vẫn dậy rất sớm, chăm chỉ cố gắng hơn bất cứ ai, nếu không còn trẻ như vậy sao có thể thi đậu tú tài? ”
"Tướng công nói ở nông thôn ít tú tài, trong thành rất nhiều, không hiếm lạ, phải thi đỗ cử nhân mới có thể thay đổi địa vị gia đình. Nương biết cử nhân là thi như nào không? Nhà mẹ đẻ con không có ai đọc sách, không hiểu những điều này. ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.